Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 2 – Chương 12




Edit + beta: Thanh Uyên.

Tiễn Giang Lạc Trạch, Quý Hựu Đồng lại chăm chú nhìn video để học tập, ở trong đó có một vài đoạn ngắn của phim truyền hình cổ trang kinh điển, còn có viết chữ thư pháp, có cả văn tự của người cổ đại, xem giới thiệu thì có lẽ là từ thời Nam Bắc triều [1].

[1] Nam Bắc triều (tiếng Trung: 南北朝; bính âm: Nánběicháo, 420-589[1][2]) là một giai đoạn trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ năm 420 khi Lưu Dụ soán Đông Tấn mà lập nên Lưu Tống, kéo dài đến năm 589 khi Tùy diệt Trần.

Hơn mười giờ, lại có người gõ cửa, lần này là Phương Tử Khởi. Cậu ta thấy Quý Hựu Đồng vẫn còn đang mặc quần áo ngay ngắn thì hỏi, “Còn chưa ngủ?”

“Ừm, có chuyện gì sao?”

Phương Tử Khởi dựa người vào khung cửa, “Có việc, chúng ta tính đứng nói ở cửa luôn hay sao?”

Quý Hự Đồng nghiêng người để cậu ta đi vào, “Cậu với Cố Kiến đi dạo thế nào?”

“Vẫn vậy thôi, tới quán bar chơi một chuyến.” Phương Tử Khởi không khách khí cứ thế ngồi xuống sofa, liền nhìn thấy video trong notebook, “Cô tự tìm?”

“Người khác cho,” Quý Hựu Đồng đưa cho cậu ta một chai nước uống, cười hỏi, “Cậu cũng nổi tiếng lắm đó, không sợ bị paparazi chụp được sao?”

“Chỉ là đi ngang qua uống một ly rồi về thôi mà.” Cậu ta đưa tay mở video ra, là một bộ phim cổ trang thế là cậu ta liền khinh thường chăm chọc, “Chả ra gì hết.”

Quý Hựu Đồng không còn gì để nói, cô cảm thấy cái này được làm rất tốt, hơn nữa cô cũng đã điều tra tư liệu về diễn viên này rồi, anh ta đã từng vẽ tranh thuỷ mặc đó. Cô nói: “Cậu đến tìm tôi có việc gì thế?”

Phương Tử Khởi ngẩng đầu nhìn cô, “Khanh Đồng Đồng, nghe giọng điệu này của cô hình như là muốn đuổi tôi đi.”

“Phương Tử Khởi, hiện tại bây giờ đã hơn mười giờ rồi.”

“Tôi là tiền bối của cô, kêu một tiếng anh cũng chẳng có gì quá đáng nhỉ? Cái gì mà Phương Tử Khởi, Phương Tử Khởi chứ?”

Quý Hự Đồng bất đắc dĩ, “Anh Tử Khởi, rốt cục là anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Không phải là chị Thanh đã dặn dò tôi chăm sóc cô sao? Nói gì đi nữa thì các đời nhà tôi đều là dòng dõi Nho học, tư trì thông giám[2] hay sách sử gì đó tôi đều hiểu rất rõ thế nên tôi đến dạy cô một vài cái động tác lễ nghĩa cơ bản thời cổ đại.”

[2] Tư trì thông giám: (chữ Hán: 資治通鑒; Wade-Giles: Tzuchih T’ungchien) là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống.

Quý Hựu Đồng nghiêng đầu, “Hình như cái lịch sử của tụi mình là hư cấu mà.. ayya.”

Phương Tử Khởi chọt đầu của cô, “Cô có quan sát cẩn thận cảnh diễn của mình không vậy? Bối cảnh hai lần diễn của chúng ta đều được bày trí theo thời Nam Bắc triều, đương nhiên lễ nghi cũng phải giống với văn hoá của Nam Bắc triều rồi.”

Nhớ tới các tư liệu mà Giang Lạc Trạch cho mình, trên đó cũng là Nam Bắc triều. Khiến cô phải cẩn thận nghĩ lại, có thể kiến thức hiện tại của cô dừng ở năm cấp ba, nhưng cô không giỏi sử cho lắm. Cô nói: “Thật sự tôi không hiểu cho lắm.”

“Không phải bây giờ còn có anh đây đến dạy cô sao?” Phương Tử Khởi nhíu nhíu mày, “Qua mấy hôm nữa cô sẽ gặp lại Hoàng đế, chẳng mấy chốc sẽ được tiến cung, cô còn cần phải luyện tập nhiều về mấy động tác quỳ lạy, bước đi đó.”

“Cậu dạy tôi sao?” Quý Hựu Đồng ngẩng đầu, mỗi lần Phương Tử Khởi nói chuyện đều rất đáng ghét, không ngờ cậu ta lại nhiệt tình đến vậy.

“Đúng vậy, tôi không thể phụ sự kỳ vọng của chị Thanh được.”

Gần một tiếng đồng hồ học tập với Phương Tử Khởi, cái miệng ác độc của cậu ta đúng thật rất lợi hại, bị mắng tới nỗi cả cha mẹ cũng nhận không ra. Trước khi đi, Quý Hựu Đồng không nhịn được lại hỏi cậu ta, “Cậu rất ghét tôi phải không?”

“Ừm, có một chút.”

Phương Tử Khởi thừa nhận rất nhanh khiến Quý Hựu Đồng suýt ói ra máu, “Có thể cho tôi lý do được không?”

Cậu ta suy nghĩ vài giây, “Cô muốn tôi thích cô hơn?”

“Không cần ghét tôi là được.”

“Vậy rất đơn giản, chỉ cần cô đến chỗ đạo diễn bảo ông ấy cho chúng ta thêm một vài cảnh hôn nữa là được.”

Quý Hựu Đồng: “… Cậu cứ cho tôi một cái lý do đi, để tôi còn biết sai mà sửa đổi.”

Phương Tử Khởi thở hắt ra, “Không có lý do gì hết, đùa cô chút thôi.” Lần đầu gặp quả thật cậu có chút căm ghét hành động tạt cà phê vào người Khương Thanh của cô, nhưng hôm nay anh cảm thấy cô không phải là loại người như vậy.

Quý Hựu Động phồng má, tại sao Phương Tử Khởi lại khiến người ta cảm thấy khó ở chung vậy nhỉ?

Cách một ngày, người đóng vai Hoàng đế cuối cùng cũng đến, đó là một diễn viên gạo cội tên là Trần Tư Minh, có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, danh tiếng cũng rất tốt. Ông là bạn của đạo diễn Trương, vậy nên được mời tới đóng. Vì ông còn có một bộ phim nữa nên khi diễn xong phải lập tức lên đường.

Bởi vì đã được luyện tập từ sớm nên Quý Hựu Đồng không bị NG lần nào, mặc dù Trần Tư Minh rất bận rộn nhưng vẫn thuộc lời thoại làu làu, một chữ cũng không quên, toàn bộ cảnh quay hai người phối hợp với nhau rất tốt. Sau khi kết thúc, Trần Tư Minh chủ động bắt tay Quý Hựu Đồng, điều này khiến cho hảo cảm của cô với ông tăng lên khá nhiều.

“Đúng rồi, Đồng Đồng.” Đạo diễn Trương cầm kịch bản đi tới, “Tư Minh rất bận rộn với mấy bộ phim, mấy ngày nữa cậu ấy phải đến nước Anh để đóng phim rồi, thời gian đi cũng phải hơn một tháng, cô có muốn diễn cảnh trên giường của hai người sớm hơn không?

Nghe phải diễn cảnh trên giường khiến đầu óc Quý Hựu Đồng muốn nổ tung, cũng không phải cô thật sự dùng cả đời này của mình để làm diễn viên, hoàn thành xong nhiệm vụ cô phải trở về, tuy rằng thân thể này không phải của cô, có thể dựa theo những suy nghĩ của cô, nhưng cô vẫn không thể tiếp thu được chuyện diễn cảnh trên giường này. Cô khó chịu nắm làn váy, nhỏ giọng nói: “Có thể tìm thế thân được không?”

Nghe vậy nụ cười trên mặt đạo diễn Trường liền biến mất trong nháy mắt, “Quý Hựu Đồng, cô cũng chẳng phải minh tinh hàng hiệu gì, sao không thử tự suy nghĩ đi, nói là diễn cảnh trên giường nhưng cũng chưa tới mức đó, không phải cô sẽ được thái tử cứu sao?”

Quý Hựu Đồng càng thêm khó chịu hơi liếc nhìn sang Cố Kiến, đúng vậy, ngoại trừ được che ở những chỗ cần che thì ở những chỗ khác chỉ cần Cố Kiến liếc nhìn một cái vẫn sẽ có thể thấy rõ mồn một không xót gì. Được rồi, coi như là mình mặc bikini thôi vậy.

Buổi chiều là cảnh diễn của Cố Kiến và Trần Tư Minh, toàn bộ cảnh diễn của hai người chỉ có cải vã, Cố Kiến bị NG hai lần, tuy vậy nhưng nói chung vẫn coi là khá tốt. Buổi tối thái tử uống rượu giải sầu, gặp được Khanh Đồng Đồng, tình cảm thầm nảy sinh trong lòng.

Tới buổi tối, Hoàng đế ra thánh chỉ muốn Thái tử lấy Thái tử phi, cũng chính là vai diễn của Chu Tuấn Dung. Cảnh buổi chiều đa phần là cảnh giữa Thái tử và Thái tử phi. Sau khi sắc trời dần tối, đạo diễn Trương gật đầu nói, “Trời tối, cảnh diễn trên giường bắt đầu.”

Quý Hựu Đồng: “…”

“Đừng sợ.” Giang Lạc Trạch không biết đã lại đây từ lúc nào, nhẹ nhàng nhéo tay cô một cái.

Quý Hựu Đồng vẫn cảm thấy bất lực như cũ, hồi trước lúc ở cùng với Hà Hi, cô cũng chưa ở trần bao giờ. Cô cúi thấp đầu, ngữ khí ai oán, “Có thể em sẽ diễn không tốt mất.”

“Em càng sợ mình diễn không tốt thì sẽ càng không diễn được, chẳng lẽ em muốn phải diễn lại mấy lần sao?”

Quý Hựu Đồng lắc đầu, đương nhiên cô không muốn.

“Vậy thì được rồi, em chỉ cần nhập vào nhân vật, cố gắng diễn sao cho khuôn mặt sợ sệt trông thật chân thực là được, không nên sợ hãi, sẽ rất xấu.”

Cô mím môi, “Ừm.”

Đầu tiên là Khanh Đồng Đồng nằm trên giường ngủ, máy quay chuyển hướng ra phía cửa, Hoàng đế loạng choạng đi vào, trên người ông mang theo mùi rượu, cho tất cả mọi người lui ra, đi tới bên cạnh Khanh Đồng Đồng.

“Hoàng thương…” Khanh Đồng Đồng ngồi dậy, có chút sợ sệt.

“Đồng Đồng…” Hoàng đế lảo đảo đi đến trước giường, ánh mắt mê ly nhìn nàng, “Nàng thật xinh đẹp… Còn đẹp hơn cả các cung phi trong hậu cung của trẫm…”

“Hoàng thượng, người say rồi.” Khanh Đồng Đồng hoảng hốt lùi về phía sau.

Hoàng đế đi đến bắt đầu cởi y phục của nàng, Khanh Đồng Đồng sợ sệt chống lại, đương nhiên chống đối một lát cũng bất lực không thể phản kháng, vẫn bị Hoàng thương cởi hết, bên trong là một cái yếm màu trắng, cái rãnh giữa hai ngực hơi lộ ra, thật ra trong lúc cố tránh thoát cũng đã lộ ra rất nhiều, mặc dù sẽ bị đạo diễn Trương cắt bớt nhưng vẫn có nhiều người ở đó thấy được.

Quý Hựu Đồng nhớ tới Giang Lạc Trạch, hiện tại cô là Khanh Đồng Đồng, chỉ cần diễn tốt vai Khanh Đồng Đồng là được. Nàng giẫy giụa, chán ghét nép vào trong góc giường, lại chẳng có sức để chống lại không để Hoàng đế sờ loạn trên người mình. Cả người Hoàng đế đều ép ở phía trên nàng, thô bạo hôn lên cổ nàng, cái cổ trắng nõn xuất hiện không ít dấu hôn. Tay ông đưa xuống, chạm vào ngực nàng…

Rốt cục, Cố Kiến xông tới, hung hăng đẩy Hoàng đế qua một bên, cởi áo ngoài quấn lấy Khanh Đồng Đồng, ôm nàng đi ra ngoài.

“Qua!”

Đạo diễn Trương hài lòng nói, “Đồng Đồng, này không phải rất tốt sao? Có cái gì phải sợ chứ? Đến cả tôi còn không nghĩ đây là lần đầu tiên cô diễn đó, người mới không phải ai cũng dễ dàng qua như vậy đâu.”

“Cảm ơn đạo diễn.” Thoáng nhìn Trần Tư Minh một chút, Quý Hựu Đồng hoàn toàn chẳng có tí hảo cảm gì với ông, aiz.

Về khách sạn, cô gặp được Giang Lạc Trạch trong thang máy, Quý Hựu Đồng lại cảm ơn lần thứ hai, “Cảm ơn anh, nếu không nhờ anh em thật sự sẽ bị NG mất.”

Anh cười nói: “Tôi chỉ nói mấy câu mà thôi, vẫn nhờ có em làm tốt.”

Hôm nay, Quý Hựu Đồng mặc một cái áo đầm màu trắng, làn váy khá rộng, có cảm giác rất đáng yêu, còn mang một đôi giầy đế bằng nữa. Vậy nên lúc cô và Giang Lạc Trạch nói chuyện, đương nhiên cô phải ngước đầu lên, “Trước khi quay, thật sự em rất sợ hãi.”

“Làm diễn viên thì không nên vì đóng phim mà sợ hãi, biết không?” Giang Lạc Trạch sờ đầu cô, “Nếu đã đi trên con đường này, thì sao phải sợ bụi gai trên đường?”

Cái người Giang Lạc Trạch này, thật sự rất ấm áp. Mỗi câu mỗi từ mà anh nói, vẻ mặt dịu dàng, động tác tinh tế, bất luận là có gặp chuyện gì đi nữa anh cũng có thể giúp người khác vượt qua được tất cả.

“Đúng rồi, có muốn sang phòng tôi không? Tôi giúp em tập diễn.”

Quý Hựu Đồng gật đầu, “Em có luyện tập mấy cái thần thái nhưng mãi vẫn không thể nắm được ánh mắt, đúng lúc anh giúp em tập thử đi.”

Ngồi trên ghế sofa trong phòng Giang Lạc Trạch, anh cũng nói cứ thoải mái đi, đầu tiên anh pha cho cô một ly trà mật ong, rồi lại lấy một miếng bánh Black Forest[3] từ trong tủ lạnh ra cho cô, “Tôi thấy buổi tối em cũng chưa ăn được gì nhiều, nếu em thấy đói.”

[3] Black Forest cake:

“Hình như chúng ta không có ăn cùng nhau.” Quý Hựu Đồng thấy rất kỳ lạ, sau khi diễn cô bị Chu Tuấn Dung kéo đi mất, bảo là biết một quán cơm rất ngon.

“Lúc đi ngang có nhìn một chút, đúng lúc thấy em không đụng vào phần cơm trên bàn nhiều là mấy.”

“Ha ha, có lẽ là do em đang ngạc nhiên, chưa tập trung vào chuyên môn của mình được.”

Giang Lạc Trạch đưa tay sờ đầu cô, động tác rất nhẹ nhàng, “Em biết là tốt rồi.”

“Đúng rồi.” Quý Hựu Đồng ăn một miếng bánh ngọt, bơ ngọt mà không gây ngán, “Anh thích ăn bánh ngọt sao?”

“Tôi không thích đồ ngọt, do sáng nay tình cờ mua được.”

“A? Anh đoán được hôm nay em sẽ không thấy ngon miệng sao?”

“Là đoán được, cũng tận mắt thấy.” Anh cười lên, cái nốt ruồi son kia lại càng tôn lên nét đẹp của anh, “Ăn nhanh đi.”

Quý Hựu Đồng nghiêm túc ăn bánh ngọt, khuôn mặt hơi đỏ lên, Giang Lạc Trạch, thật sự là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn. Nếu như cô thật sự là thiên kim nhà họ Quý, có lẽ cô sẽ thật sự yêu anh mất.

Lúc sau có mấy cảnh diễn, căn bản đều là cảnh của Giang Lạc Trạch. Quý Hựu Đồng ngồi bên cạnh nhìn, mỗi ánh mắt của anh, mỗi động tác, đều hoàn mỹ không một tì vết, sinh động đến nỗi giống như thật sự sống ở cổ đại vậy, tựa như một vị tướng quân.

Mỗi lần tới anh diễn, đạo diễn Trương đều có chút kích động, là một người mới, thật sự nằm ngoài dự tính của ông, ông gật đầu khẳng định, “Sẽ nổi tiếng, chỉ cần có Giang Lạc Trạch ở đây, sẽ nổi tiếng.”

Còn có một cảnh diễn ngoài trời nữa, là cảnh Sở Hoà dắt Khanh Đồng Đồng đi chơi thả diều, đúng lúc buổi chiều có gió mát hiu hiu, đạo diễn Trương vội vàng bắt chuyện, “Bây giờ thời tiết rất tốt, hai người diễn cảnh ngoài đồng đi, tiểu Lệ mau trang điểm cho Đồng Đồng.”

Chưa chuẩn bị chút nào, Quý Hựu Đồng thay một cái quần lụa mỏng màu xanh lục, kiểu tóc đơn giản, trang điểm tươi mát. Cô giương diều, cười rất vui vẻ, đôi mắt trong suốt không thấy đáy, lại cho ta cảm giác rất thoả mãn. Vào lúc này, Khanh Đồng Đồng đã yêu Sở Hoà, thật ra Sở Hoà cũng yêu nàng, nhưng vì —— Khanh Đồng Đồng sẽ tiến cung, với thân phận của bọn họ thì không thể nào có kết quả được.

Khanh Đồng Đồng vẫn ngây thơ như thế, nàng chạy tới, ôm lấy Sở Hoà nói, “Sở Hoà, ta thật sự rất thích huynh.”

Ánh sáng trong mắt Sở Hoà lấp loé, một khắc đó, hắn muốn mang nàng đi ngay lập tức, hai người lưu lạc ở chân trời, không cần phải tranh cãi vì cái thời buổi loạn lạc này. Nhưng Khanh Đồng Đồng lại ngửa đầu, đơn thuần nói, “Còn thích hơn cả phụ vương và Tử Nghiêu.” Ý Khanh Đồng Đồng muốn biểu đạt chính là sự yêu thích của nàng dành cho hắn còn vượt qua cả phụ thân nàng, cũng vượt qua cả bạn tốt của nàng, đã trở thành tình yêu rồi. Nhưng Sở Hoà lại lý giải là, tình cảm của cô chỉ dừng lại ở mức độ một người cha, một người bạn. Vì vậy, ánh mắt của hắn lại dần dần thay đổi, trong mắt xuất hiện sự đau khổ, đau khổ vì không thể có được.

Không chỉ Khanh Đồng Đồng, đến cả Quý Hựu Đồng cũng đều trầm luân vào bên trong ánh mắt của anh, cho dù là đang diễn, nhưng sự đau khổ trong mắt của anh vẫn khiến người khác cảm thấy lo lắng, có cảm giác muốn được ôm anh. không cần phải buông ra.

“Qua!”

Đạo diễn Trương kéo suy nghĩ của cô quay về, “Ánh mắt cuối cùng của Đồng Đồng rất tốt.”

Có thể không tốt sao? Là xuất phát từ nội tâm của cô đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.