Tống Thì Hành

Chương 98: Cảnh tượng này rất quen thuộc (Hạ)




Lý Dật Phong hỏi thăm một chút, quay lại nói với Ngọc Doãn:

- Tiểu Ất, có phải Lý cô nương nhầm rồi không? Vừa rồi tăng đón tiếp khách kia nói, An Đạo Toàn học ở Thái Y thự, nhưng bởi vì y thuật không cao nên mới bị đuổi ra khỏi Thái Y Thự, còn bị cấm không được hành nghề y. Nếu không phải y có quan hệ tốt với trụ trì Thiên Thanh Tự thì chỉ sợ đã bị đuổi ra khỏi đây, lưu lạc đầu đường rồi! Không bằng ta quay về tìm người khác khám chữa bệnh cho Tiểu Ất đi.

Không nên a!

Lý Sư Sư và Ngọc Doãn không oán không thù, sao có thể hại hắn?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút:

- Nếu Lý nương tử giới thiệu thì cứ gặp một lần rồi tính sau. Nếu thật sự không biết gì thì sẽ tìm người khác khám chữa bệnh.

Thấy thái độ Ngọc Doãn kiên quyết, Lý Dật Phong cũng không nói gì nữa.

Vì thế ba ngươi cùng nhau đi tới phía sau thiện phòng. Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, còn có mùi tanh tưởi của chất nôn mửa. Lý Dật Phong nhăn mặt, bịt mũi dừng lại không muốn đi xa hơn.

Ngược lại Ngọc Doãn như không ngửi thấy gì, cùng Trần Đông đi đến bên ngoài thiện phòng, cung kính nói:

- Xin hỏi thần y An Đạo Toàn có ở đây không?

Khò khò...khò khò...

Từ trong phòng vọng ra tiếng ngáy vang dội.

- Xin hỏi thần y An Đạo Toàn có ở đây không?

Tiểu nhân được Lý nương tử giới thiệu đặc biệt đến cầu y, không biết An thần y có tiện ra ngoài không?

Tiếng ngáy đột nhiên dừng lại, hơn nửa ngày từ trong nhà vọng ra những tiếng xôn xao, chốc lát sau thiện phòng mở cửa, một ông lão râu tóc xám trắng tóc tai bù xù xuất hiện sau cánh cửa, một đôi lông mày dài che nửa đôi mắt say lờ mờ. Nếu lấy tướng mạo để luận, ông lão này lúc còn trẻ chắc chắn là một người đàn ông anh tuấn. Nhưng nay thì lại vô cùng lôi thôi!

- Ai bảo các ngươi tới đây?

Ông lão nói đặc khẩu âm phủ Kiến Khang.

Ngọc Doãn chỉ cảm thấy mùi hôi rượu ập vào mặt khiến hắn suýt nữa nôn mửa.

Vội vàng nín thở, hắn cung kính nói:

- Tiểu nhân được Lý nương tử đề cử đến đây tìm thần y An Đạo Toàn để chữa trị.

- Lý nương tử?

Ông lão mắt say lờ đờ:

- Tiểu nương kia lại gây phiền toái đến cho ta rồi.

Nơi này không có An thần y, tửu quỷ thì có một. Người muốn cầu thầy trị bệnh thì tự đi tìm tọa đường nào đó, tìm ta làm gì?

Ngọc Doãn không hề tức giận!

Kiếp trước có kinh nghiệm, người già lôi thôi như này phần lớn đều là những người của các câu chuyện xưa.

Cho nên tuy rằng lời nói của ông lão có vẻ thô lỗ, nhưng Ngọc Doãn vẫn cười hà hà nói:

- Tiểu nhân lại càng tin tưởng Lý nương tử.Nếu nàng ấy nói nơi này có An thần y, vậy thì nhất định là có. Đã như vậy, cần gì phải lo lắng phí tâm?

Xin hỏi lão nhân gia có phải là An thần y không?

- An thần y, An thần y...Ta nói rồi, ở đây không có An thần y!

Ông lão đột nhiên gắt gỏng, sau một lúc lâu lại tỏ ra chán nản:

- Tiểu nương kia đúng là nhiều chuyện, An lão tử đang khoái hoạt tiêu dao thì lại mang phiền toái tới cho ta...Thôi thôi, y thuật của ta đây cũng không phải là cao minh, nhưng cũng có hai miếng thuốc dán. Nếu ngươi bằng lòng thì lấy dùng, dán vào vết thương là được, đừng đến tìm ta gây phiền nữa.

Nói xong, ông ta quay người trở lại phòng.

Không đợi Ngọc Doãn đi vào, ông lão đã cầm theo một bọc bình bình lọ lọ nhét vào tay Ngọc Doãn.

- Cầm đi, đừng nhiễu giấc mộng của ta.

Dứt lời đóng cửa phòng ầm một cái, ngăn Ngọc Doãn ở bên ngoài phòng.

- Ông lão này sao vô lễ như vậy?

Trần Đông giận giữ mắng.

Ngọc Doãn vội ngăn y lại, khẽ nói:

- Người đặc biệt có hành vi đặc biệt. Nếu không phải có chuyện thương tâm thì sao có thể làm hại bản thân như thế?

Ta và ngươi đến cầu y, không nên thất lễ.

Lão nhân gia, đa tạ lão đã tặng thuốc, đợi khi mạnh khỏe sẽ đến cảm tạ.

Ngọc Doãn cầm theo gói đồ hướng vào bên trong thiện phòng cung kính nói lời cảm tạ.

Một lát sau, đột nhiên nghe ông lão gầm gừ:

- Người trẻ tuổi đừng vội mà khoe khoang, hãy yên phận làm người và đừng đến làm phiền ta nữa.

Trong lời nói có ý cảnh cáo, Ngọc Doãn cười cười, cảm tạ một lần nữa rồi mới cùng Trần Đông lui ra.

- Thứ này có thể sử dụng được sao?

Nhìn bình bình lọ lọ được bọc lại trong miếng vải đen, Lý Dật Phong nhíu chặt mày.

Tấm vải bố kia thật sự là quá bẩn!

Mặt trên loang lổ lốm đốm, còn có lưu lại một chút vết bẩn nôn mửa.

Ngọc Doãn cầm theo túi đồ, thật ra trong lòng cũng có chút ghê ghê, nhưng đó là thứ mà An Đạo Toàn cho hắn, cũng không nên vứt bỏ.

Nghe Lý Dật Phong hỏi, Ngọc Doãn cười khổ, suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu trưởng giả ban thưởng, tóm lại là có chút tác dụng. Tuy nhiên ta cũng không hiểu nên sử dụng như thế nào, đợi khi trở về thì hỏi Yến Nô. Nàng rất hiểu biết với các loại thuốc, không chừng hiểu ảo diệu trong đó. Thôi đi, bất kể thế nào cũng đã gặp ông ta rồi, tóm lại cũng là một phần tình nghĩa.

Dứt lời, Ngọc Doãn liền đi ra ngoài.

Ở trong phật đường gặp lại vị sư tiếp khách, liền ngăn lại đưa cho người đó hai khối bạc vụn, ước chừng ba năm quan tiền. Ngọc Doãn nhờ vả vị sư tiếp khách chiếu cố An Đạo Toàn, nếu rảnh rỗi thì giúp ông ta quét tước phòng ở một chút cũng coi như bày tỏ tám lòng.

Về phần vị sư tiếp khách có làm hay không, Ngọc Doãn cũng không quản được. Dù sao tình nghĩa này cũng đã kết thúc rồi.

Từ sau khi ra khỏi Thiên Thanh Tự thì đã là buổi trưa.

Vốn Lý Dật Phong và Trần Đông hẹn với Ngọc Doãn cung đi xã cầm Hòa Nhuận, không ngờ ở cửa sân phật tự lại gặp vài Thái Học Sinh, đối phương cực kỳ nhiệt tình mới Lý Dật Phong và Trần Đông đi dùng cơm trưa, hai người từ chối không được đành phải đồng ý.

- Hay là Tiểu Ất cùng đi?

Ngọc Doãn cười nói nhỏ:

- Thiếu Dương còn nhớ ngày đó tại ngõ giết mổ heo ta từng kể với ngươi câu chuyện đôi giày không?

Mọi người không bao giờ đi giày giống nhau, đi lại cũng khác nhau.

Các ngươi đi đi, đúng lúc ta phải đi đại lao phủ Khai Phong thăm Tứ Lục thúc, tiện thể nói câu bình an với thúc ấy, để thúc ấy khỏi lo lắng.Không bằng như này, chúng ta giờ thân gặp nhau ở cổng xã cầm Hòa Nhuận, rồi sau đó lại thuận tiện mua chút giấy rồi trở về.

Trần Đông do dự, cũng biết cố kéo Ngọc Doãn theo cũng có chút đột ngột.

Vì thế liền đồng ý hẹn thời gian với Ngọc Doãn, lúc này mới cáo từ chia tay.

Nhìn nhóm Thái Học Sinh hưng phấn rời đi,Ngọc Doãn khẽ thở dài: “Không biết những người này còn có thể vui vẻ đến khi nào.”

***

Ánh nắng chính ngọ khá độc hại chiếu vào người nóng nực.

Đã là hai mươi ba tháng ba, đầu hạ cũng đã bắt đầu, thời tiết càng lúc càng nóng.Bên bờ sông Biện liễu rũ nhẹ nhàng, lay động theo gió. Trên mặt sông sóng phủ lăn tăn nhưng khoác lớp áo sáng rực vô cùng động lòng người.

Đi dao trên đê dài, tâm trạng của Ngọc Doãn đắm chìm trong cảnh sắc động lòng người ở đây.

Khai Phong đời sau tuyệt đối không có cảnh sắc động lòng người như lúc này nên đương nhiên phải thưởng thức thật đã.

Đi được chốc lát, thấy phía trước có một cái chợ. Nhìn thời gian cũng đã đến thời gian cơm trưa rồi, Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền đi xuống đê, rẽ vào trong chợ. Hăn mua chút rượu và thức ăn, sau đó mang đến đại lao, không thể tay không đến đó được.

Lúc này trong chợ vẫn chưa phải lúc náo nhiệt.

Bên đường chỗ nào cũng thấy biển hiệu rượu lay động theo gió, từ tấm vải bố mang theo mùi thơm thức ăn theo gió bay tới.

Ngọc Doãn chọn một quán rượu ngay đầu cất bước định đi tới, đột nhiên cửa sổ tầng hai của nhà lầu bên đường mở ra, một cô gai xinh đẹp đứng ở bên cửa sổ, tay cầm cây chặn đẩy bức màn ra.Khi nàng đang định dựng cây chặn ở cửa sổ không cẩn thận sẩy tay, cây chặn kia liền rơi xuống, Ngọc Doãn lại đang đứng ngay dưới mái hiên, bị cây chặn kia rơi trúng.

- A!

Cô gái giật mình kinh hãi, vội xoay người đi.

Ngọc Doãn thì đứng ở dưới lầu, xoa xoa đầu, ngẩng lên trên nhìn nhìn.

A, cảnh tượng này sao cảm giác quen thế nhỉ? Hình như là ở nơi nào đó,hoặc là đã từng thấy trong sách rồi.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bên cạnh đã mở ra.

Cô gái bước nhanh ra khỏi phòng, thấy Ngọc Doãn thì dịu dàng xin lỗi:

- Tiểu nữ tử nhất thời lỡ tay làm quan nhân bị thương, kính xin đại quan nhân thứ tội.

- Đây là cây chặn của cô?

Ngọc Doãn khom người nhặt cây chặn lên, đưa cho cô gái đó.

Lúc này hắn mới nhìn rõ dung mạo của cô gái, đoan trang xinh đẹp không gì sánh được.

Chân mày kia, khóe môi kia đầy phong tình, đứng ở đó thướt tha như liễu rủ, xinh đẹp vô cùng.

Cô gái e thẹn nói:

- Chính là của nô, vốn định đẩy bức rèm ra, nào ngờ...

Đại quan nhân có sao không? Phía trước ba nhà có một y quán, cần bao nhiêu tiền, nô bằng lòng bồi thường cho đại quan nhân, kính xin khoan thứ.

- Ồ...chỉ đập một chút, không sao đâu.

Sau này Tiểu nương tử đẩy rèm thì cẩn thận một chút, không phải ai cũng dễ nói năng đâu. Thôi, cũng không có gì, tiểu nương tử đừng để trong lòng, ta còn có chút việc xin cáo từ trước, ha hả, mời tiểu nương tử quay về.

Nói xong, Ngọc Doãn cất bước đi.

Nhưng đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, chợt mở miệng hỏi:

- Xin hỏi quý danh của tiểu nương tử?

- À, ta là Dương Kim Liên.

Cô gái kia bị Ngọc Doãn hỏi đột ngột, bất chợt có chút khẩn trương, lại có phần ngượng ngùng.

Phong thái quyến rũ kia thật sự khiến lòng người ngứa ngáy.

Ngọc Doãn cũng không biết vì sao mình lại hỏi như thế, giống như là ma xui quỷ khiến.

“Dương Kim Liên? May quá, không phải họ Phan!”

Hắn lẩm bẩm một câu, cáo từ với cô gái, sau đó xoay người đi.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cô gái kia tên là Kim Liên, gọi ta là đại quan nhân, chẳng lẽ ta là Tây Môn Khánh sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.