Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 43: Còn có thể tới đây được không?




Bệnh viện Hải Châu!

Bên ngoài phòng phẫu thuật của khoa chỉnh hình!

Trong hành lang tụ tập rất nhiều người.

Trong đó có người quản lý nhà họ Tạ hiện giờ, phó chủ tịch của tập đoàn nhà họ Tạ, cũng chính là cha của Tạ Minh Thành, Tạ Quốc Hùng.

Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, đang khóc nức nở.

“Quốc Hùng, anh nhất định phải báo thù giúp Minh Thành đấy, em muốn khiến hung thủ chết không có chỗ chôn!”

Người phụ nữ thướt tha thùy mị này là mẹ của Tạ Minh Thành, Nguyễn Tú Châu.

Sau khi khóc lóc một lúc lâu, Nguyễn-Tú Châu ôm lấy cánh tay của Tạ Quốc Hùng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được rồi, em đừng khóc nữa!”

Tạ Quốc Hùng trâm giọng quát.

Lúc này toàn thân Nguyễn Tú Châu run lên, dừng khóc, không dám nhiều lời nữa.

“Cậu nói rõ mọi chuyện, không sót một chữ nào cho tôi.”

Tạ Quốc Hùng nhìn về phía một người thanh niên của nhà họ Tạ.

Đây là cháu của một chỉ của nhà họ Tạ, thường xuyên đi theo bên cạnh Tạ Minh Thành, hôm nay anh ta cũng có mặt ở đó.

Lúc này người thanh niên kia nhìn ông ta, vội vàng kể lại hết những chuyện xảy ra ở đó.

Không dám bỏ sót một chỉ tiết nào.

Sau khi nghẹ xong, Tạ Quốc Hùng lập tức mắng: “Ngu ngốc!”

“Loại người phụ nữ như Đường Thanh Tâm, là người thằng bé có thể tranh giành được sao?”

Nghe xong lời người thanh niên kia nói, ông ta đâu còn không biết, Tạ Minh Thành là vì muốn thể hiện thật tốt trước mặt Đường Thanh Tâm, lúc này mới nhảy ra.

Thậm chí trong đó, chưa chắc không có Đường Thanh Tâm tính kế.

Đúng là đồ gây tai họa.

Muốn mượn tay nhà họ Tạ, diệt trừ Lâm Bình đây mà.

Lúc này lại có một người đàn ông trung niên đi tới, nói với Tạ Quốc Hùng: “Anh cả, em đã điều tra rõ rồi, tên nhóc làm Minh Thành bị thương tên là Lâm Bình, từng ngồi tù, vừa mới ra tù”

“Lâm Bình này, là ông chủ thần bí của tập đoàn Bắc Thanh năm năm trước, sau đó bị Đường Thanh Tâm làm cho vào tù, nhà họ Đường vì thế mà trở nên giàu có hơn, mới có thể nhanh chóng phất lên.”

“Hôm nay cậu ta đánh bị thương những bảo vệ kia, việc này được lan truyền vô cùng kỳ diệu, là sao thế?”

Tạ Quốc Hùng lại hỏi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta không dám lập tức phái người ra †ay.

Rất rõ ràng, người bình thường không đối phó được Lâm Bình.

“Nhìn như rất thần bí khó lường, thực tế không như trong tưởng tượng, đã có người cho ra đáp án rồi.”

“Cậu ba của nhà họ Cao, nói là sử dụng ám khí rất nhỏ không dễ thấy, có thể làm được.”

Nhà họ Cao một trong những gia tộc quyền thế ở Hải Châu, cậu ba nhà họ Cao từng phạm phải sai lầm, bị nhà họ Cao đuổi đi, chạy tới khu vực Trung Đông, đã làm lính đánh thuê mấy năm, thân thủ rất tốt.

Khi anh ta trở về Hải Châu, đã từng để lộ thân thủ, tuy không khoa trương như Lậm Bình, nhưng thật sự có thể khiến người ta chưa tới gần người, đã lập tức bị đánh bay, bị thương nặng.

Nghe thấy thế, Tạ Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng: “Cậu ba nhà họ Cao này, ỷ vào bản lĩnh của mình, sau khi trở về diễu võ dương oai, còn không phải bị người ta bắn lén, đến bây giờ vẫn nằm liệt trên giường sao?”

Cho đến bây giờ, việc cậu ba nhà họ Cao bị ai phái người bắn lén, bán thân bất toại như vậy, vẫn luôn là bí mật trong giới thượng lưu ở Hải Châu.

Nhưng sao Tạ Quốc Hùng lại có thể không biết.

Việc này, căn bản chính là do người nhà họ Cao gây ra.

Cậu ba nhà họ Cao từ Trung Đông trở về, ỷ vào bản lĩnh của mình, bướng bỉnh lì lợm, còn muốn đoạt quyền, không chết đã may mắn lắm rồi: Xã hội hiện giờ, quyền thế tiền tài mới là lớn nhất!

Đắc tội với người quyền quý, cậu có thể đánh, cho dù thân thủ tốt, chỉ có thể oai phong một thời mà thôi.

Mọi người thấy rồi đấy, rất nhiều cao thủ võ công tốt như vậy, chỉ có thể làm vệ sĩ của nhà quyền quý, phục vụ cho nhà quyền quý mà thôi.

“Cho dù cậu ta là ai, cho dù là vì lý do gì?

Con trai đáng thương của tôi, tôi phải khiến cậu ta trả giá thật đắt.” Tạ Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng nói: “Ngày mai tôi phải thấy cậu ta trở thành một tên phế nhân chân tay bị tàn phế.

“Nhớ kỹ, đừng giết chết, để lại cái mạng tàn đó cho cậu ta, tôi muốn cậu ta thống khổ cả đời!”

Tạ Quốc Hùng lạnh giọng nói, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.

“Vâng, em sẽ đi sắp xếp ngay!”

Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Tổng giám đốc Tạ, chủ tịch gọi tới.” Một người phụ nữ ở bên cạnh, nhẹ giọng nói.

Tạ Quốc Hùng nhíu mày, nghe máy.

Chuyện của Tạ Minh Thành còn chưa thông báo cho cha, là ai nói với ông cụ?

Ngoại trừ chuyện này ra, Tạ Quốc Hùng thật sự không nghĩ ra, lúc này ông cụ gọi điện cho mình làm gì, bình thường vào lúc này, ông †a còn đang ở hội quán chơi cờ.

Tạ Quốc Hùng nghe máy, còn chưa mở miệng, bên kia đã hỏi trước: “Vết thương của Minh Thành thế nào?”

“Vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, còn chưa có kết quả.” Tạ Quốc Hùng cung kính nói.

“Chuyện ngày hôm nay tới đây thôi, không được đi trả thù.” Tạ Hưng Bằng thở dài: “Bảo Minh Thành tĩnh dưỡng thật tốt, chuyện ngày hôm nay coi như là một bài học, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đừng ỷ vào gia thế của mình mà không để bất kỳ người nào vào mắt.”

“Thế nhưng, cha…” Tạ Quốc Hùng sốt ruột, cho dù thế nào ông ta cũng không ngờ tới, ông cụ gọi điện tới, thật ra là bảo ông ta đừng đi trả thù.

“Cha biết con muốn nói gì? Tuy cha không biết thân phận của đối phương, nhưng cậu ta không phải người nhà họ Tạ chúng ta trêu chọc được, cho nên chuyện này tới đây thôi Tạ Hưng Bằng nói.

Nhưng Tạ Hưng Bằng không nói câu kia của Trần Chính Quốc, bảo Tạ Minh Thành tự mình đi xin lỗi.

“Người đánh bị thương Minh Thành tên là Lâm Bình, thân phận của cậu ta, con đã điều tra rõ, cha không cần phải lo lắng đâu.” Tạ Quốc Hùng vội vàng nói.

“Lời nói của cha, con còn không tin sao?

Hay là nói, lời nói của cha không còn tác dụng gì nữa?”

Giọng nói của Tạ Hưng Bằng trở nên lạnh lùng, cho dù cách điện thoại, vẫn có thể nghe ra được sự uy nghiêm.

“Con không dám.” Tạ Quốc Hùng nghiến răng nói: “Cha, con đã biết rồi, con sẽ làm theo lời cha nói.”

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Quốc Hùng hít sâu một hơi nói: “Chuyện trả thù Lâm Bình, hủy bỏ!”

“Anh có ý gì? Chẳng lẽ Minh Thành bị thương nặng như vậy, cứ thế bỏ qua sao?”

Lúc này Nguyễn Tú Châu lập tức xù lông.

“Em là đàn bà, thì biết gì chứ?”

Tạ Quốc Hùng trừng mắt nhìn Nguyễn Tú Châu, nói.

Chẳng lẽ ông ta không muốn trả thù ư?

Nhưng nếu ông cụ đã lên tiếng, tất nhiên là phải làm theo ý của ông cụ, cho dù ông ta không biết Lâm Bình là ai, lại khiến bọn họ không thể trêu chọc vào.

“Điều tra cẩn thận lại cho tôi, nhìn xem rốt cuộc cậu ta là ai?”

Lâm Bình và Chu Thanh vừa mới trở lại khu biệt thự Thanh Hà, lập tức nhận được cuộc gọi của Tô Uyên.

“Lâm Bình, anh… Bây giờ anh có rảnh không?”

Tô Uyên hơi ấp úng nói.

“Có rảnh, làm sao vậy?”

Lâm Bình đáp.

“Tuy chúng ta đã quy định thời gian làm việc, chỉ có chủ nhật, nhưng hôm nay sau khi Phi Tuyết tan học, lại bắt đầu khóc to, nói là muốn tìm anh, tôi thật sự không dỗ được, cho nên muốn hỏi anh một chút, tối hôm nay anh còn có thể tới đây được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.