Thiên Tài Khí Phi

Chương 125: Lựa chọn gian nan




Bức họa vẫn ở kia, dưới ánh trăng càng đẹp đẽ.

Đột nhiên ngoài cửa nổi lên một trận gió, trong phòng có thêm một người.

Một thân hắc y, cổ tay áo có hoa văn tinh xảo, trên mặt lại mang mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra cái cằm kiên nghị, còn có đôi mắt thâm trầm.

Người mang mặt nạ bạc nhẹ nhàng đi tới trước bàn, đôi mắt quét về phía bức
họa. Vốn chỉ tò mò nàng đang làm cái gì, nhưng khi nhìn rõ, cũng nhịn
không được cả người chấn động.

Chỉ thấy trên bức họa có hai người đứng cạnh nhau, mà mặt của nam tử kia lại quen thuộc như thế.

Nam tử không tự giác vuốt ve mặt mình, khi chạm đến mặt nạ màu bạc, đột nhiên chấn động.

Ánh mắt mãnh liệt mênh mông, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài.

Tiếng thở dài này rất nhẹ, nhưng trong không trung cũng hỗn loạn không ít.

Nữ tử đang ngủ say trên giường, vì động tác nhỏ bé này lại có dấu hiệu tỉnh lại.

Nam tử cả kinh, ngón tay khẽ động, điểm huyệt ngủ của Vân Y.

Vân Y bị điểm huyệt ngủ, nhanh chóng ngủ lại. Hô hấp đều đều truyền đến, nam tử chậm rãi đến bên giường.

Nhìn kiều nhan đang ngủ say. Khí chất lạnh lùng của nam tử tan đi không ít.
Nam tử lẳng lặng nhìn dung nhan xinh đẹp kia, sau đó nhẹ nhàng lên
giường, cùng Vân Y nằm một chỗ. Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn khuôn
mặt xinh đẹp kiều diễm của nàng, cùng với hương khí thản nhiên quanh
chop mũi, làm cho cả người hắn đều thoải mái. Hắn vươn tay, xoa mặt Vân
Y, tinh tế vẽ lên mặt nàng.

Cảm thụ được sự ấm áp, ánh mắt nam tử hoảng hốt. Đôi mắt hắn chứa đựng nhu tình, ôn nhuận như nước chứa đựng sự quyến luyến.

Tay hắn dùng sức, mạnh mẽ đem Vân Y ôm trong lòng, trong nháy mắt, trong
đáy lòng nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, làm cho khóe miệng của nam tử
cong lên, tựa như hết sức vừa lòng. Hắn vươn một bàn tay vuốt ve sau
lưng Vân Y, vỗ về từng chút, mang theo một tia sủng nịch. Giống như đang dỗ thê tử, lại giống như cảm thụ sự ỷ lại của nàng.

Đêm lạnh như nước, giờ phút này hai người trên giường vẫn ngủ say sưa. Hai
người đều cong khóe miệng, có một loại ăn ý bất khả tư nghị (khó có thể
tin).

Hai người cứ như vậy ôm nhau mà ngủ, mãi cho
đến khi trời bắt đầu sáng, nam tử mới lưu luyến không rời buông Vân Y
ra. Nam tử đứng dậy, chuẩn bị rời đi nơi này, lúc đến trước cửa sổ, tựa
hồ nhớ tới cái gì, lại quay trở về. Nam tử đứng ở trước giường, nhìn nữ
tử trên giường, đột nhiên cúi đầu, hôn đôi môi xinh đẹp đỏ mọng kia. Cảm nhận được cảm xúc ôn nhuận, nam tử sửng sốt, ngơ ngác đứng đó, vẫn duy
trì tư thế đó.

Hai mắt lưu chuyển, nhìn nữ tử xinh
đẹp đang nhắm mắt, trong mắt xẹt qua một tia xấu hổ, nên đứng dậy. Tay
không tự giác đưa lên môi mình, chạm đến đôi môi đầy cảm xúc, nhớ lại
cảnh tượng khi nãy. Lại cúi đầu nhìn nữ tử trên giường, trong mắt hiện
lên ý cười.

Nam tử như bị thôi miên, không ngừng nhìn nữ tử đang ngủ trên giường, như nhìn không bao giờ đủ.

Đột nhiên nam tử bên tai vừa động, thì ra ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, hắn giấu đi ý cười trong mắt, đi vào bên cửa sổ, phi thân, nhanh
chóng bay vút ra ngoài. Động tác tiêu sái tự nhiên, vô thanh vô tức, làm cho người ta hoảng sợ.

Lúc ra ngoài, đột nhiên cảm
giác một trận gió thổi qua, bức họa trên bàn cuộn tròn như muốn bay ra
cửa sổ, bị một bàn tay tiếp được.

Lúc nam tử kia nhảy ra cửa sổ, trên người nữ tử trên giường cũng được giải huyệt.

Nữ tử chậm rãi có dấu hiệu tỉnh lại.

Vân Y nhẹ nhàng mở mắt, đột nhiên nghiêng đầu, thấy trống rỗng, trong lòng
có cảm giác mất mát. Giống như có gì đó rất quan trọng mất mát, vì sao
đột nhiên lại buồn bã như vậy?

Vân Y đứng dậy mặc
quần áo, loại cảm giác buồn bã này giảm đi một chút. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết mình bị sao, chẳng lẽ là đi đã lâu nên nhớ Sở
Hiên?

Không, làm sao có thể?

Nàng mới không nhớ hắn!

Nhắc đến Sở Hiên, nghĩ đến bức họa tối qua, trong lòng nghĩ nhanh chóng cuộn lại. Bằng không nha đầu Lục Bình thấy, thế nào cũng giễu cợt nàng.

Nghĩ đến Lục Bình, Vân Y cười cười đi đến bàn, chuẩn bị thu hồi bức họa.

Nhưng khi Vân Y đi đến trước bàn, nhìn bàn trống trơn, trong đầu trống rỗng,
không phản ứng lại được. Khi phản ứng lại, mới khẩn trương tìm khắp nơi, có phải gió đã thổi bay đi hay không.

Vân Y tìm
dưới bàn, trên, trong phòng, tìm khắp trong ngoài, nhưng không phát hiện tung tích. Vân Y buồn bực, sao lại thế này a? Không phải chỉ là đi ngủ một chút, sao bức họa lại không thấy tăm hơi?

Nhìn
bên ngoài cửa sổ, nghĩ bức họa kia có thể bị gió thổi bay ra. Tuy rằng ý nghĩ này không thực tế, nhưng Vân Y vẫn bắt đầu tìm.

Vân Y ở trong sân, chạy tới bụi hoa, rồi lại chạy tới gốc cây tìm kiếm. Sáng sớm, một mình Vân Y chạy quanh tìm kiếm.

Lục Bình đã dậy từ sớm, luôn ở phòng bên cạnh Vân Y nấu nước. Nước đã nóng, đi ra muốn kêu Vân Y rửa mặt. Ai ngờ, lại nhìn thấy Vân Y chạy tới chạy lui trong sân, nhất thời cả kinh mở to hai mắt.

Tiểu thư mặc dù có lúc hoạt bát, nhưng hành vi trước mặt mọi người đều nhàn
tĩnh, chưa từng nhìn thấy tiểu thư như vậy, nhất thời có chút ngạc
nhiên.

Lục Bình bởi vì hành vi khác thường của Vân
Y, trong lúc nhất thời cũng đã quên nàng tới hầu hạ tiểu thư rửa mặt
chải đầu, cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn. Một lát sau, Hồng Mai tới tìm người ăn cơm, nhìn thấy Lục Bình ngốc đứng đó, liền vỗ đầu Lục Bình,
nhẹ giọng quát:“Sao lại thế này a? Nói ngươi lại đây hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu, sao lại đứng dây?”

Lục Bình bị Hồng Mai nói vậy, lập tức phục hồi tinh thần, nhưng vẫn kinh ngạc lắp bắp:“Tỷ tỷ, ngươi nhìn tiểu thư……”

Lục Bình chỉ vào hướng Vân Y, ngón tay có chút run run.

Hồng Mai kinh ngạc, tiểu thư xảy ra chuyện gì vậy? Nên nhìn theo ngón tay
run run của Lục Bình, nhìn cảnh tượng cũng làm cho Hồng Mai trợn mắt há
mồm.

Tiểu thư?!

Gió thổi qua, hai người trực tiếp hỗn độn ……

Vân Y lúc này mới cảm thấy có người đang nhìn nàng, kỳ quái quay đầu nhìn
lại, nhìn thấy Hồng Mai cùng Lục Bình mang vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn
nàng. Vân Y hiểu được, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng.

Vân Y ngượng ngùng đứng lên, trong lòng nghĩ nên giải thích làm sao mà hành vi mới sáng sớm của nàng lại kinh động như vậy? Xem, hai nha đầu này mở to mắt……

Vân Y đi vào bên cạnh Hồng Mai cùng Lục Bình, giọng điệu nhu hòa như thường nói:“Hai người làm sao vậy?”

Hồng Mai cùng Lục Bình phục hồi tinh thần lại, Hồng Mai thật cẩn thận hỏi:“Tiểu thư, ngươi có khỏe không?”

Nghe Hồng Mai hỏi, Vân Y khẽ cong miệng, cảm thấy hôm nay chắc chắn không
phải ngày tốt. Nếu không, sáng sớm lại có chuyện xảy ra như vậy……

“A, hoàn hảo, hoàn hảo.”

Vân Y trả lời, thật sự là nàng không biết nên làm thế nào để bình thường trở lại…….

Nghe thế, Hồng Mai cùng Lục Bình đều nghi hoặc nhìn Vân Y.

Nhìn ánh mắt của các nàng, trong lòng Vân Y ra mồ hôi lạnh, nửa thật nửa giả nói:“Là như vậy, ta rớt một chiếc vòng tay, vừa rồi mới đi tìm?”

Nghe xong lời này, Hồng Mai cùng Lục Bình nhớ lại động tác của tiểu thư,
giống như đang tìm kiếm. Nên hỏi:“Tiểu thư, cái vòng kia rất quan trọng
sao?”

“Rất quan trọng, đối với hành động sau này của chúng ta.”

Vân Y nói dối mặt không đỏ.

Hồng Mai cùng Lục Bình vừa nghe, nhất thời cũng khẩn trương, cũng xem nhẹ
hành vi lúc nãy của Vân Y. Hai người cũng bắt đầu tìm kiếm, Vân Y cũng
tiếp tục tìm.

Nửa canh giờ sau……

Vân Y nhìn hai người uể oải, nên an ủi:“Không có gì, mất rồi thì thôi. Không có thì ta sẽ nghĩ cách khác.”

Hai nha đầu trên mặt vẫn mang thần sắc lo lắng, Vân Y khuyên can mãi một trận, ba người mới ăn điểm tâm.

Trong lúc đó, trong lòng Vân Y oán niệm bức họa vô số lần. Nàng buồn bực, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, sao bức họa lại không cánh mà bay chứ?

Có người trộm?

Hay lắm, sao lại có người ăn trộm bức họa được chứ?

Ai mà ăn no không có chuyện gì, hơn nữa trộm cái gì không trộm, cố tình trộm bức họa kia.

Khi Vân Y rầu rĩ không vui, trong phủ truyền đến một tin tức làm người ta khiếp sợ.

Phu nhân lăng trì một thị thiếp của Mộc Vũ, nguyên nhân là thị thiếp này độc hại Mộc Vũ.

Mà Mộc Vũ thương thế cũng được giấu giếm, chỉ nói là bị thương, cần tĩnh
dưỡng một thời gian, cấm các tiểu thiếp đi thăm, ngay cả Lệ phu nhân
cũng không thể đi.

Lúc nghe được tin tức, trong mắt Vân Y như đã hiểu rõ.

Nàng biết thị thiếp kia vô tội.

Nhưng nàng biết thì sao chứ?

Ở đây, nàng ngay cả chính mình cũng không thể bảo toàn, sao lại có năng lực đi lo lắng được chứ?

Bây giờ việc nàng có thể làm là cố gắng còn sống, sau đó dùng hết khả năng để bảo hộ người trong lòng nàng.

Buổi tối, phu nhân triệu Vân Y vào nói chuyện.

Lúc nghe được, Vân Y biết Kim Tử đã điều tra hắn. Nàng có tự tin, thân thế
của mình đã an bài tốt. Kim Tử kia tất nhiên đã tin tưởng, như vậy sau
này nàng ở Mộc phủ an toàn còn có bảo đảm. Mà ở Mộc phủ đứng vững gót
chân, như vậy khi thi khoa cử cùng tỷ thí võ nghệ, hay là sau này ra vào triều đình, nàng đều có người chống lưng.

Lần này Kim Tử không triệu nàng vào đại sảnh, mà đưa nàng đến một hoa viên trong phủ.

Nhìn tư thế này của Kim Tử, trong mắt Vân Y hiện lên một đạo ánh sáng.

Xem ra hành động của nàng đã thuận lợi, Kim Tử càng coi trọng nàng.

Thật không nghĩ tới Kim Tử tàn bạo điêu ngoa lại có lúc như vậy. Bất quá mặc kệ như thế nào, Kim Tử cuối cùng cũng bắt đầu tin tưởng nàng, chỉ cần
không có chuyện gì khác, Kim Tử tất nhiên sẽ bảo hộ nàng chu toàn.

Trên người Vân Y mang theo một cỗ tao nhã, trong ánh mắt lại mang theo vẻ
tiêu sái. Phức tạp như vậy, làm cho ánh mắt Kim Tử xuất hiện hoảng hốt
quen thuộc, loại quen thuộc này làm cho hơi thở sắc bén quanh thân Kim
Tử hòa tan rất nhiều. Kim Tử nhìn như vậy, đối với thân phận của Vân Y
càng tin tưởng, nhìn ánh mắt nhìn Vân Y như trưởng bối nhìn vãn bối.

Nhìn thấy biến hóa của Kim Tử, Vân Y đối với hành động của mình thật sự là
càng ngày càng vừa lòng. Bất luận là giả nam hay giả nữ, đều là chuyện
dễ như trở bàn tay. Mà nàng đem tin tức về Phong ca ca kia đọc vô số
lần, nghiền ngẫm tính cách của người kia, bắt chước cử chỉ của hắn.

Mà, đến bây giờ, cố gắng của nàng rốt cục chiếm được một tia đáp lại.

“Tham kiến phu nhân.”

Thanh âm thanh nhuận của Vân Y vang lên, như một cơn gió thổi đến.

Kim Tử nhìn Vân Y phi thường vừa lòng, vội mời nàng ngồi xuống.

Vân Y ngồi xuống, trong ánh mắt mang vẻ thản nhiên.

“Ngươi tên Vân Y?”

Kim Tử hỏi.

Vân Y nghe thế, vội vàng cung kính trở lại:“Đúng vậy, tiểu nhân là Vân Y.”

Nhìn Vân Y mang bộ dáng không nóng nảy, giọng điệu của Kim Tử không tự giác
trở nên nhu hòa, lại hỏi Vân Y về quan hệ với hai muội muội và quan hệ
với nghĩa phụ.

Vân Y đem chuyện của các nàng từ từ
nói cho Kim Tử nghe. Mà Kim Tử có vị trí hôm nay, vinh sủng không suy,
tất nhiên không phải người đơn giản. Địa vị càng cao càng đa nghi, bởi
vậy Kim Tử hỏi rất nhiều chi tiết. Mấy vấn đề này, Vân Y đều trả lời rõ
ràng.

Cuối cùng, Vân Y thân thiết hỏi tình hình của
Mộc Vũ. Nghe thế, sắc mặt của Kim Tử lập tức trở nên không tốt, hơn nữa
nhìn Vân Y với ánh mắt khác thường.

Thấy ánh mắt
nghi ngờ của Kim Tử, thanh âm ôn nhuận của Vân Y vẫn như cũ, không vội
vàng giải thích:“Phu nhân, tiểu nhân đi theo nghĩa phụ nhiều năm qua,
cũng học được vài phần y thuật của người.”

Vân Y dứt lời, trên mặt Kim Tử xuất hiện một loại thần sắc phức tạp, lại nhớ tới nam tử kia có y thuật bất phàm.

Mà nghe được Vân Y nói như vậy, Kim Tử không có cảm thấy không ổn, nên cho Vân Y đi xem bệnh của Mộc Vũ.

Đi vào sân của Mộc Vũ, ở xa nhưng vẫn nghe được tiếng ồn bên trong. Nghe
tiếng ồn ào, Kim Tử trên mặt có chút không vui, đi nhanh hai bước, đi
tới phòng Mộc Vũ, nhìn thấy thái y và nha đầu đang quỳ. Mà Mộc Vũ lúc
này đang dựa vào đầu giường, lớn tiếng mắng.

“Các ngươi là đồ phế vật, bệnh như vậy cũng trị không hết, giữ các ngươi có ích lợi gì, toàn bộ lui xuống cho ta.”

“Không cần a, thiếu gia tha mạng a.”

“Tha mạng a.”

Nghe tiếng ồn ào bên tai, Vân Y khẽ nhíu mày. Trong lòng không muốn thấy Mộc Vũ, nhưng trên mặt lại mang thần sắc quan tâm.

Kim Tử nhìn thái y, nha hoàn xin tha mạng, còn con đang chửi rủa không
ngừng trên giường, nhất thời cảm thấy não đau từng đợt. Trong lòng cũng
biết con mắng đúng, thái y này thật sự không có chỗ dùng, hai ngày nay,
không khởi sắc chút nào, thật là một đám phế vật. Nhìn con, lòng tràn
đầy lo lắng cùng đau lòng.

Kim Tử đi đến trước giường Mộc Vũ, nói: “Cho bọn họ lui xuống đi.”

Thái y nha hoàn nghe xong, vội vàng lui xuống. Nháy mắt trong phòng một mảnh thanh tĩnh, giống như chưa xảy ra chuyện gì. Tốc độ rời đi làm Vân Y
ngạc nhiên. Trong lòng khen, bản năng sống của con người quả thật rất
lớn.

Vân Y im lặng đứng ở một bên, lẳng lặng nghe Kim Tử trấn an Mộc Vũ.

“Vũ nhi, ngươi yên tâm, bệnh của ngươi nhất định sẽ tốt.”

“Thật sự được không, nếu không thì làm sao bây giờ?”

Thanh âm lo lắng của Mộc Vũ có vẻ phá lệ rõ ràng. Nghe thế, ánh mắt Kim Tử co rụt lại, có sự đau xót vô cùng.

Nàng ngồi bên giường, ôm Mộc Vũ, ôn nhu an ủi:“Sẽ không, nhất định sẽ tốt.
Vũ nhi, tin tưởng mẫu thân, nhất định sẽ tốt. Đúng rồi, Vân Y y thuật
cũng tốt lắm, để hắn xem cho ngươi đi.”

Nghe được hai chữ Vân Y, Mộc Vũ không có cảm giác gì.

Trong ấn tượng của hắn chỉ có người đẹp, về phần tên, hắn chưa bao giờ cần
nhớ kỹ. Cho nên khi Kim Tử nhắc tới Vân Y, hắn không có phản ứng.

Nhưng lúc Vân Y đi ra, Mộc Vũ có phản ứng.

“Là ngươi, ngươi tới làm gì? Là muốn đến chê cười ta sao?”

Mộc Vũ đối với chuyện ngày đó vẫn canh cánh trong lòng, lúc muốn hoan ái,
chính mình lại không được. Mộc Vũ cho rằng đây là chuyện dọa người, cho
nên bây giờ thấy Vân Y, vốn không có dục vọng nữa, mà là tràn đầy phiền
muộn.

Nghe được tiếng la của Mộc Vũ, Vân Y chỉ cúi
đầu, không nói gì. Nhưng khi cụp mắt xuống lại nhanh chóng hiện lên
khoái ý. Xứng đáng, trong lòng Vân Y nghĩ. Bình thường ngươi bá đạo như
vậy, hiện tại đã bị báo ứng.

Mà nghe Mộc Vũ nói, Kim Tử nhưng không có chút gì không vui, chỉ tiếp tục ôn nhu khuyên
giải:“Vũ nhi, Vân Y y thuật tốt lắm. Để hắn xem đi, nói không chừng có
thể chữa khỏi.”

Mộc Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng cau mày nói:“Được rồi, cho hắn thử, nếu trị không hết, như vậy bắt hắn lăng trì, ta mới hết giận.”

Mộc Vũ nói xong. Kim Tử sửng sốt một chút.

Lăng trì?

Kim Tử quay đầu nhìn về phía Vân Y, chỉ thấy lúc này hắn đứng dưới ánh nến. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp. Làm một nam nhân, Vân Y cũng là quá mức
xinh đẹp. Nhưng nhìn yết hầu của hắn, cùng với khí chất tiêu sái tùy ý
của nam tử, như vậy người ta cũng chỉ nghĩ hắn là nam tử xinh đẹp mà
thôi, không ai nghĩ là nữ tử.

Kim Tử nhìn Vân Y,
cũng cảm thấy vui vẻ. Nghĩ đến lời con nói, nhất thời cảm thấy phức tạp. Đối với con, tuy rằng nàng bình thường nghiêm khắc, nhưng cũng hết sức
sủng ái. Mà lúc này, giết Vân Y, đó là không có khả năng, chỉ là vì con, làm cho Vân Y chịu khổ trên da thịt. Cùng lắm thì, cuối cùng lại bồi
dưỡng tốt cho hắn.

Nghĩ vậy, nhìn về phía Vân Y ánh
mắt hơi xin lỗi. Vân Y thấy ánh mắt đó, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Kim Tử này, có lẽ trong lòng năm đó là thương hắn, chỉ là so với vinh
hoa phú quý, vẫn chấp nhận bỏ hắn. Mà hiện tại, nàng vì con trai của
nàng lại có thể làm bẩn đi tình cảm hồn nhiên đó.

Trong lòng Vân Y nhất thời có chút rầu rĩ, từng nghe chuyện như thế, nàng cảm động, cảm thấy trên thế giới lại có nam tử si tình như vậy. Nhưng lúc
này nàng đột nhiên cảm thấy si tình như vậy có chút châm chọc.

Nàng, đột nhiên, có chút hối hận, không nên đem chuyện này để đạt mục đích của mình.

Đáng tiếc, đây cũng chỉ là khả năng mà thôi. Mà hiện tại, nàng còn phải làm theo kế hoạch.

Vân Y ngẩng đầu, trong mắt yên tĩnh một mảnh, vô cùng bình tĩnh. Nhìn Vân
Y, Kim Tử lảng tránh ánh mắt của Vân Y. Trong lòng hắn có nghĩ mình hơi
quá đáng không, lúc muốn trấn an Vân Y, lại nghe thấy thanh âm của Vân Y truyền đến. Thanh âm cũng bình thương, tựa hồ không bị ảnh hưởng gì.

“Nếu ta trị không hết bệnh của thiếu gia, ta cam nguyện bị phạt.”

“Bị phạt, cái gì bị phạt? Là lăng trì, lăng trì! Lăng trì!”

Vân Y nói xong, Mộc Vũ lập tức bất mãn lớn tiếng.

Ánh mắt Kim Tử nhìn Vân Y, có chút ngạc nhiên Vân Y sẽ như thế. Nên Kim Tử
có ấn tượng với Vân Y tốt hớn, sau này nhất định phải tìm một cơ hội bù
đắp cho hắn.

Mộc Vũ lớn tiếng nói, nhưng thấy không
ai phụ họa. Nên hắn dừng lại. Quay đầu nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân mang vẻ mặt vui mừng nhìn Vân Y, nhất thời xìu xuống như quả bóng cao su.

Kim Tử nhìn con như vậy, vội vàng hoà giải.

“Vũ nhi, cho hắn xem trước, nếu không có cách nào, mới thương lượng trừng phạt hắn được không?”

Nghe mẫu thân nói vậy, Mộc Vũ cũng không có cách, đành mang vẻ mặt mất hứng cho Vân Y chẩn trị.

Vân Y đi đến, lập tức có một mama đưa ghế đến cho Vân Y.

Vân Y ngồi trên ghế, kéo tay Mộc Vũ tiến hành bắt mạch.

Kỳ thật ở hiện đại Vân Y biết chút y thuật, nàng cũng có học một ít trung y, có thể điều trị thân thể cho ông ngoại.

Từ từ học hỏi, kết quả thế nhưng cũng có chút chút y thuật.

Sau khi vào cổ đại, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì, nàng xem các loại y
thư. Mà vì độc của Sở Hiên, nàng lại tìm các loại sách thuốc tiến hành
nghiên cứu, như vậy hiện nay y thuật cũng không kém.

Tuy rằng Vân Y y thuật không kém, nhưng muốn trị cho Mộc Vũ, cũng không cần dùng đến. Vân Y tiến hành bắt mạch, cũng chỉ làm bộ dáng mà thôi.

NhưngVân Y cũng nhân cơ hội dò xét thân thể Mộc Vũ, phát hiện thân thể hắn thật
là, chậc chậc, cách sống của hắn như vậy, sớm hay muộn chết ở trong tay
nữ nhân.

Hiện tại vốn là thời kì tốt, nhưng thân thể Mộc Vũ lại xuất hiện bì thái, xem ra thân thể hắn đã bị nữ tử đào không ít.

Vân Y làm bộ hỏi hỏi một số vấn đề, sau đó để lại tay Mộc Vũ, đứng dậy, đi
đến trước bàn. Trên bàn đã có chuẩn bị giấy và bút mực, đại phu có thể
kê đơn.

Vân Y đi đến trước bàn, sau đó nhíu mày, bộ dáng khó xử.

Kim Tử nhìn Vân Y như thế vội bước tới trước người Vân Y, sốt ruột hỏi:“Vũ
nhi bị sao? Mặc kệ cần thuốc gì, ta đều phái người đi tìm.”

Kim Tử nghĩ chắc là phương thuốc khó tìm, nên nhanh chóng mở miệng.

Mộc Vũ ở trên giường, cũng mang vẻ mặt sốt ruột nhìn bên này.

Mà Vân Y nghe Kim Tử nói, trong lòng chấn động.

Mặc kệ thuốc gì?

Nếu nàng đưa ra thuốc mà Sở Hiên cần, có phải nàng cũng có thể đưa hay không?

Dù sao nàng là muội muội của Nhiếp chính vương, Mộc Vũ là cháu ngoại của
Nhiếp chính vương. Kim Dịch ngay cả giang sơn Bắc quốc cũng dám đào
trộm, như vậy chỉ là một dược liệu mà thôi. Tuy rằng là quốc bảo hàng
đầu, nhưng chung quy chỉ là một dược liệu mà thôi?

Vân Y do dự, nói hay không? Nói, có thể lộng xảo thành chuyên hay không? Không nói, có thể mất một cơ hội hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.