Sất Trá Phong Vân

Chương 48: Cùng Trời Cuối Đất (1)




Đấu lực ngũ cấp Càn Kính mạnh mẽ phát ra, trong nháy mắt đè ép đấu lực tứ cấp của Tắc Nhĩ Đạt. Chân phải hắn còn chưa hạ xuống, cánh tay đã trượt lên đầu hắn!

Trong nháy mắt tiếp theo sau khi cánh tay và chân va chạm vào nhau, người Pháp Bố đã chạy tới. Hắn còn chưa kịp xuất thủ, đã thấy cánh tay phải của Càn Kính giơ lên thật cao đồng thời nện xuống.

Trong nháy mắt, hai cánh tay trái phải của Càn Kính giống hai cái búa rèn sắt lớn vận dụng đủ khí lực vung lên, lần lượt đánh vào đầu hai đối thủ.

Đấu lực phát ra trong chớp mắt. Hai gã khiêu chiến và đám người xem chiến xung quanh đồng thời cả kinh. Đấu lực ngũ cấp! Không ngờ Càn Kính là đấu lực ngũ cấp?

Tất cả những điều này biến hóa quá nhanh. Hai gã khiêu chiến không kịp đưa ra quá nhiều phản ứng, hai cánh tay giao nhau nâng lên qua đỉnh đầu, ngăn cản búa sắt nện xuống.

Không nghe thấy tiếng nắm đấm và cánh tay va chạm vào nhau, Tắc Nhĩ Đạt cảm giác trên đỉnh đầu có một trận gió mát thổi qua. Cánh tay vốn phải va chạm với nắm tay đánh đến, nhưng thật lâu không xuất hiện.

Pháp Bố lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện giữa hai tay đưa lên giao nhau và đầu của mình cùng Tắc Nhĩ Đạt đều có một cánh tay và nắm đấm tự dừng lại. Còn có một khuôn mặt uể oải buồn ngủ đứng ở trước mặt bọn họ.

Không thể phòng ngự. Tắc Nhĩ Đạt nhìn nắm đấm dừng lại ở trên đỉnh đầu, trong lòng nổi lên một cảm giác mất mát. Nếu như đối mặt với kẻ địch đọ sức sinh tử, hôm nay đầu mình đã sớm bị đánh bể! Nhưng ngay cả đối phương giành trước một bước đột phá phòng ngự, mình cũng không nhận thấy được.

Rừng cây nhỏ yên tĩnh, mấy tên học viên chiến sĩ năm cao phát ra những tiếng hít hơi lạnh. Quá trình trận chiến đấu này và kết cục thực sự khiến kẻ ta phải bất ngờ! Không ngờ là thuấn sát!

Ngay cả học viên chiến sĩ hạng thứ sáu và thứ bảy hệ chiến sĩ năm nhất liên thủ xuất kích, không ngờ trong nháy mắt đã bị Càn Kính hiện nay tạm thời là hạng thứ tám đánh bại, hơn nữa bị đánh bại còn không nói được một lời.

La Đức hưng phấn vung nắm đấm trong không trung. Không hổ danh là học viên mình coi trọng. Không chỉ có thể chiến đấu một chọi hai, hơn nữa ở trong trận chiến đấu một chọi hai, còn chiến thắng trong nháy mắt!

- Thực sự quá xuất sắc!

La Đức vui vẻ cười, ánh mắt lại nhìn về phía vị trí cuộc chiến đấu, lại phát hiện không biết Càn Kính đã đi từ lúc nào. Thẻ bài ở trước ngực Tắc Nhĩ Đạt và Pháp Bố, cũng bị Càn Kính thuận tiện lấy đi.

- Vừa rồi là rèn sắt sao? Lần này hai cánh tay cùng vung búa rèn sắt?

Viện trưởng Phỉ Khắc híp mắt, dường như có điều suy nghĩ cúi đầu:

- Trước đây tiểu tử này từng làm thợ rèn sao? Sai! Thợ rèn không phải chỉ có thể dùng một cánh tay rèn sắt sao? Tại sao tiểu tử này động tác hai tay trái phải rèn sắt đều thành thạo như vậy? Lẽ nào hắn nghĩ rèn sắt thì một bộ đấu kỹ rất lợi hại?

Xử trưởng giáo vụ hung hăng vung cánh tay, không thèm nhìn hai người chiến bại lần nào, rất nhanh đi vào rừng cây nhỏ. Chỉ còn mấy học viên chiến sĩ năm cao vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.

Trong trận chiến vừa rồi, Càn Kính đánh có phong cách tới mức nào. Một chọi hai dễ dàng chiến thắng như vậy, học viên chiến sĩ năm nhất có thể phân thắng bại với hắn sợ rằng chỉ có Đạt Khắc xếp thứ nhất, những người khác đều không phải là đối thủ của hắn!

La Đức không lập tức rời đi, tay chống cằm chìm vào suy nghĩ. Lúc này Càn Kính mới bao nhiêu tuổi? Không ngờ hắn đã là đấu lực ngũ cấp! Trên lý thuyết mà nói, coi như là chiến sĩ ngũ cấp! Điều này chẳng phải là nói, về phương diện đấu lực đơn thuần, Càn Kính đã ngang hàng với lão sư sao?

- Ánh mắt! Ta quả nhiên là người thật tinh mắt.

La Đức ngửa mặt lên trời cười:

- Càng ngày ta càng mong đợi, mong chờ tới năm thứ ba, có lẽ Càn Kính sẽ sáng tạo truyền kỳ cho học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan? Thành chiến sĩ đầu tiên thi vào học viện ma pháp và chiến sĩ cao cấp Cương Nghị! Đây chính là học viện nổi danh nhất của nhân loại, có thể so sánh với Ma tộc học viện Ma Vương.

- Ai! Ta đã nói rồi, quyết đấu rất nhàm chán.

Càn Kính thu hồi nắm đấm, lắc cái cổ sang hai bên trái phải, giơ tay lên vỗ vào hai người khiêu chiến đang ngây người như phỗng:

- Các ngươi đánh không tồi. Tiếp tục cố gắng một chút sẽ nhanh chóng nâng cao.

Trong rừng cây nhỏ lại yên tĩnh. Trong lúc nhất thời mấy học viên chiến sĩ năm cao cũng không còn lời nào để nói về sự kiêu ngạo của Càn Kính. Cuộc chiến đấu thuấn sát vừa rồi quả thực đặc sắc.

- Em rể...

La Lâm hưng phấn kêu to một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh của rừng cây nhỏ.

- Cút đi!

Càn Kính một cước đá về phía cặp mộng của La Lâm.

- Được. Có phải ta cút, ngươi liền làm em rể của ta hay không?

- Bạn học, ta rất thông cảm cho tâm tình bức thiết muốn gả muội muội của ngươi. Nhưng ngươi không thể đẩy bằng hữu xuống vực sâu không đáy như vậy.

- Bạn học, ngươi cứ theo ta, ta sẽ không hại ngươi...

- Ta phục ngươi! Ta tránh đi trước!

Càn Kính xoay người, nhảy mấy cái tiến vào rừng cây, thân ảnh rất nhanh biến mất ở trong rừng.

- Bạn học...

La Lâm vuốt cái cằm mập, mỉm cười mắt híp lại thành một khe nhỏ nhìn chằm chằm về phía Càn Kính biến mất:

- Ngươi nhất định sẽ trở thành em rể của ta.

Đêm, trăng tròn cao treo.

Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan hoàn toàn tương phản với sự náo nhiệt ban ngày, rơi vào tình trạng tương đối yên tĩnh. Các học viên trải qua một ngày học tập và rèn luyện, hầu như đều sớm lên giường nghỉ ngơi.

Trong tay Càn Kính cầm hai thẻ bài vừa thắng được, tâm tình vô cùng khoan khoái, chạy ra khỏi rừng cây nhỏ.

Hai thẻ bài, đại biểu cho khoảng cách tiến tới vị trí trung tâm của đại trận Đấu Linh sau này lại gần thêm. Trước đây Càn Kính không muốn cuốn vào trong cuộc chiến vị trí thứ tự này. Nhưng hôm nay đã bị cuốn vào, hắn cũng không quan tâm tới việc không nên rời đi hay giả vờ khiêm tốn gì đó.

Nếu không trốn được phiền phức, Càn Kính cũng lười trốn. Không ngờ kỹ năng rèn sắt vận dụng ở trong chiến đấu lại dùng tốt như vậy. Điều này càng khiến tâm tình hắn vui mừng không thôi.

Càn Kính chợt dừng bước, dựa vào ánh trăng nhìn về phía xa. Hắn phát hiện ở vị trí giếng nước có một thân ảnh quen thuộc, còn có hai người hoàn toàn xa lạ, thân hình tương đối cao lớn.

- Bích Lạc?

Càn Kính nhìn dưới ánh trăng, rõ ràng thấy Bích Lạc đang cố né tránh hai học viên chiến sĩ thân hình cao lớn trước mặt. Hai tay nàng cố sức kéo mũ ma pháp lớn xuống che mặt. Hắn có chút sững sờ. Bây giờ chắc là thời gian ma pháp sư ngồi thiền. Tại sao nàng lại chạy đến bên cạnh giếng nước giặt quần áo?

- Bích Lạc, nàng cả ngày đội mũ không thấy mệt sao? Không bằng tháo xuống, để chúng ta xem nàng rốt cuộc xấu tới mức nào? Yên tâm, mặc dù bây giờ là buổi tối, cho dù nàng xấu hơn nữa, ta cũng sẽ không hô to nói mình nhìn thấy vong linh.

- Sao còn không tháo xuống? Nàng không coi chúng ta là bạn học sao? Điều này làm cho chúng ta rất thương tâm. Nàng phải bồi thường chúng ta. Không cho chúng ta nhìn, phải giặt quần áo cho chúng ta. Nàng tự lựa chọn một chút đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.