Tống Thì Hành

Chương 140: Lần đầu giao chiến




Thành Khả Đôn ?

Da Luật Tập Nê Liệt trầm mặc!

Tuy trong lòng có ác cảm, nhưng trong đầu thì lại không ngừng vang lên một thanh âm: nam mọi rợ này nói không sai, hắn nói không sai.

Dư Lê Yến cũng không nói gì nữa mà chậm rãi ngồi xuống.

Thật lâu sau, nàng mới hạ giọng nói:

- Tứ ca, đi con đường nào là do ca quyết định.

Tính mệnh của ta và những người này không quan trọng, quan trọng là ... vận nước của Đại Liêu ta hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của ca, ca hãy quyết định đi.

Người phụ nữ này, thật không đơn giản!

Tiếp xúc với Dư Lê Yến lâu như vậy, Ngọc Doãn ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết đối với nàng.

Người phụ nữ này có dã tâm, cũng có tính toán... Đừng thấy nàng nói một câu vừa rồi kia giống như là rất tôn trọng Da Luật Tập Nê Liệt, nhưng trên thực tế chính là nàng đang gia tăng áp lực cho Da Luật Tập Nê Liệt. Một bên là Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi, phụ thân của Da Luật Tập Nê Liệt; một bên lại là quốc vận của Đại Liêu đã kéo dài hai trăm năm. Nên lấy nên bỏ bên nào đối với Da Luật Tập Nê Liệt đều rất khó khăn.

- Tiểu Ất cho rằng ta nhất định phải đi thành Khả Đôn sao?

Thái độ của Da Luật Tập Nê Liệt đã nhún nhường hơn, thậm chí còn mang ý thỉnh giáo.

Ngọc Doãn thở dài, thật là một người không quyết đoán! Về điểm này, Da Luật Tập Nê Liệt không bằng Dư Lê Yến.

Trong lòng của y sao lại không phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ được?

Thậm chí có thể nói, y cũng đã biết nên quyết định như thế nào... Nhưng lại cố tình làm ra vẻ không thể quyết định được, chỉ có thể dựa vào tác động từ bên ngoài.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Nếu bây giờ Tứ điện hạ tụ hợp cùng lệnh tôn thì có giúp lệnh tôn được gì không? Hay là khi Tứ điện hạ tới dưới trướng của lệnh tôn thì sẽ nắm chắc đánh bại được Hoàn Nhan Lâu Thất sao? Nếu như không, ta khuyên điện hạ hãy thận trọng khi quyết định .

- Nhưng...

- Tứ điện hạ, nếu như lệnh tôn có thể thắng đoạt được phủ Đại Đồng, dù cho Tứ điện hạ không có ở đó thì cũng như nhau mà thôi.

Nhưng nếu lệnh tôn thất bại, ít nhất Tứ điện hạ có thể ở thành Khả Đôn bảo vệ quốc vận của Đại Liêu, khôi phục nguyên khí, mưu tính việc sau này phục khởi Đông Sơn. Ta biết Tứ điện hạ là hiếu tử, nhưng quốc vận dài lâu, đâu nặng đâu nhẹ, giờ phút này nhất định phải phân cho rõ mới được.

Như vậy mặc dù lệnh tôn có bị bại, thì cũng còn có một chỗ để quay về, không phải cũng là người con hiếu thảo hay sao?

Những lời này nói ra, khiến cho Da Luật Tập Nê Liệt bị dao động.

Dư Lê Yến cũng nói:

- Tứ ca, đại trượng phu cần buông thì buông, không thể có tầm nhìn hạn hẹp được.

Da Luật Tập Nê Liệt nhắm mắt lại, thật lâu sau đột nhiên dậm chân:

- Thôi được, theo ý của Yến muội và Tiểu Ất vậy, chúng ta đi thành Khả Đôn.

- Đây mới là tứ ca của muội, phụ hoàng mà biết được chắc chắn cũng khen ngợi quyết định hôm nay của tứ ca.

Dư Lê Yến vỗ tay mà cười, nhưng vẻ mặt của Da Luật Tập Nê Liệt thì lại chua xót...

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++

Lộ trình kế tiếp cứ theo quyết định như thế.

Khi Da Luật Tập Nê Liệt đem quyết định của y nói cho những người theo cùng, phản ứng của mọi người cũng vẫn bình tĩnh, không có ai phản đối.

Có thể thấy, trong lòng của bọn họ cũng không muốn hội hợp với Da Luật Diên Hi.

Nhưng Nhậm Oán thì lại có chút giật mình.

Lúc đầu khi xuất phát mọi người đã bàn bạc thỏa đáng là đi hội hợp cùng với Da Luật Diên Hi, nhưng không ngờ đột nhiên lại thay đổi quyết định.

Mà người khiến cho Da Luật Tập Nê Liệt thay đổi quyết định, chính là Ngọc Doãn chứ không ai khác!

Điều này càng khiến cho thái độ của Nhậm Oán đối với Ngọc Doãn những ngày sau đó càng thêm thân thiết...

Ngày hôm sau, từ Tự Quan khởi hành.

Trấn Ninh Viễn đã càng ngày càng xa, dần dần biến mất ở phía chân trời.

Từ giờ khắc này, mọi người chẳng khác nào đã tiến vào vùng cai quản của nước Kim. Nơi này đã từng là đất đai của Đại Liêu, cũng đã từng cực kỳ phồn hoa. Nhưng hiện tại, nhìn khắp nơi đâu đâu cũng đều hỗn loạn, dọc đường đi có rất nhiều thôn trang, nhưng giờ đã biến thành những đống đổ nát hoang tàn.

Ở một chỗ rẽ, Ngọc Doãn thấy một cái cọc gỗ.

Trên cái cọc ấy có đóng một cái xác, rõ ràng đã qua nhiều ngày... Thời tiết nóng bức, xác chết đã xuất hiện hư thối, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc. Tuy nhiên khi đi qua, vẫn có thể nhìn ra từ giữa lông mày của cái xác chết kia khi còn sống y đã từng chịu đau đớn. Y đã bị người ta đóng đinh vào cọc khi còn sống, rồi sau đó vì chảy hết máu mà chết. Quần áo có chút rách nát nhưng cũng thấy được cách ăn mặc là của người Hán. Nhậm Oán giục ngựa tiến lên, nhìn thoáng qua cái xác, hạ giọng nói:

- Hình như là người Hán ở Bắc Địa...

Người Hán Yến Vân!

Ngọc Doãn cắn chặt răng, thúc ngựa rời đi.

- Thật ra, cũng không phải là chuyện lạ.

- Oán ca có thể nói rõ hơn không?

- Người Nữ Trực bản tính hung bạo, hơn nữa cực kỳ ác độc.

Chỉ cần nơi nào nổi lên chút ít phản kháng, vậy thì cả thôn, cả trấn, thậm chí cả một tòa thành cũng đều sát hại, có thể nói chó gà cũng không tha.

Thuở nhỏ ta có nghe người ta nói, người Liêu hung tàn.

Thế nhưng người Nữ Trực cũng chẳng kém... Năm trước ta vâng mệnh đi tới Doanh Châu thu hàng hóa, thấy Doanh Châu chỗ nào cũng tiêu điều, khắp nơi đều là người chết. Về sau lại nghe người ta nói, lúc trước Trương Giác hàng Tống, đánh với Hoàn Nhan Tông Vọng ở Doanh Châu. Sau khi phá thành, Hoàn Nhan Tông Vọng để mặc cho binh lính cướp bóc, gần như giết hết những người Hán ở trong thành... Ta cũng bởi vì chuyện này mà hết hy vọng ở triều đình, mới nghe theo cha nuôi sắp đặt, đi theo tứ Thái Tử. Dù gì thì đi theo tứ Thái Tử cũng còn dễ sống hơn so với bọn Nữ Chân.

Tiếng nói của Nhậm Oán rất nhỏ, nhưng mang theo tuyệt vọng và bi phẫn.

Có lẽ, y cũng hết hy vọng gì ở Hoàng đế Huy Tông, mới đồng ý đi theo người Liêu về phương Bắc.

Ngọc Doãn nhìn thoáng qua đám người Da Luật Tập Nê Liệt đang thẳng tiến ở trước mặt, chỉ có thể thở dài một tiếng, giơ tay vỗ vỗ bả vai Nhậm Oán.

- Tiểu Ất ca, lần này ngươi muốn ở lại thành Khả Đôn ?

- Ừm?

- Thật ra ở thành Khả Đôn cũng không tệ, tuy là có hơi hoang vắng một chút, nhưng có thể không cần phải lo chuyện áo cơm.

Ha ha, kỳ thật ta có thể nhận ra, dường như Công chúa có phần thích ngươi. Ngươi có kiến thức, hơn nữa võ nghệ không tầm thường, ở lại có thể thi triển tài hoa, tranh thủ đoạt lấy công danh một phen. Nói không chừng trong tương lai, còn có thể cưới Công chúa, làm Phò mã.

Ngọc Doãn ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Nhậm Oán.

Nhưng Nhậm Oán nói xong, lập tức giục ngựa đi rồi, giống như chưa từng nói chuyện với ai.

Đây là ý gì?

Là muốn giữ ta lại sao?

Đây là suy nghĩ của Nhậm Oán, hay là...

Ngọc Doãn thở dài một tiếng, ghìm ngựa về phía trước nhìn lại. Rất xa, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Da Luật Dư Lê Yến, đang đắm chìm trong ánh nắng chiều!

Thở ra một hơi, Ngọc Doãn do dự một chút, lại giục ngựa đuổi theo.

- Oán ca, ta đã có vợ!

Hiện giờ có lẽ nàng đang ở nhà chờ ta trở về, lẽ nào ta lại quên bỏ nàng? Về phần Phò mã... Ha ha, ta chưa bao giờ nghĩ tới! Đợi việc này chấm dứt, ta sẽ trở về Khai Phong. Mặc kệ như thế nào, nơi đó mới là nhà của ta nha.

Nhậm Oán hơi sửng sốt, hướng về phía Ngọc Doãn gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu!

Y không nói thêm gì nữa, chỉ cùng với Ngọc Doãn giục ngựa song song mà đi...

Nghĩ lại những lời nói vừa rồi của y, có lẽ là được người nhờ cậy. Nói thật, Ngọc Doãn đối với tính tình thẳng thắn của Dư Lê Yến cũng có chút thích, nhưng vừa nghĩ tới Yến Nô ở nhà đang nghển cổ chờ đợi hắn trở về, thì phần ưa thích Dư Lê Yến kia liền lập tức giảm đi.

Nghĩa vợ chồng không thể quên, tuy rằng ta không phải là nhân vật có tiếng tăm gì, nhưng cũng không thể làm Trần Thế Mỹ...

Không đúng, Trần Thế Mỹ trong lịch sử, dường như không có nói đến chuyện quên vợ bỏ con, cũng không bị Bao Chửng giết chết. Dường như y cũng là một vị danh thần thời Bắc Tống, không cần phải oan uổng người tốt. Ừ, dù sao cũng không thể làm kẻ phụ bạc vô tình vô nghĩa.

Ngay khi Ngọc Doãn đang suy tư, có chút thất thần, thì bỗng nhiên ở phía trước vọng lại tiếng ồn ào.

Một kỵ binh đang phi ngựa từ xa tới, dừng lại trước ngựa của Da Luật Tập Nê Liệt.

Kỵ sĩ tức khắc xoay người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất nói:

- Tứ Thái Tử, ở phía trước phát hiện có người Nữ Trực.

- Sao?

Da Luật Tập Nê Liệt ngẩn ra, trên mặt lập tức lộ vẻ căng thẳng.

- Có bao nhiêu quân phiên? Có thấy rõ người dẫn đầu là ai không?

- Số người không nhiều lắm, chỉ khoảng mười mấy gã phiên, không có cờ hiệu, đang đi về hướng này.

Da Luật Tập Nê Liệt quay đầu nhìn lại Dư Lê Yến, tỏ vẻ muốn hỏi ý kiến của Dư Lê Yến.

Dư Lê Yến không trả lời, mà nhìn quanh quẩn mọi phía, sau đó mới cắn răng nói:

- Có lẽ là tuần binh của quân phiên... Nơi này chỉ có một con đường, ngựa của chúng ta không tốt, chỉ sợ chạy không thoát nổi đối phương. Hay là cứ ở đây phục kích bọn chúng, vừa có thể chia sẻ chút ưu phiền cho phụ hoàng, vừa có thể trút giận cho các huynh đệ bị bọn phiên bắt làm tù binh.

Vừa nói, Dư Lê Yến vừa lấy ra Hắc Tất Cung, nhìn chằm chằm vào Da Luật Tập Nê Liệt.

Tập Nê Liệt trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Yến muội nói không sai, nếu chúng ta bỏ chạy, chỉ sợ cũng chạy không lại ngựa của bọn chúng.

Đúng lúc, chúng ta tiêu diệt bọn người phiên này, đoạt lấy ngựa của chúng, cũng có thể gia tăng cước lực

Mọi người lập tức tản ra, ta phụ trách cắt đứt đường lui của chúng, Nhâm Oán ngươi chịu trách nhiệm dẫn theo người nấp ở hai bên đường phục kích bọn chúng... Tiểu Ất, Yến muội giao cho ngươi bảo vệ, cẩn thận bọn người phiên này, chúng đều là bọn người man rợ không sợ chết.

- Muội không cần người bảo vệ.

Dư Lê Yến vừa nghe đã tức giận:

- Tài bắn cung của muội, chưa chắc đã thua ca.

- Yến muội, đừng nói nữa, hãy nghe theo sự sắp xếp của ta là được.

Da Luật Tập Nê Liệt cũng không muốn lôi thôi với Dư Lê Yến, khoát tay chặn lại, lập tức dẫn người đi mai phục.

Tuy Dư Lê Yến không đồng ý, nhưng cũng không dám trái ý của Da Luật Tập Nê Liệt, đành phải thu lại Hắc Tất Cung, cùng với Ngọc Doãn nấp ở bên đường trong rừng cây.

Ngọc Doãn gỡ từ trên ngựa xuống một cái khiên, rồi sau đó do dự một chút, từ bên hông rút ra Lâu Lan bảo đao.

- Ngươi làm gì vậy?

Dư Lê Yến nhìn Ngọc Doãn hỏi.

- Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, cũng có thể chiến đấu một trận.

- Ngươi dùng cây đao ngắn như vậy làm sao mà đánh?

Dư Lê Yến nhìn Lâu Lan bảo đao trong tay Ngọc Doãn, không nhịn được mỉm cười.

Nàng do dự một chút, rồi từ trên lưng ngựa lấy ra một cái túi nhỏ dài, mở ra nhìn, thì ra bên trong chứa hai cây đại thương

- Cho ngươi!

Dư Lê Yến lấy ra một cây đại thương, đưa cho Ngọc Doãn.

Thương là bút thương Đại Ninh do quân Tống chế ra, là do hình dạng của thương giống như cây bút nên mới có tên như thế.

Thương dài bảy thước sáu tấc, tức là khoảng chừng 180 cm. Có thể thấy được, so với bút thương Đại Ninh do quân Tống làm ra thì ngắn hơn một chút, nhưng lại rất thích hợp cho Dư Lê Yến sử dụng. Ở chỗ đầu thương dưới vài tấc, có một tiểu thiết bàn, mặt trên có lưỡi câu. Khi cùng người giao đấu, có thể đề phòng đối thủ dùng tay đoạt thương, cũng là một trong chín loại thương của quân Bắc Tống làm ra...

Tuy nhiên, nhìn bộ dáng của Dư Lê Yến như vậy, chắc có lẽ là quen sử dụng cả hai cây thương.

Ngọc Doãn thu hồi Lâu Lan bảo đao, tiếp nhận một cây thương từ tay của Dư Lê Yến, để ở trên tay ước lượng thử, không quá mười cân.

Thương này, có phần nhẹ rồi!

Nhưng quan trọng là, Ngọc Doãn không biết dùng thương, vậy thì phải làm thế nào ?

Hắn do dự một chút, đang định mở miệng từ chối, ngờ đâu Dư Lê Yến đã khoát tay ngăn lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ căng thẳng.

- Đừng nói chuyện, đến rồi!

Chẳng biết tại sao, Dư Lê Yến vừa nói dứt câu, trong lòng Ngọc Doãn nhất thời cảm thấy hồi hộp lạ thường.

Hắn do dự một chút, xoay người xuống ngựa.

Chỉ bằng khả năng cưỡi ngựa mới học được có hơn mười ngày, cùng với người kỵ chiến, chi bằng bộ chiến có vẻ dễ dàng hơn... Nhìn thoáng qua hai bên, Ngọc Doãn cất kỹ cái khiên, quơ lấy trường thương đi ba bước thành hai bước đến dưới một cây cổ thụ bên đường.

Dư Lê Yến còn đang nghi hoặc ở trong lòng thì đã thấy Ngọc Doãn giống như một con khỉ, chỉ một chốc đã trèo lên trên cây cổ thụ kia.

- Tiểu Ất, ngươi muốn làm gì vậy?

Dư Lê Yến vừa định giục ngựa tiến lên, đã thấy Ngọc Doãn ở trên cây cổ thụ hướng nàng khoát tay áo, lại hướng về phía đường lớn chỉ chỉ, rồi sau đó thu người lại, nấp giữa những tán lá.

Từ xa, truyền đến tiếng vó ngựa.

Dư Lê Yến không dám nán lại nữa, thúc ngựa liền chuyển tới sau một cây cổ thụ mà nấp... !.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.