Thiên Tài Khí Phi

Chương 109: Thông đạo bí mật




Lí Nghị nhìn cửa thông đạo khép lại, ánh mắt có chút mê ly, hắn đứng ở đó, trong lòng lẳng
lặng nhớ tới chuyện mình đã làm. Lúc hắn nghĩ đến chuyện hôm nay, lúc
khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, bên ngoài vang lên tiếng bước chân
ồn ào.

Nghe thế, khóe miệng của Lí Nghị lộ ra vẻ thoải mái.

Bên ngoài càng ngày càng nhiều tiếng bước chân truyền đến, trong phút chốc
hắn thấy được ánh mắt những người đi theo Hứa vương lộ vẻ nghi hoặc và
khủng hoảng. Nhìn biểu tình của họ, khóe miệng Lí Nghị càng cong lên.
Trong lòng nghĩ, xem ra hôm nay người chôn cùng hắn không phải ít.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến một thanh âm trầm thấm ôn nhuận:“Lí
Nghị, đưa tay chịu trói đi, như vậy bản cung sẽ cầu tình với phụ hoàng,
giữ lại thi thể cho ngươi.”

Lí Nghị không động đậy, vẫn đứng đó như cũ, trong mắt không nhìn ra thần sắc gì.

Những người đi theo Hứa vương có chút khó xử, bây giờ Hứa vương không ở đây,
bọn họ rất khó lựa chọn a. Nhưng lúc này tình huống lại cực kỳ khẩn
trương, ngôi miếu đổ nát đã bị người của Sở Thụy Phong bao vậy, không có một khe hở.

Sở Thụy Phong khoanh tay đứng bên
ngoài, nhìn thấy người ở bên trong không có phản ứng, trong mắt có chút
không vui. Nhưng bây giờ hắn cũng không có hành động gì khác, trong lòng hắn tự hỏi chuyện đã xảy ra bên trong. Người của hắn xác định thấy Hứa
vương, hai cha con Lí Nghị đi vào, lại khẳng định chưa bước ra. Vậy, vì
sao bây giờ hắn đứng ở bên ngoài cũng không có ai đi ra? Đây không hợp
với phong cách của Hứa vương a, Hứa vương tuy rằng giả dối, nhưng ở tình huống này, chắc chắn sẽ phô trương thân phận. Nếu không, nếu Hứa vương
không nói lời nào, không phản kháng, cho hắn giết thoải mái. Người khác
thì không nói gì. Nhưng mọi việc sao lại đơn giản như vậy.

Như vậy chính xác là Hứa vương không có ở trong, mà lại không ai nhìn thấy
hắn đi ra. Chẳng lẽ, dưới ngôi miếu này có thông đạo gì đó. Mà Hứa vương đã rời khỏi trước. Nghĩ đến đây, vừa rồi không có ai đáp lại, trong đó
có phải là không còn một ai rồi hay không. Nhưng có lẽ đây là kế sách
của Hứa vương, đặt bẫy bên trong, sau đó dụ hắn vào.

Sau khi phân tích tình hình một phen, lại mở miệng. Bây giờ thanh âm không còn ôn nhuận, mà là lạnh như băng.

“Nếu không ai trả lời, bản cung sẽ bắn tên.”

Người ở bên trong cả kinh, thái tử sẽ bắn tên thật. Vậy thì bọn họ chắc chắc
không thoát khỏi cái chết. Nhất thời mọi người đều nhìn về phía Lí Nghị, phát hiện hắn lại đang nhắm mắt dưỡng thần. Tuy rằng tức giận, nhưng
không thể nói gì hắn. Khi Sở Thụy Phong dứt lời, bọn họ cũng nghe thanh
âm kéo cung bên ngoài, nhất thời một đám đều mang sắc mặt nghiêm túc.
Cuối cùng một thủ lĩnh đứng lên ra lệnh bắn tên.

“Khoan.”

Sở Thụy Phong đứng bên ngoài mới chỉ ra lệnh được một nữa lại bị cắt
ngang. Nghe thế, Sở Thụy Phong nhướng mày, thì ra bên trong có người a.
Vì thế hắn ra lệnh hạ tiễn, chế giễu:“Thì ra bên trong có người a, bản
cung còn tưởng rằng không có ai? Hứa vương không có ở đây sao? Bản cung
đến đây, Hứa vương cũng không chịu đi ra sao?”

Vẫn là người vừa lên tiếng lúc nãy nói.

“Vương gia không ở đây, chúng tôi chỉ phụng mệnh trông coi ở đây mà thôi. Khi
Hứa vương đến, nếu Thái tử có việc, hãy trở về đợi vương gia. Chờ vương
gia đến, thuộc hạ chắc chắn sẽ bẩm báo là có Thái tử đến.”

Nghe nói như thế, khóe miệng Sở Thụy Phong cũng cong lên. Xem ra Hứa vương
còn ở bên trong hoặc là dưới đất, mà bây giờ bọn họ lại đang tranh thủ
thời gian. Xem ra ngôi miếu này không bình thường a. Như vậy, hắn lại
càng muốn ở lại xem ngôi miếu này cổ quái ra sao. Vì thế, hắn ôn nhuận
nói:“Hết cách rồi, nếu Hứa vương sắp đến. Như vậy bản cung sẽ chờ ở đây, miễn cho Hứa vương chạy thoát.”

Sở Thụy Phong trong nói xong, người ở bên trong đều mang sắc mặt không tốt. Bất quá, ngay
từ đầu bọn họ cũng biết Thái tử không dễ dàng rời đi. Lúc này, bọn họ
cũng chỉ là cấp dưới, cũng không thể ra lệnh cho Thái tử. Hơn nữa, cũng
không nên nhiều lời.

Sở Thụy Phong thấy bên trong im lặng, trong lòng nghĩ bên trong chắc chỉ để lại một ít thuộc hạ. Cho
nên trong đó như rắn mất đầu, chắc là không có bày ra cái bẫy nào. Vì
thế, Sở Thụy Phong đưa mắt nhìn người bên cạnh.

Lập
tức, thống lĩnh thị vệ kia hiểu ý, liền mang theo một tiểu đội, chậm rãi đi vào. Hơn nữa quá trình cũng rất thuận lợi, không có mai phục. Thống
lĩnh thị vệ nhanh chóng đi vào bên trong. Bọn họ nhìn thấy tình huống
bên trong thì vô cùng sửng sốt.

Lí Nghị bị cướp
ngục, lúc này đang thảnh thơi nhắm mắt dưỡng thần, mang bộ dáng không
liên quan đến mình. Mà những người khác lại mang bộ dáng khẩn trương
nhìn ra phía cửa.

Mà người ở bên trong nhìn thấy vị
thị vệ kia đi vào, không khỏi sửng sốt. Bọn họ nghĩ đến thái tử phải
xông vào trực tiếp mới đúng. Nhưng bây giờ là tình huống gì, bọn họ nhất thời có chút ngây người nhìn thị vệ đó.

Mà thống
lĩnh thị vệ thoáng kinh ngạc, lại hồi phục tinh thần. Hắn lập tức bảo
các thị vệ đi thăm dò, đề phòng có bẫy. Vì thế, các thị vệ tản ra tìm
kiếm xung quanh.

Mà người của Hứa vương bên
kia, bởi vì ngay từ đầu không nghĩ tới ngôi miếu này có người đến, cho
nên vẫn bị vây trong trạng thái bị động, hoàn toàn không biết nên làm gì cho tốt. Vương gia không ở đây, bọn họ không dám hành động thiếu suy
nghĩ, sợ hỏng chuyện của vương gia. Cho nên chỉ cần bọn họ không phát
hiện bí đạo, không bắt và giết Lí Nghị, tạm thời bọn họ không có hành
động gì.

Mà thống lĩnh thị vệ kia đem người vào ngôi miếu điều tra tình hình một lúc, xác nhận không có cơ quan và bẫy. Thấy vậy, mới cho các thị vệ đứng bên trong canh giữ những người này. Sau đó chính hắn nhanh chóng ra ngoài bẩm báo với Thái tử.

Sở Thụy Phong nghe hắn nói xong, trong lòng nghi hoặc vô cùng, không phát
hiện gì, không phát hiện cơ quan, không phát hiện thông đạo bí mật. Hơn
nữa Lí Nghị quả thật là ở bên trong, nhưng Hứa vương và Hoa Thanh Nhi
cũng không có ở đây. Chuyện này thật lạ, làm sao có thể để Lí Nghị ở lại chứ. Chẳng lẽ ngay từ đầu Hứa vương biết hắn sẽ đến, sau đó cố ý để Lí
Nghị lại, làm lễ vật cho hắn?

Sở Thụy Phong nghĩ vậy, nhịn không được nở nụ cười. Hứa vương không ngốc đến mức đó, làm ra chuyện không có não như vậy.

Lúc này Sở Thụy Phong không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Hắn chậm rãi đi vào ngôi miếu kia.

Sau khi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng kia, nhìn bộ dáng của Lí Nghị, hắn
cũng nghi hoặc vô cùng. Đây không giống Lí Nghị chút nào a, sao hắn lại
có bộ dáng thản nhiên như vậy. Trước kia lúc nào hắn cũng mang bộ dáng
thâm trầm, cảm giác căn bản nhìn hắn không thấu, quỷ dị vô cùng. Nhưng
giờ phút này Lí Nghị lại giống một lão nhân đang nghỉ ngơi. Quỷ dị, thật là quỷ dị.

Nhìn hắn như vậy, cộng thêm tình huống quỷ dị, hắn mở miệng hỏi:“Lí Nghị, nữ nhi của ngươi cùng Hứa vương đã đi đâu?”

Sở Thụy Phong dứt lời, Lí Nghị vẫnkhông có phản ứng gì, bộ dáng giống như
đang ngủ. Nhìn tình huống này, sắc mặt Sở Thụy Phong không tốt. Lí Nghị
cứ như thế, làm cho hắn cảm giác mình đang làm trò cười, giống như bị Lí Nghị đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nhất thời, hắn lạnh lùng nói:“Bắt tất cả người của Hứa vương lại cho ta.”

Hắn nói xong, lập tức có rất nhiều thị vệ xông lên, nhưng thuộc hạ của Hứa
vương sao lại có thể dễ dàng để bị bắt như vậy, nhất thời toàn bộ đều
rút kiếm, chuẩn bị phản kích. Nhưng, lúc bọn họ nghe câu tiếp theo của
Sở Thụy Phong, tất cả đều ngừng lại.

“Nếu có phản kháng, giết tại chỗ, bao gồm Lí Nghị.”

Lần này, bọn họ đều ngừng lại, nhất là nghe đến lúc muốn giết Lí Nghị. Giết Lí Nghị, không thể được, tình huống của vương gia không biết thế nào.
Lí Nghị ở lại là làm con tin, nếu hắn chết, chút nữa vương gia lên thì
phải làm sao, ngay cả lợi thế trao đổi Thanh phi cũng không có. Cho nên, giờ phút này bọn họ cũng chỉ có thể đợi, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

Sở Thụy Phong nhìn thấy bọn họ đều ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, sắc mặt
cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Ngay sau đó hạ lệnh:“Lập tức lục soát ở đây, không được bỏ qua ngóc ngách nào, thậm chí là mặt đất, xem xem có
thông đạo gì hay không.”

Sở Thụy Phong dứt lời, liền tinh tế quan sát biểu tình trên mặt của thuộc hạ Hứa vương, phát hiện
trên mặt họ có vẻ khẩn trườn. Xem ra, nơi đây quả thật rất kì quái.

Phòng trong lập tức phát ra các loại thanh âm. Bọn thị vệ dùng kiếm lục soát, không buông tha chỗ nào. Đột nhiên có một tên thị vệ hô lên.

“Thái tử điện hạ, bên này có một bí đạo.”

Vừa nghe thanh âm này, Sở Thụy Phong lập tức chạy tới xem. Đây là một thông đạo hẹp, chỉ đủ cho từng người đi qua. Hơn nữa bên trong tối đen, làm
cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Sở Thụy Phong nhìn
thông đạo này, nhíu mày lại. Nếu bị đạo này có cơ quan như vậy nếu hắn
cứ vậy mà xuống, không có người dắt đi, có khả năng sẽ xuất hiện nhiều
tình huống không tốt.

Giờ phút này, hắn rất khó xử,
nếu phái người đi xuống, lại sợ bọn họ sẽ bỏ qua cơ hội giết chết Hứa
vương. Nhưng nếu hắn xuống, lại lo lắng có nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.