Ta Ở Đại Đường Mở Tửu Lâu

Chương 4: Quy củ!




" Rồi, chờ chút."

Dương Hiên có chút kinh hỉ, hắn không hề nghĩ tới, hai vị nữ tử này chịu chơi như vậy, ba trăm văn một bát Thịt Dê Bọt Biển, con mắt cũng không nháy mắt một cái.

Đã vậy hôm nay chính là khách hàng đầu tiên!

Mở hàng may mắn! ( tiếng Hán: Khai môn hồng!)

Dương Hiên tâm tình rất tốt, canh thịt dê cũng đã nấu xong, vì vậy tốc độ chế biến rất nhanh.

Chờ đến khi bánh nướng ở trong súp nóng hút khô nước canh, thế là xong.

2 phút sau,Dương Hiên liền bưng hai bát Thịt Dê Bọt Biển nóng hầm hập lên, hương khí tràn ngập, bạch vụ bốc hơi. Dương Hiên còn chưa tới gần, hai người đã nghe mùi thơm nức mũi.

"Thơm quá!"

Tiểu Ngọc khẻ nhếch cái mũi nhỏ đáng yêu, không nhịn được nói ra một tiếng.

Khi nhìn kỹ thì thoạt nhìn là canh thịt dê nhưng lại có sự khác biệt.Thịt Dê Bọt Biển phía trên mặt chén nổi lơ lửng từng cục bánh nướng vàng óng, hương vị thịt dê hầm mềm ngào ngạt, nước canh trong suốt nhưng lại sền sệt.

"Ực ực!"

Tiểu Ngọc trước đó còn kết luận Dương Hiên làm món ăn chắc chắn là đặc biệt khó ăn thì lúc này con mắt đã nhìn chằm chằm chén Thịt Dê Bọt Biển với 1 ánh mắt thèm khát, nước miếng nước dãi chảy tùm lum.

Dương Hiên nhìn thấy, khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì.

Hắn dù gì cũng là thanh niên hiện đại hơn hai mươi tuổi, tự nhiên sẽ không tính toán một cái tuổi tiểu nữ hài dưới tuổi vị thành niên.

Tiểu Ngọc khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên nói cái gì, muốn cố gắng không ăn, nhưng hương vị này, thật sự là quá câu dẫn người phạm tội mà. Căn bản CHỊU KHÔNG NỔI a!

"Ăn đi."

Nữ tử áo lam nhìn ra tâm tình của Tiểu Ngọc khẽ cười nói một câu.

Tiểu Ngọc có bậc thang đi xuống,mặt dày cầm ngay lấy đôi đũa chuẩn bị ăn ngấu nghiến.

"Bát cũng rất tốt, rất tinh xảo đẹp đẽ. Bực này thủ nghệ...."

Nữ tử áo lam lại không có gấp gáp như vậy mặc dù món Thịt Dê Bọt Biển này thật là rất mê người.Nhưng vón dĩ từ nhỏ được giáo dục trong môi trường quý tộc, vô cùng chú trọng lễ nghi. Trước tiên phải đánh giá món ăn, bàn luận hương vị, quan sát chén đũa, sửa lại dáng ngồi, đít để giữa ghế hay chưa, ngồi thẳng, mông chạm đít, đít chạm mặt ghế chứ không được chạm nền nhà....vân vân và vân vân... thế là vô tình bị hấp dẫn bởi cái chén này. Hoa văn tinh xảo, liền ngay cả quan viên hầm lò, cũng không thể làm ra nổi, thậm chí cái chén còn mang theo ý nghĩa trong đó, thật là quá mỹ quan a!

Cái chén này nếu đem ra bán khẳng định giá cả không ít,nhưng ở đây thì bị đem ra coi như chén ăn cơm bình thường. Thiệt là phá sản quá đi à!

Nàng nhìn Dương Hiên thật chăm chú, trong mắt đầy rẫy hồ nghi, người này đến cùng là muốn làm gì đây??. Từ sàn nhà, thực đơn... Thậm chí bộ đồ ăn, đều là xa hoa hết sức.

"Ăn ngon thật!"

Bên cạnh nàng, Tiểu Ngọc trong miệng đều là đồ ăn, nói vội vàng, không rõ ràng. Sau đó lại cắm đầu vào chén Thịt Dê Bọt Biển. Tuy nàng thân thể nhỏ bé nhưng lúc này thì lượng ăn kinh người.

Nữ tử áo lam cũng tỏ ra hứng thú, Dương Hiên này đến tột cùng là ai mà có thể làm cho Tiểu Ngọc quên cả lễ nghi khi ăn uống. Món ăn này ngon đến mức như vậy sao?

Vừa nghĩ vừa gắp 1 khúc thịt dê, ưu nhã để vào trong miệng. Canh thịt dê thuần hương, thịt dê đã bị luộc mục, căn bản không cần nhai, tự nhiên tan ra trong miệng. Thế nhưng bởi vì hương vị đã sớm thẩm thấu trong đó.

Nàng nhẹ nhàng khẽ cắn, nước lập tức bắn đầy trong miệng.

"Cảm giác này... Ư ư ư!"

Nữ tử áo lam trợn mắt lên, không thể tin nổi.Khúc thịt to vừa miệng,không hề có mùi hôi lông, chỉ có mùi thơm ngát của thịt trộn lẫn nước sền sệt không biết là gì. Cảm giác tuyệt vời này, nàng trước đây chưa bao giờ được hưởng qua. Vốn dĩ ở Đại Đường thịt này là rất thông dụng, cho nên nàng ăn không biết bao nhiêu loại, to nhỏ đen trắng, đủ kiểu đủ món... nàng đều thử qua.

Nhưng tất cả đều không như Dương Hiên, hoàn mỹ đem mùi hôi lông cho hủy bỏ....Một lần, hai lần. ba lần.... Nàng không thể dừng được,liên tục cho vào miệng, cảm giác ngây ngất, hương vị cứ lưu luyến trong miệng,trong lúc vô tình, nàng không để ý đến hình tượng nữa, tốc độ ngày càng nhanh. Món này, phải ăn khi còn nóng, để lâu không ngon!

Hai nữ tử, mồ hôi tràn trề.

Rất nhanh, hai cái bát cũng đã thấy đáy.

"Cái này ba trăm văn,đáng giá!"

Hai người sau khi ăn xong, đều suy nghĩ như thế. Bất chợt nữ tử áo lam nữ tử cùng Tiểu Ngọc cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, lấy khăn lụa lau mồ hồi trên trán. Khuôn mặt có chút ửng đỏ, xinh đẹp vô cùng.

Đây còn là nữ giả nam trang, rất khó tưởng tượng các nàng lúc hiện nguyên hình thì đẹp đến mức nào..

"Chưởng quỹ, tính tiền."

Tiểu Ngọc thò tay vào ngực, móc ra một xâu tiền, để lên bàn. Dương Hiên tiến lên, cầm xâu tiền, trong lòng có chút kích động. " Thật thơm a! " Đây chính là đồng tiền đầu tiên mình kiếm được.

"Hai phần tổng cộng sáu trăm văn, trả lại các người 400 văn, đếm lại cẩn thận."

Dương Hiên lấy vừa đủ tiền,còn lại để lại tay Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc lúc này cũng ý thức được chính mình hiểu lầm Dương Hiên. Người ta thực sự không phải là Hắc Tâm Thương Nhân, mà là món ăn vô cùng đáng giá. Nàng có thể xác nhận, từ trước tới nay chưa bao giờ nàng được ăn canh thịt dê ngon như vậy.Không đúng! Là Thịt Dê Bọt Biển!

Ba trăm văn, đáng giá!

"Đúng rồi, có thể bán cho ta 2 phần đem về được không? " Nữ tử áo lam đột nhiên sực nhớ ra gì đó. Bực này mỹ vị, nếu mang về cho bọn họ cùng chia sẻ, khẳng định bọn họ sẽ rất thích a.

Dương Hiên ngẩn ra, hệ thống lại đột nhiên ở trong óc hắn vang lên: "Mỗi người mỗi ngày, giới hạn một phần, không thể đem ra ngoài. Muốn trở thành Trù Thần, nhất định phải có điểm đặc biệt!"

Dương Hiên vẻ mặt biến đổi, cái hệ thống này sớm không đi ra muộn không đi ra, lại xuất hiện đúng lúc này.

"Xin lỗi, Bản Điếm mỗi người mỗi ngày chỉ hạn một phần, không thể đem ra ngoài. Thịt Dê Bọt Biển phải ăn tại chỗ mới là chính tông nhất hương vị. Để nguội sẽ ảnh hưởng nguyên bản hương vị, ta sẽ không cho phép tình huống đó xảy ra." Dương Hiên nghiêm túc khẽ nhắm mắt lại, trong lòng đang chửi tổ mẹ cái hệ thống,không phải quy định như thế thì ngày hôm nay là hắn có thể với kiếm được 1,200 văn, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra lạnh nhạt, cao ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.