Sất Trá Phong Vân

Chương 18: Quá Nhẹ




Phất Lan Lâm liếc mắt nhìn Càn Kình. Dáng người không tính là tráng kiện nhưng cũng có thể xem là khoẻ mạnh. Ít nhất ở cái tuổi này, có thể có cơ bắp săn chắc như vậy cũng xem như cường tráng. Nhìn sơ qua cũng có tố chất cơ bản để rèn sắt. Nhưng nghề thợ rèn cũng không phải dễ học. Cửa hàng rèn không cần thuê một người không biết làm việc vào làm.

- Được rồi!

Phất Lan Lâm cầm cây búa trăm cân của mình đi vào hậu viện, giọng điệu rõ ràng không hề có chút hi vọng nào:

- Ngươi thử một lần đi.

Phất Lan Tây cũng cầm cây búa của mình, mặt mũi đầy hớn hở chờ mong, theo sát phía sau Càn Kình đi vào hậu viện.

Hậu viện khác hẳn so với ngoại viện. Càn Kình vừa bước chân vào hậu viện, lập tức cảm giác được một luồng khí nóng bức phả vào mặt, kèm theo là những tiếng gõ búa liên tục vang lên. Tia lửa chói mắt bắn ra khắp nơi.

Thỉnh thoảng có mấy người thợ rèn dừng tay lại một chút, hiếu kỳ nhìn Càn Kình, sau đó lớn giọng nói với Phất Lan Lâm:

- Lão bản, sao ông lại cho học viên học viện Áo Khắc Lan đến đây? Hôm nay có tiết mục giải trí à?

Lời này vừa vang lên, khiến không ít người cười ha hả theo. Phất Lan Lâm cũng biết mấy học viên của học viện Áo Khắc Lan khi chiến đấu với Ma tộc còn được nhưng nói về rèn thì không có khả năng. Nhưng ai bảo hiện tại trong cửa hàng rèn lại thực sự thiếu người chứ? Cho nên hắn cũng chỉ có thể ôm tâm lý cầu may, nếu miễn cưỡng có thể nhặt được một người có chút khả năng rèn cũng được.

Càn Kình đi theo Phất Lan Lâm tới bên cạnh một lò lửa thì dừng lại. Phất Lan Lâm đưa ánh mắt có phần lo lắng nhìn về phía Càn Kình, sau đó tiện tay cầm một miếng gang ném vào trong lò, nói:

- Thử đi, coi chừng bị bỏng. Cho dù ngươi có đấu lực hộ thể cũng nên cẩn thận một chút!

Càn Kình nghe hắn nói vậy, trong lòng không khỏi có cảm giác thất bại. Chẳng lẽ tướng mạo mình lại khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy ngu ngốc sao? Gang bị nung nóng sẽ bị bỏng, đây là kiến thức vô cùng cơ bản! Chẳng lẽ có một vị học viên tiền bối nào đó vì muốn biểu diễn đấu lực của bản thân nên đã dùng tay không cầm miếng gang nung để bị bỏng tay sao? Nếu thật như vậy, đúng là bôi đen mặt mũi học viện!

Miếng sắt trong lò nhanh chóng đỏ rực. Phất Lan Lâm nhìn màu sắc của miếng gang, chỉ vào mấy cái búa đặt ở góc tường gần đó, nói:

- Chọn một cái rồi bắt đầu đi.

Càn Kình nhìn mấy cái búa ở chỗ góc tường. Cái nặng nhất cũng không quá ba mươi cân. Tuy hắn chỉ mới học rèn sắt ở trong Thế giới vô tận một thời gian ngắn nhưng vẫn cảm thấy quen tay với búa nặng hơn. Hơn nữa nhìn cũng uy phong hơn một chút.

Thấy Càn Kình đứng nguyên tại chỗ không hề di chuyển, mấy tên thợ rèn lập tức trêu chọc:

- Chiến sĩ nhỏ, có phải ngươi không cầm nổi mấy cái búa đó không? Không sao, ngươi nhìn phía bên phải, ở đó có cái búa khoảng ba cân đó.

Câu trêu chọc này lập tức khiến cho đám thợ rèn cười rộ lên. Gần như tất cả mọi người đều dừng công việc của mình lại, muốn nhìn xem biểu hiện đặc sắc của vị học viên học viện Áo Khắc Lan này thế nào. Trước kia bọn họ đã xem qua không ít lần những chuyện như vậy, nhưng vẫn không cảm thấy chán.

- Cái này ...

Càn Kình đưa tay gãi đầu, có chút do dự nói:

- Mấy cái búa này ... đều quá nhẹ ...

Tiếng cười ở hậu viện lập tức dừng lại.

Hơn mười người thợ rèn ở đây đều trợn mắt há mồm. Ngay sau đó bọn họ lại cười lớn hơn. Có người thậm chí còn cười đến gập cả bụng lại.

Cái búa ba mươi lăm cân mà tên chiến sĩ nhỏ này còn nói là nhẹ? Hắn tưởng rằng dùng mấy cái búa này để chiến đấu sao? Thoáng cái đánh chết kẻ địch là xong việc?

Đây là rèn sắt! Rèn sắt phải liên tục đập búa xuống miếng gang mới được!

Phất Lan Lâm lắc đầu thở dài, vỗ vào vai Càn Kình nói:

- Người trẻ tuổi, xem ra ngươi chưa từng rèn sắt lần nào. Hay là thôi đi, ta muốn thuê một người có kinh nghiệm về rèn sắt.

- Lão bản.

Càn Kình đứng nguyên tại chỗ, đưa tay chỉ vào cái búa trong tay Phất Lan Lâm, nói:

- Ta muốn mượn cây búa trong tay ông!

- Cái gì?

Phất Lan Lâm trợn trừng mắt nhìn về phía Càn Kình, hoài nghi thính giác mình có phải có vấn đề hay không? Tên nhóc này vừa mở miệng nói muốn mượn cây búa của mình để rèn sắt sao?

Đám thợ rèn xung quanh khi nghe Càn Kình nói câu này, cũng quên cả cười. Từ khi cửa hàng rèn Phất Lan Lâm mở ra đến nay, mỗi năm đều có học viên của học viện Áo Khắc Lan đến xin làm việc. Hầu như dạng người nào cũng có, nhưng chưa có ai chọn dùng cái búa của Phất Lan Lâm!

Cái búa này thể tích không hề nhỏ. Chỉ cần không phải là đồ ngốc, vừa nhìn cũng biết được đại khái sức nặng của nó!

- Tiểu tử, bị chúng ta cười nhạo nên tức giận sao? Như vậy cũng không cần chọn cái búa nặng như vậy để lấy lại mặt mũi chứ?

Đám thợ rèn sau khi kinh ngạc một hồi, lại tiếp tục lớn tiếng cười rất vui vẻ.

- Để ta thử xem sao.

Càn Kình vẫn bộ dáng không để ý, nói.

Phất Lan Lâm cười khổ lắc đầu. Đám người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không biết trời cao đất rộng! Hắn cầm cái búa đưa ra, nói:

- Rất nặng đó, coi chừng rơi vào chân. Dùng hai tay cầm cho chắc!

Càn Kình cười lắc đầu, duỗi tay phải ra cầm lấy cái búa, vẫn nói một câu như trước:

- Để ta thử xem sao.

Phất Lân Lâm trầm mặc nhìn tên nhóc không biết trời cao đất dày này một lát, sau đó đưa cái búa cho hắn.

Khi cái búa rơi vào trong tay Càn Kình, cánh tay Càn Kình hơi trĩu xuống một chút. Cây búa đã nằm vững vàng trong lòng bàn tay hắn.

- Ồ ...

Đám thợ rèn không khỏi thấp giọng kinh ngạc. Thậm chí còn có mấy người hít sâu một tiếng rõ to. Bọn họ đang mỏi mắt chờ xem Càn Kình xấu mặt. Nhưng chỉ nháy mắt vẻ mong chờ trong mắt đã bị sự kinh sợ thay thế.

Cái búa này nặng chừng một trăm mười cân. So với cái búa của hắn dùng ở trong Thế giới vô tận vẫn còn nhẹ hơn nhiều. Cầm trong tay chỉ cảm giác hơi nặng tay một chút, nhưng xem như cũng thuận tay, đỡ hơn cầm mấy cái búa ba chục cân bên kia nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.