Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 95: Hai phương thức thuyết phục




Chiến tranh trong nội bộ gia đình đa phần là trong hai loại dưới đây, một là tấn công không báo
trước, trực tiếp bùng nổ; hai là đấu tranh trường kỳ, dây dưa kéo dài.
Chuyện đã tới nước này, nàng lại còn tâm trạng nghĩ tới những thứ vô
nghĩa chẳng ra đâu vào đâu, Minh Lan cảm thấy tinh thần mình sắp trở nên không bình thường rồi.

Mấy ngày nay từ đầu tới cuối Minh Lan đều không có cơ hội bày tỏ ý kiến, nàng vừa muốn mở miệng đã bị lão phu nhân chặn lại: “Minh nhi đừng sợ!
Bà già này còn chưa chết đâu, chúng nó đừng hòng đụng đến con!” Dáng vẻ
đằng đằng sát khí rất dọa người.

Lão phu nhân bị chọc tức, làm ra tư thế nổi trận lôi đình giống năm xưa
âm ĩ đòi li hôn với Thịnh lão thái gia, lớn tiếng chửi hăng say đến mức
nước miếng văng tung tóe lên mặt lên đầu Thịnh Hoành. Thịnh Hoành vẫn
nhẫn nhục chịu đựng, bám như kẹo da trâu (kiểu như kẹo mè xửng) khổ sở
van nài, một lúc lại quỳ xuống rơi lệ, tình thân, đạo lý, danh dự gia
tộc, mồm miệng lưu loát, thao thao bất tuyệt, nói đến mức lão phu nhân
chóng mặt ngất xỉu trên giường.

Minh Lan cho rằng, đấu với con cái, giả bệnh là có thể thắng, nhưng
không nên thực sự ngã bệnh, nếu vậy thì không còn sức chiến đấu tiếp
rồi. Lão phu nhân rất tán đồng với ý kiến này, sức ăn tăng gấp đôi, lộ ý muốn trường kỳ kháng chiến.

Vương thị thấy tình thế giằng co, suy nghĩ vu vơ lại nảy ra một chủ ý
hay, đơn giản là bảo Minh Lan đến chỗ Thịnh lão phu nhân tỏ thái độ rằng mình nguyện ý gả vào cửa nhà họ Cố, như vậy không phải là xong rồi sao? Chính chủ cũng đã đồng ý, lão phu nhân còn có thể ồn ào cái gì nữa.

Thịnh Hoành nghe xong thì ngẩn người, sau đó than thở thật lâu, người
đọc sách bọn họ cứ thích phức tạp hóa mọi chuyện, ra vẻ ta đây học vấn
cao siêu lắm. Nhưng mà vị phu nhân này của ông lại thích đơn giản hóa,
có thể cưỡng ép thì tuyệt đối không dụ dỗ.

“Bà đừng có làm loạn thêm nữa!” Thịnh Hoành quát Vương thị, cau mày
không vui nói: “Làm gì có con gái nhà nào tự mình đi đòi cưới bao giờ!
Vả lại con bé từ nhỏ đã được lão phu nhân nuôi dưỡng, tính khí nó thế
nào lão phu nhân còn không rõ sao? Chỉ cần Minh Lan vừa lên tiếng, là
lão phu nhân đã biết bà ép nó đến rồi! Lúc đó chính là thêm dầu vào
lửa!”

Thịnh Hoành càng nói trong lòng càng tức giận, nhịn không được chỉ vào
mũi Vương thị gào lên: “Con hư tại mẹ! Đều tại bà làm việc không có quy
củ, bất kính với mẹ chồng, chuyên môn làm xằng làm bậy, mới dạy hư con
bé Như, làm ra chuyện đáng xấu hổ này, bà còn mặt mũi mà đi nói người
khác!”

Vương thị bị mắng tới mức mặt dúi tay áo, nhưng cũng không mở miệng cãi lời nào, chỉ có thể nhịn tức giận trong lòng.

Đằng trước hai mẹ con đấu nhau gay gắt, khói lửa chiến tranh đang hừng
hực cháy, Minh Lan ở đằng sau ngớ nga ngớ ngẩn, thường xuyên không nói
gì, bởi vì nàng thật sự không nghĩ ra điều gì để nói, chỉ cần bày ra
dáng vẻ cô đơn chán chường, lại đón gió than thở hai câu, hình tượng như vậy cũng rất hoàn mỹ rồi.

Mấy ngày nay việc duy nhất nàng làm, đó là xin Hải thị cho gặp Như Lan.

“…Hỉ Thước sao rồi?” Đây là câu đầu tiên Như Lan nói với Minh Lan, Minh
Lan nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng ngần của Như Lan, trên đó còn in hằn mấy vết tím bầm, chậm rãi nói: “Vẫn chưa chết ạ. Chị dâu đã mời đại phu đến xem vết thương, hôm qua vừa mới tỉnh lại, đã có thể ăn hai bát
cháo, chỉ mong không để lại di chứng.”

Như Lan giống như quả bóng đã xì hơi, ngơ ngác ngồi đó: “Em ấy… có nói
gì không?” Minh Lan nhếch miệng châm chọc nói: “Em ấy nói, có thể bán
mạng cho cô Năm họ Thịnh, đúng thật là may mắn ba đời, đừng nói chỉ bị
liệt nửa người, chính là có bị đánh chết, cũng là chết không hối hận oán thán nửa câu!”

Như Lan cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt khăn, từng đốt trắng bệch.
Minh Lan nhìn chằm chằm mắt chị ta, tiếp tục nói: “Mỗi lần em đến khuyên chị, chị đều không quan tâm, nói cái gì mà ‘ai làm người nấy chịu’, bây giờ thì sao? Hỉ Thước vất vả chăm sóc chị chục năm nay, đối xử với chị
còn tốt hơn cả với người nhà, chị lại không biết xấu hổ liên lụy đến
nó!”

Bây giờ Minh Lan khó chịu nhất khi nghe thấy người ta nói cái gì mà ‘sẽ
không liên lụy đến người nhà’. Nói xằng, thời cổ đại chưa bao giờ thịnh
hành ‘mất một mạng đòi một mạng’, tội liên đới mới là vương đạo. Cậu ba
nhà phía đông theo địch, cậu tư nhà phía tây cũng phải tội.

Trên gương mặt gầy gò của Như Lan lộ ra vẻ áy náy sâu sắc. Hỉ Quyên ở
một bên nhịn không rơi lệ, nhẹ giọng nói: “Cô Sáu à, cô đừng trách cô
chủ em, trong lòng cô ấy cũng không dễ chịu gì, lúc phu nhân muốn đánh
chết chị Hỉ Thước, cô chủ đã nhào lên người chị ấy, bị đánh trúng mấy
cái liền, trên người cô chủ em bây giờ vẫn còn đau lắm!”

Minh Lan thấy dưới mắt Như Lan thâm quầng, tiều tụy như biến thành người khác, trong lòng thoáng trầm xuống, rồi nói: “Hôm nay em đến đây, là để truyền lại lời Hỉ Thước với chị, phu nhân muốn đuổi con bé đi, chị dâu
bảo nó dưỡng thương cho tốt rồi hãy đi, sợ là không có cơ hội gặp chị
nữa. Em ấy nói mình còn có bố mẹ để nương tựa, bảo chị không cần phải
lo lắng, còn nói không thể ở bên chăm sóc chị được nữa, mong chị sau này làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho chín rồi hẵng làm, gặp chuyện gì
cũng phải bình tĩnh xử lý, không thể xúc động, em ấy… sau này không thể
nhắc nhở chị nữa.”

Như Lan nghe mà giật mình, từng giọt từng giọt lệ như hạt đậu to rơi
xuống, đầu vùi vào cánh tay, huh u khóc òa. Minh Lan chỉ lẳng lặng nhìn
chị ấy. Như Lan bỗng thẳng người lên, gọi Hỉ Quyên vào bồng trong lấy đồ gì đó, chưa tới một lát, nhỏ Hỉ Quyên đã mang ra một cái hộp cùng với
một cái bọc.

Như Lan lau nước mắt, đẩy cái hộp cùng với cái bọc ra trước mặt Minh
Lan, nghiêm nghị khẩn cầu: “Đây là chút trang sức vàng ngọc, trong bọc
này là năm mươi lượng bạc cùng một ít vỉ vóc thượng hạng, con bé đó tốt
xấu gì cũng hầ hạ chị một hồi, chị không thể để nó tay trắng lấy chồng
được, em gái ngoan, xin em hãy đi đưa đồ này cho nó! Chị…chị…Xin lỗi em
ấy được!”

Minh Lan nhận lấy đồ, lặng lẽ nhìn chị ta một hooig, thầm nghĩ, chỉ bằng một điểm này, Như Lan so với Mặc Lan vẫn là có lương tâm hơn, lúc Vân
tài bị đem bán, Mặc lan cũng chẳng hỏi đến một lời. Nghĩ đến đây, Minh
Lan mới hơi hơi mềm giọng, khẽ nói: “Chị Năm yên tâm, nó nói những năm
nay, nó nhận được không ít quà thưởng, của để dành của em ấy tích cóp
thường ngày, mấy chị em trong viện đã giúp em ấy thu xếp chuyển cho em
ấy rồi. Hỉ Thước có thể hầu hạ chị một hồi, là may mắn của em ấy, em ấy
không trách chị, em ấy chỉ là lo lắng cho chị mà thôi.”

Minh Lan một bên đưa đồ cho Tiểu Đào giữ, Như Lan liếc mắt về phía Hỉ
Quyên, hỉ Quyên bèn kéo Tiểu Đào ra ngoài. Như Lan bình tĩnh nhìn Minh
Lan, mắt nhìn thẳng, nói thẳng: “Chị, cũng xin lỗi em!” Rồi mới vén áo
thi lễ thật sâu.

Minh Lan nhìn rất lâu rồi, cuối cùng cũng phải phun ra: “Chị cuối cùng
là làm sao mà lại đi gặp anh ấy thế! Không thể nào…Chị định…” Minh Lan
nghĩ đến một khả năng, giọng điệu bỗng nhiên cao lên hai bậc.

Mặc Như Lan sưng đỏ lên, tức giận nói: “Em cho chị là cái loại gì thế
hả?! CHị tuy không bằng em đọc sách nhiều, nhưng cũng biết liêm sỉ! Chị, chị…Thật sự là đi gặp mặt lần cuối mà!” Đang nói, giọng dần trở nên bi thương, nước mắt rơi lã chã,”…Vốn đang tốt đẹp, tự nhiên lại gả cho
người khác, thế nào cũng phải đối mặt nói với người ta một câu chứ, ai
biết lại liên lụy đến em!” Khóc tu tu lên.

Như Lan một bụng giận dữ phát tiết ra, than thở nỏi: “Mà thôi, chị cũng
chẳng phải cố ý! Có điều…” Minh Lan nhớ tới lại hậm hực, không nhịn được nói, “Cuối cùng chị cũng được như nguyện!Sau khi anh cả biết được
chuyện này, đã ra ngoài đánh cậu Văn một trận…”

Như Lan tim nảy lên, vẻ mặt hoảng loạn, Minh Lan nói tiếp: “…Có điều chị yên tâm, anh cả không dám giương cao cung, nắm đấm người đọc sách sức
lực cũng có hạn, chiếu theo ý tứ của phu nhân với cha, đứa con rể này
ước chừng vẫn nhận về.”

Trong lòng Như Lan vui sướng, lại có phần ngẩn ngơ. Minh Lan nói xong bèn cúi đầu ra ngoài.

Tâm trạng gần đây của Minh Lan cực kỳ sa sút, cụ thể là biểu hiện ở
trạng thái trì trệ lãnh đạm, nàng thành khẩn tổng kết cảnh ngộ hai đời
của mình rồi đột nhiên sinh ra một cảm giác vô lực. Nàng cực cực nhọc
nhọc một năm trời ở vùng biên, mắt thấy có thể tăng lương thăng chức,
tiền tài quanh thân, thế mà lại bị một trận lở đất đánh dạt về cổ đại,
nàng tâm tâm niệm niệm tính toán tìm một chàng trai cổ đại có giá trị
kinh tế thực dụng, sau hôn nhân thì huấn luyện cho tốt, một đường nhấp
nhô kham khổ đã đành, khó khăn lắm mới ló được tí rạng đông thì sự tình
lại hỏng bét.

Minh Lan nhấm nháp thật lâu, phương hướng phấn đấu của mình luôn luôn
lệch đi so với kế hoạch phát triển của ông trời, có điều ông trời sau
này có thể cho nàng một chút gợi ý được không, Diêu Y Y nàng từ nhỏ đã
là dân lành, chính là tuyệt đối không đối nghịch với ông trời nha!

Trong lúc chiến hỏa kéo dài, kẻ đầu têu hôn sự nữ sĩ Hoa Lan vô cùng
nhanh trí rụt đầu lại, tạm thời tránh gió, kiên quyết không tham gia
khuyên nhỉ, trái lại còn mời Minh Lan sang làm khách. Lão phu nhân có
nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết Hoa Lan muốn khuyên bảo Minh Lan, cự
tuyệt thẳng thừng. Hoa Lan vắt óc ba ngày không có kết quả, ông trời lại ban cho chị ấy một lý do hoàn hảo: chị ấy có bầu, muốn gặp mẹ và các em gái.

Lão phu nhân trầm mặc nửa ngày, vẻ mặt cũng nguổi nguôi, bèn đồng ý cho Minh Lan đi.

Sáng sớm ra, Vương thị đưa Minh Lan tới thẳng phủ Trung Cần bá. Phu nhân Trung Cán bá có việc về nhà mẹ đẻ, đi một đêm mới về, Vương thị vui
sướng vì không cần phải lấy lòng bà thông gia cho có lệ, đi thẳng tới
sườn tây viện.

Hoa Lan mặc áo choàng ngắn màu lông chuột thêu hoa hồng tím viền kim
tuyến, đầu cài trâm hoa thắng tơ vàng hình con nhện khảm châu, nghiêng
nghiêng tựa vào tháp mềm, trong lòng ôm một lò sưởi phấn thải vẽ hình
cành lựu, nói cười rộn ràng, mặt mày hồng hào.

Vương thị thấy Hoa Lan khí sắc rất tốt, tâm tình uất ức mấy ngày nay mới tốt lên một chút, nắm lấy tay chị ấy hỏi thân thể có khỏe không. Hoa
Lan cười đáp lời: “…Khỏe, khóe lắm ạ, đã mang bầu ba lần, con gái còn gì mà không rành đâu, mẫu thân yên tâm đi!… Em minh, ăn hoa quả đi, quả hồ đào núi này là đồ tiến cống, vừa thơm lại vừa giòn.”

Minh Lan gật đầu cười, tiến đến bàn tròn Như Ý, cầm lấy một cái kẹp tinh xảo bằng đồng, lách cách tách vỏ hồ đào. Vương thị thả tay Hoa Lan ra,
bưng bát trà lên hớp một ngụm, cười nói: “Hôm nay tốt quá, nhân dịp mẹ
chồng con không ở nhà, mẹ con chúng ta nói chuyện lâu một chút.”

Hoa Lan cười tủm tỉm: “Sao chỉ có nói chuyện, hôm nay chị dâu cũng đi
cùng rồi, mọi người ở lại ăn cơm rồi về, dọn cơm trong phòng con. Con rể mẹ hôm qua đi săn với phủ Anh quốc công ở ngọn núi phía sau, bắt được
vài con hoẵng nhỏ, dù không thơm ngon bằng Khẩu Bắc nhưng cũng rất tốt.”

“Đúng là vừa khéo.” Vương thị nở nụ cười, đưa tay cầm quả quýt chậm rãi
lột vỏ: “Đúng rồi, gần đây mới nghe cha con nói, con rể e là sắp thăng
một cấp rồi hả?” Đôi mắt xinh đẹp Hoa Lan cười, nhẹ nhàng nói: ‘Còn chưa có tin chính xác, có điều, không được mười phần cũng có thể chắc năm
phần là được thăng chức Chỉ huy sứ trong sở binh mã.”

Vương thị thả quả quýt bóc dở xuống, chắp tay trước ngực vái niệm phật:
“Tốt, tốt, nhìn vợ chồng nhỏ bọn con như vậy mẹ cũng yên tâm. Họ Viên
gần đây chắc cũng vui vẻ đi, xem mẹ chồng con còn dám nhiều lời với con
nữa không.”

Hoa Lan bĩu môi hừ một tiếng: “Cha chồng đúng là rất vui, mẹ chồng lại
cụt hứng. Lúc vừa mới có tin tức, bà ta liền gấp rút bảo Viên Văn Thiệu
mau kiếm chức quan cho mấy đứa con cháu nhà mẹ đẻ bà ta, cha chồng mắng
cho tịt luôn.”

“Thế nên mẹ chồng con giận, mang con dâu lớn về nhà mẹ đẻ hả?” Vương thị bật cười.

“Cũng không phải.” Hoa Lan che miệng khẽ cười. “Nhà mẹ đẻ bà ta gần đây
càng ngày càng không ra gì, đời trước tiêu xài phung phí, bán điền sản
đi mua vợ lẽ, lứa nhỏ thì không có chí cầu tiến, sách cũng không đọc tử
tế, chỉ muốn luồn cúi dựa vào quan hệ. Cha chồng đã sớm mệt mỏi, lúc này cháu trai nhà mẹ đẻ bà lấy vợ, cha chồng không muốn đi, bọn họ không
thể làm gì khác hơn là phải tự đi.”

Minh Lan lột được một đĩa nhỏ hồ đào, bưng qua. Vương thị nhận lấy đưa
cho Hoa Lan rồi cười nói: “Chả trách mẹ chồng con nhìn con không hợp
mắt, hóa ra bản thân ghen tị đỏ mắt! … Đừng đem thêm nữa, con cũng ăn
đi.”

Minh Lan ngoan ngoãn đáp một tiếng, ngồi lại nhặt một quả hồ đào mập mạp tiếp tục tách. Hoa Lan và Vương thị ánh mắt hơi lơ đãng, trong mắt mỗi
người đều có suy nghĩ sâu xa. Hoa Lan quay đầu cười nói “Em Minh, cháu
Trang gần đây rất nhớ em, giờ nó đang chơi ở sau vườn, hai dì cháu các
em hợp nhau nhất, em đi tìm con bé chơi đi.”

Nói xong liền sai hầu gái phục vụ Minh Lan rửa tay chỉnh quần áo. Minh
Lan khẽ cười trong lòng, giữa mùa đông, Hoa Lan sao lại có thể cho con
gái nhỏ chạy chơi bên ngoài, chẳng có bữa tiệc nào là tốt đẹp cả (tích
Hồng Môn Yến đó), nàng chỉ biết trong đó có uẩn khúc. Hoa Lan từ trước
đến giờ rất đúng mực, quản lý tôi tớ rất có bản lĩnh, tin là sẽ không có gì bất ổn, hơn nữa bản thân mình cũng chỉ ở trong sân, đi cũng không
sao, có điều…

Minh Lan cười vô cùng ngoan ngoãn, chần chừ nói: “Bên ngoài trời đang
lạnh, hay là gọi cháu Trang vào nhà chơi.” Hoa Lan cứng đờ ra, Vương thị lại ho khẽ một cái, sẵng giọng nói: “Cháu Trang bướng bỉnh, đang ồn ào
khóc, con đi gọi con bé vào đi.”

Minh Lan vâng một tiếng, thành thật đi theo đứa hầu ra ngoài.

Vương thị đưa mắt nhìn Minh Lan đi khuất mới xoay đầu về con gái ngờ vực nói: “Cái này có thể được thật sao? Chuyện này… cũng không tốt lắm, cha con mà biết lại giận, ông ta nói không thể để Minh Lan đi xin lão phu
nhân, ngược lại là thêm dầu vào lửa.”

Hoa Lan ngồi thẳng dậy, quay về phía Vương thị ngồi, nghiêm nghị nói:
“Mẹ chỉ biết một mà không biết hai. Lão phu nhân trong mắt không lọt hạt cát, hai bà cháu họ ở chung sớm chiều mười năm, em Minh nói chuyện có
phải tự nguyện không, lão phu nhân sao có thể không biết?! Nếu chúng ta
buộc em Minh đi xin, lão phu nhân dĩ nhiên càng tức giận! Nếu em Minh
thật sự đồng ý thì sao?”

Vương thị vẫn không tin: “Cái Minh chỉ nghe lão phu nhân, nó còn có thể có ý kiến gì.”

Hoa Lan lắc đầu sâu xa, mỉm cười nói: “Mẹ nhìn nhầm rồi, em Sáu từ nhỏ
ngoan ngoãn nghe lời, thực ra rất có chủ kiến, tâm tư cẩn thận rõ ràng.
Khi còn bé còn không nhìn ra, từ khi cả nhà hồi kinh con lặng lẽ quan
sát vài lần, có khi ý của lão phu nhân con bé cũng có thể từ chối được.
Sau khi gặp người thật, biết đó không phải là yêu ma quỷ quái gì, vì gia đình cũng được, vì tương lai của bản thân cũng được, con bé sẽ đồng ý…”

Vương thị một lúc lâu không nói gì, thở dài nói: “Được như vậy thì tốt,
ôi, chỉ tiếc cho em gái con, con bé Minh có thể được gả vào nhà dòng dõi hiển quý như vậy, nó lại chỉ có thể vào nhà bần hàn.”

“Mẹ đừng có nói nữa.” Nhắc đến Như Lan, mặt Hoa Lan hiện đám mây đen,
không vui nói: “Đều tại mẹ hàng ngày chiều nó, một đứa con gái nhà lành
lại cùng người ta vụng trộm, cha mẹ tìm cho mối hôn tốt, nó không biết
ơn lại còn ầm ĩ, cuối cùng còn khiến Cố tướng quân biết chuyện, thế
không phải là hại người à. May mà con rể mẹ không quá niềm nở, hai lần
đều chỉ nói là em gái của con, chưa bao giờ nói rõ là đứa nào, vậy mới
có chỗ xoay sở, không phải thế… hừ!”

Vương thị biết con gái khó xử cũng không dám thay Như Lan nói gì, chỉ
thở dài thườn thượt. Hoa Lan lại nói “Trước là mẹ có ý định cho Như Lan, thực ra theo ý con em Minh mới thích hợp hơn. Mẹ nhìn điệu bộ con bé dỗ dành cho lão phu nhân vui vẻ, con nhìn cũng mềm lòng nữa là đàn ông,
đâu có giống Như Lan nóng lạnh tùy hứng, nói một câu không hợp ý là gắt
gỏng! Minh Lan lại vô cùng kiên định, con xem nó có thể sống ổn. Còn Như Lan, vẫn nên chọn dòng dõi thấp một chút, sau này ầm ĩ lên, nhà mẹ đẻ
cũng nói được hai câu.”

Vương thị suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ đồng ý, sau lại cao hứng hơn: “… Ngược lại như vậy cũng đúng, con bé Minh không có anh em cùng mẹ ruột,
không cùng chúng ta tốt đẹp thì còn có thể với ai. Nó nếu có thể làm tốt được, chúng ta cũng được vinh dự, nếu không ra hồn, dòng dõi họ Cố như vậy chúng ta có thể nói gì. Nếu là cái Như phải chịu đựng ở đó, mẹ thật sự không thể chịu nổi.”

Hoa Lan suýt tí nữa sặc nước, trợn mắt nhìn mẹ ruột của mình nửa ngày
không nói được gì, dứt khoát không để ý đến bà nữa, chỉ nghĩ không biết
Minh Lan đã đến nơi chưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.