Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 18: 18: Không Muốn Nhớ Lại




“Được rồi được rồi, tôi không cần cô ở đây, cô cứ trở về trước đi.

” Bạch Hi không vui phất tay đuổi người.

Đối mặt với sự tức giận rõ ràng của Bạch Hi, Trần Nhị nhẹ nhàng dỗ dành vài câu, sau khi Bạch Hi bực mình xoay người đưa lưng về phía cô nhóc, lúc này mới bất đắc dĩ rời khỏi ngôi nhà trên cây.

Sau khi Trần Nhị từ ngôi nhà trên cây đi xuống, cũng không lập tức rời đi, cô nhóc đi tới đi lui dưới ngôi nhà cây một lúc lâu, không thấy Bạch Hi đi xuống, cũng không thấy Bạch Hi mở miệng gọi người, lúc này mới yên tâm rời đi.

Trong ngôi nhà trên cây, Bạch Hi ở một góc cửa sổ trợn trắng mắt, hừ hừ: “Mình biết đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không yên tâm mà.

”Hiện tại Bạch Hi cũng thật sự không có ý định lên núi, nói nhảm, cô chỉ có một mình, sức lực cũng yếu, lên núi thì có thể làm gì, cho dù muốn săn thịt rừng, cũng không thể cầm về được.

Khi cơn mưa qua đi, thời tiết dần ấm lên, ngoại trừ những người đi làm ở ngoài ruộng, mấy đứa trẻ nhỏ kết bè kết phái ở trong thôn chạy khắp nơi.

Lúc Bạch Hi đi xuống từ ngôi nhà trên cây mặt trời đã sắp xuống núi, Trần Đại Liễu vội vàng đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm nghị, ông ta đưa cho Bạch Hi nửa cân kẹo sữa thỏ trắng lớn, theo thường lệ hỏi thăm một chút tình hình hai ngày này, thấy Bạch Hi không có việc gì, lại vội vàng rời đi.

Thấy ông ta như vậy, Bạch Hi cảm thấy hơi kỳ lạ, vừa hay nhìn thấy mấy đứa trẻ chạy ngang qua, lập tức vẫy tay gọi người đến.

Cầm đầu chính là Tiểu Thuận Tử, bị Bạch Hi gọi lại, cậu ta có hơi khó xử, nhưng vẫn đi đến.

“Bà cô, ngài tìm tôi.

” Nếu như Tiểu Thuận Tử nhìn vào gương, nhất định có thể nhìn thấy trên mặt cậu ta đều là vẻ không tình nguyện, cậu ta ở trong lòng nói thầm, bà cô, ngàn vạn lần đừng bảo mình mang theo bà cô chơi cùng mà, mang theo bà cô chơi sẽ không vui đâu.

Tiểu Thuận Tử bị gọi lại, những người khác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không thể không có nghĩa khí mà bỏ chạy, nếu không lần sau làm sao còn có thể chơi cùng nhau được nữa.

Thế là những người khác cũng cùng nhau chim cút, vây đến xung quanh Bạch Hi, ngoan ngoãn kêu.

“Bà cô tốt lành.

”“Bà cô.

”“Bà cô……”Mấy đứa nhóc này lần trước đều bị phạt quỳ ở từ đường, lúc này mới chưa qua mấy ngày, lại tung tăng nhảy nhót, có điều nhìn thấy Bạch Hi, trong lòng vẫn còn có hơi sợ hãi.

Cha mẹ đã nói rằng, nếu như lại để bà cô xảy ra chuyện hoặc là bị làm sao, nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ bọn chúng.

Mùa hè vừa chạy một ngày, mấy đứa trẻ cả người đều đổ mồ hôi, Bạch Hi có khứu giác nhanh nhạy, bọn chúng vừa đến gần, đã không khỏi nhăn mũi, khoát tay để bọn chúng phía dưới xa một chút.

Bạch Hi nhìn Tiểu Thuận Tử, mở miệng hỏi: “Cậu mang theo người chạy tới chạy lui trêu mèo đùa chó, thú vị lắm à.

”Tiểu Thuận Tử lập tức lắc đầu: “Không không không, không thú vị!”Cậu ta vừa lắc lắc đầu, vừa nháy mắt ra dấu với mấy đứa khác, để cho bọn chúng cũng phụ họa theo mình.

Vì vậy Bạch Hi lập tức nhìn thấy mấy đứa khác cùng nhau chim cút gật đầu nỗ lực phối hợp lẫn nhau giải thích.

“Đúng vậy, rất không thú vị.

”“Đúng vậy, đặc biệt nhàm chán.

”“Tôi đang chuẩn bị về nhà.

”“Ừm, đúng, tôi cũng vậy.

”Thật sự coi cô chỉ mới năm tuổi à?Bạch Hi nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, tức giận nói: “…… Không thú vị các cậu còn chạy như vậy làm gì.

”Tiểu Thuận Tử: “Ách……”Rốt cuộc vẫn là trẻ con, không che giấu được cảm xúc, tức khắc thấy xấu hổ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngây ngô cười không nói gì.

Thật ra Tiểu Thuận rất sợ Bạch Hi sẽ cảm thấy nhàm chán muốn đi theo chơi cùng.

Cậu ta chơi với những người khác, bị va chạm cũng không sao, mọi người đều là con trai, hơn nữa, va chạm với nhau cũng sẽ không bị đánh, nhưng nếu mang theo bà cô thì không nhất định.

Không nói đến lần trước bà cô bị rơi xuống suối, thậm chí lần gần đây nhất, bọn họ moi trứng chim, bà cô ở dưới tàng cây, tổ chim kia không cẩn thận rớt xuống, trứng chim đập lên đầu bà cô cho nên bọn họ bị đánh.

Còn có lần trước, chơi trốn tìm, bà cô trốn đi kết quả chờ lâu quá ngủ luôn, bọn họ tìm thế nào cũng tìm không thấy, cuối cùng mắt thấy trời sắp tối, kinh động toàn bộ người trong thôn đi tìm, lần đó, mông bọn họ cũng nở hoa rồi.

Lại còn lần trước nữa, bà cô nhặt được một hòn đá cuội, Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy rất thích, muốn mang về nhà, bị đôi mắt sắc bén của Tiểu Lục Tử nhìn thấy, Tiểu Lục Tử nói cho bác trưởng thôn, vì thế bọn họ lại bị giáo huấn một trận.

Đương nhiên, là Tiểu Thạch Đầu bị đánh, nhưng bọn họ cũng không trốn được thoát, nghe cha cậu ta nói, đây là giáo huấn bọn họ, dạy cho bọn họ một bài học, như vậy sẽ không ai dám chạm vào đồ vật của bà cô nữa.

Còn có lần trước trước trước nữa……Dù sao, mặc kệ là lần nào, bọn chúng có sai cũng thế, không sai cũng thế, chỉ cần gặp phải bà cô, người bị đánh chắc chắn là bọn chúng.

Có điều bọn người Tiểu Thuận Tử cũng không chán ghét Bạch Hi, dù sao Bạch Hi lớn lên cũng rất đẹp mắt, tròn tròn, trắng trắng nộn nộn, giống như em bé may mắn trong tranh tết, vừa nhìn là thích.

Chỉ là có đôi khi bọn họ chơi đến vui vẻ quá, quả thật sẽ không thể để ý đến em bé.

Huống chi bà cô còn nhỏ, chơi chạy cũng chạy không nhanh, chạy theo cũng chậm.

Nếu như Bạch Hi biết ý nghĩ trong lòng của đám người Tiểu Thuận Tử, nhất định sẽ tức giận muốn đem Hoa Tinh về đánh một trận.

Cô đi rồi, nhưng để lại những chuyện ngu ngốc, đều đổ lên đầu Bạch Hi, chuyện ngu ngốc mất mặt như vậy, Bạch Hi có thể vui lòng?Bọn chúng chơi rất vui vẻ, nhưng mà không thể mang theo bà cô cùng chơi.

Trong lòng Tiểu Thuận Tử nghĩ, lại ngoan ngoãn nói: “Bà cô, chúng tôi đang chuẩn bị về nhà.

”Nói xong, đám người Tiểu Thuận Tử lập tức giơ chân chạy, nhưng mới chạy được hai bước, đã bị Bạch Hi gọi lại.

“Gấp cái gì.

” Bạch Hi hừ hừ nói: “Là sợ tôi đi theo các cậu à?”Mấy người Tiểu Thuận Tử vội vàng lắc đầu ngây ngô cười.

Thấy thế, Bạch Hi chớp mắt: “Thật không? Tốt lắm, tôi sẽ đi theo các cậu.

”“A? Bà cô?”“Không nên đâu?”Mấy người lập tức không tình nguyện kêu lên.

Bạch Hi chống hai tay lên hông, tức giận nói: “Làm sao vậy, các người đây là ghét bỏ tôi, không muốn mang tôi đi chơi cùng?”Bởi vì vóc người thấp bé, gần như không cảm thấy khí thế, vì thế Bạch Hi quay đầu nhìn xung quanh một chút, thấy bên cạnh có một khối gỗ, lập tức đứng lên, theo cách này, cô ngược lại là cao hơn hơn so với mấy người Tiểu Thuận Tử nửa cái đầu.

Cô tiếp tục chống nạnh nhìn bọn họ, rất có thể nếu như bọn họ nói đúng, cô sẽ lập tức tức giận.

“Không có, không có……”Mấy người đầu lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Không phải, bà cô, chúng ta sao có thể ghét bỏ ngài.

”Thật ra bà cô không phải không tốt, trắng trẻo mềm mại lại sạch sẽ, mang theo bà cô cùng chơi cũng rất có uy tín nha, có thể khiến cho bà cô đi theo, kia sẽ có bao nhiêu oai phong lẫm liệt, chỉ là số lần bị đánh cũng nhiều.

Hai ngày này bọn họ không phải xuống sông thì chính là leo cây lên núi, đây đều không thể mang theo bà cô được, nếu không, e rằng lại chỉ có thể nằm bò mà ngủ.

“Bà cô, tôi, chúng tôi……” Tiểu Thuận Tử có hơi gấp gáp, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Người khác từ xa vừa nhìn đến, lập tức nhìn thấy Bạch Hi đang chống nạnh nói gì đó với đám người Tiểu Thuận Tử, mà mấy người Tiểu Thuận Tử đứng thành hàng, cúi đầu hoảng hốt xua tay, khuôn mặt đầy đáng thương, giống như bị huấn không nhẹ.

Tuy rằng có người tò mò, nhưng lại không dám thò lại gần, chỉ là cảm thấy cảnh tượng này rất buồn cười.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.