Một tháng trôi qua.
Diệp Tưởng nhìn tờ giấy trước mắt.
“ Giấy thông báo thu phí 3 ngày, 14 đến 15 đi chơi đảo Trường Nguyệt ”.
“Mọi người đều phải thu?” An Nguyệt Hình trên bục giảng nhìn mọi
người phát giấy thông báo xuống, nói:“ Hoạt động chơi xuân lần này tính
đến sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ mới đi. Bất quá, lần này thành tích dự thi cũng không tệ lắm, nhất là Tôn Di Tinh đứng nhất khối, cho nên
được các lão sư thông qua. Bởi vậy, phòng giáo vụ quyết định tổ chức
hoạt động chơi xuân lần này. Mọi người đều biết, Trường Nguyệt đảo là
khu du lịch ở Đông Giang, có nông sản là cam quýt, có thể nói là nổi
tiếng toàn quốc.”
Ở thế giới này, cam quýt ở Trường Nguyệt đảo phi thường có danh
tiếng, hàng năm lượng xuất khẩu đến khắp các tỉnh trong nước gần như
đứng nhất thị trường, rất nhiều người cho rằng điều này liên quan đến
loại đất ở Trường Nguyệt đảo. Trên hòn đảo này vẫn chưa có những công
trình công nghiệp nặng, đa số đều làm nông, cho nên thổ nhưỡng chưa bị ô nhiễm, chất đất lại tương đối tốt. Trường Nguyệt đảo cũng chủ yếu dựa
vào du lịch nông sản cam quýt để thêm thu nhập. Năm đó Ngô Quảng Liệt
chính bởi vì dựa vào nhận thầu trồng cam quýt mà trở nên giầu có.
“Gần đây không khí lạnh đã không còn ảnh hưởng đến thành phố Đông
Giang nữa, nên lệnh cấm thuyền rời bến đã được giải trừ, cuối tuần chúng ta sẽ đi Trường Nguyệt đảo.”
Các học sinh lập tức phấn chấn hẳn lên.
Cư nhiên, có thể đi đến Trường Nguyệt đảo! Hơn nữa là toàn thể học sinh!
“Hảo. Các ngươi mang thông báo về, tuần này phải thu xong phí chơi
xuân, thống nhất giao cho Tôn Di Tinh. Hảo, ta không chiếm dụng thời
gian của lão sư Tác Lan nữa, kế tiếp đến tiết tiếng Anh.”
Sau khi nói xong, hắn liền rời khỏi phòng học. Grandier một bên bắt đầu bước vào.
Trường Nguyệt đảo......
Ở nơi đó...... nắm giữ rất nhiều manh mối!
Khi mọi người đang chuẩn bị thảo luận kế hoạch hành động. Bỗng nhiên, ngoài cửa phòng học bước vào một bạch y nữ tử.
“Mụ...... Di Hoa, ta đến đây!”
Nói ngắn gọn, trong một tháng này, Tôn Tích Kính vẫn ở trong nhà Di Hoa!
Nàng tựa hồ rất thích mặc y phục mầu trắng, chỉ cần đi ra bên ngoài,
khẳng định quần áo đều toàn bộ là mầu trắng. Hoàn toàn không giống như
một nữ tữ từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên việt đến.
Nàng mang theo một cà mèn, rõ ràng là đến đưa cơm cho Vũ Sóc.
Không thể không nói. Tích Kính có cảm tình sâu đậm với Vũ Sóc. Trong
một tháng qua, Vũ Sóc cũng biết rất nhiều tình báo từ trong miệng nàng,
nhưng những thông tin hữu dụng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đặc biệt, điểm mấu chốt nhất, thân phận phụ thân nàng, nàng vẫn thủy chung chưa
từng lộ ra.
Một tháng qua, nàng đã khiến huynh muội Tôn gia hoàn toàn “Tin tưởng” nàng đến từ tương lai. Bởi vì tất cả những tin tức lớn trong tháng đều
được nàng nói ra chính xác, bởi vì nàng có chuẩn bị mà đến, dù là xổ
số, tỉ số bóng đá, thế cục chính trị quốc tế đều thuộc như lòng bàn tay. Chỉ cần điểm ấy năng lực của nàng có thể mở ra bàn tay vàng, cùng với
mấy nhân vật xuyên việt kia giống nhau, thăng chức rất nhanh.
Mà kế tiếp chính là vấn đề cha mẹ bên kia. giải quyết vấn đề này
phương pháp rất đơn giản, Tôn Tích Kính trực tiếp báo trước thị trường
chứng khoán mỗi ngày, kết quả khiến cha mẹ Tôn gia đem nàng tôn sùng như là thiên tài phân tích thị trường chứng khoán, mà Vũ Sóc cũng bảo rằng
nàng là muội muội tốt của mình, cả nhà bằng hữu vừa xuất ngoại, cho nên để nàng ở nhờ một thời gian. Cha mẹ nàng đương nhiên lập tức đồng ý.
“Tích Kính, đã nói không cần đến đưa cơm cho ta.” Vũ Sóc cười khổ nói:“Ngươi mỗi ngày nấu cơm cũng rất vất vả.”
“Không có việc gì, những thứ này đều là ngươi dạy ta làm. Ta thích nhất chính là nấu nướng.”
Diệp Tưởng đã rời đi, không muốn quấy rầy đôi mẹ con này. Dù sao
những chuyện bọn họ nói với nhau, Vũ Sóc đều sẽ nói lại cho hắn.
Mọi người chung quy đều phải đi đến căn tin, chỉ có một số ít lưu lại giám thị Tôn Tích Kính.
Vũ Sóc cùng Tích Kính ở trong phòng học ăn cơm, nhìn nữ nhi tương lai của mình, Vũ Sóc hiện tại đối với nàng cũng có chút cảm tình. Chung
quy, nàng vẫn là cốt nhục của chính mình, chẳng qua mẫu thân của nàng là Tôn Di Hoa, không phải Bạch Vũ Sóc. Nàng không có khả năng diễn đến
thời điểm nàng lớn như vậy, khi đó là Tôn Di Hoa ở bên nàng.
Ăn cơm được một nửa, biểu tình Tích Kính bỗng nhiên nghiêm túc, hạ
giọng nói:“Mụ mụ, lúc này đi Trường Nguyệt đảo, ta cũng phải đi.”
Vũ Sóc đã sớm dự đoán được nàng vì Trường Nguyệt mà đến, bất quá nàng cũng không chủ động hỏi, chung quy nếu là sự tình có thể nói, Tích Kính sẽ nói cho nàng trước tiên.
“Lúc này đi đến Trường Nguyệt đảo sẽ phát sinh cái gì, ngươi không thể nói, đúng không?”
Tích Kính trầm mặc.
“Ngươi nói cho ta biết hết thảy, tuy rằng thực không thể tưởng tượng
rằng phòng học này bị nguyền rủa, và ký ức của ta vẫn đang phát sinh
những thay đổi, bất quá ngươi thật sự vẫn có thể biết chính xác tương
lai. Tuy rằng thực khác thường, nhưng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận. Nói
thật lúc này ta thật sự cảm thấy ngươi giống như tiểu đinh đương đến từ
tương lai.”
“Đây là cách gọi Doraemon ở thời đại này. Ta cũng cảm giác rất giống......”
Nói đến đây, Tích Kính bỗng nhiên ôm chặt Vũ Sóc một phen.
Lúc này một đám người đều ngây dại nhìn.
Thời đại này vẫn chưa có khái niệm “Bách hợp”, bộ dáng này của 2
người không khỏi khiến mọi người suy đoán quan hệ của họ chính xác là
gì?
“Tích Kính?”
“Để ta ôm ngươi một lúc đi, mụ mụ.” Tích Kính gắt gao ôm chặt Vũ Sóc, thân thể của nàng không nhịn được mà phát run.
Xem ra...... chuyến đi đến Trường Nguyệt, sẽ phát sinh sự tình rất
đáng sợ. Thậm chí, ở trong lịch sử nguyên bản, khả năng Tôn Di Hoa chết
cũng không nhỏ.
Nữ nhi này phi thường không muốn rời xa nàng. Nhưng Vũ Sóc biết,
tương lai nàng nhất định sẽ rời khỏi bộ điện ảnh này, về sau, nàng sẽ
không xuất hiện nữa.
Sau khi cơm nước xong, mang theo cà mèn, nàng chuẩn bị rời khỏi lớp,
Vũ Sóc nói muốn đưa nàng đi, nhưng nàng cự tuyệt. Mà quá trình đi đến
lầu một thì gặp một người.
Hầu Tước!
Bất quá đối với Tích Kính, Hầu Tước chính là cữu cữu của nàng, Tôn Di Tinh.
“Muốn về sao?”
“Ân.” Tích Kính tựa hồ ở trước mặt Hầu Tước có chút không thoải mái,“Lúc này, ta muốn đi Trường Nguyệt đảo.”
“Lần này chơi xuân là cho những học sinh lớp 6 năm nhất.”
“Ta biết. Bất quá. Ta không cùng đi với mọi người.”
Thật lâu sau. Hầu Tước mới gật đầu.
“Đã biết.”
“Ngươi cũng bảo trọng, cữu cữu!”
Khi nàng sắp xuống cầu thang, nháy mắt, nàng từ từ quay lại nhìn Hầu
Tước đang bước lên lầu. Sau đó...... Thân ảnh của nàng, cứ như vậy chậm
rãi tiêu thất......
Ngày tháng nhanh chóng trôi qua......
Ngày đi đến Trường Nguyệt đảo rốt cuộc đã tới.
Tin tức về Hoàng Phủ Vô Kỵ vẫn như trước không rõ.
Canô ngừng ở bến tàu. Từng đoàn học sinh nối đuôi nhau đi lên.
Đi Trường Nguyệt đảo, nhất định là cao trào trong bộ điện ảnh này.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi sẽ phát sinh những gì, hoàn toàn không thể
dự đoán!
“Ha ha, thoải mái ghê!”
Tiến vào khách phòng trong canô, Lý Gia Hân đem hành lý vứt xuống, phóng lên trên giường gần nhất nằm!
Thẳng thắn mà nói, tuy rằng là phòng ngủ chung, nhưng thời gian mọi
người trao đổi tin tức cùng Diệp Tưởng ít đến mức đáng thương, thậm chí
rất nhiều người thường xuyên đi đến phòng ngủ của những người khác ngủ.
Từ khi khai giảng đến nay, Diệp Tưởng cùng bọn hắn nói chuyện chưa đến
hai mươi câu.
Lúc này Diệp Tưởng đang đứng ở cửa, vừa muốn đi vào liền bị một đôi tay ở phía sau đẩy ra.
“Tên điên cút ngay cho ta!”
Người vọt đến rõ ràng là Chu Đào.
Người này đối với Diệp Tưởng bài xích kịch liệt. Mà nguyên nhân là do Diệp Tưởng [ Kim Thư Đông ] gây nên. Hắn không ngừng thuyết phục mọi
người, nói Giải Trác Hòa, Lâm Nhất Phàm bị quỷ giết chết, kết quả không một ai tin lời hắn nói, mà hắn mỗi ngày đều nói đi nói lại, ý đồ muốn
thuyết phục mọi người, cũng đã nói với lão sư vài lần. Cuối cùng, mọi
người đều đem hắn xem như kẻ điên, ghét cay ghét đắng vô cùng. Có thể
nói, hiện tại Kim Thư Đông đã là con ghẻ quốc dân.
“Xui! Người điên tránh ra ngoài cho ta!”
Diệp Tưởng cả giận nói:“Ta không phải kẻ điên!”
“Ngươi còn không phải kẻ điên? Mỗi ngày đều nói phòng học có quỷ có
quỷ, ta làm sao lại không thấy quỷ! Hôm nay tâm tình tốt không muốn
cùng ngươi so đo, lăn!”
Chu Đào xoa xoa nắm tay, cuối cùng Diệp Tưởng không thể không đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, mọi người đứng trên hành lang nhìn thấy Diệp
Tưởng, liền lập tức thay đổi sắc mặt, trốn vào trong phòng. Một nữ sinh
đang đưa lưng về phía Diệp Tưởng còn chưa phản ứng, đến khi Diệp Tưởng
đến gần, lập tức quay đầu, sợ tới mức hoa dung thất sắc, nói:“Các ngươi
như thế nào không nhắc nhở ta!”
Mấy nữ sinh nhìn thấy Diệp Tưởng đều sợ hãi, không ai muốn nghe hắn
nói chuyện trong lớp có quỷ, hắn còn cố tình làm như không biết mệt, mỗi ngày đều như thế!
Sau một lúc lâu, cả hành lang náo nhiệt không còn một bóng người, ai cũng đều nhanh chóng đóng cửa lại.
Diệp Tưởng đối với kết quả này cũng nằm trong dự đoán.
Trong trung học Quảng Nguyệt, nếu có người không biết Kim Thư Đông là ai, tuyệt đối chính là người mới chuyển đến. Ai cũng đều biết, trong
lớp 6 có người điên, cả ngày tuyên truyền trong trường học có quỷ, thậm
chí phòng giáo vụ đã mời hắn uống trà vài lần, nhưng đâu vẫn vào đấy,
cuối cùng lão sư cũng lười quản. Kim Thư Đông càng ngày nhận càng nhiều
khi dễ, bị đánh như cơm bữa, mà đối với hắn, vũ nhục trên tinh thần càng là một chút cũng không hề gián đoạn.
Cuối cùng, Kim Thư Đông tuyệt vọng. Hắn biết, không có ai tin tưởng hắn.
Kỳ thật, Tôn Di Hoa thông qua chuyện của Tích Kính, cho rằng Diệp
Tưởng cũng không phải nói dối. Nhưng, Di Tinh ngăn trở nàng, nói lúc này phụ họa với Kim Thư Đông cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, một khi
chuyện của Tôn Tích Kính bị mọi người biết, sẽ dẫn đến hỗn loạn. Không
bằng, cứ chờ đợi tình hình. Thậm chí khuyên muội muội, trăm ngàn lần
đừng ở trước mặt Kim Thư Đông nói tin tưởng hắn, người như Kim Thư Đông
căn bản không có kín miệng, hắn có thể sẽ làm lộ chuyện nữ nhi đến từ
tương lai cho người khác.
Ý của Tôn Di Tinh là, cứ quan sát một thời gian nữa rồi mới cân nhắc
làm như thế nào, không cần phải mượn ngoại lực của Kim Thư Đông. Nhưng,
Tôn Di Hoa đối Kim Thư Đông phi thường đồng tình. Hắn nói là thật, nhưng không ai tin tưởng.
Lúc này, một bàn tay vỗ vỗ bả vai Diệp Tưởng. nàng đưa cho Diệp Tưởng một hộp chocolate sữa.
“Uống đi.”
Đây cũng chính là điểm xuất phát tình cả của Kim Thư Đông và Tôn Di Hoa.
Con thuyền, cứ như vậy xuất phát, chậm rãi hướng tới Trường Nguyệt đảo......[ chưa xong còn tiếp......]