Ta Mới Là Nữ Chính

Chương 12: Công lược giáo thảo lưu manh (11)




Edit:To_Month

Beta:Tề Tuyết Đồng

Có câu nói con trai không dễ rơi lệ. Lần đầu tiên Tỉnh Lăng Vân rơi lệ là khi mẹ qua đời, cũng chính là thời điểm ba năm về trước, khi đó hắn khóc như một đứa nhỏ đi lạc không tìm được đường về nhà.

Hôm nay là lần thứ hai hắn rơi lệ.

Hắn thật sự rất sợ, trong lòng thậm chí là kinh hoảng, chỉ sợ Liễu Bạch Từ cũng giống như mẹ không để ý đến hắn cứ như vậy vĩnh viễn rời đi.

Hắn thậm chí còn chưa có nói rõ ràng tâm ý của mình, cũng chưa từng dắt tay Liễu Bạch Từ lấy một lần, chưa từng cùng cô xem phim lấy một lần, cũng chưa từng cùng cô làm người việc người yêu nhau nên làm …… Hắn thật sự rất muốn cùng cô chậm rãi nương tựa lẫn nhau đến già.

Chỉ là, những việc này đều không có khả năng thực hiện được……

Tay Tỉnh Lăng Vân gần như run rẩy mà bấm điện thoại cấp cứu, giọng nói run rẩy của hắn nói rõ ràng địa điểm.

Bấm xong điện thoại, hắn gian nan đi đến bên người Liễu Bạch Từ, mặt đầy bất lực mà nhìn cô ngã vào trong vũng máu. Hắn không dám động vào cô, cũng không dám chạm vào cô, vừa chạm, dao cắm ở trên người cô liền sẽ xuất ra máu.

Hắn chỉ có thể không ngừng cùng cô nói chuyện, vẫn luôn nói chuyện, không cho Liễu Bạch Từ nhắm mắt lại, chỉ sợ một khi cô nhắm mắt lại, từ nay về sau sẽ không bao giờ mở ra nữa.

“Bạch Từ, em không phải nói em thích nhất là chơi trò chơi sao? Anh biết có một loại trò chơi mới nhất mới được đưa ra thị trường, chơi rất vui, em không cần ngủ được không?”

“Bạch Từ, anh mang em đi du lịch khắp nơi được không? Em không phải nói thích nhất là đi du lịch sao.”

“Bạch Từ, em không cần ngủ được không, anh còn muốn giúp em học bài tập bổ túc đây, em nói em muốn thi đậu đại học tốt nhất cả nước, em nói……”

“Bạch Từ, em không phải muốn nghe lời nói trong lòng anh sao, anh nói lại cho em nghe lần nữa được không?”

…….

Tỉnh Lăng Vân nói, gần như là đang kiềm nén lại thống khổ. Mỗi một câu nói của hắn, đều nghẹn ngào.

Liễu Bạch Từ cười, lại bởi vì mất máu mà thoạt nhìn rất u ám.

Cô muốn nói, em không có việc gì, anh không cần lo lắng; cô muốn nói, nếu em thật sự có chuyện thì anh nhất định phải sống thật tốt…… Nhưng mà, đau đớn bởi vì mất máu nên làm thế nào cũng không mở miệng ra được, miệng ngập ngừng rất nhiều lần đều không có âm thanh.

Cuối cùng chỉ có thể cố hết sức duỗi tay vuốt ve mặt hắn, dùng tay yên lặng cảm nhận được hắn rơi lệ.

Tỉnh Lăng Vân trở tay gắt gao nắm lấy tay của cô, tựa hồ muốn đem lực lượng của chính mình truyền lại cho cô, nếu có thể, hắn thật sự tình nguyện người ngã vào trong vũng máu là bản thân; nếu có thể, hắn thật sự tình nguyện giảm đi tuổi thọ, đổi lại chính là Liễu Bạch Từ được an toàn ……

……

Ba tháng sau, một tòa bệnh viện lớn nhất nội thành.

Đây là một gian phòng bệnh độc lập, phòng bệnh rất lớn, bên trong có hai chiếc giường, có TV, có điều hòa, có buồng vệ sinh độc lập…… Lúc này ở trong phòng bệnh, một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi thấy bốn phía không có người, liền rón ra rón rén xốc chăn lên, dự định muốn xuống giường hít thở không khí.

Nữ sinh này không phải ai khác, chính là Liễu Bạch Từ.

Cũng coi như là may mắn, tuy rằng chảy rất nhiều máu, nhưng phúc lớn mạng lớn, cô cuối cùng cũng được cứu vào đây.

Có điều kết quả chính là, cô phải nằm ở trên giường bệnh suốt ba tháng.

Rõ ràng bác sĩ đã nói cô có thể xuống giường hoạt động gân cốt, nhưng Tỉnh Lăng Vân lại một phút cũng không cho cô xuống giường, vẫn luôn bắt cô ở trên giường đợi, quả thực là làm cô buồn chết a.

Phải biết rằng, cô ghét nhất là ở trên giường đợi.

Cho nên hiện tại thừa dịp Tỉnh Lăng Vân đã đi ra ngoài, cô liền vội vàng xuống dưới hoạt động, bằng không cảm giác nằm hoài trên giường đều muốn phế rồi.

“Ai ai ai, Liễu Bạch Từ, không phải đã nói với em rồi sao, không được xuống giường!” Hai chân còn chưa có xuống giường, Tỉnh Lăng Vân đã từ bên ngoài đẩy cửa mà vào, nhìn thấy động tác của cô, lập tức bước tới phía trước, đem cô ấn lại trên giường, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, để cho cô tiếp tục nằm.

Liễu Bạch Từ cực kì buồn bực, bắt đầu lấy cớ: “Em muốn đi WC mà.”

“Thật vậy à.” Tỉnh Lăng Vân lên tiếng, ngay sau đó bỗng dưng đem cô bế lên, vẫn là hình thức ôm công chúa, đi thẳng đến WC, thậm chí còn muốn giúp cô cởi quần.

Liễu Bạch Từ lập tức đỏ mặt ngăn hắn lại: “Ai, Anh làm gì vậy?”

“Em không phải nói muốn đi WC sao? Anh giúp em cởi quần a, lúc trước đều là anh giúp em.” Tỉnh Lăng Vân nhướng mày, một bộ dáng đương nhiên nói.

Nghe được lời hắn nói, Liễu Bạch Từ lại càng thêm hổ thẹn, xấu hổ và giận dữ.

Lúc trước cô quả thật là không động được, mà ba Liễu mẹ Liễu lại mặc kệ cô, ngược lại để Tỉnh Lăng Vân chăm sóc cho cô, thế nên gần ba tháng qua, thật sự đều là Tỉnh Lăng Vân giúp cô lau mình tắm rửa, từ từ cởi quần đi WC, quả thực toàn thân trên dưới đều bị hắn nhìn thấy hết!

Cho nên tưởng tượng đến lúc trước, toàn thân Liễu Bạch Từ đều thẹn thùng.

“Khụ khụ, hiện tại em có thể tự mình làm, không cần anh hỗ trợ, anh mau đi ra đi.”

“Không được, anh không yên tâm về em.” Tỉnh Lăng Vân kiên trì nói, ngay sau đó hắn liếc đến khuôn mặt Liễu Bạch Từ trở nên đỏ bừng, tựa như hiểu rõ cái gì đó, nói: “Dù sao em sớm hay muộn cũng là người của anh, không cần thẹn thùng, ông xã giúp bà xã cởi quần là việc làm hiển nhiên.”

Nghe đi, nói gì vậy chứ, quả thực là lưu manh.

Mặt Liễu Bạch Từ bởi vì lời này, lại càng thêm đỏ, giống như một quả hồng chín.

Thật vất vả mới giải quyết được vấn đề đi vệ sinh, còn chuyện xuống đất hoạt động, làm thế nào Tỉnh Lăng Vân cũng không chịu thỏa hiệp, kiên trì không cho cô sớm xuống đất như vậy, thế là lại để cô miễn cưỡng nằm thêm nửa tháng nữa.

Liễu Bạch Từ rất muốn khóc a, cô cảm thấy bản thân đã bị phế đi.

Một tháng sau, rốt cuộc cũng có thể xuất viện. Liễu Bạch Từ thực sự cảm thấy bản thân rất không dễ dàng a, trước kia nằm tám năm, hiện tại lại nằm hơn bốn tháng, bệnh viện đã trở thành ác mộng của cô rồi.

Hôm nay xuất viện, ngồi ở trên giường bệnh Liễu Bạch Từ một bên ăn táo một bên xem TV, giống như lơ đãng nhắc tới Lương Lộ: “Đúng rồi, Lương Lộ cô ta hiện tại thế nào rồi?”

Kỳ thật cô vẫn luôn muốn cùng hắn đàm luận về Lương Lộ một chút, nhưng mà vẫn luôn sợ hắn sẽ tức giận.

Tay Tỉnh Lăng Vân đang thu thập hành lý xuất viện, hơi hơi dừng một chút, hơn nửa ngày, mới nói: “Cô ta bởi vì cố ý đả thương người nên bị phán ngồi tù ba năm, hiện tại đã được ba tháng.”

“Em muốn đi gặp cô ta, có chút lời cần nói với cô ta, có được hay không?” Khi nói ra lời này, trong lòng Liễu Bạch Từ rất thấp thỏm bất an.

Quả nhiên, nghe vậy, lông mày Tỉnh Lăng Vân nháy mắt gắt gao nhăn lại, con ngươi màu lam nhìn cô vài phút, ở thời điểm Liễu Bạch Từ cho rằng hắn sẽ không đồng ý, thì hắn lại mở miệng: “Có thể, nhưng mà anh có điều kiện, anh muốn cùng đi với em!”

Hắn không biết Liễu Bạch Từ còn muốn nói gì với Lương Lộ, nhưng hắn sẽ không lại để Liễu Bạch Từ gặp nguy hiểm, hắn sẽ không chịu đựng nổi.

Lúc này đến phiên Liễu Bạch Từ kinh ngạc: “Anh không hỏi xem em có lời gì muốn nói với cô ta sao?”

Tỉnh Lăng Vân đi tới, nhẹ nhàng hôn xuống trán cô, “Anh tin tưởng em, chỉ cần là quyết định của em, anh đều sẽ ủng hộ. Nhưng về sau anh cũng sẽ khỏe mạnh bảo vệ em, dùng sinh mệnh của bản thân để bảo vệ em.”

Hắn dắt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Liễu Bạch Từ thay đổi sắc mặt, hầu như là nước mắt vui mừng: “Có anh ở bên cạnh, thật tốt.”

“Anh cũng vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.