Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh - Quyển 2 – Chương 19 : doctruyenonline.co

Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 2 – Chương 19




Edit: Thanh Uyên

“Đồng Đồng.” Mẹ Quý đột nhiên gọi điện thoại tới, giọng nói nghẹn ngào, “Mẹ phải khuyên rất lâu ba con mới chịu đến bệnh viện kiểm tra, là khối u, may là không có chuyển biến xấu, bác sĩ nói chỉ cần chậm chút nữa là không xong rồi.”

Quý Hựu Đồng thở hắt ra một hơi, động viên nói: “Mẹ, mẹ đừng quá đau lòng, hiện tại ba thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói không có gì đáng lo cả, qua một thời gian ngắn nữa có thể xuất viện, nhớ phải chú ý chăm sóc, không thể quá mệt nhọc. Đồng Đồng, chừng nào con mới về nhà? Mẹ nhớ con.”

Quý Hựu Đồng có chút khó xử, nếu cô đi sẽ làm chậm tiến độ quay chụp, khiến mọi người phải chờ cô. Nhưng mẹ Quý khóc lóc cầu xin nên cô không tiện từ chối, chỉ đành nói: “Con sẽ cố gắng xin nghỉ.”

Sau khi nhắc đến chuyện xin nghỉ với đạo diễn, quả nhiên, đạo diễn lập tức từ chối, “Cô là vai nữ chính, nếu như cô đi rồi thì cảnh diễn tiếp theo phải quay thế nào? Trong nhà mọi người gặp chuyện khó khăn tôi biết, nhưng cũng không thể cho mỗi người tự đi giải quyết được, nếu không thì làm sao quay?”

“Đạo diễn, ba tôi nằm viện.”

“Vậy cũng không được, cô đi mấy ngày thì cả đoàn phim cũng phải nghỉ mấy ngày. Quãng thời gian trước thì trời mưa, chúng ta đã phải kéo dài tới tận bây giờ, nếu không nắm bắt, đến hạn thuê phim trường thì ai chịu trách nhiệm?”

Rất nhanh, Khương Thanh cũng gọi điện thoại tới cho cô, “Đồng Đồng, chuyện của ba em chị đã biết rồi, để chị đi thăm ông ấy thay em.”

“Chị Thanh, em về cũng không lâu lắm đâu,” Quý Hựu Đồng ngừng một chút, “Chuyện em và anh Tử Khởi bị chụp hình lần trước, chị biết chứ? Sao lại không nói với em?”

“Chuyện đó…” Khương Thanh muốn nói rồi lại thôi, nhưng vẫn đáp, “Là Tử Khởi bảo chị đừng nói với em, chị và cậu ấy cũng xử lý rất sạch sẽ, đã rũ sạch quan hệ khỏi em rồi, em không cần lo lắng.”

“Nhưng ít ra cũng phải nói cho em biết chứ.” Mỗi ngày sau khi diễn cô đều luyện tập trượt băng, lại còn phải chuẩn bị cho tiết mục Chân Nhân Tú, rút thời gian đi tập nhảy, căn bản là không còn thời gian để xem tin tức, càng không có thời gian lên weibo. Nhưng tóm lại cô vẫn sẽ biết, gạt cô cũng chả có ý nghĩa gì.

“Đồng Đồng, lúc đó em đang tập trượt băng, Tử Khởi nói vết thương của em xuất hiện chằng chịt, không muốn để em phải lo lắng tới những chuyện khác, nếu như lúc trượt băng bị NG em phải chịu đựng nhiều hơn đó biết không? Tử Khởi vì em mà gánh hết tất cả, em cũng phải suy nghĩ cho cậu ấy một chút.”

Quý Hựu Đồng trầm mặc, cuối cùng thoả hiệp, “Chị nói với ba em, nói họ đừng quá lo lắng cho em, cố gắng dưỡng bệnh.”

Trong lòng Thạch Giai Bối bùng cháy lên giấc mơ ban đầu, từ bỏ công việc, nhẫn tâm chia tay với Cố Dương, gia nhập một câu lạc bộ trượt băng, bắt đầu tham gia các loại thi đấu nhỏ. Rất nhanh Vinh Dung và Cố Dương cũng bắt đầu yêu nhau, rõ ràng nên là chuyện hạnh phúc, nhưng Vinh Dung vẫn không yên lòng, theo dõi thì phát hiện mỗi cuộc thi đấu của Thạch Giai Bối, Cố Dương đều sẽ đến xem.

“Em mới là bạn gái của anh mà.” Vinh Dung hết sức khó hiểu.

Cố Dương không trực tiếp trả lời, mà lại nói, “Cô không có tư cách đến quấy rầy cuộc sống riêng của tôi.”

Thạch Giai Bối nhanh chóng trở thành vận động viên trượt băng ưu tú nhất, cô sắp đại diện cho thành phố đến tham gia thi đấu, rất nhiều vinh quang kéo tới, cho dù không ra nước ngoài thì giấc mơ của cô vẫn có thể từ từ được thực hiện.

Cố Dương cũng từ từ điều tra, người tiết lộ số liệu không phải là Thạch Giai Bối, mà là Vinh Dung, trên báo cáo của Thạch Giai Bối có rất nhiều dấu vết bị sửa lại. Anh không để ý đến thân phận bạn trai của mình, chỉ trích hành vi của Vinh Dung trước mặt mọi người, cũng xử phạt bằng cách đuổi việc.

“Tại sao? Anh nói cho em biết là tại sao?” Vinh Dung cực kỳ không cam lòng.

Cố Dương cười lạnh, “Cô làm rất sạch sẽ, nếu không phải tôi tiếp cận cô, căn bản là không thể điều tra ra được sự thật, cũng không thể rửa sạch được tội danh cho Giai Bối.”

“Anh vì cô ta?” Vinh Dung loạng choạng lùi về phía sau một bước, nước mắt đọng trên viền mắt, “Rõ ràng nó chỉ là một đứa cô nhi, thứ em có được, nhất định phải tốt hơn nó.”

Cố Dương hờ hững nhìn cô, tranh giành điều kiện xuất ngoại, gặp thất bại ở nước ngoài lại trở về nước, trở lại thì tranh giành mọi thứ của Giai Bối, nhưng lại không biết, Giai Bối đi quá nhanh, đã để cô ta hít khói từ lâu, mà cô ta cũng không có tư cách để mà cướp.

Cố Dương lại xuất hiện trước mặt Thạch Giai Bối một lần nữa, “Cho anh một cơ hội nữa, được không?”

Thạch Giai Bối bây giờ không còn là Thạch Giai Bối trước đây nữa, cô không phải là con vịt nhỏ xấu xí, không phải là kẻ thất bại. Cô tao nhã xoay một vòng trên mặt băng, chỉ vào người theo đuổi cô bên ngoài lan can, “Trước tiên phải đánh bại họ đã.”

Ba ngày trước phim truyền hình đã được quay chụp xong, độ phối hợp của các diễn viên cực kỳ cao, đêm đó đạo diễn tự trả tiền để chúc mừng mọi người. Liên Chu Diệu không khách khí chọn vài chai rượu, Quý Hựu Đồng vừa nhìn giá cả đã thấy đắt muốn chết, lại nhìn Liên Chu Diệu cầm chai rượu mà uống một cách thô bạo, khâm phục giơ ngón cái lên khen ngợi.

Đoàn kịch sát vách cũng đã đóng máy trong cùng một ngày, không ngờ chọn nơi ăn mừng cũng y như nhau. Tính toán thời gian, đáng ra nửa tháng trước bọn họ đã đóng máy rồi, Liên Chu Diệu vì muốn thấy Giang Lạc Trạch đã làm quen với mọi người trong đoàn phim của bọn họ, nhận được tin tức nói Sở Dao Dao vẫn NG, làm kéo dài tiến độ của mọi người, trong lúc tức giận đạo diễn đã để cho cô ta nghỉ hẳn một tuần, vậy nên thời gian đóng máy mới kéo dài tận nửa tháng.

Nhìn lại, Sở Dao Dao yếu đuối, Cận Ly thì ở một bên không ngừng khuyên bảo và lấy lòng, một khắc khi cô ta giương mắt nhìn thấy Quý Hựu Đồng, trong đôi mắt không còn là sự đơn thuần đã từng nhìn thấy nữa, gần như có thể bắn ra được hai cây kim.

“Hựu Đồng.”

“Gọi tôi?” Quý Hựu Đồng khó mà tin được chỉ chỉ mình, lần đầu tiên Phương Tử Khởi gọi tên cô.

Phương Tử Khởi đặt ly rượu xuống, nở nụ cười tà mị, “Sao, gọi tên cô nghe không quen à? Hay còn muốn gọi tên khác? Để lần sau đi, chúng ta lại hợp tác.”

Quý Hựu Đồng thành thực gật đầu, “Nghe cậu gọi tên tôi, tôi có chút không quen.”

Phương Tử Khởi liếc mắt nhìn về phía sau cô, thầm cười khổ, tuỳ tiện nói, “Đây chẳng qua là thói quen của tôi mà thôi, cô đừng để ý quá, cho dù có để ý tôi cũng không thay đổi đâu. Nhưng mà, tôi đang tính nhận người anh em là cô đó! Cụng ly!

Quý Hựu Đồng nâng ly rượu lên, hai người nhẹ nhàng chạm ly vào nhau, Phương Tử Khởi uống hết không chừa lại giọt nào rồi đứng dậy rời đi. Quý Hựu Đồng chỉ uống một hớp, khó hiểu nhìn bóng lưng cậu ta, nhẹ giọng nói thầm, “Nếu làm thì cũng phải làm chị em, cái gì mà anh em chứ.”

“Sao vậy?” Giang Lạc Trạch vòng lên từ phía sau cô, ngồi vào vị trí vừa nãy của Phương Tử Khởi.

Trải qua chuyện lần trước, quan hệ của cô và Giang Lạc Trạch nhanh chóng ấm lên, mỗi ngày đều được anh quan tâm hỏi có ăn cơm ngon hay không, có bị mất ngủ hay không, vân vân. Có lúc, sau khi Giang Lạc Trạch diễn xong sẽ chạy đến khách sạn của cô, hai người ngồi trên ghế sofa chơi game, xem TV, có lúc sẽ thảo luận kịch bản, Giang Lạc Trạch ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô, cực kỳ dịu dàng.

“Anh Tử Khởi nói làm anh em với em, anh thấy em cường tráng lắm sao?” Nói xong, Quý Hựu Đồng lại cười ha ha trước.

Giang Lạc Trạch nhìn cô, cũng không cười, anh nói: “Tử Khởi thân là nhà dòng dõi Nho học, còn là con nhà quan chức, từ nhỏ nhà họ đã nghiêm khắc với cậu ta, mẹ thì qua đời nhiều năm, quan hệ giữa cậu ta và ba mình cũng không tốt, rất ít khi về nhà. Nhìn thì tuỳ tiện, bạn bè bên cạnh cũng một đống, nhưng người được cậu ta thật sự coi là bạn bè chắc chỉ đếm trên một bàn tay.”

Quý Hựu Đồng dừng nụ cười, “Sao anh biết rõ thế?”

“Biết tri kỷ của đối thủ thì mới có thể trăm trận trăm thắng.”

“Anh cảm thấy cậu ta là đối thủ của anh sao?”

Giang Lạc Trạch cười nhạt, vẫn chưa trả lời.

“Lạc Trạch, sao anh lại nói chuyện với người của đoàn phim khác vậy?”

Sở Dao Dao đi tới, nở nụ cười như ánh nắng mặt trời, nhưng Quý Hựu Đồng xem thấy, cái ánh mặt trời này quá độc ác. Cô nói: “Chúng tôi đang thảo luận về đóng phim.”

Nói đến diễn, Sở Dao Dao có chút không vui, “Không phải đều đã đóng máy rồi sao?”

“Chị nhớ là Dao Dao từng rất thích xin người khác chỉ bảo mà, sao bây giờ nói tới chuyện diễn là lại không vui vậy?”

Sở Dao Dao bình tĩnh, “Chỉ là hơi mệt vì quay thôi, tạm thời không muốn nói đến.”

Quý Hựu Đồng híp mắt, xem cô có thể nén được bao lâu, “Lúc diễn quan trọng nhất là hành động, thứ hai là nhân vật đó có thích hợp với mình hay không, chị cảm thấy Dao Dao không phù hợp lắm để nhận diễn. Em xem《Mười ba tháng cuối cùng》là một bộ phim cải biên dựa theo tiểu thuyết, nữ chính là một cô gái mềm yếu mà xinh đẹp, bên trong truyện viết, vẻ đẹp của cô tựa như hoa thuỷ tiên, lúc nở rộ cực kì xinh đẹp, nhưng lại ngắn ngủi. Dao Dao lại thích hợp với nhân vật đáng yêu tươi trẻ hơn, em rất có sức sống, nhưng lại không có khí chất của nữ chính.”

“Ý cô là gì?” Cận Ly nghe vậy thì tức giận nói, “Tôi cảm thấy Dao Dao diễn rất tốt.”

“Tôi không có nói em ấy diễn không tốt, nhưng không phải bộ phim nào cũng thích hợp.”

“Cô…”

“Đồng Đồng nói không sai,” Giang Lạc Trạch né người sang một bên, ngăn tên Cận Ly đang muốn vọt đến, “Lần sau Dao Dao chọn kịch bản, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.” Nói xong, kéo Quý Hựu Đồng rời đi.

Sở Dao Dao đứng tại chỗ, hai tay nắm lại thành quả đấm. Vốn người đầu tiên được mời diễn bộ này là Quý Hựu Đồng, nhưng nhìn thấy nam chính là Giang Lạc Trạch cô đã ngăn lời mời Quý Hựu Đồng, nhờ mẹ đổi vai nữ chính thành mình. Không ngờ, vai nữ chính này không chỉ không giúp cô kéo quan hệ với Giang Lạc Trạch, trái lại còn rước phải sự nhục nhã của Quý Hựu Đồng. Cô tức giận tới nỗi môi run rẩy, “A Ly, anh phải giúp em.”

Đối với Quý Hựu Đồng, Cận Ly cũng có sự bất mãn sâu sắc, “Anh nhất định sẽ giúp em, nhưng phải giúp thế nào?”

Sở Dao Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực, “Anh giúp em theo đuổi Quý Hựu Đồng, sau đó dằn vặt cô ta, tốt nhất phải làm cô ta sống không bằng chết!”

Cận Ly sửng sốt, “Dao Dao, em biết rõ là anh yêu em mà…”

“Anh xứng với tôi sao?” Sở Dao Dao cười nhạo nói, “Dù anh có cố gắng thế nào cũng không xứng tới tôi, người xứng với tôi chỉ có Lạc Trạch, vậy nên, anh hãy giúp tôi quét sạch vật cản trên đường đi.”

Cận Ly cười khổ, “… Được.”

Hơn mười giờ tối, người đi đường cực kì ít. Giang Lạc Trạch nắm tay Quý Hựu Đồng nhét vào trong túi, “Sao vừa nãy lại tức giận với Sở Dao Dao vậy?”

Khí trời gần tháng bảy đã rất nóng, nhưng Quý Hựu Đồng không bài xích với động tác này của anh, tay dụi dụi trong túi áo anh. Cô phồng má, “Nếu như em nói, sau khi anh không thích em nữa sẽ thích Sở Dao Dao, anh có tin không?”

Giang Lạc Trạch giơ cái tay khác lên gõ nhẹ đầu cô, “Ăn nói linh tinh.”

“Đã nói là nếu như mà, nếu như cái giả thiết ấy là thật, anh sẽ thích cô ta.”

“Nếu vậy…” Giang Lạc Trạch kéo cô vào trong lòng, ôm cô thật chặt, “Em làm anh tổn thương quá sâu, khiến anh cảm thấy cuộc sống này không còn hi vọng nữa. Anh sẽ không quấy rầy hạnh phúc của em, cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của em. Anh sẽ tìm một người phụ nữ khác để kết hôn sinh con, đem mọi thứ của mình đặt trên người vợ, chậm rãi quên đi em. Anh không biết người đó có phải là Sở Dao Dao hay không, nhưng em nói với anh như vậy, em sẽ rời khỏi anh sao?”

“Em…” Quý Hựu Đồng nghẹn lời.

“Em không cần nói với anh, chờ một ngày nào đó em suy nghĩ kĩ rồi thì nói với anh. Hiện tại, em còn ở bên cạnh anh nên anh không muốn biết đáp án.”

Quý Hựu Đồng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh. Một người có thể dịu dàng đến vậy, sao có thể cầu mong gì khác?

Giang Lạc Trạch cúi người, hôn môi cô. Cô có thể cảm nhận được, nó không dịu dàng như lần đầu tiên mà còn mang theo sự ngang ngược cạy hàm răng cô ra, nụ hôn sâu giống như đang cướp đoạt vậy, cảm nhận được người bên dưới thấy không thoải mái, anh mới chuyển thành nụ hôn dịu dàng, cái lưỡi ấm nóng liếm môi cô, lại chậm rãi thâm nhập vào…

Hồi lâu, anh thả cô ra, tiếp tục nắm tay cô đi tới. Đường không dài, nhưng Quý Hựu Đồng cảm giác như bọn họ đã đi rất lâu, rất lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.