Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Thần Đạo Đan Tôn - Chương 2836: Thật thật giả giả (1) : doctruyenonline.co

Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2836: Thật thật giả giả (1)




- Liễu Vũ Phi, ngươi cho rằng trộm tín vật của bản tọa, bản tọa liền không cách nào tiến vào nơi này sao?

Nam tử này cười gằn.

- Ta đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi chỉ vì bí truyền cùng Thiên Tôn tâm đắc của Hà gia lão tổ ta, bản tọa tất nhiên sẽ cho ngươi trả giá thật lớn!

Hắn đưa tay lên vạch một cái, máu tươi nhỏ ra, cánh cửa cần rất nhiều máu của siêu cấp Đế Tinh mới có thể mở ra lại bỗng nhiên trở nên trong suốt, dễ dàng liền mở ra.

- Ta chính là truyền nhân Hà gia, huyết mạch trời sinh liền có thể mở ra động phủ này, chỉ là...

Tên Tiên Vương này nhìn đường đi tối tăm rậm rạp, phảng phất như một cái miệng lớn, muốn thôn phệ hết thảy người tiến vào.

- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, tuy Lão tổ ngã xuống, nhưng vẫn có bố trí khác, lấy một thân tinh huyết nuôi nấng Hóa Nguyên Quy Nhất Quả, lại lấy máu Tiên Vương của mười mấy tên siêu cấp Đế Tinh nuôi dưỡng, liền có thể triệt để thành thục.

- Liễu Vũ Phi, ngươi cho rằng từ chỗ bản tọa lấy được tin tức Hóa Nguyên Quy Nhất Quả, mà không biết, đây là bản tọa đang cố ý thăm dò ngươi.

- Nếu như ngươi toàn tâm toàn ý đối với bản tọa, bản tọa đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng ngươi lựa chọn phản bội, vậy liền kính dâng một thân tinh huyết ra đi, giúp bản tọa đi ra bước cuối cùng.

- Đây là bảo vật của Hà gia ta, cũng chỉ có người Hà gia mới có thể đạt được cơ duyên như vậy, ai cũng không thể cướp!

Tên Tiên Vương này nhanh chân mà đi, tiến vào trong thông đạo, ở sau người hắn, cửa lớn tiếp tục đóng lại, mà từng đạo từng đạo máu tươi chảy ròng, lại vừa vặn hình thành hình dạng một mặt quỷ, nở ra nụ cười, tràn ngập mùi vị khiếp người.

Đám người Lăng Hàn đều nhanh chân mà đi, đi tới đi tới, bốn phía liền trở nên sáng sủa.

Không phải loại nắng gắt giữa ban ngày, mà là bọn họ thật giống như ở trong tinh không bước chậm, xa xa có từng đốm nhỏ, toả ra ánh sao yếu ớt.

Tuy yếu ớt, nhưng bởi vì số lượng rất nhiều, đủ để rọi sáng vùng thế giới này.

Bọn họ muốn đi qua hai bên, nhưng phát hiện mình vẫn ở trong một con đường như cũ, không thể tứ tán mà đi, chứng minh cảnh tượng ánh sao kia chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Ngẩng đầu nhìn, tinh không, nhìn xuống, vẫn là tinh không, nơi này rất dễ dàng mất đi phương hướng, nếu không phải hai bên có ngăn bích, bọn họ thật sự có khả năng đi tới đi tới liền không biết nên làm sao cất bước.

Không có người nói chuyện, mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, tuy hiện tại chưa xuất hiện nguy hiểm, nhưng ai sẽ tin tưởng trong một di tích cổ sẽ không có sát cơ?

Ngay cả Ngự Hư Tiên Vương cũng không dám khinh thường, tuy hắn đứng ở Tiên Vương đỉnh cao, ở trong Tiên Vực có thể xếp thứ ba, nhưng nơi này là Viêm Sương Vị Diện, Tiên Vương có thể sánh vai hắn, thậm chí vượt qua hắn tuyệt không phải số ít.

Hơn nữa, có người nói Hà Phong lúc trước đã có tư cách xung kích Thiên Tôn, khẳng định còn mạnh mẽ hơn hắn.

Hiện tại vị Tiên Vương này chết là chết, nhưng lưu lại thủ đoạn tuyệt đối không thể coi thường, cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, hắn thà rằng đo không một chuyến, cũng không muốn bất cẩn mất mạng.

Đại Hắc Cẩu đồng dạng thời khắc duy trì trạng thái ra tay, sức chiến đấu của nó hơi kém hơn Ngự Hư Tiên Vương, nhưng đối với nguy hiểm lại càng thêm mẫn cảm, đây là bản năng của kẻ trộm. Cái con chó hoang này cau mày, nhỏ giọng nói:

- Cẩu gia có một loại linh cảm không lành.

- Miệng xui xẻo!

Lăng Hàn lắc đầu, nhưng lực chú ý lại tập trung cao độ.

Đại Hắc Cẩu nói cảm giác không đúng, vậy tuyệt đối không phải là nhát gan sợ phiền phức, khẳng định là thật cảm giác được cái gì.

- Ngõa Lý, dựa vào ngươi.

Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu đều đẩy Ngõa Lý ở phía trước, cái thứ này là kết tinh của một vị diện mấy trăm kỷ nguyên, tuy không thiện chiến đấu, nhưng hầu như chính là không chết.

Bởi vì hắn có thể tự mình dung hợp, khôi phục như Tiên Kim, chỉ là xa xa không có cứng rắn như Tiên Kim mà thôi.

Vì lẽ đó, đây là một khiên thịt rất tốt.

Ngõa Lý ngạc nhiên:

- Tại sao các ngươi lại trốn sau lưng ta, ta cũng không phải loại hình chiến đấu.

Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu đều nở nụ cười, không có tiếp lời.

Đi tới đi tới, chỉ thấy phía trước đột nhiên có một con đại thú chạy tới.

Mới đầu mọi người không có để ở trong lòng, cho rằng này chỉ là ảo cảnh, bởi vì con đại thú này ở xa xa chạy tới, mà khi nó càng chạy càng gần thì, tất cả mọi người kinh ngạc.

Cả người con đại thú này có ánh sao bao vây, toả ra ánh sáng mãnh liệt, hung sát chi khí hầu như phả vào mặt, rồi lại không giống như giả.

Đại thú như hổ, nhưng trên người mọc đầy mụn nhỏ phát sáng, nhìn qua cực kỳ buồn nôn, nó mang theo sát khí mà đến, nhào khiếu mà qua.

Tất cả mọi người không tự chủ được mà ra tay đón đánh, nhưng sau một đòn, mới phát hiện đây quả thật là giả, chỉ là quang ảnh mà thôi, nhưng chân thực đến trình độ cao nhất.

Bọn họ không khỏi tự giễu, một đám Tiên Vương, hơn nữa còn là siêu cấp Đế Tinh, lại bị ảo ảnh lừa.

Vẻn vẹn chỉ một hồi, lại một con đại thú từ phía xa nhào ra, phát động tập kích, nhưng vẫn là hư ảnh, cũng làm cho mọi người kinh không một hồi.

Ngay sau đó, con đại thú thứ ba xuất hiện.

Mọi người bị dọa hai lần, cũng có chút buông lỏng, nhưng khi con đại thú này nhào tới, mọi người lại biến sắc.

Lần này là thật sự!

- Hừ!

Ngự Hư Tiên Vương quát khẽ một tiếng, trong lỗ mũi bắn ra hai đạo khí lưu, hóa thành rung động vô biên, oành, con đại thú này liền bị chấn nát tan.

- Hư hư thật thật, thật khiến người ta nhìn không thấu.

Lạc Dương Thu nói.

- Có điều, sức chiến đấu cũng chỉ như thế.

Miêu Hóa ngạo nghễ nói.

- Không thể bất cẩn, nói không chắc sẽ có tồn tại càng mạnh hơn.

Cốc Hợp Nghĩa cảnh cáo nói.

Bọn họ đi tới, đại thú cũng xuất hiện không ngừng.

Có thật, có giả, Ngự Hư Tiên Vương cũng không có liên tục ra tay, hắn không phải bảo tiêu của những người này, đương nhiên không có nghĩa vụ như vậy. Có điều lực lượng của mọi người đủ mạnh, mà đại thú nơi này chỉ có sức chiến đấu của Tiên Vương tầng năm, hoàn toàn không đủ để tạo thành uy hiếp quá to lớn.

Đương nhiên, khi thật khi giả, vẫn để cho thần kinh của bọn họ trong lúc vô tình liền căng thẳng, bởi vì coi như là Tiên Vương tầng chín cũng không dám không hề phòng mặc cho Tiên Vương tầng năm đánh.... ngoại trừ Ngõa Lý cùng Thiên Sinh, nếu như Lăng Hàn tăng cấp độ của Bất Diệt Thiên Kinh lên, hắn cũng có năng lực như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.