Trạch Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 53: Trong Vị Ương cung




Kinh đô thật sự xinh đẹp trong đêm thất tịch, ánh đèn trên đường phố cùng tinh thần trong bầu trời đêm như tôn vinh lẫn nhau, nơi xa Ly cung có pháo hoa tỏa khắp bầu trời, không phân rõ được đâu là ánh đèn đâu là tinh quang, khắp nơi là đại dương rực rỡ, không có một tia âm u nào có thể tồn tại nơi này.

Bên trong kinh đô có mấy con sông, lúc này sáng ngời chí cực, vô luận thương thuyền hay là thuyền hoa đều có đèn dầu sáng rỡ, còn có nhiều vô kể đèn nhỏ được thả trên sông, theo nước sông chậm rãi trôi xuống hạ du. Mà Lạc Thủy nổi tiếng nhất gần như được bao phủ bởi những ánh đèn. Bên bờ trên bàn đá xanh có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, bọn họ nhìn những chiếc đèn nhỏ do đích thân mình thả xuống, hoặc lặng yên cầu nguyện, hoặc vui sướng vỗ tay, khuôn mặt non nớt cùng áo quần hoa mỹ được ánh đèn chiếu rọi, càng thêm đẹp đẽ.

Đây chính là đêm thất tịch —— Trần Trường Sinh đứng trên cầu đá, nhìn thiếu niên nam nữ tương thân tương ái, nhìn nước sông cùng đèn nhỏ chậm rãi không tiếng động cuốn theo thanh xuân và ái niệm nảy mầm, trầm mặc không nói gì, Lạc Lạc vốn rất vui vẻ, nhưng thấy hắn trầm mặc cũng trở nên an tĩnh.

Thanh Đằng yến bởi vì có sứ đoàn phía nam đến tham gia, đã lui lại rất nhiều ngày, cho đến tối nay mới diễn ra. Trước những ngày này, Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc ở Quốc Giáo học viện tu hành đọc sách, như cũ không để ý tới mọi chuyện bên ngoài, mà Trần Trường Sinh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chính là hắn vẫn không thể tẩy tủy thành công, mà hoàn toàn trái ngược với hắn, Lạc Lạc dưới sự chỉ điểm cùng dạy dỗ của hắn, tiến bộ có thể nói là thần tốc.

—— bách xích can đầu (bách xích can đầu lấy trong thành ngữ Bách xích can đầu cánh tiến nhất bộ có ý nghĩa là đã giỏi càng giỏi hơn, ở đây ý nói Lạc Lạc đã rất giỏi), muốn tiến thêm một bước đã rất khó khăn, huống chi trực tiếp muốn bay đến chín tầng mây? Nếu là người biết được thân phận chân thật cùng cảnh giới thực lực của Lạc Lạc, phát hiện nàng có thể tăng lên với tốc độ như vậy, nhất định sẽ cảm thấy giật mình về Trần Trường Sinh.

Lạc Lạc cảm thấy tiên sinh chính là người trời, bởi vì tốc độ tiến bộ của mình, cũng bởi vì thương thế của Hiên Viên Phá đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chuyển biến tốt đẹp. Trần Trường Sinh làm được quá nhiều chuyện người thường không cách nào làm được, cho nên nàng không có vì chuyện mình tiếp xúc với hắn quá nhiều, càng ngày càng thân cận, mà mất đi kính sợ lòng, ngược lại càng thêm sùng bái.

Đèn nhỏ trên mặt sông phía dưới cây cầu tựa như đom đóm bay xa, ánh sáng lập lòe chiếu rọi lên gương mặt Trần Trường Sinh, lộ vẻ âm tình bất định, nàng nhìn gò má của hắn, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh, tương lai ngươi định tìm vị sư mẫu như thế nào vậy?"

Đêm nay là đêm thất tịch, kinh đô cùng với toàn bộ thế giới nhân loại đang đắm chìm trong hai chữ tình yêu, vô số thiếu nam thiếu nữ thanh xuân hoặc e lệ hoặc dũng cảm bước sang một cái lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, nhìn những hình ảnh làm người ta nóng mặt này, Lạc Lạc nghĩ tới vấn đề này cũng rất bình thường.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này."

Lạc Lạc nghĩ thầm, nếu quả thật chưa từng nghĩ đến, tại sao trước khi tiên sinh trả lời lại cần phải suy nghĩ chứ?

. . .

. . .

Vị Ương cung là cung điện quan trọng trong quần thể tiền điện của Đại Chu hoàng cung, ngày thường dùng để tổ chức quốc yến hoặc là tiết lễ tế điển. Cung điện này quy chế thật lớn, tối nay kinh đô đèn dầu sáng rỡ, mà nơi đây là hội trường tổ chức Thanh Đằng yến, nên được trang hoàng lấp lánh như ngọc lưu ly.

Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đi tới ngoài Vị Ương cung, lấy ra thiệp mời, kiểm tra thân phận, dưới sự hướng dẫn của một vị thái giám đi tới trong thâm cung, cách rất xa, đã có thể nhìn thấy tòa cung điện này hướng bầu trời đêm tỏa ra ánh sáng nhu nhuận, hắn nhận ra đó là ánh sáng của dạ minh châu.

Có thể chiếu sáng toàn bộ đại điện, cần bao nhiêu viên dạ minh châu chứ? Trần Trường Sinh lặng yên suy nghĩ, cảm thấy rất rung động, nhưng trên mặt không có bất kỳ tâm tình nào, tựa như hiện tại nội tâm của hắn rất khẩn trương, cũng không có biểu lộ ra trên mặt.

Không nghi ngờ chút nào, Đại Chu hoàng cung là trung tâm của toàn bộ thế giới nhân loại, vô luận là Quốc Giáo Ly cung hay là phía nam Thánh Nữ phong, Ly Sơn kiếm tông, cũng không thể đánh đồng với cung điện nơi này, nếu như nhất định phải tìm tới địa phương ngang bằng, vậy chỉ có thể là Ma Điện trong Tuyết Lão thành.

Đi lại trong Đại Chu hoàng cung, cảm thụ được mỗi khối đá xanh, mỗi khối ngói lưu ly toát ra khí tức trang nghiêm túc mục, cùng ở Quốc Giáo học viện nhìn hoàng cung cảm giác hoàn toàn bất đồng, Trần Trường Sinh cho dù chững chạc thành thục như thế nào đi nữa, dù sao chỉ là thiếu niên chưa đầy mười lăm tuổi, khó tránh khỏi có chút hồi hộp.

Lạc Lạc cũng không hề khẩn trương, vẫn thoải mái như lúc bình thường, cước bộ nhẹ nhàng. Căn bản không cần tiểu thái giám kia chỉ dẫn, nàng đã dắt dắt ống tay áo của Trần Trường Sinh, hoặc dùng ánh mắt ám chỉ, nói cho hắn biết nên đi thế nào, nên chú ý những điều gì.

Trần Trường Sinh chú ý tới điểm này, thấp giọng hỏi: "Ngươi thường xuyên đến nơi này sao?"

Lạc Lạc nói: "Ban đầu lúc đến kinh đô, chính là ở lại đây."

Trần Trường Sinh biết lai lịch của nàng bất phàm, nhưng nghe lời này, vẫn cảm thấy có chút giật mình.

Theo thềm đá thật dài trong chánh điện của Vị Ương cung, hai người đi tới.

Đi vào cửa điện, đầu tiên ánh vào trong mắt, quả nhiên là rất nhiều viên dạ minh châu rực rỡ chói mắt, mặc dù không có viên nào có thể sánh cùng với viên dạ minh châu mà Lạc Lạc hiếu kính cho Trần Trường Sinh, nhưng nhiều dạ minh châu như vậy ở chung một chỗ, vẫn làm cho người ta rung động.

Dạ minh châu không phải đèn dầu cũng không phải nến, mặc dù gió đêm lớn đến cỡ nào, ánh sáng cũng sẽ không có chút biến hóa, cho nên trong cung điện ánh sáng nhu hòa mà sáng ngời, khe hở giữa các khối gạch vàng trên mặt đất cùng chi tiết xinh đẹp khắc họa trên các cột trụ, cũng được chiếu sáng rõ ràng.

Hơn nữa căn bản không hề có gió.

Vị Ương cung chánh điện hẳn là có trận pháp, gió thu cũng không thể lùa vào.

Trong điện đã đặt rất nhiều chỗ ngồi, Trích Tinh học viện, Tông Tự sở, Thiên Đạo viện, Ly Cung phụ viện, Thanh Diệu Thập Tam Ti giáo tập học sinh đều chiếm cứ vị trí tốt nhất, các học sinh thông qua đại triêu thí dự khoa khảo thí phân ra ngồi ở phía ngoài.

Đã có rất nhiều người đến, còn có rất nhiều người đang đến, có giáo khu xử giáo sĩ cùng với triều đình Lễ bộ quan viên ở cửa điện xướng tên, trừ thanh âm của bọn hắn ra, trong đại điện an tĩnh chí cực, thỉnh thoảng có người đứng dậy cùng thân hữu hoàn lễ, còn lại phần lớn mọi người đều lặng yên.

"Quốc Giáo học viện đến."

Theo giáo khu xử giáo sĩ xướng tên, trong đại điện đột nhiên trở nên càng thêm an tĩnh, sau đó một khắc liền bị đánh phá, vô số tiếng bàn luận xôn xao vang lên, vô số tiếng nghị luận ồn ào, vô số ánh mắt nhìn về cửa điện, rơi vào trên người đôi thiếu niên nam nữ.

Thanh Đằng lục viện, Quốc Giáo học viện không có tiếng tăm nhất, thậm chí đã sắp bị người ta quên lãng, Thanh Đằng yến những năm trước đây, ngay cả vị trí cho Quốc Giáo học viện cũng không có, nhưng sau đêm đầu tiên của Thanh Đằng yến năm nay, gian học viện này được rất nhiều người một lần nữa nhớ lại, sau đó khó có thể quên đi.

Tất cả mọi người nhìn Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc ở cửa điện, trong ánh mắt không có tò mò hay cảm thông, mà là cảnh giác cùng nghiên cứu, trong đó tuyệt đại đa số ánh mắt rơi vào trên người Lạc Lạc, những ánh mắt kia lộ vẻ ngưng trọng, mang theo rất nhiều thâm ý cùng kiêng kỵ.

Sau đêm đó, đã có rất nhiều người điều tra Quốc Giáo học viện, từ phía giáo khu xử biết được lai lịch đại khái của Trần Trường Sinh, nhưng vẫn không có ai có thể tra được thân phận của Lạc Lạc, chỉ biết tiểu cô nương này từng xuất hiện tại Thiên Đạo viện cùng Trích Tinh học viện, Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ biết lai lịch của tiểu cô nương này, còn có chút người tra được cung đình cung phụng từng theo tiểu cô nương này xuất hiện, Ngự Thiên thần tướng Tiết Tỉnh Xuyên ở trong thần tướng phủ đối với tộc nhân đã cảnh cáo mấy câu liên quan đến tiểu cô nương này.

Nhưng bọn họ có thể buộc các đại nhân vật này cho bọn họ biết hay sao?

Lai lịch của Lạc Lạc vẫn rất thần bí, nhưng thông qua các đại nhân vật, mọi người ít nhất xác nhận lai lịch của nàng rất phi phàm, nếu không cũng không thể sau khi phế đi Thiên Hải gia tiểu quái vật, Quốc Giáo học viện cùng bản thân nàng có thể bình yên vô sự, ngược lại Thiên Đạo viện giáo dụ biến mất mất tích.

Dĩ nhiên, nguyên nhân để cho Lạc Lạc trở thành nhân vật khiến người ta quan tâm nhất kinh đô mấy tháng nhất, chính là trừ nàng thần bí lai lịch cùng với cùng hoàng cung như ẩn như hiện quan hệ ra, còn có một điểm rất quan trọng là đêm đó nàng biểu hiện ra thực lực —— tiểu cô nương còn rất nhỏ tuổi đã cường đại đến thế, cũng chỉ có Từ Hữu Dung có thể thắng được nàng, nhưng Từ Hữu Dung có thiên phú chân phượng huyết mạch, tiểu cô nương này lại là thiên tài từ đâu xuất hiện?

Cùng Lạc Lạc so sánh, Trần Trường Sinh vẫn không được một ai để ý, bởi vì ai nấy đều có thể thấy được, thiếu niên này còn không thể tẩy tủy thành công, chỉ là người bình thường mà thôi, mặc dù mọi người không hiểu vì sao Lạc Lạc tôn kính hắn như thế, nhưng không đến mức bởi vì nàng tôn kính mà phải tặng cho hắn mấy phần kính trọng.

Giáo khu xử có một vị giáo sĩ từ phía bên cạnh đi tới trước điện, đối với Thanh Đằng lục viện sư đồ và các học sinh thông qua đại triêu thí dự khoa khảo thí nói, sứ đoàn phía nam hôm nay sẽ đến kinh, sẽ ở trong Ly Cung phụ viện, tiếp nhận Giáo Hoàng đại nhân tẩy lễ chúc phúc sau sẽ vào cung, thời gian chậm hơn một chút.

Nghe được tin tức kia, mọi người trong điện cảm thấy không vui, kỳ quái chính là, không khí trong điện trở nên buông lỏng, rất rõ ràng, tuổi trẻ thiên tài sứ đoàn phía nam lấy Cẩu Hàn Thực cầm đầu, đem đến cho đám thanh niên kiêu ngạo của Đại Chu triều kiêu áp lực thực lớn.

Nếu còn phải đợi thêm một chút thời gian, tự nhiên không thể ngồi không, tiếng xướng tên tiếp tục vang lên, Thiên Đạo viện sư đồ rối rít đứng dậy, cùng tương cận hoặc là quen biết biệt viện sư đồ chào hỏi, riêng mình làm lễ ra mắt, nghị luận chuyện lý thú gần đây ở kinh đô, vừa nói sau đó Cẩu Hàn Thực có thể sẽ có biểu hiện như thế nào, có náo nhiệt hay không.

Vị trí của Quốc Giáo học viện vẫn là trong góc, vẫn rất vắng lạnh, vẫn không người nào hỏi tới. Chỉ là trước kia Quốc Giáo học viện thật sự bị toàn bộ thế giới quên lãng, hiện tại lại là thế giới này cố ý không để ý tới sự tồn tại của Quốc Giáo học viện. Mặc dù khác biệt này rất nhỏ nhưng cũng rất quan trọng.

Dĩ nhiên sự cố ý quên lãng này, chủ yếu bởi vì sứ đoàn phía nam đã đến, rất nhiều người không muốn nghĩ đến các chi tiết nhỏ khác —— hai loại thế lực trong Đại Chu triều, tựa như muốn mượn Quốc Giáo học viện để đấu sức, nếu thời điểm khác, tuyệt đối sẽ có rất nhiều người hướng Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc khởi xướng dò xét —— hiện tại thì không như thế, bởi vì Vị Ương cung tối nay sẽ phát sinh chuyện quan trọng hơn, so với Quốc Giáo học viện tân sinh thậm chí hai loại thế lực đối kháng càng thêm quan trọng hơn.

Hôn ước tối nay, là chuyện quan trọng nhất trước mắt của thế giới loài người.

Từ Hữu Dung có chân phượng thiên phú huyết mạch, ngàn năm khó gặp, Thu Sơn Quân có chân long huyết mạch, cũng rất kinh thế hãi tục, hơn nữa Thánh Nữ phong cùng Ly sơn đều trọng trấn giáo phái phía nam, tính ra bọn họ là đồng môn sư huynh muội, vô luận từ phương diện nào xem xét, cũng là ông trời tác hợp.

Đại Chu vương triều cũng rất mong cuộc hôn sự này thành công —— cùng mọi người thích xem đến kết cục hoàn mỹ không hề liên quan, đơn giản là vì Từ Hữu Dung sẽ trở thành Thánh nữ giáo phái phía nam, đó là thiếu nữ kinh đô đầu tiên trong lịch sử đảm nhiệm chức vị thần thánh này, Thu Sơn Quân sẽ trở thành giáo phái phía nam sơn môn hộ pháp, Quốc Giáo nam bắc, lòng người nam bắc, đều sẽ vì ... hôn sự này mà càng thêm đoàn kết, chiến tranh đối kháng với Ma tộc sẽ tăng thêm phần thắng.

Toàn bộ thế giới nhân loại đều nguyện ý thấy Từ Hữu Dung thành thân với Thu Sơn Quân.

Ai muốn phản đối hôn sự này, đó chính là người đối nghịch với toàn bộ thế giới.​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.