Trạch Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 127: Thắt lưng mang mười vạn quan tiền (Thượng)




Lại không bị thương sao? Trần Trường Sinh cảm thấy giật mình, nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân vì sao, cho dù như chính mình suy đoán, tinh huy trong quá trình chuyển đổi thành chân nguyên, thuận tiện hoàn thành một lần tẩy tủy, cũng không thể để cho cường độ thân thể của mình biến thành kinh người như thế, phải biết rằng lực sát thương của tảng đá kia cũng không nhỏ.

Hắn đem tay đưa đến ngoài cửa sổ, mượn ánh sáng được mặt đất đầy tuyết phản chiếu càng thêm rực rỡ, cẩn thận quan sát tất cả các chi tiết, lúc trước mặc dù hắn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng cảnh tượng chân nguyên ở trong thân thể đang vận chuyển, hấp dẫn toàn bộ tâm thần của hắn, cho đến lúc này, hắn mới bắt đầu chân chính quan sát thân thể của mình.

Một lát sau, hắn khẽ nhíu mày, trừ da thịt càng thêm căng đầy, càng thêm trắng nõn thì không có gì khác biệt so với trước đây, nhưng lúc này chăm chú điều tra, hắn mơ hồ thấy được, trong thân thể của mình tựa như tăng thêm một thứ gì đó, thứ này tựa như là lực lượng nào đó, hoặc như một đạo khí tức.

Hắn đi tới trước gương, phát hiện có một chiếc trâm. Cây trâm này hẳn là vài ngày trước Mạc Vũ để quên. Hắn nhặt lên cây trâm, nhìn đầu trâm sắc bén, suy nghĩ một chút, không chút do đâm vào tay của mình. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được trình độ bén nhọn của thứ này, có thể cảm nhận được mũi trâm tiếp xúc với da thịt, nhưng cảm giác đau nhói bị giảm bớt vô số lần, càng không hề bị thương, đầu trâm sắc bén không để lại bất cứ dấu vết gì.

Theo lực lượng của hắn dần dần gia tăng, đầu trâm truyền đến cảm giác đau nhói càng ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn không đâm rách da tay của hắn, da tay của hắn tựa như đã có biến hóa thần kỳ nào đó, theo đầu trầm không ngừng đâm xuống mà lún xuống, nhưng căn bản không có cảm giác bị xé rách, giống như là lá sen đang đựng đầy các giọt sương.

Trần Trường Sinh đặt cây trâm xuống, cầm đoản kiếm thử một lần.

Một lát sau, nhìn vết máu trên cánh tay trái rất nổi bật, nhưng cũng không rộng, hắn lần nữa xác nhận thân thể của mình đã xảy ra biến hóa thần kỳ mà chính mình cũng không biết, cường độ tăng lên phạm vi cực lớn, coi như Đạo Tàng ghi lại cảnh giới Tẩy Tủy hoàn mỹ, chưa chắc có thể có hiệu quả giống như hắn.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vấn đề này chỉ có thể đi hỏi hắc long tiền bối. Trần Trường Sinh cảm thụ được trong cơ thể mơ hồ có đạo lực lượng hoặc có thể nói là khí tức kia tồn tại, cũng không thể đè nén khốn hoặc trong lòng, cũng không cách nào đè nén tinh lực không biết từ đâu mà đến, đột nhiên tràn đầy, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo giày dép, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Đáy giày đạp lên băng tuyết, san bằng cỏ vàng, hắn đứng vững thân thể, vẻ mặt có chút mờ mịt. Hắn đang ở gian phòng trên lầu hai, cách mặt đất cũng không cao, coi như bình thời, dựa vào thân thể được lão sư cùng sư huynh dùng thuốc thang chăm sóc, cũng sẽ không bị thương, nhưng tuyệt đối không thể nào dễ dàng như hiện tại, nhẹ nhàng đến như thế.

Hắn trầm mặc một lát, thở ra hơi ấm, nhìn về phía chiếc hàn hồ bên cạnh rừng cây, hắn muốn thử một lần nữa.

Đầu gối hơi cong, eo phát lực, đạp đi.

Sưu.

Trong đống tuyết trước lầu xuất hiện một chiếc hố nhỏ, tuyết đọng cùng vụn cỏ phất phới bay lên.

Thân ảnh Trần Trường Sinh đã biến mất.

Sau một khắc, hắn xuất hiện tại bên hồ cách hơn mười trượng.

Gió rét khẽ thổi, lá rụng khẽ bay.

Ánh mắt của hắn có chút mờ mịt, sắc mặt hơi trắng.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc chính mình có tốc độ nhanh như vậy.

Tất cả cũng đến từ chính hắn bỗng nhiên có lực lượng mạnh mẽ hơn vô số lần, cùng với cường độ thân thể tăng lên vô số lần .

Lực lượng này từ đâu mà tới?

Đây mới thật là hiệu quả của tẩy tủy sao?

Thoạt nhìn, tẩy tủy chính là cách giải thích duy nhất, nhưng hắn rất khó có thể tin vào cách giải thích này.

Nghĩ đến lúc trước hắn đi tắm, trong lòng có cảm thụ kỳ quái khi máu trên người bị nước rửa trôi đi, hắn không khỏi bất an.

Hắn nhảy qua tường viện, rời khỏi Quốc Giáo học viện, mượn phong tuyết che chở, sau đó đi tới Bắc Tân kiều .

Tuyết vẫn rất lớn, tuyết đọng trên mặt đất vẫn rất dầy.

Hai hàng dấu chân của con người và dấu chân của tuyết ngao bên cạnh giếng cạn, đã bị gió tuyết xóa đi.

Hắn nhìn chung quanh, xác nhận không có ai chú ý nơi này, thị vệ ở nơi xa đang thay ca, tung người nhảy vào trong giếng cạn.

Một tiếng vang nhỏ, hai chân của hắn chạm vào đất cứng, chuyện này làm cho hắn rất giật mình.

Hắn đã chuẩn bị rơi thời gian rất lâu, không ngờ tới, vừa nhảy xuống đã đi tới đáy.

Chiếc giếng này vốn không có đáy, phía dưới là hắc ám gần như thâm uyên, nhưng lại vẫn có thể rơi vào không gian dưới đất, rơi xuống trước mặt hắc long.

Hiện tại, nơi này có đáy giếng, đáy giếng là đất vàng, phía trên đất vàng là một mảnh tuyết mỏng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng, có bông tuyết rơi xuống, làm cho hắn phải nheo mắt lại.

Hắn ngồi xuống, đo độ dày của tuyết nơi đáy giếng, xác nhận miệng giếng này mới bị phong kín chưa tới nửa ngày.

"Ngươi không thể làm thế?"

Đường Tam Thập Lục từ trong tay Trần Trường Sinh nắm lấy thái đao, nhìn vào mắt của hắn hỏi.

Những ngày gần đây, đến phiên Trần Trường Sinh làm nhiệm vụ nấu cơm, Đường Tam Thập Lục không thích thức ăn hắn làm vì những thứ này còn chán hơn so với Hiên Viên Phá làm ra, chuẩn bị đi vào nhắc nhở hắn thịt xào tiêu nhất định phải cho hạt tiêu, vừa dịp nhìn thấy Trần Trường Sinh cầm lấy thái đao chuẩn bị chặt ngón tay của mình.

Trần Trường Sinh biết hắn đã hiểu lầm, nói: "Ngươi cảm thấy ta là loại người như vậy hay sao?"

Loại người như vậy? Tự nhiên là loại người không chịu nổi áp lực từ ngoại giới, do đó tự mình hại mình để trốn tránh khiêu chiến, hoặc là loại người không chịu nổi áp lực từ ngoại giới, do đó tinh thần thất thường, muốn rút dao kết thúc cho xong, hay hoặc là loại người không chịu nổi áp lực từ ngoại giới, đã quên công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, từ trên lầu nhảy xuống.

"Ngươi quả thật không phải là loại người ngu xuẩn như vậy, nhưng ta rất lo lắng ngươi quá mức tàn nhẫn, muốn chặt ngón tay để tỏ rõ quyết tâm."

Đường Tam Thập Lục trả lại thái đao, sau đó nói: "Nếu là thiên tài tẩy tủy viên mãn như chúng ta, cũng sẽ không làm cho người ta sinh ra loại hiểu lầm này."

Người tu hành tẩy tủy thành công, cường độ thân thể tăng lên rất nhiều, muốn dùng thái đao bình thường chặt đứt ngón tay, không phải là không thể nào, chẳng qua sẽ khó khăn hơn nhiều.

"Tẩy tủy không sợ thái đao, sao không thấy ngươi hai ngày qua hỗ trợ nấu nướng chút nào." Trần Trường Sinh nhận lấy thái đao, tiếp tục cắt củ cải trắng

Những ngày qua, hắn tới Bắc Tân kiều hai lần, phát hiện chiếc giếng kia thật sự bị phong kín rồi, hắn chỉ có thể làm quen với biến hóa của thân thể, dùng thái đao chặt vào ngón tay, là việc hắn thường xuyên làm, chỉ có làm quen với cường độ cùng lực lượng của thân thể, mới có thể lợi dụng loại cường độ cùng lực lượng này, hơn nữa dùng nó để chiến đấu.

Đường Tam Thập Lục lo lắng cho hắn cũng là chuyện rất bình thường, bởi vì đại triêu thí sắp đến rồi.

Những người tham gia đại triêu thí , đã từ khắp nơi trên đại lục đi tới kinh đô, vô số ánh mắt đang quan sát Quốc Giáo học viện, quan sát Trần Trường Sinh là người tuyên bố nhất định phải đạt được thủ bảng thủ danh. Mặc dù vẫn nói, chuyện đạt được thủ bảng thủ danh, là do giáo chủ đại nhân tuyên cáo khắp thế gian, bản thân hắn chưa từng tự mình thừa nhận, nhưng không có ai để ý tới điểm này.

Bởi vì có hôn ước với Từ Hữu Dung, cùng với Thanh Vân bảng, cộng thêm với cái tuyên cáo này, hắn hiện tại đã trở nên vô cùng nổi danh, được tôn sùng đến một vị trí cực cao, vấn đề là ở chỗ không ai tin phục hắn? Nếu như không phải có Kim Ngọc Luật đang ngồi ngoài cửa, ngắm phong tuyết, uống trà nóng, cái viện môn rách nát của Quốc Giáo học viện, chỉ sợ đã sớm bị người ta đạp bằng.

Hắn hiện tại phải chịu đựng rất nhiều áp lực.

"Thật ra ta vẫn chưa hiểu, quốc giáo cựu phái cùng các đại thần trung với Trần thị hoàng tộc kia, nếu như muốn mượn chuyện Quốc Giáo học viện phục hưng để khiêu chiến uy quyền của Thánh Hậu nương nương, so với người tẩy tủy chậm chạp không thể thành công như ngươi, chẳng lẽ ta không phải là đối tượng thích hợp hơn hay sao?"

Đường Tam Thập Lục cầm chút ít rau cùng với cơm trắng, bỏ thêm ớt và hành vừa bọc lại vừa nói.

Trần Trường Sinh đem củ cải đã thái xong bỏ vào trong nồi canh xương, nói: "Ta nghĩ tiểu nhân vật như ta thì sẽ dễ dàng khống chế hơn."

Đường Tam Thập Lục cắn miếng cơm rất ngon lành, nói không rõ lời: "Ta cảm thấy chính bởi vì ngươi cùng Từ Hữu Dung có hôn ước, mà chuyện này tương đối quan trọng."

Các thiếu niên của Quốc Giáo học viện rất rõ ràng chính mình đang sắm vai nhân vật thế nào, cho nên mới nói những từ như tiểu nhân vật. Nhưng chính là loại tâm thái tùy ý này, mới cho thấy bọn họ căn bản không cần để tâm đến đại nhân vật nào, các đại nhân vật muốn làm cái gì, không liên quan tới bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ sống cuộc sông của mình, tham gia đại triêu thí của mình, lấy thủ bảng thủ danh của chính mình.

Trần Trường Sinh không nói rõ sự biến hóa của thân thể đối với Đường Tam Thập Lục, chuyện tinh huy chuyển đổi thành chân nguyên cũng không nói, hắn không cách nào tưởng tượng chính mình lại trải qua một lần thiêu đốt sống không bằng chết.

Phiến cánh đồng tuyết này tựa như thời khắc hai mươi tuổi, biến thành một cái ám ảnh không thể nào thoát khỏi, làm cho hắn cảm thấy khó thở.

Làm thế nào mới có thể bảo đảm phiến cánh đồng tuyết này không bị quấy rầy? Đó chính là đừng đi quấy rầy, đừng đi tọa chiếu tự quan, chính là nghĩ, cũng tốt nhất không nên suy nghĩ, phải chân chính quên lãng hoàn toàn. Nhưng hoàn toàn không muốn nghĩ đến, thật sự rất khó làm được, nhất là mỗi lần nghĩ đến toàn bộ cánh đồng tuyết này cũng là tinh huy ngưng kết, nếu như toàn bộ chỗ đó có thể chuyển đổi thành chân nguyên, vậy sẽ đạt được bao nhiêu?

Hắn cảm khái nói: "Cảm giác có tiền, thật sự rất tốt."

Đường Tam Thập Lục nói: "Ta không có cảm giác gì."

Trần Trường Sinh nói: "Đó là bởi vì ngươi từ nhỏ đã có rất nhiều tiền."

"Có lẽ vậy." Đường Tam Thập Lục suy nghĩ một chút, thừa nhận điểm này.

Trần Trường Sinh lại nói: "Nhưng cảm giác có tiền mà không dùng được, thật sự không tốt."

Đường Tam Thập Lục thương hại nói: "Đúng là một hài tử ở nông thôn, chờ sau khi đại triêu thí chấm dứt, ta dạy cho ngươi biết cách tiêu tiền."

Cánh đồng tuyết chính là của để dành vô cùng dồi dào của Trần Trường Sinh, cũng là một đống lương thực đáng sợ, một mồi lửa có thể đốt cháy, hóa thành tro bụi, đồng thời mang theo hắn rời khỏi thế giới này.

Trong tình huống như vậy, phàm là những người còn một chút lý trí, cũng sẽ không lựa chọn đi thêm dầu, hoặc là thêm cỏ, nhưng Trần Trường Sinh không nghĩ như vậy, hắn vẫn hàng đêm tĩnh tư minh tưởng, dẫn tinh quang nhập vào cơ thể, hai tay nắm lấy ngọc tinh Lạc Lạc đưa tới, bên cạnh chất đầy tinh thạch do Vấn Thủy Đường gia gửi tặng, lộ ra vẻ không sợ hãi.

Người khác có thể không biết tình huống thân thể của hắn, nhìn những hình ảnh này, tự nhiên có chút cảm giác bất đồng, Đường Tam Thập Lục bây giờ đối với hắn đã bội phục tới tột đỉnh, nghĩ thầm tẩy tủy thời gian dài như vậy vẫn không thành công, đổi lại bất luận kẻ nào đều đã sớm từ bỏ, người này còn đang kiên trì, ý chí thật là kinh người.

Bội phục thì bội phục, nhưng hắn đối với chuyện Trần Trường Sinh ở đại triêu thí đạt được thủ bảng thủ danh, đã không còn một chút hi vọng nào.

Người lạc quan đến cỡ nào, cũng sẽ giống như hắn.

Cho nên hắn... trở nên chăm chỉ dị thường.

Lời phê bình trên Thanh Vân bảng, lấy Trần Trường Sinh làm gương, chính là nguyên nhân giúp hắn chăm chỉ, càng quan trọng hơn, nếu như Trần Trường Sinh không đạt được thủ bảng thủ danh, nhất định sẽ trở thành đối tượng nhạo báng của vạn chúng, hắn là bằng hữu của Trần Trường Sinh, là học sinh của Quốc Giáo học viện, tất phải làm điều gì đó.

Hiên Viên Phá cũng rất chăm chỉ. Thương thế trên tay đã hoàn toàn bình phục, được Trần Trường Sinh chỉ điểm , đang tu hành một môn công pháp, thực lực đột nhiên tăng mạnh, tinh lực khôi phục vô hạn, cho nên đại thụ ven hồ bắt đầu gặp nạn, đá xanh cứng rắn cũng tựa như các khối băng trên hồ, càng không ngừng vỡ vụn.

Cuộc sống bình tĩnh trong học viện, trong một buổi sớm mai bị một chiếc xe ngựa đánh vỡ.

Lúc ấy, Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá đang đấu võ mồm , Trần Trường Sinh đang trong đống tuyết nói lẩm bẩm, không biết đang làm cái gì.​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.