Trần Minh Quân thử nghiệm mô phỏng âm thanh tại Hoang Đảo. Không bao lâu thì chuyển đến gần ngôi làng nhỏ trong rừng. Chính là chỗ mà Hồng Kinh Tinh đang làm thủ lĩnh.
Lúc này đang là vào ban đêm. Chỉ có mấy tên canh gác là còn thức nói chuyện. Niệm lực của hắn bao trùm toàn bộ ngôi làng. Sau đó, cố gắng quan sát và phỏng chế lại âm thanh từ bất cứ nguồn nào mà hắn bắt được.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, khi Trần Minh Quân đã có thể mô phỏng lại chính xác hơn 90% âm thanh thì trời cũng đã gần sáng.
“Chủ nhân, ta cần nhắc nhở ngài. Hôm nay, bên ngoài sẽ khai mạc đạo hội.”
Trần Minh Quân nghe Hư Linh nói thì lẩm bẩm
“Đã qua 2 ngày rồi sao? Nhanh thật!”
“Còn nữa, bên ngoài đang có bốn người đợi ngài. Trong đó, có một người mà ngài đã biết. Chính là vị cô nương ở Núi Sam”
“Hả? Vậy sao? Sao không nói cho ta biết sớm”
“Ngài nhập tâm nghiên cứu quá sâu! Ta nói ngài có nghe đâu”
Trần Minh Quân sờ sờ mũi. Đúng vậy, hắn đã quá nhập tâm nghiên cứu, quên hết xung quanh.
“Vậy được rồi, ta sẽ ra ngoài bây giờ luôn.”
…
Bên trong sân nhỏ của tiểu viện, bốn vị tán tiên đã ngồi ở đây chờ đợi và tu luyện suốt đêm.
Tiểu Mạn từ bên trong đi ra, áy náy mà nói với bốn người
“Các vị tiền bối, vãn bối vẫn chưa thấy anh Minh Quân xuất quan”
Bốn người mở mắt ra, thu công. Hiếu Nghĩa Bổn Sư mỉm cười nói
“Có lẽ chúng ta chưa thể gặp mặt thiếu niên anh hùng này trong hôm nay rồi”
Hòa Hảo Chân Nhân cũng gật đầu nhẹ nhàng
“Đúng vậy, chỉ hi vọng trước khi đạo hội kết thúc thì vị thiếu niên này có thể xuất hiện”
Cao Đài Tiên Ông cũng nói
“Mặt trời đã lên, chúng ta cũng nên đi lo cho đạo hội thôi”
Liễu Như Nhân nhìn Tiểu Mạn rồi nói
“Nha đầu, ngươi cũng đi tham gia đạo hội đi. Ở đây cũng không có người lạ. Công tử nhà ngươi sẽ không bị làm phiền đâu”
“Đa tạ tiền bối, vãn bối lát sau sẽ cùng với mọi người đến đạo hội.”
“Ừ, vậy thì chúng ta đi trước đây. Haizz … thật là đáng tiếc. Hi vọng cậu ta có thể xuất quan trước khi đạo hội kết thúc.”
Liễu Nữ Nhân cùng ba vị tán đứng lên chuẩn bị rời đi, từ bên trong nhà bổng vọng ra tiếng nói
“Bốn vị tiền bối, xin chậm bước đã”
Chỉ thấy một thiếu niên tóc tai bù xù bước từ bên trong ra. Nhìn hình tượng chẳng khác nào một người vừa mới thi đấu vật xong.
Tiểu Mạn đưa mắt nhìn Trần Minh Quân thì thiếu điều muốn té xỉu tại chỗ. Đúng là mất hình tượng đến không thể mất hình tượng hơn.
Trần Minh Quân bước nhanh ra ngoài sân, sau đó vô cùng trịnh trọng tạ lỗi
“Các vị tiền bối, thứ lỗi cho vãn bối không biết các vị chờ đợi ở đây. Vãn bối cảm thấy vô cùng áy náy”
Hòa Hảo Chân Nhân mỉm cười nói
“Tiểu huynh đệ không cần để ý, là mấy người chúng ta tự nguyện chờ. Nói đến, còn phải cảm tạ tiểu huynh đệ đã thay mặt cho chúng tôi trừ gian diệt ác”
Cao Đài Tiên Ông cũng nói
“Đúng vậy, đúng vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Nhìn tiểu huynh đệ cũng bất quá 18-19 tuổi thôi. Có lẽ mấy người chúng ta đã già cả rồi.”
Hiếu Nghĩa Bổn Sư cũng không tiếc lời mà khen tặng
“Nghe Giác Linh đạo hữu nói ta còn có phần không tin. Nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy. Tiểu huynh đệ quả thực còn quá trẻ tuổi. Lại có tấm lòng hiệp nghĩa, thật là may mắn cho giới tu sĩ, cũng là may mắn cho chúng sinh”
“Các vị tiền bối đã quá lời rồi, vãn bối chỉ là thấy chuyện ác không thể làm ngơ mà thôi. Cũng không dám nhận cái gì thiếu hiệp hay anh hùng. So với công đức của các vị, chuyện vẫn bối làm quả thực cũng chưa có đáng là bao nhiêu”
Hòa Hảo Chân Nhân nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đầu Quả Tim
3. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
4. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
=====================================
“Tuổi còn trẻ mà tâm tính trầm ổn, không vì thực lực bản thân mà tự cao tự đại. Lại biết khiêm tốn và kính trọng tiền nhân. Giác Linh đạo huynh nói không sai chút nào”
Cao Đài Tiên Ông và Hiếu Nghĩa Bổn Sư cũng gật đầu đồng ý lời của Hòa Hảo Chân Nhân.
Hiếu Nghĩa Bổn Sư nhìn qua Liễu Nữ Nhân, thấy nàng ta đứng chôn chân một chỗ, nhìn chăm chăm Trần Minh Quân. Ông lấy làm nghi hoặc mà hỏi
“Liễu đạo hữu, có chuyện gì vậy?”
Trần Minh Quân cũng thấy điều này, hắn mỉm cười với Liễu Nữ Nhân rồi nói
“Liễu tiền bối, đã lâu không gặp. Chúc mừng tiền bối đã tiến thêm một bước”
Lúc nhìn thấy Trần Minh Quân, Liễu Nữ Nhân đã cảm thấy quen quen. Nàng thấy người này rất giống thiếu niên đã giúp nàng tìm ra con đường đột phá.
Mặc dù hình tượng có chút nhìn lôi thôi. Vẻ ngoài cũng có phần khác lúc trước, nhất là khí chất. Có thể nói là một phiên bản cao cấp hơn của thiếu niên kia. Cho nên nàng rất là phân vân, không biết có phải nhìn nhầm hay không.
Nhưng! Câu nói của Trần Minh Quân đã giúp nàng khẳng định. Người thiếu niên chính là người thiếu niên lúc trước đã gặp nàng.
Thật ra, lúc này đây. Trần Minh Quân cũng đang vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì hắn phát hiện, niệm lực của hắn đã khác trước kia. Hắn chỉ mới vừa suy nghĩ muốn biết tu vi của Liễu Nữ Nhân thì hắn đã nhìn thấy 2 cái khí hải.
Chỉ là nhìn thấy 2 khí hải mà không phải toàn bộ cơ thể. Hắn cũng lần lượt kiểm tra ba tán tiên còn lại. Đều chỉ có 1 khí hải. Có lẽ niệm lực của hắn đã không còn giống trước đây.
Trần Minh Quân âm thầm suy tính. Hắn phải tranh thủ tìm hiểu rõ, tránh những chuyện lúng túng ngoài ý muốn xảy ra.
“Tiểu đệ đệ, quả nhiên là cao nhân bất lộ tướng. Xem ra, ta đây đã thụ ơn chỉ giáo của đệ mà bản thân còn tưởng vô tình nhặt được cơ duyên rồi!”
Trần Minh Quân nghe thì chỉ cười khổ trong lòng. Lần đó, hắn cũng không muốn giả vờ thần bí như vậy. Nhưng vì lúc đó hắn còn chưa hiểu rõ thế giới này. Nên không muốn mạo hiểm mà thôi.
Hòa Hảo Chân Nhân nghe Liễu Nữ Nhân nói thì càng nghi hoặc
“Liễu đạo hữu, đạo hữu nói vậy là sao? Đạo hữu nhận biết vị tiểu huynh đệ đây sao?”
Hiếu Nghĩa Bổn Sư và Cao Đài Tiên Ông cũng nhìn Liễu Nữ Nhân, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Liễu Nữ Nhân cũng biết mình đã thất thố. Nàng cười khổ mà nói
“Ba vị, còn nhớ ta đã từng nói, có một thiếu niên đã giúp ta tìm ra con đường đột phá chứ?”
“Ý của Liễu đạo hữu là ….”
“Đúng vậy, chính là vị thiếu niên này đây. Lúc đó, ta cứ tưởng cậu ta chỉ là một người bình thường”
Ba vị tán tiên nghe vậy thì cùng ồ lên, sau đó đưa mắt nhìn Trần Minh Quân. Trong lòng nhất thời lại đánh giá Trần Minh Quân cao thêm một bậc. Là một người rộng lượng, không ngại chia sẻ bí mật tu luyện với tu sĩ khác.
Trần Minh Quân cũng ngượng ngùng cười nói
“Tiền bối, xin thứ lỗi. Lúc đó vãn bối có lý do cá nhân, nên mới giả vờ làm phàm nhân. Không có ý thất lễ với tiền bối”
Liễu Nữ Nhân mỉm cười thân thiện và nói
“Tiểu đệ đệ, thất lễ gì chứ. Ta cảm tạ còn không hết. Nhờ có đệ mà ta mới tìm ra con đường đột phá. Kiến thức tu luyện của tiểu đệ đệ chắc chắn là còn rất thâm sâu. Không biết, đệ có ý định chia sẻ với mọi người trong lần đạo hội này không?”
“Đa tạ tiền bối khen ngợi. Nếu các vị tiền bối không chê vãn bối là hậu sinh, kiến thức nông cạn. Vãn bối sẽ dốc mình truyền tải tới mọi người những gì vãn bối biết”
Hiếu Nghĩa Bổn Sư tiến đến vỗ vỗ vai Trần Minh Quân
“Tiểu tử khá lắm, hành vi và lời nói đều rất hợp nhãn lão già như ta. Thế nhưng, cũng không cần quá khiêm tốn. Khiêm tốn là tốt, nhưng quá khiêm tốn sẽ thành làm cao. Có thể chỉ điểm cho Liễu đạo hữu thì chứng tỏ kiến thức tu luyện đã hơn bọn ta rồi, sao lại nông cạn được”
Cao Đài Tiên Ông cũng nói
“Đúng vậy, cái gọi là khiêm tốn, chính là đừng có tự mình đi đề cao chính mình. Đừng có vì những gì mình biết mà tự mãn. Nhưng! cái gì biết thì nói biết, cái gì không biết thì nói không biết. Như vậy mới là cách hành xử của quân tử. Khiêm tốn không có nghĩa là biết mà nói thành không.”
“Vãn bối đa tạ tiền bối dạy bảo. Vãn bối xin thụ giáo!”
Đúng lúc này, ngoài cổng đi vào một đệ tử của Bửu Sơn Kỳ Hương. Người đệ tử này cung kinh nói
“Các vị tiền bối. Thầy xin cho mời các vị đến đạo hội. Đã sắp đến giờ làm lễ khai mạc”
Các đệ tử Bửu Sơn Kỳ Hương thường gọi Giác Linh Chân Nhân là “Thầy”.
Hòa Hảo Chân Nhân nhìn người đệ tử kia rồi nói
“Chúng ta đã biết, chúng ta sẽ đến đó ngay”
“Dạ, vãn bối xin cáo lui”
Liễu Nữ Nhân nhìn Trần Minh Quân rồi nói
“Tiểu đệ đệ, nếu không có bận chuyện gì. Hay là cùng chúng ta đến đạo hội luôn được không?”
Trần Minh Quân cũng đang có ý đó, hắn cung kính đáp
“Vâng… vãn bối xin làm phiền bốn vị tiền bối vậy!”
…
Quảng Trường Bửu Sơn
Nơi sẽ diễn ra kỳ luận đạo chính của đạo hội
Lúc này, toàn bộ quảng trường đã chật như nêm cối. Tất cả tán tu có mặt ở Bửu Sơn Kỳ Hương đảo đều tranh thủ đến đây từ sáng sớm. Bởi vì mở đầu kỳ đạo hội sẽ là thời gian luận đạo của Ngũ Đại Tán Tiên. Không ai muốn bỏ lỡ sự kiện mở màng này.
Tán tu vốn phải tìm đường tu luyện trong bóng tối, bước từng bước đi. Có thể nghe những người đi trước luận đạo chẳng khác nào một lần nghe giảng dạy về tu luyện. Hơn nữa, ngũ đại tán tiên cũng sẽ trả lời câu hỏi của 100 người may mắn được chọn một cách ngẫu nhiên.
“Nghe nói Sam Tiên Cô đã đột phá tu vi. Không biết bây giờ đã là Đại Tiên chưa? Thật là rất đáng mong chờ.”
“Đúng vậy, cuối cùng thì trong giới tán tu cũng có người có thể bước vào Đại Tiên. Ta thật là cao hứng lắm thay”
“Ta còn nghe nói, lần này Sam Tiên Cô sẽ hướng tới toàn bộ tán tu chúng ta nói ra bí mật đột phá cảnh giới”
“Đúng vậy, toàn bộ tán tu chúng ta nợ bọn họ thật nhiều. Cũng nhờ có Ngũ Đại Tán Tiên mà cộng đồng tán tu chúng ta mới phát triển được”
Lúc này, trên sân khấu có 2 đệ tử Bửu Sơn Kỳ Hương đi ra. Họ mang ra một bộ bàn ghế mới. Vốn trên sân khấu chỉ có 5 bộ bàn ghế, giờ đã tăng thêm 1 cái nữa.
Đám đông tu sĩ bên dưới nhìn thấy thì thảo luận ồn ào lên.
“Này đạo hữu, ngươi nói xem, có phải đột nhiên có một tiền bối cao nhân nào ghé qua đây không?”
“Cái gì mà đoán, ngươi đi mà đoán. Ai mà đoán được cơ chứ”
“Huynh đệ, có khi nào … đã có thêm một tán tu đột phá thành tán tiên không? Như vậy sẽ thành Lục Đại Tán Tiên”
Mỗi người một suy nghĩ, vô vàng những suy đoán đưa ra. Không ai biết tại sao đột nhiên xuất hiện thêm một bộ bàn ghế ngang hàng với Ngũ Đại Tán Tiên.