Thiên Tài Khí Phi

Chương 133




Lục y nữ tử đột nhiên đứng dậy, cầm điểm tâm trên bàn ném vào nam tử.

Nhìn động tác của nàng, nam tử vẫn đứng đó cười yếu ớt mà trong suốt. Phần
điểm tâm đều dính trên người Mộc Văn, làm cho áo trắng trở nên hỗn độn.

Thấy hắn không né không tránh, Lục Bình giật mình sửng sốt. Nàng không nghĩ hắn sẽ như thế, lại đứng im cho nàng ném.

Trong mắt Lục Bình, Mộc Văn là người xấu, không chỉ muốn khi dễ nàng, còn
giam lỏng nàng. Mà người như vậy là người xấu trong mắt Lục Bình, mà bây giờ Lục Bình lại ném vào hắn. Lục Bình nghĩ, nếu để cho cái tên xấu xa
này kiện thì nàng phải làm sao. Nếu người này gây rối nàng nên làm gì
đây, nàng muốn dùng cái chết sao?

Lục Bình nghĩ
nghĩ, cảm thấy có chút đáng sợ, trên trán ra một tầng mồ hôi. Ánh mắt
nàng bối rối nhìn Mộc Văn, chỉ thấy Mộc Văn đứng đó bất động, dùng ánh
mắt vui vẻ nhìn nàng.

Lục Bình bị hắn nhìn trong lòng rất sợ hãi, cứ đứng yên chỗ đó.

Mà Mộc Văn lúc này lại mang tâm tình tốt, hắn lẳng lặng nhìn Lục Bình, nhìn biến hóa trên mặt nàng, cảm thấy rất thú vị.

Một lát sau, thấy tiểu nha đầu giống như bị dọa, muốn khóc, Mộc Văn không
đùa nàng. Mộc Văn lấy khăn tay trong tay áo, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn
trên người. Sau đó đi về phía Lục Bình, mỗi một bước đều đi rất chậm.

Thấy Mộc Văn chậm rãi tới gần, Lục Bình rất sợ hãi. Nhưng nàng sẽ không
khuất phục, sẽ không biểu hiện ra yếu đuối, nàng sẽ không để tiểu thư
mất mặt.

Nghĩ đến tiểu thư, Lục Bình lập tức lại
tràn ngập ý chí chiến đấu. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bất khuất nhìn
Mộc Văn. Mà lúc này Mộc Văn vừa vặn đi đến bên cạnh Lục Bình bị ánh mắt
của nàng làm ngẩn ra. Mộc Văn kinh ngạc, không nghĩ tiểu nha đầu này
thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn sợ hãi, sao lại trở nên kiên cường
như vậy. Là cái gì làm cho tiểu nha đầu này thay đổi nhanh như vậy.

Mộc Văn đối với tiểu nha đầu này thật sự là càng ngày càng cảm thấy hứng
thú. Không đúng, phải là đối với đôi tỷ muội song sinh này càng ngày
càng cảm thấy hứng thú.

Dung mạo giống nhau, tính cách lại khác nhau, nhất động nhất tĩnh.

Trong lúc vô ý, Mộc Văn đã khắc sâu vào lòng đôi song sinh này. Hắn vốn không tin vào duyên phận, nhưng khi thoáng nhìn hai nàng, hắn thấy vui sướng.

Vì thế, sau khi thấy các nàng, kế hoạch hắn tính toán đã lâu đã có thay
đổi. Để các nàng ít bị tổn thương, để có được các nàng, hắn bắt đầu hành động.

Hắn ẩn nhẫn, kế hoạch của hắn, hắn trù tính,
đều không quan trọng. Hắn phát hiện, sinh mệnh của hắn, hắn đã tìm được, đáng để hắn bảo vệ cả đời.

Mà ngày ấy hắn bị Kim Tử đột nhiên hạ xuân dược, dược hiệu kia lại cực liệt. Hơn nữa lòng mình
chỉ có hai mỹ nhân, thiếu chút nữa hắn không tự chủ được. Đơn giản, hắn
vẫn cố gắng trấn tĩnh. Nhất là nhìn thấy hai nàng rơi lệ cầu xin, nước
mắt kia như rơi xuống lòng hắn, làm hắn tỉnh táo lại.

Mà sau đó ca ca các nàng đã đến, đây là việc ngoài ý muốn của hắn. Mọi
chuyện diễn ra, hắn có chút không hiểu, ca ca kia của các nàng, làm cho
hắn mở rộng tầm mắt. Thân mình mảnh khảnh, bộ dạng như nữ nhi, nhưng tác phong làm việc lại nhanh nhẹn vô cùng. Sự quyết đoán cùng quyết tuyệt
này, thật là làm cho người ta rung động. Nhất là lúc bẻ đôi tay của Kim
Tử, Mộc Văn rất rung động.

Vân Y này, quả thực không phải người thường, cái gì cũng dám làm. Tại Bắc thành này, tại Mộc gia, có thể nói là địa bàn của Kim Tử, lại dám làm như thế. Mà Mộc Văn lúc
ấy lại không rảnh xem Kim Tử bi thảm thế nào, hắn chỉ nghĩ hai thê tử
tương lai của hắn, không thể để Vân Y mang đi, phải giữ lại một.

Mà kết quả coi như thành công, hắn đã giữ lại được một người.

Nhìn ánh mắt trong suốt của Lục Bình, ánh mắt hắn mềm mại, trong lòng bất
đắc dĩ nghĩ, Mộc phủ sâu như vậy, may mắn là giấu ở đây, bằng không nha
đầu có tính cách đơn thuần kia nên làm sao?

Mộc phủ, rất sâu, thật sự rất sâu. Dựa vào Mộc văn điều tra, hắn cảm giác hôm đó có bốn nhóm người có liên quan đến chuyện của Mộc phủ.

Mà giữ lại Lục Bình, còn có một nguyên nhân hắn cảm thấy Vân Y tuy rằng
nhìn sâu không lường được, nhưng dù sao đây là Bắc thành, thế lực Kim Tử không thể khinh thường. Hơn nữa, quan trọng là sau lưng Kim Tử còn có
nhiếp chính vương làm chỗ dựa, bởi vậy Vân Y muốn giết hai người đó thì
có chút khó khăn. Mà Mộc Văn hắn lại lương thiện, không để người khác
khó xử, cho nên mới quyết định giúp Vân Y một phen.

Ân, chính là như vậy, Mộc Văn nghĩ thế.

Mộc Văn nghĩ vậy, miệng cũng từ từ nói ra. Hắn nghĩ, chỉ cần nói với nàng, như vậy nha đầu kia có thể hiểu nỗi khổ của hắn.

Mộc Văn vừa lòng nhìn Lục Bình càng nghe càng run run thân mình, trong lòng nghĩ, quả nhiên chỉ cần nói ra, nha đầu này sẽ hiểu. Có lẽ nha đầu này
muốn dùng thân báo đáp cũng không chừng. Mộc Văn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nếu Lục Bình làm vậy, hắn nên nhận không? Hay giả vờ
từ chối?

Mộc văn cảm thấy có chút rối, không biết làm gì mỹ nhân sẽ vui vẻ?

Mộc Văn vui mừng đợi kết quả, nhưng chỉ nghe một rống giận.

“Ngươi nên giết ngàn đao, sao lại có người ác độc như vậy. Không chỉ chiếm
tiện nghi tỷ muội chúng ta, còn muốn cướp ta. Bây giờ ngươi không thả ta ra, lại còn bóp méo sự thật. Làm sao có thể có người như thế? Ta giết
ngươi, cho dù giết không được ngươi, ta cũng muốn sống chết liều mạng.”

Lục Bình tức giận gào thét lớn, sắc mặt đỏ bừng. Càng nói, càng cảm thấy
tức giận, vì thế chân tiến tới Mộc Văn, muốn liều mạng với hắn.

Mà Mộc Văn bị Lục Bình mắng, cũng trở nên ngốc nghếch. Sao nha đầu này lại có phản ứng này. Hơn nữa nếu người bình thường, hắn nói như vậy, không
phải đều sẽ tin tưởng sao? Cho dù là không tin lắm, nhưng là nhất cũng
sẽ có chút dao động chứ. Nhưng bây giờ là tình huống gì?

Ai có thể nói cho hắn, vì sao nha đầu này lại khác với người bình thường.

Hắn ngơ ngác nhìn Lục Bình đi đến, hắn không phản kháng. Nếu không, sẽ làm
tiểu nha đầu bị thương thì không tốt, hắn thấy Lục Bình lao tới. Vì sợ
tiểu nha đầu bị thương, hắn thuận thế ôm nàng, hai người đều ngã xuống
đất.

Sau đó, có vấn đề xuất hiện.

Tư thế này, sao lại đặc biệt như vậy.

Chỉ thấy, Lục Bình nằm trên người Mộc Văn, bốn mắt nhìn nhau, mặt hai người đều đỏ.

Hai người đều chưa có kinh nghiệm, trong tình huống xấu hổ này, đều rất bối rối. Vì thế, hai càng hoảng loạn. Suy nghĩ cả nửa ngày mới xong.

So với không khí vừa rồi lại khác xa. Lục Bình đã sớm không còn cổ khí thế kia, mà là giống như một con dâu nhỏ đứng đó, cúi đầu.

Mà Mộc Văn cũng đứng đó, không biết nên làm gì.

“Có thể hay không cho ta viết thư cho ca ca, nói cho hắn ta rất bình an, để hắn yên tâm.”

Một lát sau, Lục Bình nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng nói với Mộc Văn.
Lục Bình nói xong, ngẩng đầu lên, mang vẻ mặt chờ mong nhìn Mộc Văn, hy
vọng hắn có thể đồng ý.

“Không được!”

Lục Bình nói xong, thanh âm kiên quyết của Mộc Văn vang lên.

Nghe vậy, thần sắc trên mặt Lục Bình chợt tắt, thần sắc tốt đẹp trong ánh
mắt chợt biến mất. Vốn vừa cảm thấy hắn là chính nhân quân tử, không hại nàng, mới đổi thái độ với hắn. Không nghĩ hắn vẫn như thế. Nàng chỉ
muốn báo bình an với tiểu thư và tỷ tỷ, nàng không đi được. Hắn lại
không chịu, chẳng lẽ hắn muốn bắt mình, để uy hiếp tiểu thư?

Nghĩ lại, thân thể Lục Bình có chút rét run. Nghĩ lại, người này rõ ràng có
mục đích? Hắn không có khả năng vô duyên vô cớ bắt nàng. Về phần Mộc Văn nói là vì ba huynh muội bọn họ, nàng không tin.

Vì thế Lục Bình đầu cũng bắt đầu suy nghĩ, nghĩ hắn có mục đích gì.

Nếu hắn thương tổn tiểu thư hoặc là tỷ tỷ, nên làm gì bây giờ?

Nàng tuyệt đối không cho hắn thực hiện được, nàng tuyệt đối không liên lụy tiểu thư.

Bên này trong đầu Lục Bình hiện lên vô số ý niệm, bên kia Mộc Văn nhìn Lục
Bình đột nhiên không vui, trong lòng lộp bộp một chút.

Có phải hắn làm tiểu nha đầu hiểu lầm gì không, như vậy không tốt.

Lúc Mộc Văn còn muốn nói tiếp, trong tai đột nhiên nghe được thanh âm “phốc phốc”, giống như tiếng chim. Đây là thanh âm gì, hắn nhìn bốn phía,
muốn xem có chuyện gì.

Mà lúc này, sắc mặt Lục Bình có chút trắng bệch, tay hơi run run.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.