Sword Art Online

Quyển 1 – Chương 22




Cuộc giao tranh kéo dài hơn một giờ.

Trận chiến tưởng như dài vô tận này cuối cùng cũng kết thúc. Khi thân hình khổng lồ của con boss vỡ thành vô vàn mảnh nhỏ, chẳng ai còn đủ sức để ăn mừng nữa. Tất cả mọi người, hoặc ngồi gục trên mặt sàn đá, hoặc nằm hẳn xuống và thở từng hơi đứt quãng.

K – Kết thúc rồi sao …?

Ừ—kết thúc rồi—

Sau khi chúng tôi trao đổi những suy nghĩ này, dường như «mối liên kết» giữa Asuna và tôi cũng bị cắt đứt. Sự mệt mỏi bỗng tràn ngập cơ thể của tôi, khiến tôi ngồi gục xuống sàn nhà. Asuna và tôi ngồi áp lưng vào nhau, trong lòng cảm thấy có lẽ phải một lúc lâu sau hai đứa mới có thể hồi phục được.

Cả hai chúng tôi đều còn sống, nhưng cho dù vậy, tôi vẫn không tài nào thấy vui mừng được. Quá nhiều người đã chết. Sau khi ba người đầu tiên mất mạng lúc mới bắt đầu trận chiến, những âm thanh ghê rợn báo hiệu tử vong tiếp tục vang lên đều đặn và tôi đã phải dằn lòng mà ngừng đếm kể từ sau người thứ sáu.

"Bao nhiêu người—đã chết …?"

Klein, người đang ngồi bên trái của tôi, hỏi với giọng khàn đặc. Nằm thẳng cẳng bên cạnh Klein là Agil, lúc này cũng đang nhìn về phía tôi.

Tôi vẫy tay phải, mở bản đồ và đếm số chấm xanh lá cây, rồi so sánh nó với số lượng người lúc đầu.

"—Mười bốn người đã hi sinh."

Đến cả tôi, người vừa đếm lại, cũng không thể nào tin nổi con số này.

Họ đều là những chiến binh level cao, dày dặn kinh nghiệm và từng tham gia vô số trận đánh. Cho dù không thể chạy trốn hoặc chữa thương ngay lập tức, nếu chúng tôi chiến đấu theo phương pháp ưu tiên đặt sự an toàn của mọi người lên hàng đầu thì hẳn sẽ có thể tránh được việc có quá nhiều thương vong – chúng tôi từng nghĩ vậy, nhưng–

"…Không thể nào…"

Giọng nói của Agil như lạc hẳn đi, chẳng hề có sự vui vẻ như bình thường. Một bầu không khí u ám bao trùm lên những người may mắn sống sót.

Chúng tôi mới chỉ đi được có ba phần tư quãng đường, nghĩa là còn 25 tầng chưa được khai phá. Mặc dù vẫn còn hơn sáu nghìn người chơi còn sống, nhưng chỉ có vài trăm trong số đó là vẫn còn nghiêm túc về việc phá đảo trò chơi. Nếu tầng nào phía trên cũng có nhiều người chết như tầng này, thì rất có thể rằng – sẽ chỉ còn một người chơi duy nhất sống sót để đối mặt với boss cuối cùng.

Nếu chuyện đó xảy ra, thì hẳn người cuối cùng sống sót sẽ là “người đó”…

Tôi nhìn về phía xa. Giữa những bóng người đang nằm hoặc ngồi la liệt, chỉ có duy nhất một người, mặc bộ đồ đỏ trắng, còn đang đứng thẳng. Đó là Heathcliff.

Anh ta cũng bị thương, đó là điều hiển nhiên. Nhìn vào thanh HP của Heathcliff thì hẳn anh ta đã phải nhận khá nhiều sát thương. Từ đầu đến cuối trận, Heathcliff đã một mình chặn một lưỡi hái xương lại, điều mà Asuna và tôi phải hợp lực mới làm được. Cho dù lượng HP còn lại có cao thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng lạ gì nếu anh ta gục ngã vì kiệt sức.

Nhưng con người bình tĩnh ấy không thể hiện bất cứ nét mệt mỏi nào dù là nhỏ nhất. Một con người kiên cường đến mức khó tin. Cứ như thể anh ta là một cỗ máy chiến đấu…

Vì quá mệt mỏi nên đầu óc tôi dần cảm thấy hơi mơ hồ, đến độ tôi chẳng buồn chuyển ánh nhìn của mình sang chỗ khác, và cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Heathcliff. Những nét biểu cảm trên gương mặt của con người huyền thoại dần hiện lên. Anh ta lặng lẽ nhìn các thành viên HKS cùng những người chơi khác đang thở hổn hển. Đôi mắt ấm áp và đầy lòng thương xót—như thể—

Như thể anh ta đang nhìn một bầy chuột bạch chơi trong một chiếc lồng không lối thoát.

Ngay khi đó, tôi chợt rùng mình.

Tâm trí của tôi lập tức minh mẫn trở lại. Cái lạnh lan tỏa khắp cơ thể tôi, bắt đầu từ những đầu ngón tay rồi lan đến sâu trong óc. Một thứ linh cảm kỳ lạ. Ý nghĩ về một điều không tưởng bắt đầu hiện ra trong đầu tôi.

Sự bình tĩnh trong đôi mắt của Heathcliff – đó không phải là cái nhìn để an ủi những người đồng đội bị thương. Anh ta không ở cùng đẳng cấp với chúng tôi. Biểu hiện của anh giống như thể đang ban phát lòng từ bi từ một nơi nào đó ở cõi trên, rất cao và rất xa. Đó là biểu hiện của một vị thánh…

Tôi nhớ lại tốc độ không ai bì kịp của Heathcliff trong trận đấu giữa chúng tôi. Nó đã vượt xa tốc độ của một con người. Không, nói như vậy chưa đúng. Đúng ra phải là nó đã vượt xa các giới hạn mà SAO thiết lập lên người chơi.

Và trên hết là cách hành xử không bình thường của anh ta: anh là thủ lĩnh của guild mạnh nhất, nhưng lại không bao giờ ra lệnh và chỉ đơn thuần xem mọi người tiến hành công việc. Có lẽ đó không phải vì anh tin tưởng vào người của mình – có thể Heathcliff đã tự kìm mình lại vì anh ta biết những điều mà những người chơi bình thường không hề biết!

Anh ta không bị ràng buộc bởi các quy tắc của trò chơi tử thần này. Nhưng anh ta lại không phải là một NPC. Không một chương trình nào có thể thể hiện sự thương xót như vậy.

Nếu anh ta không phải là một NPC hay một người chơi bình thường, vậy thì chỉ còn một khả năng. Nhưng làm thế quái nào mà tôi có thể kiểm chứng điều này? Không có bất kì cách nào… hoàn toàn không.

Không, có chứ.Có một cách mà tôi có thể thử ngay tại đây và ngay bây giờ.

Tôi nhìn thanh HP của Heathcliff. Nó đã giảm rất nhiều sau cuộc chiến khốc liệt vừa qua. Nhưng vẫn còn trên năm mươi phần trăm – chỉ vừa đủ để giữ mức xanh.

Chưa hề có ai từng nhìn thấy HP của người này tụt xuống vùng màu vàng. Khả năng phòng thủ của anh ta mạnh tới độ không ai sánh kịp.

Trong cuộc đấu tay đôi với tôi, biểu hiện của anh ta lập tức thay đổi khi HP của mình gần đến điểm giữa. Không thể nào có chuyện Heathcliff sợ HP của mình chuyển sang mức vàng.

Có thể—Rất có thể vì—

Bàn tay phải tôi dần siết chặt thanh kiếm. Tôi lùi chân phải một cách nhẹ nhàng hết sức có thể. Tôi hơi gập hông lại và vào tư thế lướt tầm thấp. Heathcliff không nhận thấy bất kỳ hành động nào của tôi. Ánh mắt ấm áp của anh vẫn đang hướng về phía những thành viên mệt mỏi trong guild.

Nếu tôi đoán sai, tôi sẽ bị coi là một tên tội phạm và bị trừng phạt không thương tiếc.

Nếu điều đó xảy ra…Anh xin lỗi…

Tôi liếc nhìn Asuna, người ngồi bên cạnh tôi. Cùng lúc đó, cô ấy ngẩng đầu lên và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"Kirito-kun…?"

Vẻ ngơ ngác hiện lên trên gương mặt của Asuna, miêng nàng khẽ mấp máy nhưng chẳng nói được lên lời. Đúng lúc đó, chân phải của tôi đã bắt đầu đạp đất.

Khoảng cách giữa tôi và Heathcliff là độ mười mét. Tôi tăng tốc về phía anh ta nhanh hết mức có thể, toàn thân lướt đi như thể đang bay là là trên mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, tôi đã áp sát anh ta. Thế rồi tôi xoay nghiêng lưỡi kiếm và đâm lên. Đó là một kiếm kỹ cơ bản của kiếm một tay: «Rage Spike». Vì đây chỉ là một kỹ năng yếu nên nó sẽ không thể khiến Heathcliff mất mạng ngay cả khi tôi tấn công vào tử huyệt của anh ta. Nhưng nếu tôi đoán đúng–

Lưỡi kiếm lao tới từ phía bên trái, để lại phía sau một vệt sáng xanh mờ. Heathcliff phản ứng với một tốc độ đáng ngạc nhiên, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc. Anh ta lập tức đưa tấm khiên của mình lên để đỡ đòn.

Nhưng tôi đã nhìn thấy anh ta thực hiện động tác đó rất nhiều lần trong trận đấu giữa chúng tôi và nhớ rõ nó. Đường kiếm của tôi tan ra thành những vệt sáng rồi đổi hướng giữa không trung. Nó trượt dọc theo cạnh lá chắn của Heathcliff trước khi đâm thẳng vào ngực anh ta.

Nhưng ngay trước khi thanh kiếm chạm được vào người Heathcliff, nó đã bị chặn lại bởi một bức tường vô hình. Xung lực khổng lồ từ va chạm chạy dọc cánh tay của tôi. Một tia sáng màu tím lóe, liền đó một thông báo hệ thống xuất hiện.

[Immortal Object]. Người chơi như chúng tôi không thể có được trạng thái đó. Vậy ra trong trận đấu, điều mà Heathcliff sợ là việc khả năng phòng hộ thần thánh này bị lộ ra trước mặt mọi người.

"Kirito-kun, anh đang–"

Quá kinh ngạc trước đòn tấn công bất ngờ của tôi, Asuna hét lên và đuổi theo, nhưng lúc này đây nàng đột nhiên dừng lại và đờ người ra ngay khi nhìn thấy dòng thông báo. Tôi, Heathcliff, Klein, và tất cả các người chơi khác xung quanh chúng tôi cũng hoàn toàn bất động. Thông báo hệ thống từ từ mờ đi giữa bầu không khí tĩnh lặng.

Tôi hạ kiếm xuống và nhẹ nhàng nhảy lùi lại, đứng tách xa khỏi phía Heathcliff đang đứng. Asuna tiến đến, đứng bên cạnh tôi.

“Được hệ thống trao cho sự bất tử… điều này sao có thể xảy ra được… Thủ lĩnh…?” – Asuna bối rối hỏi.

Heathcliff vẫn không nói nửa lời. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với một vẻ mặt rất nghiêm túc. Trên tay vẫn cầm hai thanh kiếm, tôi lên tiếng kết luận:

"Đây là sự thật đằng sau truyền thuyết. HP của anh ta được bảo vệ bởi hệ thống và sẽ không rơi vào vùng màu vàng, cho dù có vấn đề gì xảy ra đi chăng nữa. Trạng thái bất tử … ngoài NPC ra thì chỉ người quản lí hệ thống mới có thể có nó. Nhưng trò chơi này không có bất kỳ quản trị viên nào, có lẽ ngoại trừ một người … "

Tôi ngừng nói và nhìn lên bầu trời.

"… Sau khi đến thế giới này, tôi đã luôn tự hỏi… ông ta đang ngồi ở đâu mà theo dõi chúng tôi trong khi thao túng cả thế giới này. Nhưng tôi đã quên một sự thật đơn giản mà ngay cả một thằng nhóc cũng biết. "

Tôi nhìn thẳng vào mắt gã hiệp sĩ mặc áo choàng đỏ và nói tiếp:

"«Không có gì nhàm chán hơn việc xem người khác chơi game RPG». Đúng không nhỉ,…… Kayaba Akihiko? "

Một sự im lặng đến sững sờ bao trùm tất cả, tất cả mọi người đều đờ người ra như thể bị một lớp băng phủ lên người.

Heathcliff nhìn trừng trừng về phía tôi một cách vô cảm. Những người khác không hề nhúc nhích, dù chỉ một li. Không, nói chính xác phải là họ không thể di chuyển.

Asuna bước lên một bước. Trong ánh mắt nàng không hề có một tia cảm xúc nào, cứ như thể một vực sâu không thấy đáy vậy. Cô ấy khẽ mở miệng, giọng nói như lạc đi, hầu như không thể nghe thấy:

"Thủ lĩnh……có…… thật vậy không…?"

Heathcliff lờ đi, không trả lời. Thay vào đó, anh nghiêng đầu một chút và hỏi tôi:

"…Tôi chỉ hỏi cho rõ thôi, cậu có thể cho tôi biết làm thế nào mà cậu phát hiện ra không?"

"… Đầu tiên là sự bất thường là trong trận đấu của chúng ta, bởi vì tốc độ của anh vào lúc cuối cùng đơn giản là quá nhanh."

"Đúng như tôi dự đoán. Đó là một sai lầm chết người của tôi. Tôi đã bị choáng ngợp bởi tốc độ của cậu nên buộc phải sử dụng sự hỗ trợ của hệ thống để vượt qua giới hạn tốc độ bình thường. "

Heathcliff gật đầu, khuôn mặt của anh ta cuối cùng đã biểu lộ một nét cảm xúc khác, đôi môi anh ta khẽ nở một nụ cười cay đắng.

"Ban đầu, tôi dự kiến sẽ không để lộ điều này trước khi ta lên đến tầng 95."

Nụ cười dần trở thành một nụ cười đầy vẻ uy quyền khi anh ta quét ánh mắt khắp căn phòng. Sau đó, gã hiệp sĩ mặc áo choàng đỏ tự tin tuyên bố:

"Đúng. Ta chính là Kabaya Akihiko. Ta cũng là boss cuối cùng của trò chơi, kẻ chờ các người ở tầng 100. "

Tôi cảm thấy thân hình Asuna khẽ lảo đảo. Tôi đưa tay phải ra đỡ lấy người nàng trong khi ánh mắt vẫn không rời Kabaya.

"…Anh có sở thích kỳ lạ thật đấy. Ai lại có thể tưởng tượng ra rằng người chơi mạnh nhất lại chính là “trùm” cuối hiểm ác nhất cơ chứ. "

"Thế cậu không nghĩ rằng đây là một kịch bản thú vị sao? Ban đầu ta đã nghĩ rằng sự thật này sẽ gây ra một cú sốc lớn cho toàn Aincrad, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị lộ chỉ sau có ba phần tư quãng đường của trò chơi. Ta vẫn biết rằng cậu là ẩn số lớn nhất của trò chơi này, nhưng lại không bao giờ tưởng tượng rằng cậu lại có tiềm năng đến như vậy. "

Tôi vẫn còn nhớ rõ nụ cười của Kayaba Akihiko, người phát triển trò chơi này, và cũng là kẻ giam giữ linh hồn của 10.000 người chơi. Biểu hiện của Kayaba lúc này hoàn toàn khác với Hiệp sĩ Heathcliff. Nhưng nét cứng rắn, lạnh lùng kia dường như có chút gì đó rất giống với nhân vật đầy vô cảm đã xuất hiện trước mặt chúng tôi hai năm về trước.

Kayaba tiếp tục với một nụ cười cay đắng:

"…Ta đã đoán rằng cậu sẽ là người chơi lên được đến tầng 100 và đấu với ta. Trong số mười kỹ năng độc nhất, «Song Kiếm» được trao cho người chơi có tốc độ phản ứng nhanh nhất, người đó sẽ đóng vai trò người hùng trong trận đấu boss cuối – dù cho kết quả trận đấu ấy có ra sao chăng nữa. Nhưng cậu đã cho ta thấy một sức mạnh vượt quá cả sự mong đợi, cả về mặt tốc độ lẫn sự sáng suốt. Mà dù sao thì… Ta cho rằng những tình tiết không thể đoán trước cũng là một phần bản chất của game RPG trực tuyến …. "

Lúc này, một người chơi đã trấn tĩnh lại sau cú sốc và đứng lên. Anh ta là một trong những thành viên đầu não của HKS. Ánh mắt giận dữ của anh chứa đầy sự đau đớn, dày vò và căm phẫn:

"Ngươi……ngươi……Chúng ta đã trung thành, đã hy vọng vào ngươi…… Vậy mà… Sao ngươi dám phản bội chúng ta như vậy--!"

Anh giơ cao cây kích khổng lồ của mình, hét lên một tiếng dữ tợn rồi lao tới. Mọi người thậm chí không kịp trở tay mà ngăn anh ta lại. Chúng tôi chỉ có thể đứng nhìn anh ấy vung cây kích xuống đầu Kayaba–

Nhưng Kayaba vẫn nhanh hơn một bước. Anh ta vẫy tay trái và nhanh chóng thao tác trên cửa sổ vừa xuất hiện. Người đàn ông to lớn bỗng khựng lại rồi rơi xuống đất, gây ra một tiếng động nặng nề. Một đường viền màu xanh lá cây sáng lóe lên xung quanh thanh HP của anh ta, thể hiện trạng thái tê liệt. Tuy nhiên, Kayaba không dừng lại ở đó mà tiếp tục di chuyển bàn tay của mình.

"Ah… Kirito-kun…!"

Tôi quay lại và thấy Asuna đang khuỵu xuống trên mặt đất. Không chỉ có cô ấy, tất cả những người chơi khác ngoại trừ Kayaba và tôi đều đang nằm rên rỉ trên mặt đất.

Tôi tra kiếm vào bao rồi quỳ xuống để nâng Asuna dậy và nắm lấy tay nàng. Sau đó tôi quay lại nhìn Kayaba.

"…Giờ ông sẽ làm gì? Ông sẽ giết tất cả chúng tôi để che giấu sự thật ư…? "

"Tất nhiên là không. Ta sẽ không bao giờ làm mấy việc vô lý như vậy. "

Người đàn ông trong màu áo đỏ mỉm cười và lắc đầu.

"Nhưng vì mọi việc đã đến mức này, ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Ta sẽ tiếp tục kế hoạch và chờ đợi tại «Hồng Ngọc Thành» trên tầng cao nhất. Thật là tiếc khi phải rời bỏ HKS, cũng như những người chơi ở tiền tuyến mà ta đã huấn luyện kỹ lưỡng để chiến đấu chống lại những quái vật mạnh mẽ ở các tầng từ 90 trở lên. Nhưng ta tin rằng tất cả mọi người đều đủ sức mạnh để lên đến tầng cuối cùng. Nhưng … trước đó … "

Kayaba đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn tôi. Một luồng uy áp đáng sợ tỏa ra từ đôi mắt hắn. Sau đó, hắn cắm thanh kiếm của mình một cách nhẹ nhàng xuống sàn. Một thứ âm thanh kim loại sắc lạnh vang vọng trong không gian.

"Kirito, vì cậu đã tìm ra danh tính thực sự của ta, ta sẽ cho cậu một cơ hội để đấu tay đôi với ta, ngay tại đây và ngay bây giờ. Tất nhiên, ta sẽ gỡ bỏ trạng thái bất tử của mình. Nếu cậu giành phần thắng, trò chơi sẽ lập tức kết thúc, và tất cả người chơi sẽ có thể đăng xuất. Cậu nghĩ sao …? "

Ngay sau khi nghe thấy điều này, Asuna bắt đầu cựa mình trong vòng tay của tôi, cố gắng cử động một cách tuyệt vọng trong khi lắc đầu liên tục.

"Không, Kirito-kun…! Anh ta đang cố gắng để loại bỏ anh trước…lúc này đây…lúc này đây anh không được nhận lời…!"

Bản năng của tôi mách bảo rằng đó là phương án tốt nhất. Kayaba là quản trị viên và có thể can thiệp vào hệ thống. Ngay cả khi hắn tuyên bố rằng sẽ chiến đấu công bằng, thì cũng không có cách nào để biết được liệu hắn có điều khiển hệ thống hay không. Sự lựa chọn tốt nhất là nên rút lui và bàn bạc với mọi người về phương án ứng phó.

Nhưng …

Gã đó đã nói gì? Rằng hắn ta đã lập nên guild HKS? Rằng chúng tôi chắc chắn có thể lên đến tầng cao nhất …?

"Toàn những thứ vớ vẩn…."

Tôi lẩm bẩm một cách vô thức, giọng nói khô khốc.

Hắn ta trói buộc tâm trí của 10.000 người trong một thế giới mà chính mình đã tạo ra, ở đó hắn đã cướp đi sinh mạng của 4000 người bằng sóng điện từ. Hắn ngồi xem cảnh những người chơi phải nỗ lực một cách điên cuồng tới mức đáng thương theo kịch bản do hắn viết sẵn. Điều này có lẽ là trải nghiệm thú vị nhất đối với một GM.

Tôi nghĩ về quá khứ mà Asuna đã chia sẻ với tôi ở tầng 22. Tôi nhớ tới những giọt nước mắt của nàng trào ra khi ôm chặt lấy tôi. Kẻ đang đứng trước mặt tôi đã tạo ra thế giới này vì niềm vui của riêng mình và làm tổn thương trái tim Asuna không biết bao nhiêu lần, khiến con tim như rỉ máu. Không đời nào tôi chịu lùi bước trước một kẻ như hắn.

"Được thôi. Hãy giải quyết chuyện này đi. "

Tôi từ từ gật đầu.

"Kirito-kun…!"

Tôi đưa ánh mắt mình xuống bóng hình mảnh mai đang khóc thổn thức trong vòng tay tôi. Trái tim đau nhói như thể nó vừa bị đâm bởi một lưỡi kiếm vô hình, nhưng rốt cục tôi cũng gắng gượng nở một nụ cười.

"Xin lỗi. Nhưng giờ phút này đây, anh không thể…chạy trốn …"

Asuna định nói điều gì đó, nhưng lại thôi và cố gắng mỉm cười. Một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng.

"Anh không định…hy sinh bản thân mình đấy chứ …?"

"Tất nhiên là không rồi. Anh nhất định sẽ thắng. Anh sẽ giành chiến thắng và chấm dứt thế giới này. "

"Được rồi. Em sẽ tin tưởng anh. "

Nếu anh thua trận và chết đi, em vẫn phải sống tiếp– Mặc dù tôi muốn nói vậy, nhưng tôi vẫn không có đủ cam đảm để mở miệng. Tôi chỉ có thể nắm chặt bàn tay phải của Asuna.

Sau khi buông tay nàng ra, tôi đặt Asuna nằm xuống sàn rồi đứng dậy. Tôi từ từ tiến gần về phía Kayaba, người nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi chúng tôi, sau đó rút hai thanh kiếm của mình ra.

"Kirito! Dừng lại–! "

"Kirito–!"

Khi tôi quay đầu về phía nơi phát ra những giọng nói đó, và nhìn thấy Klein và Agil đang la hét, đồng thời cố gắng hết sức để đứng lên. Tôi nhìn Agil đầu tiên và khẽ gật đầu với anh ta.

"Agil, cảm ơn anh vì đã luôn hỗ trợ những người chơi thuộc class chiến binh. Tôi biết là anh đã dành phần lớn số tiền kiếm được để giúp những người chơi ở các tầng giữa. "

Tôi mỉm cười với anh chàng to xác đang mở to cặp mắt trước khi nhìn sang Klein.

Anh chàng chiến binh sử dụng katana đeo trên đầu một chiếc băng đô đơn giản, hai bên má lún phún râu ấy đang nằm cáu tiết trên sàn nhà như thể đang cố tìm từ ngữ thích hợp để nói.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của cậu ta trước khi hít một hơi thật sâu. Lần này, dù đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn không thể ngăn được giọng nói ngập ngừng của mình.

"Klein. Lúc trước … Tôi thực sự xin lỗi … vì đã để cậu ở lại. Tôi vẫn luôn ân hận về việc đó. "

Ngay sau khi tôi nói xong câu, có thứ gì đó lấp lánh lóe lên trên khóe mắt người bạn cũ của tôi, và rồi từng giọt, từng giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống.

Khi những giọt nước mắt của cậu ta vẫn còn đang chảy xuống, Klein cố gắng đứng dậy trong khi la lớn bằng cái giọng thô ráp như thể sắp vỡ òa ra:

"Cậu … là một tên khốn! Kirito! Đừng có xin lỗi! Tôi cấm cậu xin lỗi đấy! Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu! Chừng nào cậu chưa mời tôi một bữa ăn trong thế giới thực, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu đâu! "

Tôi gật đầu với anh chàng đang tiếp tục la hét.

"Rồi rồi, tớ hứa. Lần tới, chúng ta sẽ gặp nhau ở thế giới bên ngoài. "

Tôi giơ ngón cái tay phải lên về phía Klein.

Cuối cùng, tôi quay trở lại nhìn người con gái đã giúp tôi nói ra được những lời vốn luôn bị chôn chặt trong trái tim mình suốt hai năm qua.

Tôi nhìn gương mặt dàn dụa nước mắt nhưng vẫn đang mỉm cười của Asuna–

Tôi thầm nói trong lòng lời xin lỗi với nàng và quay người đi. Tôi đối mặt với Kayaba, kẻ vẫn còn đang thể hiện quyền uy tuyệt đối, và mở miệng nói:

"… Xin lỗi, nhưng tôi có một chuyện cần ông giúp."

“Gì vậy?"

"Tôi không định thua đâu, nhưng giả sử nếu tôi chết, ông có thể ngăn Asuna tự tử, dù chỉ là trong một thời gian ngắn được không?"

Kayaba nhướn mày ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu trước lời yêu cầu của tôi.

"Được rồi. Tôi sẽ thiết lập để cô ấy không thể rời khỏi Salemburg. "

"Kirito-kun, không! Anh không thể, anh không thể làm điều này được–! "

Asuna khóc lóc và gào lên từ phía sau lưng tôi. Nhưng tôi không hề nhìn lại. Tôi đưa chân phải về phía sau, nâng thanh kiếm bên trái về phía trước trong khi hạ thấp thanh kiếm bên phải, và vào thế chuẩn bị tấn công.

Kayaba điều chỉnh cửa sổ bằng bàn tay trái của mình và đưa thanh HP của chúng tôi về cùng mức sát với mốc đỏ. Giờ đây, chỉ cần bị trúng một đòn đánh mạnh là kết quả cuộc chiến sẽ được quyết định.

Sau đó, dòng thông báo hệ thống [Changed into mortal object] (bỏ trạng thái bất tử) xuất hiện ở trên đầu Kabaya. Thế rồi hắn ta nhẹ nhàng đóng cửa sổ, rút thanh kiếm đang cắm trên sàn lên và đặt phía sau chiếc khiên thập tự.

Tâm trí của tôi hoàn toàn bình tĩnh và rõ ràng. Những suy nghĩ kiểu như "Xin lỗi, Asuna” tan biến đi như bọt khí, nhường chỗ cho bản năng chiến đấu sắc bén.

Thành thật mà nói, tôi còn không rõ mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội chiến thắng nữa. Nếu chỉ nói về kỹ thuật thì hắn ta cũng chẳng giỏi hơn tôi, theo như những gì xảy ra trong trận đấu tay đôi lúc trước. Nhưng đó là chỉ khi hắn không sử dụng khả năng «overassist», khi đó chỉ có hắn có thể di chuyển được trong khi tôi hoàn toàn bị đóng băng tại chỗ.

Tất cả đều phụ thuộc vào lòng tự trọng của Kayaba. Dựa trên những gì hắn nói, hắn ta định đánh bại tôi chỉ bằng sức mạnh của «Thánh Kiếm». Nếu vậy, cơ hội sống sót duy nhất của tôi là phải đánh bại Kayaba trước khi hắn kịp sử dụng bất kỳ khả năng đặc biệt nào.

Không gian giữa tôi và Heathcliff căng như dây đàn, có cảm giác như thể cả không khí cũng run rẩy trước sát khí tỏa ra từ hai người chúng tôi. Đây không còn là một cuộc đấu tay đôi, mà là một cuộc chiến sinh tử. Đúng vậy– Ta sẽ–

"Giết ngươi…!"

Tôi hét lên một tiếng sắc lạnh và lao tới.

Ngay khi khoảng cách được thu hẹp, tôi vung ngang thanh kiếm kiếm bên tay phải. Kayaba dùng khiên chặn đòn này một cách dễ dàng. Những tia lửa tóe lên chiếu sáng khuôn mặt của chúng tôi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

180px-SAO_Viet_-_Page_319

Tiếng kim loại va chạm chói tai như thể báo hiệu cuộc chiến đã bắt đầu, binh khí của chúng tôi ngay lập tức tăng tốc đến tốc độ chóng mặt và hoàn toàn bao phủ khoảng không gian xung quanh.

Cuộc chiến này là cuộc chiến lạ lùng nhất, nhưng cũng đồng thời là cuộc chiến “con người” nhất mà tôi từng tham gia từ trước đến giờ. Cả hai chúng tôi đã từng thể hiện kỹ năng của mình với nhau.Hơn nữa, Kayaba cũng là người thiết kế «Song Kiếm», do đó hắn dễ dàng nhìn thấu mọi combo thông thường. Đó là lý do tại sao hắn ta đã chặn tất cả các đòn tấn công của tôi trong trận đấu lúc trước.

Tôi không thể dựa dẫm vào những đòn combo mà hệ thống cung cấp được nữa, mà chỉ có thể dựa vào kỹ năng và kinh nghiệm của bản thân để chiến đấu. Tất nhiên, theo cách này thì tôi không thể nhận được sự hỗ trợ của hệ thống, nhưng tôi vẫn có thể vung tay rất nhanh nhờ vào các giác quan được tăng cường. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy những dư ảnh, trông như thể có vài chục thanh kiếm trong tay tôi. Nhưng–

Kayaba đỡ được tất cả đòn đánh với độ chính xác đáng kinh ngạc. Hắn cũng lập tức phản công bất cứ khi nào tôi để lộ sơ hở cho dù nhỏ nhất.Có vẻ tình hình vẫn không thay đổi mấy. Tôi tập trung vào đôi mắt của Heathcliff, cố gắng đọc dù chỉ một chút suy nghĩ và phản ứng của đối phương. Rốt cuộc cả hai đều nhìn nhau chằm chằm.

Nhưng đôi mắt màu đồng của Kayaba - Heathcliff lại vô cùng lạnh lẽo và trống trải. Những nét biểu cảm của con người trước kia giờ đã biến mất không một dấu tích.

Đột nhiên, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Đối thủ của tôi là một kẻ đã giết chết hơn 4.000 người một cách không thương tiếc. Một con người bình thường sao có thể làm được chuyện như vậy chứ? Cái chết, sự oán hận của 4000 con người đè nặng lên linh hồn, thế nhưng hắn vẫn có thể chịu được tất cả áp lực đó và tỏ ra bình tĩnh tuyệt đối – hắn không phải là con người, hắn ta là một con quái vật.

"Aaaaaaah!"

Tôi hét lên để loại bỏ sự sợ hãi sâu thẳm trong lòng. Tôi tiếp tục tăng tốc và dội vô số đường kiếm chi chít như mưa rơi xuống người hắn ta. Nhưng biểu hiện của Kayaba không hề thay đổi. Hắn vẫn dùng chiếc khiên thập tự và thanh trường kiếm chặn đứng tất cả đòn tấn công của tôi với tốc độ khủng khiếp mà mắt thường không thể nhìn thấy rõ.

Hay là hắn ta chỉ đang chơi đùa với tôi ---?

Nỗi sợ của tôi dần trở thành sự lo lắng. Có thể Kayaba chỉ ở vào thế phòng thủ bởi vì hắn thực sự có thể phản đòn bất cứ khi nào mình muốn và tự tin rằng hắn có thể đứng vững ngay cả khi chịu một đòn trực tiếp từ tôi?

Nỗi nghi ngờ xâm chiếm lấy tâm trí của tôi. Ngay từ đầu hắn vốn đã không cần đến «Overassist».

“Khốn kiếp … "

Vậy– Thế này thì sao?

Tôi thay đổi phương thức tấn công và tung ra «Eclipse», kiếm kỹ cấp cao nhất của dòng «Song Kiếm». Giống như những vầng hào quang bao quanh mặt trăng lúc nhật thực, kiếm của tôi giáng 27 đòn tấn công liên tiếp về phía Kayaba.

Nhưng– Chính Kayaba đang đợi tôi sử dụng một kĩ năng mà hệ thống cung cấp. Từ khi trận đấu bắt đầu, đây là lần đầu tiên khuôn mặt hắn thể hiện một nét biểu cảm. Nó hoàn toàn đối lập với những gì hắn ta biểu lộ trong trận chiến lần trước– Đó là nụ cười của một kẻ hoàn toàn chắc chắn rằng mình sẽ chiến thắng.

Tôi nhận ra sai lầm của bản thân ngay sau khi bắt đầu tung ra combo. Vào thời khắc cuối cùng, tôi lại dựa dẫm vào hệ thống thay vì bản thân mình. Nhưng tôi không thể dừng kiếm kĩ lại được nữa, và một khi combo kết thúc, động tác của tôi sẽ bị trễ lại trong một khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa, Kayaba đã nhìn thấu tất cả các cú đánh của tôi, từ đòn đầu tiên cho đến đòn cuối cùng.

Khi tôi nhìn Kayaba xoay tấm khiên với một tốc độ chói mắt, liên tục làm chệch hướng thanh kiếm của tôi vì hắn hoàn toàn biết chính xác mỗi nhát kiếm sẽ đánh vào đâu, tôi thì thầm trong lòng:

Xin lỗi – Asuna …. Ít nhất thì em cũng phải – sống sót–

Cú đánh thứ 27 đâm trúng vào giữa tấm khiên, làm tóe ra một tia lửa. Sau đó, một tiếng rít chói tai của kim loại vang lên, và thanh kiếm trong tay trái của tôi vỡ tan.

"Vậy là, tới đây là kết thúc rồi – Kirito."

Kayaba vung thanh kiếm của mình lên trong khi tôi còn đang đứng sững sờ. Một tia sáng đỏ sẫm phản chiếu từ lưỡi kiếm. Sau đó, thanh gươm màu màu đỏ như máu chém xuống người tôi –

Lúc này, một giọng nói mạnh mẽ, trong trẻo vang lên trong đầu tôi.

Tôi – sẽ bảo vệ – Kirito!

Một bóng người lao thẳng vào giữa thanh kiếm màu đỏ của Kayaba và tôi với một tốc độ đáng kinh ngạc., Mái tóc dài màu hạt dẻ nhảy múa trong gió ngay trước mắt tôi. Asuna – làm thế nào –?

Nàng đang đứng trước mặt tôi, mặc dù đáng ra nàng không thể di chuyển do trạng thái tê liệt. Asuna ưỡn thẳng ngực và dang rộng hai tay ra một cách đầy quả cảm.

Vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt Kayaba. Nhưng không ai có thể cản cú chém được nữa. Tất cả mọi thứ như chuyển động chậm lại khi thanh trường kiếm đâm xuống, rạch xuyên qua vai Asuna xuống đến tận ngực rồi mới dừng lại.

Tôi đưa cả hai tay ra đỡ lấy Asuna khi nàng ngã ngược về phía tôi. Nàng vô thanh vô tức đổ gục vào vòng tay tôi.

Khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, Asuna chỉ cười một cách yếu ớt. Thanh HP của nàng – đã cạn kiệt.

Thời gian ngừng trôi.

Hoàng hôn. Cánh đồng cỏ. Làn gió nhẹ. Thời tiết hơi lạnh.

Chúng tôi cùng ngồi trên một ngọn đồi và nhìn xuống mặt hồ lấp lánh phản chiếu những tia nắng chiều tà đỏ rực.

Tiếng lá xào xạc. Tiếng những chú chim bay về tổ.

Nàng cầm tay tôi một cách nhẹ nhàng, sau đó khẽ tựa đầu vào vai tôi.

Những đám mây trôi lững lờ. Sau đó, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, lấp lánh trên bầu trời đêm.

Chúng tôi lặng nhìn thế giới thay đổi màu sắc từng chút, từng chút một.

Thế rồi, nàng cuối cùng cũng mở lời nói điều gì đó:

"Em hơi mệt một chút. Cho em gối đầu lên đùi anh một lúc nhé? "

Tôi cười đáp.

"Ừ, tất nhiên. Em cứ nghỉ đi– "

Nụ cười của Asuna đang nằm trong vòng tay tôi bây giờ giống y hệt lúc đó, đôi mắt nàng chứa chan một tình cảm vô tận. Tuy nhiên, cảm giác hơi đè nặng và hơi ấm trên đùi tôi khi đó giờ đã hoàn toàn biến mất.

Từng chút một, cơ thể của Asuna từ từ bị bao phủ bởi một luồng sáng màu vàng kim. Những mảnh ánh sáng nhỏ bắt đầu vỡ tan và bay đi.

"Đây chỉ là một trò đùa thôi, phải không … Asuna … đây … đây là …"

Tôi thì thầm, giọng run run. Nhưng thứ ánh sáng vô cảm ấy dần trở nên sáng hơn và rồi sau đó–

Một giọt lệ lăn dài từ khóe mắt Asuna, lấp lánh trong một khoảnh khắc trước khi biến mất. Đôi môi của nàng mấp máy nhẹ nhàng, từ từ, như thể nàng đang cố gắng để nói những lời cuối cùng.

E m x i n l ỗ i A n h đ ã l à m r ấ t t ố t

Cơ thể của cô bắt đầu nổi bồng bềnh–

Thế rồi ánh sáng chói mắt bùng nổ trong vòng tay của tôi, biến thành vô vàn những chiếc lông vũ trôi nổi trong không trung.

Và cơ thể Asuna biến mất không một vết tích.

Tôi âm thầm hét lên và cố gắng một cách tuyệt vọng để thu thập những mảnh sáng rải rác trở lại trong vòng tay mình. Thế nhưng những chiếc lông vũ vàng óng cứ từng chiếc một cứ bay đi như thể bị gió thổi, rồi tan ra và biến mất. Và cứ như vậy, Asuna đã tan biến.

Chuyện này không thể xảy ra được. Nó không thể xảy ra. Nó chắc chắn không thể. Chỉ là–

Tôi quỳ xuống trên mặt đất như thể sắp ngã gục, chiếc lông vũ cuối cùng chạm nhẹ vào lòng bàn tay phải của tôi rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.