Thiên Tài Khí Phi

Chương 126: Chỉ mành treo chuông




Vân Y do dự, nói hay không? Nói, có thể lộng xảo thành chuyên hay không? Không nói, có thể mất một cơ hội hay không?

Nếu hôm nay thành, như vậy Sở Hiên có thể sớm ngày hết bị kịch độc tra tấn.

Trong lòng Vân Y giãy dụa, Kim Tử cứ nghĩ ‘hắn’ đang khó xử cho bệnh của con
mình, nên không khó xử hắn, mà ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.

Lúc này, Vân Y kinh hoàng, trong nháy mắt muốn thốt ra, nhưng nghĩ Kim Tử
thâm trầm như biển, ánh mắt mang theo một trận ma mị, nhất thời như hắt
một chậu nước lạnh, lòng nàng thật lạnh.

Nàng làm sao có thể hồ đồ như vậy, Kim Tử này có thể không bình tĩnh như vậy sao?
Cho dù Kim Tử sốt ruột cứu con, đồng ý với nàng, nhưng Nhiếp chính vương sẽ để yên sao?

Nghe đồn Nhiếp chính vương so sánh
với Bắc hoàng Bắc Ngạo Thế cũng có mưu lược, cũng có tâm cơ. Người như
vậy làm sao có thể vì mấy câu của nàng mà đi bức bách Dương đế?

Nàng, quả thật quá nóng vội!

Hiện nay quan trọng nhất là lấy được sự tin tưởng của bọn họ, từng bước một
lấy dược liệu. Nếu có sơ hở, như vậy cả đời này nàng không tha thứ cho
mình.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Vân Y ngẩng đầu
lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ giọng nói:“Bệnh của thiếu
gia có thể chữa khỏi, nhưng cần thời gian.”

“Có thể chữa khỏi? Thật sự có thể chữa khỏi sao?”

Thanh âm Kim Tử vui mừng, vội vàng hỏi.

Nghe xong, Vân Y cẩn thận giải thích: “Đúng vậy, có thể chữa khỏi. Đại khái
cần một năm, một năm này, hàng tháng ta sẽ châm cứu cho hắn, từ từ sẽ
tốt. Nhưng một năm này, thiếu gia đối với việc khuê phòng, cũng phải
tiết chế, một tháng nhiều nhất chỉ có thể ba lượt.”

Nghe xong, Kim Tử chưa kịp nói gì, Mộc Vũ bất mãn lớn tiếng hét lên: “Cái
gì? Một tháng nhiều nhất ba lần? Ngươi nói lại lần nữa?”

Lần này Vân Y chưa kịp trả lời, Kim Tử đã quát Mộc Vũ.

“Nói cái gì? Đây là sự thật, về sau ngươi tiết chế một chút, Vân Y nói một
tháng như thế thì sẽ như thế. Sau này ta sẽ phái người canh ngươi, ngươi cẩn thận một chút cho ta. Nếu không, ta sẽ đánh chết ngươi.” Nghe Kim
Tử nói, Mộc Vũ sợ tới mức run lên, lập tức im lặng.

Vân Y nhìn Mộc Vũ như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, trong lòng nghĩ,
Mộc Vũ lại sợ mẫu thân hắn, thật sự là chuyện hiếm có.

Bệnh của Mộc Vũ đã được cứu, tâm tình của mọi người tốt hẳn lên, không như
lúc nãy. Mà Kim Tử cũng cho người chuẩn bị ngân châm cho Vân Y.

Chỉ chốc lát ngân châm được tạo thành từ vàng ròng được đưa lên.

Nhìn ngân châm, mặt mày Vân Y mang theo nhè nhẹ ý cười.

Đúng, ý cười, chính là ý cười.

Vân Y hiện tại rất vui vẻ!

Mộc Vũ, ngươi kiêu ngạo! Ngươi bá đạo! Ngươi khi nam phách nữ!

Hôm nay trước hết cho ngươi chút giáo huấn, sau này sẽ có cái khác.

Trong lòng vui nghĩ, ý cười càng đậm.

Lúc này mọi người đều khẩn trương nhìn ngân châm trên tay Vân Y, không ai nhìn biểu tình.

Vân Y tâm tình sung sướng, nhưng tâm tình Mộc Vũ lại u ám.

Nhìn dãy ngân châm kia, đôi mắt Mộc Vũ lóe lên tia sợ hãi. Nhưng không có
cách khác, mẹ hắn đang ngồi đó, hắn không dám phát tác a.

Vì thế một buổi tối, trong tiếng hét bi thảm như giết heo của Mộc Vũ, Vân Y cũng đã châm cứu xong.

Sau khi châm cứu, đau đớn của Mộc Vũ tan đi. Nhất thời Mộc Vũ cao hứng,
muốn thoải mái chúc mừng một phen. Nhưng nghe Vân Y nói, mỗi lần châm
cứu xong, đều phải nghỉ ngơi năm ngày, nếu không ngày mai hắn sẽ tiếp
tục châm cứu, Mộc Vũ lập tức nghe lời.

Vốn mỗi tháng
đều phải một lần, đã làm cho hắn ngẫm lại mà run rẩy, nếu hôm nay vừa
xong, ngày mai lại đến, đó không phải muốn mạng của hắn sao!

Vì thế, Mộc Vũ im lặng, Vân Y vừa lòng.

Vân Y mang tâm tình tốt đi về phòng mình, nhìn Hồng Mai, Lục Bình chưa ngủ, luôn chờ nàng. Đó là hạnh phúc của mình, nhưng lúc này cảm giác ấy càng khắc sâu.

Vân Y lo lắng, nàng an ủi Hồng Mai cùng Lục Bình, cho hai người yên tâm, hai người mới đi nghỉ ngơi.

Mà Vân Y lại không ngủ được, không biết là vì chuyện xảy ra hôm nay, hay là trong lòng có cảm xúc chờ mong không nói nên lời.

Vì thế, Vân Y không ngủ. Một mình ôn tập tâm pháp, chờ người trộm tranh đến.

Nhưng đến hôm sau, hai mắt Vân Y như gấu trúc, người kia vẫn không tới. Vì thế, Vân Y vô cùng phẫn nộ.

Bởi vì buổi tối không ngủ, ăn xong điểm tâm, Vân Y về phòng ngủ dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồng Mai cùng Lục Bình.

Ai ngờ, ngủ tới trưa, lại bị Lục Bình làm cho tỉnh lại. Vân Y mơ mơ màng
màng, không biết đã xảy ra chuyện gì, đã bị Lục Bình thay quần áo, chải
đầu. Ánh mắt Vân Y mông lung, thấy một thiếu niên tuấn mỹ từ trong
gương.

Vân Y nhìn hình ảnh trong gương, nhất thời cảm thấy hoảng hốt. Có bao nhiêu lâu, ở trong mộng, vô số lần bồi hồi. Luôn nghĩ đây chỉ là giấc mộng.

Chỉ là, nếu là mộng, có ngày tỉnh ra hay không?

Tâm tư chuyển động, Vân Y lại nghĩ tới Sở Hiên. Nhớ tới nam tử xinh đẹp
kia, nam tử có đôi mắt sáng ngời. Nghĩ tới hôm đó, không quên được ánh
mắt bi thương nhìn nàng.

Nghĩ xong, ánh mắt nhất thời cảm thấy ướt át. Lục Bình đứng bên cạnh tựa hồ cũng cảm nhận được hơi
thở quanh quẩn của Vân Y, trong lúc nhất thời Lục Bình cũng không biết
làm sao, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lẳng lặng, ánh mắt Vân Y kiên định lại.

Bây giờ nàng muốn hắn sống tốt, cái khác nàng không có thời gian suy nghĩ, cũng không có sức để nghĩ.

Vân Y đứng lên, lưng thẳng tắp.

Nhìn tiểu thư như vậy, trong lòng Lục Bình rất đau lòng. Nhưng nàng lại
không biết nên làm gì, bây giờ chuyện nàng có thể làm là ở cạnh tiểu
thư.

Vân Y vừa ra cửa, trên mặt lập tức biến thành bộ dáng cẩn thận. Nghiễm nhiên thành người ăn nhờ ở đậu, muốn dựa vào
người khác để thăng chức.

Nàng biết, nàng phải phóng
thấp tư thái, giảm bớt sự nghi ngờ trong lòng Kim Tử. Làm cho Kim Tử
nghĩ nàng cũng là người theo đuổi phú quý. Như vậy, Kim Tử sẽ không cảnh giác nhiều.

Vân Y đi vào đại sảnh, nhìn Kim Tử cùng Mộc Vũ đang uống trà. Kim Tử ngồi ở vị trí cao nhất, mà Mộc Vũ lại ngồi bên phải Kim Tử.

Kim Tử thấy hắn vào, ánh mắt ấm áp, làm bộ dáng như đã yên tâm với hắn.

Nhìn Kim Tử như vậy, trong mắt Vân Y hiện lên thần sắc mừng rỡ. Vân Y cố ý
làm vẻ mặt như vậy, để Kim Tử vừa thấy được, không có vẻ như cố ý.

Thấy thần sắc của Vân Y, Kim Tử bày ra bộ dáng như chưa quyết định. Nhưng
Vân Y vẫn phát hiện tay của Kim Tử nắm ly trà buông lỏng, như không còn
cảnh giác.

“Vân Y, lần này thật là cảm ơn ngươi.”

Thanh âm của Kim Tử truyền đến.

Nghe thế, thần sắc Vân Y mang theo một tia sắc.

Vân Y đi lên, cười nói:“Đây là việc tại hạ phải làm, phu nhân không cần khách khí như vậy.”

Vân Y nói xong, thần sắc Kim Tử cuồn cuộn vài cái.

Thôi, hắn là nghĩa tử của Phong ca ca, nên thoả ý nguyện của hắn. Chính là
vinh hoa phú quý mà thôi, nàng vẫn cho được. Hơn nữa, hắn quả thật có
chút năng lực, như vậy sau này sẽ là trợ thủ cho Vũ nhi.

Vốn nàng còn lo lắng, bởi vì biểu hiện của y hôm qua, ngay từ đầu nàng phi
thường vừa lòng. Nhưng nghĩ lại, hắn rất thông minh, rất xuất sắc. Mà,
thật sự là bởi vì rất xuất sắc, cho nên sẽ có uy hiếp với nàng. Hơn nữa, nhìn hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, bộ dáng như không liên quan đến
ai, như vậy làm cho nàng cảm thấy lạnh lẽo.

Nhưng,
hôm nay hắn làm cho nàng vừa lòng hơn. Chỉ cần hắn có sơ hở, để nàng bắt được nhược điểm, như vậy hắn mới có thể làm cho nàng yên tâm. Nếu
không, nếu như bị hắn cắn ngược lại một cái, hậu quả thật không tưởng
tượng nổi.

Nhìn hắn biết cách thay đổi xưng hộ, nhìn hắn gặp chuyện không sợ, Kim Tử vừa lòng.

Lúc này, trong lòng Kim Tử nghĩ, bây giờ thân thể của Vũ nhi còn dựa vào
hắn, cho nên mới như vậy. Bất quá người như vậy tuy rằng làm cho người
ta phản cảm, nhưng vậy cũng là người đáng dùng.

“Ngươi cứu Vũ nhi, bản phu nhân sẽ không bạc đãi ngươi. Gần đây Nhiếp chính
vương ban thưởng châu báu cho ta, để ta cho người chuyển đến. Mà nghe
nói ngươi còn muốn chuẩn bị tham gia khoa cử, ngươi cứ việc yên tâm đi
thi, cái khác ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi.”

Nghe nói như thế, trong lòng Vân Y nghĩ, quả nhiên cần phải yếu thế.

Khi sơ khảo, lộ ra một ít thực lực, làm cho Kim Tử để bụng. Sau đó, lại lộ
ra một ít nhược điểm, như vậy Kim Tử sẽ càng thêm vừa lòng. Quả nhiên,
biểu hiện khác nhau như vậy lại làm cho Kim Tử muốn nâng đỡ nàng.

“Vậy cảm ơn phu nhân. Phu nhân yên tâm, tại hạ nhất định sẽ điều trị thân thể thiếu gia, sớm ngày làm cho thiếu gia khỏe mạnh.”

Vân Y lập tức làm bộ dáng cảm động.

Hai người còn nói chuyện một chút, chủ yếu là về bệnh của Mộc Vũ. Cuối cùng Kim Tử cũng hỏi văn chương và võ nghệ của Vân Y. Mà Vân Y đều trả lời
rõ ràng.

Sau đó, Kim Tử làm như hơi mệt, rời đi trước. Trước khi rời đi cố ý nói Mộc Vũ mang theo Vân Y đi dạo quanh Mộc phủ.

Mộc Vũ không cam lòng, hắn mang theo Vân Y đi dạo quanh Mộc phủ.

Tuy rằng lần trước Vân Y lặng lẽ đi dạo, nhưng lần trước dù sao cũng vội
vàng. Lần này không giống, nàng có thể từ từ dạo, đến nơi không biết,
thì hỏi Mộc Vũ. Tuy rằng Mộc Vũ không muốn trả lời, nhưng vẫn trả lời.
Nếu không, ngân châm mỗi tháng sẽ làm hắn khó chịu hơn.

Kỳ thật bệnh hắn chỉ cần duy trì một tháng, nhưng nếu Vân Y hàng tháng đều châm cứu cho hắn, bệnh hắn vĩnh viễn sẽ không tốt......

Đôi khi, Vân Y cũng biết mình rất phúc hắc......

Mộc Vũ ở phía trước tâm tình không vui đi trước, Vân Y lại mang tâm tình tốt đi dạo sau lưng hắn.

“Nha, không phải là nhị ca sao? Như thế nào, bây giờ không thể làm được, nên muốn đi dạo quanh vườn sao?”

Đột nhiên, bên tai Vân Y vang lên thanh âm the thé.

Nghe thanh âm này, Vân Y cảm thấy trên người đều nổi da gà.

Vân Y hướng ánh mắt đi chỗ khác, nàng cũng không muốn tham dự vào chuyện của Mộc gia.

Nhưng Mộc Vũ lại khác. Vì trúng độc kì lạ, mỗi tháng còn phải chịu thống khổ. Nhưng cơn giận này hắn không phát ra với Vân Y. Bởi vì hiện tại không
chỉ có mẫu thân coi trọng hắn, hơn nữa bệnh của mình còn trông cậy vào
hắn.

Cho nên, hắn chán ghét Vân Y, nhưng không dám động đến hắn.

Ai biết, Mộc Văn lại đi ra đâu.

Hắn cùng Mộc Văn đã có ân oán từ khi sinh ra, cho nên hai người thấy nhau chắc chắn sẽ có chuyện.

Mà nay, hắn đang khó chịu, vừa vặn có thể mượn Mộc Văn hạ hỏa.

Vì thế, Mộc Vũ đi đến trước mặt Mộc Văn, trừng mắt, lớn tiếng mắng.

“Ai cần ngươi lo, đồ đàn bà. Đừng tưởng rằng học một chút, thì nghĩ mình
giỏi. Ta nói cho ngươi, ngươi giống loại bán nam bán nữ, nên trốn đi,
đừng ra ngoài, không sẽ dọa người khác.”

Nghe Mộc Vũ nói, Vân Y mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ánh sáng nhìn Mộc Vũ.

Nha, Mộc Vũ còn có phương diện thiên phú này, mắng người cũng rất độc.

Sắc mặt Mộc Văn lúc đỏ lúc trắng.

Nghe nói tam thiếu gia Mộc Băn ghét nhất bị người khác mắng hắn giống nữ
nhân, nhưng Mộc Vũ lại nói vậy, mắng thật sự có chút độc.

“Ngươi, ngươi......” Mộc Văn run run chỉ vào Mộc Vũ, khó thở, nửa ngày cũng không nói được.

Mộc Văn lúc này rất khó thở, nhưng hắn không thể dùng bạo lực với Mộc Vũ.
Dù sao nhìn dáng người, Mộc Văn khẳng định không phải đối thủ của Mộc
Vũ.

Phía sau, Vân Y cũng bắt đầu đánh giá Mộc Văn.

Chỉ thấy Mộc Văn mặc một thân màu lam nhạt xiêm y, người hơi ẻo lả, hơn nữa có dấu hiệu bị bạch tạng.

Nhìn Mộc Văn như vậy, lại nhìn Mộc Vũ thừa dinh dưỡng.

Trong đầu Vân Y đột nhiên nghĩ đến thanh ảnh giống Xuất Trần.

Quả nhiên là cùng loại thước dưỡng trăm loại nhân!

Vân Y xuất thần xong, khi hoàn hồn, nhìn thấy chỉ còn nàng với Mộc Vũ.

Xem ra Mộc phủ mâu thuẫn rất sâu a, tuy rằng nàng không muốn can thiệp vào. Nhưng, nếu có thể lợi dụng, mà làm cho nàng sớm đạt được mục đích của
mình, vậy nàng cũng rất là vui.

Vừa rồi thấy Mộc Văn
muốn phản kháng, nhưng lại bị một người lớn tuổi ngăn cản. Nhìn quần áo, cùng với thần thái khi nói chuyện với Mộc Văn. Vân Y nghĩ hắn là quản
gia trong Ngô đồng viện hoặc là người có chức.

Ẩn nhẫn!

Vân Y thấy được ẩn nhẫn trên người của hắn!

Không sợ hắn phản kháng, chỉ sợ hắn ẩn nhẫn!

Như vậy, tam thiếu gia này cũng là người ẩn nhẫn, ý đồ dĩ nhiên rất rõ ràng.

Nếu, nàng thêm lửa, như vậy nhiều chuyện sẽ khác đi.

Ban đêm, người trong ngô đồng viện đã sớm ngủ say, gió nhẹ nhàng thổi.

Đột nhiên, trong đêm đen một bóng dáng tới gần sân này.

Chỉ thấy bóng dáng kia linh hoạt phóng về bên này, thoát khỏi ám vệ.

Vân Y thừa dịp đêm tối lặng lẽ vào ngô đồng viện, đứng dưới gốc cây.

Vân Y lẳng lặng quan sát tình hình trong viện.

Lúc này, trên tay nàng cầm một vật, trong mắt Vân Y hiện lên vẻ âm u.

Nàng tìm đúng mục tiêu, lại yên lặng bước về bên kia.

Vào phòng, lặng yên đưa tay phóng tới một chỗ khó tìm, sau đó khóe miệng cong lên, tâm tình sung sướng nhảy ra khỏi phòng.

Ra phòng, Vân Y ngửi thấy mùi hoa quen thuộc.

Mùi hoa này rất quen thuộc, trong lúc nhất thời lại muốn không đứng dậy.

Cái gì vậy?

Lòng hiếu kỳ sẽ hại chính mình!

Đáng tiếc, giờ phút này Vân Y lại đi theo mùi hoa kia.

Chỉ chốc lát, Vân Y sẽ đến một cái sân hẻo lánh trong viện.

Trong sân nhìn rất lộn xộn, nhưng cẩn thận cảm giác, cũng có thể cảm thụ nơi này có an bài trận pháp.

Có cổ quái!

Vân Y càng hiếu kì, càng đi tới. Nàng nhanh chóng đến một viện ngô đồng có một cái cây to.

Nhìn cây này, trong đó có vẻ dị thường, nhưng lại không thấy khác thường.

Lúc Vân Y muốn thả khí, dưới tàng cây truyền đến một trận động tĩnh.

Vân Y nghiêng đầu nhìn cây kia nhẹ nhàng di chuyển, từ trong khe hở lộ ra ánh sáng.

Biến hóa này tới quá nhanh, Vân Y thậm chí không kịp phản ứng.

Mà bên kia, trong sân di động, trận pháp cũng đã xảy ra thay đổi.

Vân Y nhất thời cảm thấy cả người lạnh lẽo, rõ ràng là có người muốn đi ra.

Mà hiện tại, trận pháp trong viện không ngừng biến hóa, nàng căn bản không có cách trốn khỏi đây trong thời gian ngắn, mà lại không bị phát hiện.

Cho dù chạy đi, nếu bị phát hiện tung tích, như vậy cố gắng trước đây của nàng đều uổng phí?

Trong lòng có vô số ý niệm trong đầu, nhưng không nghĩ ra cách hoàn mỹ để trốn thoát.

Phía sau, trong sân như có lực đạo, đột nhiên đánh về phía nàng.

Như vậy, nàng sẽ bại lộ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.