Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 64




Ánh mặt trời sáng rỡ, Hứa Thanh Gia sớm đã rửa mặt sạchsẽ, ăn xong điểm tâm đi ra cửa.

Hồ Kiều nhìn bà vú thu thập sạch sẽ cho tiểu khuê nữ, cho bé bú sữa, thay tã xong thì thả lại xuống giường, bà vú cầm cái trống bỏi màu đỏ mạ vàng lắc lắc, tiếng vang thanh thúy hấp dẫn Hứa tiểu nương tử quay đầu nhìn, đá chân giơ tay nhỏ bé tựa hồ muốn bắt trống bỏi trong tay bà vú, bà vú cười khẽ: “Nha, đã biết bắt đồ rồi.”

Đặt trống bỏi vào trong tay Hứa bé con, bé con liền huơ huơ lung tung, tiếng trống bỏi liền loạn xạ.

Hồ Kiều cười xoay người đi, đi đến sương phòng bên cạnh. Trong sương phòng, hai bà vú đang cầm quần áo của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, nhỏ giọng năn nỉ: “Ông trời của ta ơi, mau đứng lên mặc quần áo đi nào, bằng không điểm tâm cũng đã dọn rồi, nếu không dậy nữa thì sẽ muộn mất!”

Thời tiết bắt đầu lạnh, kêu hai tiểu tử này rời giường trở thành chuyện khó khăn nhất.

Cá hai đều chổng mông chui ở trong ổ chăn, nghĩ đến khuôn mặt lạnh của Phương sư phụ kia thì đều cảm thấy như trong mùa đông mà phải nuốt một khối băng, tuyệtkhông nguyện ý rời giường. thật giận trước kia Phương sư phụ còn dạy bọn chúng quyền pháp, gần đây còn bắt đứng trung bình tấn, hai đứa nhỏ đối với luyện quyền pháp thì không có ý kiến gì, nhưng đối với đứng trung bình tấn thì cực kỳ có ý kiến.

Ý Phương sư phụ là tiểu hài tử căn cơ không ổn, nếu cứ luyện tiếp thì sẽ không được lâu dài, nhưng Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vì việc đứng trung bình tấn này mà đãkháng nghị thiệt nhiều lần.

Tàn ác nhất là, đứng trung bình tấn thì cũng thôi đi, gần đây Hứa đại nhân thế nhưng từ bên ngoài thỉnh một tiên sinh đến, hai ngày này dọn ra một tiểu viện bên cạnh thư phòng tiền viện cho lão tiên sinh ở, chuẩn bị chờ lão tiên sinh nghỉ hai ngày liền chính thức dạy hai tiểu tử này vỡ lòng.

Sau khi Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối gặp qua tiên sinh trở về liền khoa tay múa chân trên cằm mình, sôi nổi nói: “Nương, tiên sinh râu bạc dài như vầy vầy...” Nhan sắckhông hề xinh đẹp, thật sự là ảnh hưởng tới chất lượng nghe giảng bài.

Hồ Kiều cũng không nói gì, yêu cầu của nàng với tiên sinh là tuổi trẻ có sức sống, ít nhất muốn cho bọn nhỏ có hứng thú học tập. Nhưng hiển nhiên tư duy Hứa đại nhân khác hẳn với nàng, cho rằng lão tiên sinh học vấn vững chắc, tính tình trầm ổn sẽ mài giũa tính tình hiếu động của bọnnhỏ, định hình tính cách cho bọn chúng. Tiên sinh trẻ tuổi rốt cuộc không đủ trầm ổn, bọn nhỏ đã như vậy rồi, nếu mà gặp phải tiên sinh trẻ tuổi thì liệu có thể dạy đượckhông?

Hai vợ chồng tranh luận chuyện này, cuối cùng thì quyền quyết định vẫn ở trong tay Hứa đại nhân.

“A Kiều cảm thấy tiên sinh vi phu tìm đến không ổn, vậy tự mình tìm một tiên sinh trẻ tuổi đến đi.”

Học tra Hồ Kiều trước liền rụt lại.

Nghe nói tìm được vị tiên sinh này Hứa đại nhân còn cùng người ta nói chuyện học vấn nửa ngày, đừng xem lão tiên sinh râu dài nhưng học vấn cơ bản lại đặc biệt vững chắc, lại là người có tính tình trầm ổn, dạy bọn nhỏ hẳn là khôngthành vấn đề. Nàng nhưng thật ra muốn tìm một tiên sinh trẻ tuổi hoạt bát, nhưng là học vấn của mình không được, tổng không thể trên đường tìm một thư sinh viết thư nhét vào trong nhà đi?

Ai biết người đó là biết được mấy câu hay là người có học vấn được. 

“Vậy... Vậy chàng có thể nói với tiên sinh dạy học linh hoạtmột chút hay không?” Chương trình học tập của nhà trẻ là cái gì nhỉ?

Nhạc thiếu nhi, ca hát, nhảy múa, dạy nhóm tiểu bằng hữu năng lực tự gánh vác cuộc sống...

Hồ Kiều tuyệt vọng phát hiện, nhóm tiên sinh vỡ lòng ở thế giới này luôn kiên định là dạy học thật hỏi, thật khó tưởng tượng cảnh lão tiên sinh đầu đội lỗ tai thỏ, sôi nổi dạy bọn nhỏ “Con thỏ trắng, trắng thật trắng, hai lỗ tai dựng thẳng...”, nàng sợ run cả người, yên lặng nhét cảnh tượng này vào ở chỗ sâu trong đầu, nguyện vĩnh viễn cũng đừng nhớ đến nữa.

Hứa đại nhân sủng nàng thì sủng nàng, nhưng ở vấn đề nguyên tắc thật đúng là một bước cũng không nhường.

Liền tỷ như ở chuyện cho bọn nhỏ vỡ lòng, học tra Hồ Kiều đã bị Hứa đại nhân tận hết sức lực đả kích cùng giáo dục, chỉ có thể ở thật sâu trong lòng đáng thương hai bánh bao bướng bỉnh nhà mình, đây là... sắp chấm dứt tuổi thơ sao?

Nàng vào sương phòng, hai tiểu tử còn rụt ở trong chănkhông chịu đứng lên, chỉ lộ ra hai cái đầu tóc đen. Từ lúc mang thai Hứa tiểu nương tử, lo lắng đến hình tượng Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối thân là ca ca, nàng liền khôngcạo trọc hai tiểu tử này nữa, đều bắt đầu để tóc.

Tóc tiểu hài tử dài rất nhanh, hiện tại hai tiểu tử đã biết trùm đầu làm chuyện xấu, hình tượng bên ngoài là hoàn toàn thay đổi, chẳng qua phẩm chất ở bên trong một chút cũng không tăng lên được.

“Nương, chúng con còn chưa tỉnh ngủ.”

Hứa Tiểu Bảo nhìn thấy nàng đến, lập tức kéo chăn qua che kín mình cùng Vũ Tiểu Bối, từ đầu đến chân đều che kín mít.

Hồ Kiều: “...”

Nằm ráng thật sự là có sở trường!

Nàng đi qua trực tiếp đưa tay luồn vào phía dưới chăn, cũng không biết đụng đến chân tiểu béo nào, gãi nhẹ mộtchút, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, cũng không biết là vui hay là buồn, chăn chợt xốc lên, hai tay Vũ Tiểu Bối ôm chỗ xấu hổ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên chạy trốn đi ra, “Nương, nương gãi làm con ngứa sắp chảy nước tiểu ra giường luôn rồi này...”

Bà vú cười chạy cầm cái bô tới, hai huynh đệ ngoan ngoãn giải quyết vấn đề sinh lý, bị Hồ Kiều cưỡng ép mặc trung y, lúc này mới chịu để bà vú hầu hạ mặc quần áo.

Chờ rửa mặt xong, hai tiểu tử vội vàng ăn hai ba miếng liền đi tiền viện luyện võ. Gần đây nhiệt độ không khí giảm xuống, thời gian luyện võ liền sửa lại, chờ ăn điểm tâm xong, thân thể ấm áp, đi tiền viện thời gian hai ly trà, luyện võ.

Bất quá hôm nay là ngày đầu tiên lão tiên sinh giảng bài, luyện võ liền đổi thành buổi chiều, buổi sáng được lão tiên sinh giảng bài học đầu tiên.

Thời điểm ăn cơm trưa, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối trở về liền hướng Hồ Kiều lên án: “Nương, lão tiên sinh giảng bài chậm quả muốn ru ngủ, hai chúng con đều thiếu chút nữa ngủ mất, còn bị đánh một thước, nói là không tiếp thu nghe giảng. rõ ràng giọng điệu tiên sinh giảng bài giống hệt như nương dỗ muội muội ngủ, làm sao lại là bọn con sai?”

đã định hướng việc học cho các con-Hứa đại nhân tỏ vẻ sẽkhông nhúng tay vào việc Hồ Kiều trấn an hai con: “Đó tất nhiên là do các con buổi tối không ngủ đủ, đến lớp học cũng rất dễ dàng buồn ngủ.” Trong lòng lại đang tội nghiệp hai tiểu bướng bỉnh đáng thương này, gặp phải lão tiên sinh giỏi về thôi miên, làm thanh niên từng nhận sựgiáo dục bắt buộc hiện đại, Hồ Kiều rất khắc sâu điểm này.

Lúc thầy giáo giảng bài sẽ có một loại ma lực làm cho người ta buồn ngủ, làm sao cũng đều... không tỉnh táo nổi!

Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối cực kỳ nghi ngờ lời nàng.

“Phải không? Hoa Miêu với Tiểu Ngưu cũng ngủ gật trong lớp!” chuyện này chắc chắc không phải lỗi của bọn chúng, mọi người đều mệt rã rời thì chính là lỗi của tiên sinh.

Hồ Kiều đối với việc hai đứa con mình đem chỉ số thông minh của mình đặt ngang bằng với hai con chó thì tỏ vẻkhông còn gì để nói, “Hoa Miêu với Tiểu Ngưu lại nghekhông hiểu, không buồn ngủ mới là lạ.” Nàng còn nghĩ lão tiên sinh sẽ trọng quy củ, không nghĩ tới thế nhưng cho phép hai tiểu tử này đưa chó con vào lớp học, nghe nóicho nằm ở bên cạnh bàn học của bọn chúng, hảo cảm trong lòng đối với lão tiên sinh nhưng thật ra tăng thêmmột chút.

Xem ra lão tiên sinh cũng là người khoan dung, có điều…không có phương pháp giảng bài đi?!

Bất quá việc này Hồ Kiều chưa từng nghe qua ông giảng bài nên không tiện lên tiếng. Chờ sau khi Hứa Thanh Gia trở về liền uyển chuyển tỏ vẻ bọn nhỏ hình như khôngthích cách tiên sinh giảng bài lắm, không thì chờ đến khihắn có thời gian thì cũng đến nghe tiên sinh giảng bài thử xem. Tốt nhất là... ngủ gật ở trên lớp luôn mới tốt!

Tính toán đến trước ngày Hứa Thanh Gia nghỉ, đêm trước đó Hồ Kiều hết sức nhiệt tình, lăn lộn đến hơn nửa đêm mới cho hắn nghỉ ngơi. Hứa Thanh Gia cho tới bây giờ chưa từng thấy nàng nhiệt tình như vậy, quả thực là vui như lên trời, hai người đêm đó phi thường hài hòa. Ngày hôm sau Hồ Kiều cùng phụ tử ba người dùng xong bữa sáng, nhìn theo ba người đi về phía tiền viện, ôm tiểu khuê nữ cười trộm: các bảo bối à, nương chỉ có thể giúp các con đến đây thôi!

Buổi chiều hôm đó, sau khi Hứa đại nhân trở về thì có chút nghĩ không ra.

“Vị tiên sinh này, ta thấy lúc trước khi cùng ta thảo luận học vấn thì rất tốt, sao đến khi giảng bài… lại làm cho người ta mệt rã rời vậy chứ?” Phụ tử ba người cùng nhau ngã trái ngã phải ngủ gật ở trên lớp học, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Nghe xong tiên sinh giảng bài, Hứa đại nhân tự kiểm điểm mình ở thư phòng, đến khi trên mặt hết nóng thì mới trở lại hậu viện.

Đường cong cứu quốc của Hồ Kiều có hiệu quả, lúc này điqua nói: “Có thể nào lúc tiên sinh thảo luận với chàng thìphần nhiều là chàng dẫn dắt, nhưng đến khi tiên sinh giảng bài cho bọn nhỏ thì... hay không?” Ước chừng vị này chính là trong bụng cẩm tú, tài ăn nói cũng không nhạy bén đi?

Hứa Thanh Gia không nghĩ tới điều này, sờ sờ đầu Hồ Kiều, giống như lúc ngợi khen Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bảo, rất là thành tâm khen nàng một hồi: “Vẫn là A Kiều lo lắng chu đáo. Lão tiên sinh này cứ giảng tiếp như vậy thìbọn nhỏ học bài sẽ luôn buồn ngủ mất.” hắn vỡ lòng đều là Hứa phụ thân tự dạy, tính cách Hứa phụ thân cởi mở phóng khoáng, nói về điển cố còn hay hơn tiên sinh kể chuyện, trước đây Hứa đại nhân vẫn cảm thấy lúc mình vỡ lòng chính là một hồi lại một hồi chuyện xưa.

Đến phiên con mình, ở huyện Nam Hoa hắn còn có thể dành thời gian giảng bài cho bọn nhỏ, đốc xúc chúng đọc sách viết chữ, nhưng khi đến châu phủ lại bận rộn gấp bội, căn bản không rảnh dạy bọn nhỏ.

Nhân cơ hội này, Hồ Kiều lập tức đưa ra yêu cầu của mình đối với tiên sinh của bọn nhỏ: “Phải có kiến thức phong phú, tài ăn nói nhạy bén, tính cách rộng rãi cởi mở, như vậy bọn nhỏ mới có thêm hứng thú học tập.” Nàng cũngsẽ không trông cậy vào việc biết hát “Con thỏ trắng”, căn bản tìm không thấy.

Hứa Thanh Gia bị yêu cầu của nàng chọc cười, thật đúng là nghe theo ý kiến của nàng, còn muốn đùa nàng: “A Kiều còn có yêu cầu nào nữa không?”

Hồ Kiều suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Còn phải trẻ tuổi đoan chính, ít nhất phải có phong tư khí độ.”

“Người không biết còn tưởng nàng đây là đang tuyển rể đấy!” Hứa Thanh Gia búng lên trán nàng một cái, nhìn bé con trong lòng nàng giương cái miệng nhỏ nhắn ngáp to, chính mình nở nụ cười trước.

Hồ Kiều tỏ vẻ: “Học thức, tính cách, phong tư, khí độ của tiên sinh đều có ảnh hưởng sâu xa đến bọn nhỏ, một tiên sinh lôi thôi dạy dỗ thì đệ tử tất nhiên cũng sẽ cảm thấy lôi thôi không có vấn đề gì. Nhưng một tiên sinh có yêu cầu hình tượng cao dạy dỗ đứa nhỏ, nói không chừng có thể thành hình mẫu!”

Làm một người học hành vất vả cầu có tiên sinh chỉ đạo, đâu thèm để ý tiên sinh lôi thôi hay là sạch sẽ, chỉ cần có học thức là tốt rồi - Hứa Thanh Gia cho tới bây giờ khôngnghĩ tới, nguyên lai ở trong lòng lão bà, mời tiên sinh vỡ lòng đến cho bọn nhỏ phải có nhiều phẩm chất như vậy. Bất quá hắn tinh tế suy ngẫm một phen, thế nhưng cảm thấy... đều làm cho người ta không thể phản bác.

Bọn nhỏ thật sự là rất hạnh phúc! Có một mẫu thân quan tâm đầy đủ như vậy!

Trong lòng Hứa đại nhân chỉ còn lại một ý niệm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.