Sất Trá Phong Vân

Chương 10: Một Lần Không Đủ Hai Lần, Hai Lần Không Đủ




Càn Kình lại đặt khuỷu tay lên bàn. Lỗ Địch nhìn bàn tay không tính là lớn của Càn Kình, hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần. Hắn điều chỉnh thân thể một chút, khuỷu tay cũng nện mạnh lên mặt bàn, phát ra một tiếng động nặng nề. Năm ngón tay vươn thẳng ra, quát lớn:

- Đến đây đi! Lần này ta nhất định sẽ thắng!

Những người còn lại thấy bàn tay của hai người đã nắm chặt lại đều vô cùng khẩn trương, trừng lớn lên muốn nhìn cho rõ quá trình thắng bại lần này.

Với tư cách là trọng tài, La Lâm cũng hít vào một hơi sâu, chặt tay xuống, quát:

- Bắt đầu ...

Khi giọng nói La Lâm vẫn còn vang vọng trong phòng, Lỗ Địch đã cảm nhận được cánh tay của mình bị một sức mạnh cường đại trực tiếp ép mạnh xuống mặt bàn. Trong quá trình này, hắn thậm chí không có khả năng phản kháng!

Ầm!

Mặt bàn lại phát ra tiếng va đập cực mạnh. Mu bàn tay của Lỗ Địch lại hung hăng nện xuống mặt bàn.

Lúc này, trừ Càn Kình và La Lâm ra, tất cả những người còn lại đều rơi vào trạng thái ngây dại. Dường như tất cả đều trúng phải ma pháp Thạch Hoá Thuật, không hề nhúc nhích được chút nào!

Thắng!

Càn Kình lại thắng, thậm chí còn gọn gang dứt khoát hơn cả lần trước. Dưới tình huống Lỗ ĐỊch đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đều trừng to mắt nhìn, Càn Kình vẫn nhẹ nhàng đánh bại Lỗ Địch.

Trong gian phòng hơn mười mét vuông này, bầu không khí lại một lần nữa yên lặng hoàn toàn. Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của phần lớn mọi người ở đây.

Tỷ thí lực lượng không giống như so tài chiến đấu. Trong chiến đấu có thể xuất hiện sai lầm hoặc đột nhiên phát huy ra trình độ vượt quá bình thường. Nhưng so đấu lực lượng không hề có biện pháp ăn gian nào. Đây là một sự so đấu thật sự!

Lúc này, Lô Địch cảm thấy chấn động hơn bất kỳ người nào. Cặp mắt trâu của hắn mở lớn hết cỡ. Vừa rồi hắn đã vô cùng chăm chú, lực lượng toàn thân đều tập trung lên cánh tay. Bình thường cho dù Càn Kình có dùng hai tay, chỉ sợ cũng không thể lập tức thủ thắng được!

- Chẳng lẽ đang nằm mơ?

Lỗ Địch cảm nhận được sự đau đớn từ mu bàn tay truyền tới, lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Bởi vì nằm mơ sẽ không cảm thấy đan đớn!

Lỗ Địch cẩn thận quan sát Càn Kình. Nếu là so tài chiến đấu thực chiến hắn có thua dưới tay Càn Kình cũng là bình thường. Nhưng khi đấu vật cổ tay, hắn lại thua Càn Kình. Cho dù lão sư La Đức biết, chỉ sợ cũng phải há miệng rớt quai hàm mất.

- Thắng! Ha ha ha ... Càn Kình thực sự thắng!

Mấy người năm nhất mặc dù bị thua cược nhưng lúc này cũng chẳng thèm quan tâm, đồng loạt từ trên giường nhảy xuống đất hưng phấn rống lên.

La Lâm nhìn mấy người bạn học đang hưng phấn nhảy nhót này, cũng vui vẻ, nhanh chóng cất toàn bộ số tiền thắng được vào trong túi. Càn Kình có thế đấu vật tay thắng Lỗ Địch, thật sự là một chuyện khiến cho người ta không thể không hưng phấn!

Dù sao Lỗ Địch cũng là người có man lực xếp thứ ba trong toàn năm nhất. Ngay cả mấy người năm hai năm ba cũng không thể không thừa nhận man lực của hắn!

- Ta sao có thể lại thất bại như vậy được?

Lỗ Địch lại chống mạnh khuỷu tay xuống mặt bàn, quát:

- Không được! Lại một lần nữa! Ta vừa rồi vẫn chưa chuẩn bị tốt!

- Lại tiếp sao?

Càn Kình nhìn cái túi tiền phồng bên hông La Lâm, lại nhìn mấy cái túi trống không của những người còn lại, lắc đầu, nói:

- Thôi đi, mọi người cũng không phải là con cháu gia đình giàu có gì, tiền gia đình trợ cấp cũng không thể tuy tiện chà đạp như vậy được!

- Một lần nữa. Một lần cuối cùng!

Hai mắt Lỗ Địch trợn tròn lên nhìn chằm chằm Càn Kình, có ý nếu như ngươi không đấu lại một lần nữa ta sẽ không cho ngươi rời đi!

- Lần cuối cùng?

Càn Kình hỏi lại.

Lỗ Địch gật đầu:

- Lần cuối cùng!

- Được! Lần cuối cùng!

Càn Kình lại chống khuỷu tay lên mặt bàn, nói:

- Chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị ... bắt đầu!

Ầm!

Lỗ Địch lại cảm giác được sự đau đớn từ mu bàn tay truyền tới. Dường như có người nào đó cầm mu bàn tay hắn hung hăng nện xuống một cọc sắt vậy.

Lần thứ ba ... lại thắng trong giây lát! Đám học viên chiến sĩ trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này bỗng nhiên có một cảm giác dường như chết lặng. Hai lần trước họ còn khiếp sợ nhưng lần thứ ba đã hoàn toàn chết lặng!

Người khác chết lặng nhưng Lỗ Địch lại không. Nhưng trái tim của hắn lại đập rất mạnh! Người khác có lẽ không biết nhưng hắn hiểu rất rõ. Vừa rồi vì muốn thắng Càn Kình, hắn đã dùng tới đấu lực. Nhưng kết quả là đấu lực còn chưa kịp phát huy toàn bộ uy lực đã bị Càn Kình đánh bại!

Đấu lực có thể lập tức khiến lực lượng cùng các phương diện tổng hợp khác đều tăng lên! Lỗ Địch vốn cho rằng dù có bị phát hiện sử dụng đấu lực để chiến thắng, cũng phải đánh bại Càn Kình một lần. Nhưng hắn không thể nào ngờ được, ngay cả khi sử dụng đấu lực hắn vẫn bị man lực của Càn Kình đánh bại!

- Sao có thể như vậy được?

Lỗ Địch trừng lớn hai mắt, trong lòng thầm suy đoán, có phải vừa rồi trong lúc vật tay Càn Kình đã lén dùng đấu lực, chỉ là tốc độ thu phát quá nhanh nên người khác mới không thể phát hiện được?

Lỗ Địch còn nhớ rõ, Lão sư La Đức đã từng nói, khi đã vận dụng được đấu lực đến trình độ thuần thục, thật sự có thể thu phát tự nhiên qua mắt được đối thủ. Nhưng Càn Kình thật sự có thể vận dụng đấu lực tới mức thuần thục như vậy sao? Điều này là không thể!

Lão sư La Đức đã từng nói, trừ khi có thể trở thành chiến sĩ thập cấp nếu không không thể nào đạt tới trình độ như vậy được.

Chiến sĩ thập cấp?

Lỗ Địch lắc đầu. Ngay cả lão sư La Đức cũng chỉ mới là chiến sĩ ngũ cấp. Càn Kình chỉ vừa nhập học chưa tới một năm, cho dù hắn có là thiên tài cỡ nào cũng không thể nào vượt qua lão sư được!

- Thêm lần nữa! Ta không tin ta vẫn bại bởi ngươi!

Lỗ Địch hít sâu một hơi, trong mắt đầy tơ máu. Nếu như hôm nay để cho Càn Kình rời khỏi đây, như vậy danh hiệu man lực đứng thứ ba của hắn sẽ bị ném đi hoàn toàn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.