Thất Sơn Tiên Môn

Chương 22: Luyện thành Nhất Dương Chỉ




Đêm lại buông xuống. Trần Minh Quân quyết định đêm nay không thuê khách sạn mà tùy tiện tìm một chỗ vắng trên con đường ven kênh Trà Sư rồi tiến vào không gian linh châu. Lúc này hắn đang cố gắng để cụ thể hóa chiêu thức Nhất Dương Chỉ.

Để luyện thành Nhất Dương Chỉ thì phải đem chân khí từ kỳ kinh bát mạch tiến nhập một trong thập nhị chính kinh là "Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh". Từ chính kinh này, chân khí dồn nén về ngón tay trỏ, tập trung cực hạn ở huyệt Thương Dương. Huyệt Thương Dương nằm ở ngón trỏ, sát dưới bên trái móng tay. Cuối cùng đạt tới áp suất nhất định thì phóng xuất ra ngoài.

Chân khí phóng xuất ra ngoài có lực phá hoại cực lớn, không thua gì súng đạn. Tùy vào độ nén chân khí mà sẽ có lực phá hoại mạnh yếu khác nhau. Mà độ nén lại quyết định bởi đồ bền của kinh mạch người thi triển. Kinh mạch có độ bền càng lớn thì có thể nén càng nhiều chân khí, từ đó làm hiệu quả của Nhất Dương Chỉ càng lớn. Tốc độ xuất chiêu bị ảnh hưởng bởi tốc độ nén chân khí. Mà tốc độ nén chân khí bị ảnh hưởng bởi độ rộng của kinh mạch. Kinh mạch càng rộng thì chân khí dồn nén càng nhanh. Tốc độ xuất chiêu lại càng thêm nhanh.

Hiện tại Trần Minh Quân đang luyện tập dẫn chân khí vào "Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh". Sau đó nhanh chóng dồn chân khí lên ngón tay trỏ của bàn tay phải. Có thể nhìn thấy bằng mắt thường phần ngón trỏ như muốn phát sáng từ bên trong. Ẩn ẩn còn có thể thấy hơi nước bốc lên do bức xạ nhiệt của chân khí bị dồn nén.

Muốn xuất được chiêu Nhất Dương Chỉ thì cần khai mở huyệt Thương Dương. Hiện tại hắn đang cố gắng khai mở huyệt đạo này. Đây là huyệt đạo nằm ngoài kỳ kinh bát mạch nên tốc độ khai mở lâu hơn rất nhiều. Chủ yếu vì phải vận chuyển chân khí từ kỳ kinh bát mạch đi qua quá xa.

Nhưng lâu không có nghĩa là khó. Chỉ sau 130 phút cố gắng thì huyệt Thương Dương đã được khai mở. Trần Minh Quân không bị hao tổn tinh thần lực quá nhiều như những lần khai huyệt đầu. Hắn ngay lập tức thử nghiệm Nhất Dương Chỉ.

Hắn cho tạm đống huyệt Thương Dương, rồi tiếp tục vận hành chân khí dồn về ngón trỏ. Tại thời điểm hắn cảm giác sức chịu đựng tại ngón trỏ đã là cực hạn. Hắn làm cái tư thế thế dùng ngón tay làm súng hướng về một tảng đá rồi quát:

“Nhất Dương Chỉ..”

Víu....Bụp

Chỉ nghe một âm thanh không khí bị ma sát vang lên. Kế sau đó là âm thanh va chạm của chân khí vào tảng đá. Trần Minh Quân đưa mắt nhìn qua thì không khỏi lắc đầu. Trên tảng đá lưu lại một vết xước cũng không có. Bụi đất và lá cây xung quanh thì bị thổi bay đi. Cái này mà là Nhất Dương Chỉ ư? Thổi Bụi Chỉ thì đúng hơn. Phần uy lực này không khỏi quá yếu đi.

Sau đó hắn lại liên tục thử nghiệm, bụi đất xung quanh tảng đá đã bị thổi bay sạch sẽ. Tới cuối cùng tảng đá cũng chỉ lưu lại một chút xíu vết tích va chạm. Nhưng cũng chỉ có vậy, không có gì hơn. Hắn đã thử tới mấy chục lần. Mỗi lần như vậy thì đầu ngón trỏ đều đau rát vô cùng. Nhưng uy lực thì không có cải biến bao nhiêu.

“Chủ nhân, kỳ thực ngài đã quên vấn đề trọng yếu. Chân khí ra khỏi thân thể thì sẽ rất nhanh tán loạn. Đồng thời bản thân chúng cũng rất ít gắng kết với nhau. Khi ngài bắn chân khí ra ngoài, kỳ thực giống như vòi sen phun nước. Dù có mạnh thì cũng đã tán loạn. Không có bao nhiêu sức sát thương. Muốn có lực hơn, ngài phải tập trung lại thành một tia cực nhỏ.”

“Ý ngươi nói là, cách làm của ta mặc dù theo lý thuyết là đúng. Nhưng mà quá trình thì không đúng. Như vậy ta phải tìm cách làm chân khí kết dính lại với nhau nhiều hơn. Đồng thời còn phải làm cho chân khí lúc phóng xuất ra ngoài thì không được tán loạn.”

“Kỳ thực chân khí không thể kết dính với nhau nhiều hơn được. Ngài chỉ có thể áp dụng lý thuyết vòi phun nước. Chỉ cần có thể khống chế huyệt đạo mở ra không quá rộng cũng không quá hẹp là được. Bởi vì quá rộng thì chân khí sẽ tán loạn. Còn quá hẹp thì số chân khí phóng xuất sẽ quá ít, thậm chí làm vở đầu ngón tay do áp lực. Việc này đối với người chưa phải là linh sĩ thì rất khó khống chế. Nhưng ta tin chủ nhân ngài thì không giống những người khác.”

Trần Minh Quân nghe xong thì gật đầu đồng ý. Kỳ thực nếu tập trung tinh thần tốt thì hắn có thể điều khiển được độ rộng của huyệt đạo. Việc này sau mấy lần mở huyệt đạo hắn đã chú ý tới.

“Vậy trước tiên ta sẽ thử điều chỉnh độ mở rộng của huyệt đạo lúc phóng chân khí”

Sau đó thì hắn tập trung vào thử nghiệm tiếp. Cứ lâu lâu lại nghe âm thanh xé gió và tiếng va chạm vào tảng đá. Vòng đi vòng lại như vậy khoảng một tiếng đồng hồ sau thì:

“Nhất Dương Chỉ”

Chíu.... Rầm!!

Rõ ràng có thể phân biệt được đã có sự khác biệt. m thanh xé gió của chân khí đã có vẻ mỏng và cao âm hơn rất nhiều. Nhưng quan trọng là, tảng đá đã bị vỡ ra sau khi va chạm. Đây là kết quả tốt nhất mà Trần Minh Quân thu hoạch được sau nhiều lần từ từ thu hẹp huyệt đạo. Nhìn đầu ngón tay đỏ hoe sắp rướm máu của mình đang trong quá trình từ từ khôi phục mà hắn cảm thấy vừa vui vừa cảm khái.

“Thật sự ta đã hiểu tại sao Đoàn Dự sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm lúc được lúc không. Khả năng cao là vì không khống chế được huyệt đạo đóng mở, hoặc tệ hơn là chưa khai mở huyệt đạo đủ số. Ta thực sự càng lúc càng nghi ngờ Kim Dung không phải là người bình thường. Một người bình thường có thể suy nghĩ ra những chiêu thức sử dụng chân khí một cách thấu đáo và chính xác như thế này thì không khỏi quá là trùng hợp đi.”

Hắn có thể nhanh chóng nhập môn Nhất Dương Chỉ bởi rất nhiều yếu tố thuận lợi. Thứ nhất là hắn có quá trình tu luyện ra chân khí rất nhanh. Những người khác một khi tiêu hao hết chân khí thì phải từ từ bổ khuyết lại rất lâu. Thứ nhì là hắn có linh thể, tổn thương mà thử nghiệm gây ra chỉ sau vài giây thì đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Nếu là người khác thì ngón tay trỏ sớm đã nở hoa.

“Với kết quả hiện tại, nếu mục tiêu trong phạm vi 10 mét trở lại thì không thành vấn đề. Nhưng xa hơn thì chân khí đã bị tán loạn không sai biệt lắm. Để chân khí không bị tiêu hao khi ma sát với không khí thực sự là vô kế khả thi. Vậy phải làm sao để tăng cường độ xa đây?”

Hắn nhìn cánh tay phải của mình, nhìn từ ngón tay lên cánh tay. Sau đó trong đầu không khỏi chợt lóe lên tia sáng.

“Đúng rồi, giống súng bắn nước. Nếu bóp nhẹ một cái thì tia nước rất ít và rất nhanh bị không khí chặn lại và tán ra. Nhưng nếu bóp liên tục sẽ tạo thành tia dài. Phía trước tiêu hao thì phía sau sẽ bổ sung vào. Như vậy, nếu ta nén chân khí không chỉ ở ngón tay mà kéo dài lên cánh tay thì khi giải phóng chân khí sẽ là một tia dài. Chắc chắn có thể đi xa hơn.”

Hắn ngay lập tức lại lâm vào thử nghiệm... những âm thanh xé gió và va chạm lại vang lên. Khoảng hơn một giờ sau.

Chíu chíu uuuuuu.... Rầm

Một âm thanh xé gió kéo dài hơn bình thường vang lên, sau đó là tiếng một tảng đá đã vở ra.

“Đã có thể kéo dài khoảng cách tới hơn 120 mét. Đây đã là cực hạn. Ta chỉ có thể sử dụng toàn bộ cánh tay để làm nơi nén chân khí. Vì nó có thể thẳng hàng. Xa hơn nữa thì đã vô pháp. Có điều quá trình vận khí thực sự là hơi lâu. Một chiêu xa nhất phải cần tới hơn 30 giây vận khí mới có thể thi triển. Trong chiến đấu thì chờ 30 giây xong cơm canh cũng nguội lạnh cả rồi!”

Lúc này Hư Linh bỗng lên tiếng

“Chủ nhân, bên ngoài không gian châu có chút sự việc. Ngài nhìn qua xem nên xử trí ra sao?”

“Hả? có chuyện gì sao?”

Ngay sau đó, Trần Minh Quân được dịch chuyển đến “buồng lái” của không gian châu. Từ đây quan sát Trần Minh Quân có thể thấy rõ một nam trung niên và một cô gái trẻ đang bị bốn tên côn đồ hành hung. Mà nói chính xác hơn là tên trung niên kia bị hành hung còn cô gái thì bị một tên côn đồ khống chế.

Cô gái bị giữ chặt, miệng bị bịt kín bằng miếng vải buộc ra sau đầu. Đang sợ hãi và gào khóc, nhưng chỉ có thể nghe âm thanh ú ớ.

Bịch bịch.. bóp.. bịch..

m thanh những cú đá liên tục rơi lên thân của người trung niên kia. Sau một lát thì có thể thấy người đó đã không còn cử động nữa. Dường như đã bị đánh chết hoặc ngất đi. Thấy vậy tên đang khống chế cô gái mới lên tiếng:

“Thôi được rồi, đánh nữa không khéo thằng đó sẽ chết thật đó.”

Ba tên kia nghe vậy mới dừng chân không đá nữa. Lúc này cả bọn mới quay lại nhìn cô gái. Một tên trong đó xoa xoa hai bàn tay với nhau mà nói:

“Đúng là cực phẩm mà, không ngờ ở nơi hoang vắng này lại có thể bắt gặp một cô gái ngon thế này. Lần này phải tận hứng mới được.”

Một tên khác cũng nói: “Đúng đúng, đại ca nhanh đi, tụi em còn chờ được hưởng ké.”

Nói rồi ba tên này đến khống chế tay và chân cô gái. Tên được xưng đại ca kia thì buông tay cô gái ra. Sau đó không ngần ngại mà xé cúc áo và áo ngực của cô gái. Núi đôi mộng sữa với hai nụ hoa anh đào của thiếu nữ hiện ra trước mặt không khỏi làm tên đại ca thất thần mà chảy cả nước dãi. Hắn đang định lột nốt cái quần của cô gái thì một âm thanh xé gió vang lên.

Chíu....

Chỉ nghe PHẬP một tiếng, thân thể của tên đại ca kia đã bị xuyên thủng từ vai bên này qua vai bên kia. Tim và phổi cơ bản đã không còn dùng được. Sau đó hắn cứ thế ngã ra một bên tuyệt khí bỏ mình. Do trời đang tối đen, dưới ánh sáng mờ của ánh Trăng, mấy tên đàn em cũng không thấy rõ tình huống. Chỉ thấy đại ca tự nhiên ngã ra nằm lên bãi cỏ.

“Nhanh lên đi đại ca, anh làm cái gì thế”

Nhưng không ai trả lời bọn chúng, ngay sau đó thì trước mắt cả ba tên đồng thời tối sầm lại. Ý thức lâm vào đen tối vô tận. Chúng đã bị Hư Linh diệt đi linh hồn một cách vô hình vô bóng. Do Trần Minh Quân sợ mình khống chế không tốt mà làm bị thương cô gái nên hắn mới kêu Hư Linh ra tay. Nhưng không ngờ Hư Linh trực tiếp giết chết bọn chúng. Thực ra tên đại ca chết cũng là ngoài ý muốn, Trần Minh Quân cũng chỉ muốn ngăn cản hắn thực hiện hành vi. Nhưng mà do không làm chủ được Nhất Dương Chỉ nên uy lực tung ra đã tiễn tên kia đi về với ông bà. Phải biết là tảng đá còn tứ phân ngũ liệt huống gì là thân thể máu thịt.

Khi ba tên kia ngã xuống thì cô gái mới thoát ra. Cô ta tháo miếng vải bịt miệng xuống rồi chạy thẳng tới chỗ người đàn ông trung niên kia. Cô ta vừa lay người đàn ông vừa khóc vừa gọi

“Ba ơi tỉnh lại đi ba ơi, ba đừng làm con sợ. Ba ơi ba....”

Trần Minh Quân lúc này bình tĩnh lại. Vừa rồi giết người lần đầu làm hắn hơi mất bình tĩnh. Hắn tranh thủ lúc cô gái không để ý thì kêu Hư Linh đưa bốn cái xác vào không gian linh châu và xử lý sạch sẽ vết máu trên hiện trường. Cùng lúc đó, hắn đi về phía cô gái.

“Em gì ơi, em có sao không?”

Cô gái nghe tiếng người thì hoảng sợ ôm chặt lấy người đàn ông kia rồi la lên thất thanh:

“Đừng qua đây, mấy người đừng qua đây...”

“Em à, anh không phải mấy tên lúc nãy. Mấy tên đó đã bị anh đánh bỏ chạy hết rồi. Giờ em không sao rồi, đừng có sợ. Anh có hiểu một chút y học, để anh xem tình hình của ba em ra sao đã.”

Cô gái nghe vậy thì mới thở phào một chút, nhưng sau đó lại quỳ xuống

“Xin anh hãy cứu ba em, em gọi mãi ba em không dậy, xin đừng để ba em chết”

Lúc này Trần Minh Quân mới để ý cảnh xuân vẫn còn đó. Trần Minh Quân lần đầu được nhìn thấy núi đôi của thiếu nữa, trong lòng không khỏi thầm than thật là một tuyệt tác của tạo hóa. Mặc dù là trời đêm, ánh sáng từ Mặt Trăng khá là yếu, nhưng mà thị lực của hắn đâu phải người thường có thể so sánh. Với hắn mà nói thì lúc này so với ban ngày cũng không khác gì nhiều. Là một thanh niên trẻ chưa trải sự đời, nhất thời có một luồng tà nhiệt nổi lên làm hắn cũng thất thần. Nhưng rất nhanh hắn đè ép tà nệm xuống rồi nhanh chóng nói với cô gái:

“Được rồi được rồi, em đừng làm vậy, em đứng lên trước đi, đừng có hoảng loạn quá. Với lại... em mặc lại áo đàng hoàng đi kìa.”

Cô gái lúc này mới nhớ lại, sau đó ngượng ngừng quay người ra phía sau rồi cài lại cúc áo. Còn Trần Minh Quân thì bắt lấy cánh tay của người đàn ông, trong lòng thì nhanh chóng hỏi Hư Linh tình hình của người đàn ông kia. Hắn hiểu một chút đông y là không sai, nhưng có tên quái vật sống mấy vạn năm như Hư Linh thì kiến thức của hắn chỉ là bụi bặm.

“Bẩm chủ nhân, tên đó chỉ bị ngất đi, ngũ tạng có chút tổn thương, nhưng không ảnh hưởng tính mạng. Chỉ cần ngài muốn ta có thể cứu hắn tỉnh lại ngay.”

Nghe vậy Trần Minh Quân mới nói với cô gái

“Em yên tâm, ba của em không sao, chỉ bị tổn thương ngoài da thôi. Giờ anh sẽ giúp ba em tỉnh lại ngay.”

Sau đó một luồng linh lực mạnh mẽ tràn vào cơ thể người đàn ông kia, nhanh chóng chữa trị các nội thương nghiêm trọng. Sau đó một luồng thần thức nhẹ nhàng lay động ý thức của người đàn ông kia. Trần Minh Quân thì dùng ngón tay đè lên huyệt Nhân Trung làm động tác ấn mạnh một cái.

“Khụ khụ khụ....”

“Ba ơi, ba ơi, ba có sao không ba.”

Người đàn ông còn hơi choáng váng, nhìn cô gái rồi hỏi:

“Linh à, con có bị làm sao không? Đám người kia đâu rồi?”

Ông quay sang nhìn Trần Minh Quân: “Còn cậu là ai, sao lại ở đây?”

“Ba ơi, ba bị bọn nó đánh ngất đi. Bọn chúng còn muốn cùng nhau cưỡng hiếp con nữa. Cũng may nhờ có anh này cứu giúp. Đám người kia đã bị đánh chạy cả rồi. Ba cũng được anh ấy cứu tỉnh lại”

Người đàn ông nghe vậy thì ánh mắt cảm kích nhìn Trần Minh Quân. Ông ta cố gắng ngồi dậy cuối người với Trần Minh Quân rồi nói:

“Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã cứu con gái bác. Nếu không thì con bé không biết có thể vượt qua được ám ảnh lần này mà sống tiếp hay không nữa”

“Kìa bác, bác đừng làm vậy. Chú ý một chút, thương thế của bác không nhẹ đâu. Cháu cũng chỉ vô tình đi ngang đây nhìn thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ thôi. Cháu nghĩ là ai thấy cảnh này cũng sẽ làm vậy thôi.”

Sau một hồi nói chuyện qua lại thì người đàn ông này mới thôi nói lời cảm ơn. Đồng thời cũng thông qua những lời “chém gió” của Trần Minh Quân mà đã tạm tin là đám người kia bỏ chạy cả rồi. Ông ta định đến trụ sở công an để báo án, nhưng Trần Minh Quân khuyên can một hồi thì ông ta mới tức giận mà bỏ qua. Bản thân ông ta cũng biết là có báo án thì cũng không có làm gì được bọn chúng. Ông cũng không biết rõ ràng bọn chúng là ai, toàn là những gương mặt xa lạ. Mà dù có tìm ra được thì cùng lắm cũng chỉ bị phạt nhẹ nhàng rồi thôi. Dù sao thì cũng chỉ là hành hung và một tội danh cưỡng hiếp chưa thành lập. Sau đó không chừng còn phải chịu cảnh trả thù.

Sau khi biết là Trần Minh Quân ở tận Thiên Cấm Sơn, cách nơi này không xa cũng chẳng gần. Ông ta kiên quyết mời Trần Minh Quân đến nhà ông ta nghỉ qua đêm. Thấy chuyện cũng chẳng có ảnh hưởng gì nên Trần Minh Quân cũng vui vẻ nhận lời.

Trên đường đi thì Trần Minh Quân mới nghe hai cha con kể lại đầu đuôi câu chuyện. Người cha tên là Lý Văn Hậu, còn cô con gái của ông tên là Lý Linh. Cô đang là sinh viên năm nhất của trường đại học An Giang. Vì sắp tới, cô sẽ được nghỉ học nhiều ngày nên hôm nay đón xe chuyến xe đêm về quê. Nhà họ nằm trên đường ven kênh Trà Sư, xung quanh tương đối vắng vẻ. Do chiếc xe máy duy nhất trong nhà hôm nay bị hư, Lý Văn Hậu đành đi bộ ra ngoài thị trấn Nhà Bàng để đón con gái. Họ cũng định tìm xe ôm để về nhưng mà không tìm thấy. Hai cha con đang trên đường đi bộ về nhà thì gặp một đám côn đồ chặn đường xin đểu. Sau đó chúng nhìn thấy Lý Linh xinh đẹp thì nổi lên ý nghĩ tà dâm. Lý Văn Hậu vì bảo vệ con gái nên bị bọn chúng đánh cho bất tỉnh. Còn chuyện sau đó thì Trần Minh Quân cũng đã biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.