Tống Thì Hành

Chương 120: Câu chuyện lưu truyền ở Đông kinh (1)




- ...Đối mặt với từng bước từng bước ép sát của Vương nha nội, Ngọc Tiểu Ất thật sự nổi giận!

Hắn vươn người đứng lên, chỉ Vương nha nội đó lớn tiếng quát:

- Nha nội ức hiếp người như vậy, chẳng lẽ cho rằng ta không đàn được?

Vương nha nội lại cười lạnh nói:

- Một tên đồ tể như ngươi, gảy được đàn sao?

Tiểu Ất tức giận không ngừng, tiến lên một bước, sau khi ngồi xuống bàn gảy đàn tấu nhạc, nhất thời làm tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Chư vị khách quan, các vị nói rốt cuộc Tiểu Ất gảy khúc nhạc gì mà làm người ta lặng im như tờ?

Trong lầu Phan, đèn đuốc sáng trưng.

Trên võ đài, một thuyết thư tiên sinh đang thao thao bất tuyệt nói chuyện, lúc nói tới chỗ hay, lại đột nhiên gài một cái mai phục.

- Là Nhị Tuyền Ánh Nguyệt.

Có khách nhân lớn tiếng trả lời.

Thuyết thư tiên sinh ha ha cười, bưng trà lên, nhấp miệng một cái, nhuận nhuận cổ họng.

Chuyện xảy ra ở Thụy Thánh Viên tối qua, đến trưa đã lưu truyền trong con phố. Có người thông minh lập tức cải biên câu chuyện một chút rồi mang tới thuyết thư trong tửu quán. Tuy nhiên việc cải biên câu chuyện này cũng có tốt có xấu. Mà hôm nay lầu Phan mời người thuyết thư đến chính là Cố Cửu nổi tiếng Đông Kinh, người này thuyết thư giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, nắm bắt rất tốt. Đặc biệt là cảm tiết tấu đó, nắm bắt xuất thần nhập hóa, cũng thấy rõ tâm tư của người nghe.

- Nhị Tuyền Ánh Nguyệt tuy hay nhưng vẫn không đủ như vậy.

Theo ta thấy, nhất định là “Lương Chúc”! Nhớ lúc đó ta từng thấy Tiểu Ất chơi đàn ở chùa Đại Tướng Quốc. Sự ảo diệu của Lương Chúc, đến nay vẫn như cũ. Đáng tiếc sau đó, Tiểu Ất không có chơi Lương Chúc nữa, thật sự làm người ta khó chịu, khó chịu!

- Là Nhị Tuyền Ánh Nguyệt!

- Là Lương Chúc!

Ai cũng không ngờ, vì một vấn đề nhỏ nhoi thế này lại làm người ta cãi ầm lên.

Hơn nữa, tranh chấp này có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Thế cho nên hai bên đều không nhường nhau làm trong tửu lầu, náo loạn ầm ĩ. Rất nhiều cô gái trong Hoan lầu cũng ùn ùn ló đầu ra, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán không ngừng.

- Ngọc Tiểu Ất này rốt cuộc là người thế này, sao lại có thể vào Thụy Thánh Viên?

Trong một căn phòng tao nhã, một người đàn ông gầy yếu, hiếu kỳ hỏi giữa đám người.

Người đàn ông này trông còn chưa tới bốn mươi tuổi, người mặt áo gấm, tóc tết khăn vuông, lộ ra khí chất nho nhã lịch sự.

Nhưng lúc y mở miệng, lại biểu lộ một loại khí độ không giận tự uy, rõ ràng là được nuôi dưỡng rất lâu, thuận miệng vừa hỏi, liền làm người xung quanh sinh ra tia hàn ý. Một người đàn ông trắng trẻo mập mạp, dưới cằm không có râu vội vàng tiến lên tới gần y cẩn thật rót đầy một chén rượu, nhẹ giọng nói:

- Quan gia chẳng lẽ quên rồi? Hôm qua vợ của Triệu Minh Thành tổ chức thi xã ở Thụy Thánh Viên. Nhu Phúc Đế Cơ còn đặc biệt bẩm báo Quan gia, được chấp thuận của Quan gia mới mở ra sử dụng.

- Hả!

Người đàn ông nghe thấy, không khỏi vỗ trán một cái.

- Ta nhớ rồi, Huyên Huyên đã nói qua chuyện này... nhưng Ngọc Tiểu Ất này là ai?

- Đó là con trai của Nội đẳng tử Ngọc Phi chết thảm trên võ đài tranh đấu với người Liêu mười năm trước. Quan gia chẳng lẽ quên rồi sao? Năm đó Quan gia còn khen ngợi , nói pháp đấu của Ngọc Phi thiên hạ vô song. Lúc ông ta chiến chết, Quan gia còn buồn bã mấy ngày.

Ngọc Tiểu Ất đó là con trai của Ngọc Phi, mà bây giờ đang mở cửa hàng thịt trên phố Mã Hành, bán thịt tươi chín.

Quan gia?

Từ Triệu Khuông Dận hưng Tống tới nay, cách xưng hô Quan gia này, luôn chỉ dùng lên người Hoàng đế.

Người đàn ông trung niên này rõ ràng là Triệu Cát!

Mấy ngày nay Triệu Cát có chút phiền muộn, mà căn cơ của phiền muộn này lại là đến từ một bức phong thư. Liêu Tộ Đế nước Liêu phái người đến đưa thư, nói muốn quyết chiến với người Kim, xin Quan gia xuất binh tương trợ. Hơn nữa Tộ Đế hứa, nếu đánh bại người Kim rồi, y nhất định sẽ trả Yến Vân mười sáu châu cho Đại Tống, từ nay về sau, Liêu làm đệ, Tống làm huynh, vĩnh bảo thái bình.

Bức thư này truyền đến, lập tức làm triều đình rung chuyển.

Là trợ giúp Đại Liêu, hay trợ giúp người Kim? Tranh chấp trên triều đình không ngừng.

Vì thế, Triệu Cát cũng cực kỳ đau đầu.

Y thật sự là chịu không nổi tranh cãi của song phương mãi không ngừng. Thế là liền ra khỏi cung, cải trang vi hành, đi tới lầu Phan chơi đùa.

Nào biết lại nghe được tên của Ngọc Doãn.

- Tên đồ tể cũng biết gảy đàn?

Triệu Cát nghi ngờ hỏi:

- Nhưng không biết Nhị Tuyền Ánh Nguyệt và Lương Chúc đó là thế nào?

Người đàn ông trắng mập tên Trương Đại Niên cũng là hoạn quan trong cung, cũng là cận thần của Triệu Cát.

Nghe thấy Triệu Cát hỏi, gã vội vàng nói:

- Hồi Quan gia, Nhị Tuyền Ánh Nguyệt và Lương Chúc, nghe nói là khúc phổ mà Ngọc Tiểu Ất từng chơi ở Đại Tướng Quốc Tự, được rất nhiều người khen ngợi. Chỉ là trước đó nô tài chỉ nghe nói người này giỏi Kê Cầm, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức vậy, thật khiến người ta bất ngờ. Nô tài cũng chỉ là nghe nói, Quan gia chỉ nghe liền... muốn nói chơi đàn hay, Nô tài cảm thấy, vẫn là Lý nương tử chơi đàn hay, chỉ sợ là Ngọc Doãn được người ta nói quá sự thật.

Kỳ thật, nếu luận cầm kỹ, Triệu Cát còn hơn Lý Sư Sư một bậc.

Chỉ là lúc này không thể nhắc đến một tên đồ tể, chẳng khác gì đánh đồng với đương kim thiên tử, Trương Đại Niên vẫn không có ngu xuẩn như vậy.

Không ngờ gã vừa dứt lời, bên cạnh đi ra một người.

- Quan gia, nói tới Lý nương tử, nô tài còn nghe nói một chuyện lý thú.

- Chuyện lý thú?

Triệu Cát nghe thấy liền cười:

- Chuyện rất lý thú, Bạch Ngạc ngươi từ từ nói đi

- Thần nghe nói, Ngọc Tiểu Ất trước đây thiếu người ta ba trăm quan... Thằng nhãi này cũng là người có cốt khí, không ngờ không chịu cúi đầu, liều mạng muốn trả nợ. Sắp trả hết nợ rồi lại bị người ta bày kế, không có ngân lượng, thậm chí lại thiếu thêm người ta năm trăm quan. May mắn Lý nương tử ra ta giúp đỡ, cho hắn hai ngàn quan nên đã vượt qua được ải khó khăn.

Nên bây giờ trong đường phố này có nhiều lưu truyền, nói Lý nương tử là biết tình nghĩa, khẳng khái hào sảng, không hề kém phong thái đấng mày râu...

Triệu Cát nghe Bạch Ngạc nói chuyện cười ha ha.

Ngay từ đầu, y còn vê râu nhẹ nhàng gật đầu, không kìm được khen ngợi Ngọc Doãn là một người có tình nghĩa.

Nhưng tới y nghe nói Lý Sư Sư cho Ngọc Doãn mượn hai ngàn quan, mà Bạch Ngạc có nói cái gì “cảm kích nghĩa” nụ cười trên mặt nhất thời đơ lại.

Lý Sư Sư là độc chiếm của y.

Sao lại có qua lại với tên đồ tể này?

Trong lòng có phần không vui, sắc mặt của Triệu Cát liền ầm trầm xuống.

- Bạch Ngạc, đừng vội nói bậy... Quan gia, lúc nãy nô tài cũng nghe người ta nói là thượng thính hành thủ Phong Nghi Nô lầu Phan này mua của Ngọc Doãn một khúc nhạc. Phong đại gia và Lý nương tử xưa nay thân thiết, lúc đó Phong đại gia không ở Đông Kinh, Lý nương tử nghe nói chuyện này, liền thay Phong đại gia, đem hai ngàn quan cho Ngọc Tiểu Ất, cũng không phải là vô duyên cớ đi giúp đỡ người ta.

Nói tới đây, Trương Đại Niên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bạch Ngạc một cái.

“Đồ khốn khiếp, lại càng ngày càng làm càn, không biết phép tắc...”

Trương Đại Niên là được Mậu Đức Đế Cơ phó thác, phải nói tốt cho Ngọc Doãn một chút.

Nhưng Bạch Ngạc này!

Trong lòng gã tức tối không ngừng, lại không làm gì được Bạch Ngạc. Vì Bạch Ngạc này là thái giám của môn hạ Vi phi, mẹ của Vương Khang. Ngày thường có chút hiểu chuyện, cho nên cũng rất được Triệu Cát yêu thích. Chỉ là lần này, lại không biết tại sao không biết chừng mực thế này.

Triệu Cát “ừ” một tiếng không nói gì.

Lúc này, ngoài lầu đã loạn thành một đám, tranh chấp không ngừng.

Chợt nghe một tiếng “chát” vang lên, Cổ Cửu chậm rãi nói:

- Chư vị khách quan đều đóan sai rồi... khúc nhạc mà Tiểu Ất tấu tên là Tam Lộng Mai Hoa! Đừng quỵt tiểu nhân. Tam Lộng Mai Hoa này tuy là cổ điển, nhưng Tiểu Ất lại thêm ý mới.

Khúc này tấu là chí thanh cao nhã, hoàn toàn không có ý ưu uất sầu oán của Tam Lộng Mai Hoa .

Sau khi Tiểu Ất tấu khúc này, lại làm một người trong buổi tiệc tim đập thình thịch. Phải biết, Tam Lộng Mai Hoa này vốn bất nguồn từ khúc sáo Mai Hoa Lạc. Mà người nà, nhất định rất giỏi thổi sáo, nhất thời không kìm được, liên kêu người lấy một cây sáo ngọc, thổi lên.

Lúc nãy có nói, Tam Lộng Mai Hoa này của Tiểu Ất có ý mới... mà người này cũng không biết được khúc nhạc mới chỉ biết Mai Hoa Lạc. Mới cũ tương giao vốn phải loạn làn điệu, nào biết Tiểu Ất biến một cái, lại dung nhập khúc nhạc cũ này vào trong khúc nhạc mới. Khúc nhạc vốn mâu thuẫn nhau, lúc này phối hợp không chút kẽ hở, làm đám người ngồi nghe không thể không khen ngợi.

- Cửu ca, người đó là ai vậy!

Dưới đài lập tức có người đánh trống reo hò lên.

Còn Cổ Cửu thì ra vẻ thần bí cười, đột nhiên hạ giọng nói:

- Người này chính là Mậu Đức Đế Cơ... Đây đúng là một khúc hoa mai thêm giai thoại, tâm đầu ý hợp... Có muốn biết chuyện sau này thế nào, để ta giải thích với khách quan.

- Thì ra là Mậu Đức Đế Cơ à!

- Không ngờ, thật là không ngờ...

Dưới đài mọi người nhất thời reo hò lên, nhưng không ngờ sắc mặt của Triệu Cát nhất thời trở nên rất khó coi.

Y cũng biết, trong đường phố này thích nhất lưu truyền câu chuyện giai nhân tài tử. Mà con gái hoàng thất này sẽ trở thành nhân vật chính trong đó.

Chỉ là...

Triệu Cát tức giận đứng dậy, hừ một tiếng liền đi.

- Quan gia, để nô tài .. đánh vỡ mồm kẻ kia.

Bạch Ngạc bước lên thỉnh chỉ, không ngờ Triệu Cát dừng lại một chút sau đó do dự một lát nói:

- Bỏ đi, vốn là chuyện không thật mà. Nếu thật so đo với người này, trái lại câu chuyện này sẽ thật sự thành câu chuyện phiếm bị người ta bàn tán. Chuyện này chấm dứt ở đây đi.

Bạch Ngạc còn muốn nói cái gì nữa nhưng Trương Đại Niên ngăn cản trước người y.

Triệu Cát cõi lòng đầy tâm sự từ gian nhã đi ra, xuống lầu, liền dưới vây quanh của thị vệ, lặng lẽ trở về hoàng cung.

- Trương thường thị xin dừng bước.

Bạch Ngạc bước nhanh mấy bước, gọi Trương Đại Niên.

Trương Đại Niên cười lạnh một tiếng:

- Bạch thường thị, có gì chỉ giáo?

- Trương gia gia cần gì phải làm vậy, nô tài trước mặt Trương gia gia cũng được coi là thường thị... Chỉ là hành động của nô tài hôm nay không phải vì chuyện khác, chỉ muốn nói vài lời vì Khang vương mà thôi, không có ý gì khác, xin Trương gia gia thứ tội cho.

Bạch Ngạc tuy được xem trọng, nhưng địa vị trong cung lại thua xa Trương Đại Niên.

Nghe y nói như vậy, Trương Đại Niên chau mày, nhẹ giọng nói:

- Ngọc Tiểu Ất này, sao trêu chọc làm Khang vương điện hạ không vui?

Bạch Ngạc thở dài:

- Chuyện này, nói ra rất dài!

***

Lại nói Triệu Cát trở về trong cung, chạy thẳng đến Tây Tẩm các.

Tây Tẩm các này nằm ở điện Khôn Ninh, mà điện Khôn Ninh lại phân làm hai các.

Tây Tẩm các vốn là chỗ ở Thái tử, nhưng từ khi Thái tử Triệu Hoàn lớn lên, liền chuyển ra điện Khôn Ninh. Thế là Triệu Cát sửa chữa Tây Tẩm các thành thư phòng, ngày thường ở đây chơi đàn thư họa, cho dù là Hoàng hậu cũng không thể tự tiện quấy rầy.

Ngồi trong Tây Tẩm các, Triệu Cát rất buồn bực.

Nhưng lần này y không phải vì bức thư của ThiênTộ Đế đó mà phiền não, mà là vì nghe tin tức lúc nãy mà phiền não.

Lý Sư Sư? Ngọc Tiểu Ất?

Tuy Trương Đại Niên đã giải thích, nhưng trong lòng Triệu Cát vẫn rất không thoải mái.

Còn chuyện của Mậu Đức Đế Cơ, cũng làm Triệu Cát cảm thấy khó chịu nổi. Con gái nhà mình lại bị bình dân bá tính biến thành trò cười đám tiếu, điềunày làm cho Triệu Cát thân là thiên tử Đại Tống làm sao chịu nổi? Quả thực, quả thực chính là mất mặt Quan gia.

Đi tới trước bức “uyên ương mộc xuân ba”, Triệu Cát trầm tư không nói.

Một lát sau, y đột nhiên quát:

- Trương Đại Niên

- Có nô tài!

- Tuyên Mậu Đức Đế Cơ đến, trẫm có việc muốn hỏi nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.