Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 12: 12: Hiểu Nàng




Hơn trăm người đứng ở khắp nơi chỗ trà viên, bắt đầu rống hết sức vào không trung, chim thú vẫn còn an giấc trong rừng sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, chim rừng vỗ cánh dần bay về hướng đông mặt trời mọc.
Rất nhiều dân chúng chạy đến bên ngoài trà viên để xem, các hài đồng vốn đang vây quanh rất đông cũng vì tiếng hét này mà tinh thần phấn chấn lên, giống như đây là một việc rất lý thú, cũng bắt chước hét lên.
Chu viên ngoại vui tươi hớn hở cho người phát một ít kẹo cho nhóm hài đồng, cho đến khi kết thúc nghi thức gọi núi, đưa các đồ cúng tế như gà vịt thịt cá cho lý chính, để hắn phân phát cho các hộ dân.
Mà sau khi nghi lễ kết thúc, hơn mười nhân công hái trà thừa dịp khi mặt trời còn chưa chiếu rọi lên các gốc trà, động tác quen thuộc ngắt hái các mầm trà sớm.

Kỳ Hữu Vọng cũng cảm thấy hứng thú với việc hái trà, được Chu viên ngoại mời, nên đi dạo quanh trà viên.
Mầm sớm gọi là Trà búp, nó được hái từ những búp non mềm nhất của lá trà, trong búp trà, trà sớm, trà trễ, trà thu trong bốn sắc trà là chất lượng tốt nhất, được công nhận là thượng phẩm.

Chỉ là trà búp thường cũng không được chế nhiều, chỉ có một ít, cho nên giá trà cũng được bán đặc biệt đắt.

Ngoại trừ quan phủ sẽ thu một ít làm đặc sản tiến cống ra ngoài, còn lại là gia đình quyền quý mua vào.
Đình trà trà sơn của Chu gia là lần đầu ra mắt, hương vị thế nào vẫn chưa biết được, cho nên số người nguyện ý dùng nhiều tiền để đặt trước cũng không nhiều.

Chu viên ngoại biết nữ nhi nhà mình còn chưa giải quyết được nan đề trên phương diện này, hắn thấy dường như Kỳ Hữu Vọng cũng cảm thấy có hứng thú với lá trà, lập tức tính toán trong lòng.
"Lần này Kỳ tứ công tử khẳng khái tương trợ, Chu gia ta cũng không thể thất lễ, cho nên sau khi chế xong đám trà búp này, sẽ tặng tứ công tử một ít, nếm thử hương vị xem thế nào?"
Kỳ Hữu Vọng vẫy vẫy tay: "Đây chỉ là chút chuyện nhỏ, Chu viên ngoại không cần khách khí.

Nhưng ta cũng rất mong chờ được nếm thử hương vị trà của Chu gia, đến lúc đó còn mong Chu viên ngoại giữ lại cho ta mấy lạng."
Kỳ Hữu Vọng nói Mấy lạng tất nhiên sẽ không thật sự chỉ có mấy lạng, Chu viên ngoại nghĩ, nếu trà nhà mình có thể được Kỳ tứ công tử công nhận, thì tương lai Kỳ gia có lẽ sẽ mua trà của Chu gia cũng không chừng.

Có Kỳ gia công nhận, trà của Chu gia còn sợ gì bị các hộ khác chèn ép sao?
Ánh mắt Chu viên ngoại nhìn về phía Kỳ Hữu Vọng, như là một con gà biết đẻ trứng vàng, nho nhã hiền hòa lại tràn ngập mong chờ.
Chu Thư cảm thấy với tính tình của Kỳ Hữu Vọng, sợ là sẽ quên bản thân đã nói gì, nàng cũng không muốn đến lúc đó để cho cha nàng thất vọng, nên tiến lên khuyên nhủ: "Cha ở bên ngoài cũng đã lâu, bận rộn lâu như vậy có chút mệt, vẫn nên đi nghỉ ngơi trước một chút thì hơn, sau khi ăn uống, còn phải uống thuốc nữa!"
Chu viên ngoại thoải mái trong lòng, cười nói: "Không biết vì sao, ta cảm thấy ở nơi này lại cảm thấy thoải mái tự tại hơn ở nơi khác, đến nơi này lâu như vậy, dường như ta cũng không còn thường xuyên ho khan như trước nữa rồi."
Nói xong lại hít một hơi thật sâu, ngửi hương vị tươi mát của cây trà xanh tươi tỏa ra, cảm giác khí hư trong phổi đều được tống hết ra ngoài.
Kỳ Hữu Vọng thấy hai cha con nói chuyện, cũng không tiện xen vào, thế nhưng nghe xong lời này, nàng đứng phía sau cũng gật đầu tán thành.

Chu viên ngoại thấy thế, cười hỏi: "Kỳ tứ công tử cũng cảm thấy thế sao?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Ta cũng không phải lang trung, không dám vọng đoán.

Thế nhưng ta nghĩ, nếu thân thể ta không khỏe, ngoại trừ một ít gió lạnh không thể ra ngoài, chắc chắn ta sẽ không thành thật ở trong phòng.

Ra ngoài nhiều một chút, hít thở không khí trong lành, rèn luyện thân thể một chút, mới có thể nhanh khỏe hơn được!"
Chu viên ngoại cảm thấy Kỳ tứ công tử nói chuyện thế mà lại hết sức thú vị, hắn nói: "Ta có biệt trang ở Dực Dương, lúc nhàn hạ, có thể đến nơi đó ở."
Chu Thư thấy Kỳ Hữu Vọng có chừng mực, không đề nghị những điều loạn thất bát tao, nên không lên tiếng cản trở bọn họ.

Cho đến khi tình trạng thân thể Chu viên ngoại đã chuyển biến tốt đẹp lại vì bận rộn mà mệt mỏi, lúc này mới giao việc ở trà sơn cho Chu Thư xử lý, bản thân thì về nhà trước.
- -
Đợi đến khi mặt trời lên cao, công nhân hái trà tạm thời ngưng việc, thừa lúc sương còn đọng trên lá trà, người sao chế trà vội vàng mang đi chưng mầm, ép vàng.
Trình tự chế trà trước mắt đã tương đối cải tiến không ít so với tiền triều, nhưng cũng không có bước Sao trà của đời sau, sau khi lá trà được hái trãi qua khâu chọn lựa, lại đi chưng mầm, cho đến khi mầm lá được chưng vừa đủ, lại làm tiếp bước ép, để đẩy hết hơi nước trong lá trà ra ngoài.
Mặc kệ là chưng mầm, hay ép, trình tự của hai bước này đều là mấu chốt sẽ ảnh hưởng đến việc thành bại của lá trà, cho nên đều chọn các trà hộ có nhiều kinh nghiệm đến làm.

Chu Thư còn bỏ xuống thân phận, đi theo hỗ trợ và học tập.
Gương mặt trắng nõn trơn nhẵn trong khi vất vả làm việc và hơi nóng trở nên hơi ửng đỏ, làm người ta không phân biệt được là do son phấn, hay vốn là màu da nguyên bản của nàng.
Mồ hôi thấm trên trán, dây quấn màu xanh đậm buộc lại ống tay áo, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.

Nhưng có thể là đang chuyên chú làm việc, cũng không có người nhìn vào cánh tay của nàng.
Kỳ Hữu Vọng ở bên ngoài nhìn, hỏi người cũng đang không có việc gì làm, là Chu Châu: "Tiểu thư nhà ngươi cũng đã tự mình làm việc, sao ngươi còn đứng đây nhìn?"
Nếu là người khác hỏi điều này, Chu Châu chắc chắn sẽ oán hận mà đáp trả, nhưng nàng thấy là Kỳ tứ công tử, nên dằn lại tính tình mà nói: "Phương diện này cho dù là có phụ một tay, cũng chưa chắc là ai cũng có thể làm được.

Tiểu thư nhà ta từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu cùng a lang, nhóm lão sư phụ học chế trà, điểm trà, bây giờ mặc dù không dám tự nhận là thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng được xem là nữ trung nhân tài kiệt xuất rồi."

"Nữ trung nhân tài kiệt xuất? Theo ta thấy, tiểu thư nhà ngươi không chỉ muốn làm nữ trung nhân tài kiệt xuất thôi đâu.

Với năng lực của nàng, cũng không chỉ làm nữ trung nhân tài kiệt xuất thôi được." Kỳ Hữu Vọng cong cong khóe môi, rồi xoay người đi, "Thay ta nói với tiểu thư nhà ngươi một tiếng, ta phải về chăn heo, ngày khác sẽ tìm nàng thỉnh giáo trà nghệ."
Chu Châu nói thầm: "Lời này là ý gì?"
Trùng hợp Chu Thư đi đến lấy khăn lau mồ hôi, nghe thấy nàng đang lầm bầm lầu bầu, liền hỏi: "Nói gì vậy?"
Chu Châu vừa lau mồ hôi cho nàng, vừa thuật lại lời Kỳ Hữu Vọng nói, cuối cùng mới nói: "Hắn đây là khen tiểu thư hay là chê bai tiểu thư đây chứ? Tiểu thư, phấn đã bị mồ hôi làm trôi rồi, có muốn trang điểm lại lần nữa không?"
Chu Thư còn đang suy nghĩ lời Kỳ Hữu Vọng nói, liền hỏi: "Trang điểm quan trọng, hay chế trà quan trọng?"
Tất nhiên Chu Châu hiểu rõ đối với tiểu thư nhà mình mà nói, trà mới là quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng mơ hồ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Kỳ Hữu Vọng, thế nhưng vẫn không thể hiểu rõ tinh túy trong đó.
Chu Thư cũng không muốn phân tích với nàng, còn phải quay lại làm việc, vừa quay đầu đã có chút không bình tĩnh:
Kỳ tứ công tử hiểu nàng sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.