Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 134: Minh tranh ám đấu (8)




Theo thanh âm, một thiếu niên tuấn tú hơn mười bốn tuổi đi tới, miệng có chút cong, không biết phải chịu ủy khuất gì, thư đồng đi theo phía sau giúp hắn cầm thư cụ và thực hạp*, lấy lòng nói các loại dễ nghe lời cho hắn nghe.

*Thư cụ: sách. Thực hạp: hộp đựng thức ăn.

Con ngươi màu đen lướt qua trong học đường, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt của thiếu niên sáng ngời nhanh chóng bước lại đây

Hành động này khiến trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ là bị hắn nhận ra rồi? Không thể có đạo lý này, đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng không thấy giống mặt hàng sắc bén…

“Ngươi là Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa?” Lạc Lạc dừng lại ở trước bàn của Hoàng Bắc Nguyệt, hai tay chống lên trên bàn, thân thể nghiêng tới trước, ánh mắt nhìn nàng lóe lên quang mang như sao.

Hoàng Bắc Nguyệt đối với thiếu niên gọi là Lạc Lạc này ấn tượng không tệ lắm, liền gật đầu.

Lạc Lạc thoáng cái vỗ tay cười rộ lên: “Ngày hôm qua ta không có tới, không thấy được biểu hiện của ngươi ở trên lôi đài, rất tiếc nuối! Tuy nhiên ngươi rất lợi hại, ta thật bội phục ngươi, lại có thể giết ác nữ nhân Tiết Mộng kia!”

Tiết Mộng ở trong học viện hoành hành ngang ngược, thường xuyên ức hiếp một sô tân sinh thực lực thấp, Lạc Lạc cũng phải chịu không ít đau khổ cho nên đối với Tiết Mộng đặc biệt chán ghét.

Thời điểm biết ngày hôm qua có vị anh giết Tiết Mộng trên lôi đài hắn vui mừng đến nỗi muốn lập tức đi bái kiến vị anh hùng kia!

Sau đó nghe nói anh hùng kia giống hắn, chỉ là đệ tử trong Quốc Tử Giám, hơn nữa còn là ma ốm nổi danh của phủ trưởng công chúa.

Lạc Lạc thiếu gia lập tức sẽ đem người như vậy xem như tri kỷ!

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Ta không có giết nàng, là nàng tự giết chính mình.”

“Là nàng tự chịu hậu quả, Bắc Nguyệt cũng không có động thủ.” Anh Dạ công chúa cũng ở một bên nói, liếc mắt Lạc Lạc một cái, “Ngươi không chạy đuổi theo Hí Thiên đại nhân của ngươi, đến Quốc Tử Giám làm cái gì?”

“Ngươi quản ta!”

Từ ngày đó ở trên hội đấu giá, công chúa Anh Dạ vô lễ đối với Hí Thiên đại nhân, ấn tượng của Lạc Lạc đối với vị công chúa điêu ngoa này không có gì tốt.

Công chúa Anh Dạ trề môi nói: “Cái người kia kỳ kỳ quái quái, khoác áo choàng giả thần giả quỷ – Hí Thiên, chỉ có ngươi mới xem là thần!”

“Hí Thiên đại nhân chính là thần!”

“Nếu hắn là thần thì sẽ không giúp Tiết Triệt, cho hắn Hồng Chu kia, ta xem nàng cùng phụ tử An Quốc công đều là đồ gian ác cùng nhau cấu kết làm việc xấu!”

Nghe được người khác hạ thấp vị thần trong lòng của hắn, Lạc Lạc lập tức nổi giận.

“Dụng ý của Hí Thiên đại nhân kẻ ngu ngốc như ngươi có thể hiểu được sao? Ta cho ngươi biết, hắn trợ giúp Tiết Triệt cũng là bởi vì muốn…”

“Lạc Lạc thiếu gia, sắp đến giờ vào học, hay là ngươi trở về chỗ ngồi đi, tiên sinh đã tới.” Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng lên tiếng cắt đứt lời của hắn, hơn nữa đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, để cho hắn quay lại chỗ ngồi của mình.

Nực cười, để cho hắn ầm ĩ nói ra chuyện Hí Thiên đối với Tiết Triệt có ác ý truyền ra ngoài thì kết hoạch sau này của nàng liền hỏng hết.

Lạc Lạc bất đắc dĩ, trề môi trừng mắt một cái với công chúa Anh D, sau đó đối với Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi giết chết Tiết Mộng, tuyệt đối là ta bằng hữu của Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ ta! Sau này có chuyện gì, ta đều có thể giúp cho ngươi!”

“Đa tạ.”

“Đơn thuần, ngu ngốc!” Công chúa Anh Dạ nhìn Lạc Lạc trở về chỗ ngồi của mình mới lẩm bẩm một câu.

“Công chúa điện hạ cảm giác được Hí Thiên kia không phải người tốt sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thử thăm dò hỏi.

Ngày đó cùng cùng Tiết Triệt cưỡi ngựa trên đường cái bị thái tử Chiến Dã nhìn thấy, nói như vậy có lẽ chuyện này công chúa Anh Dạ cũng biết cho nên mới đối với Hí Thiên thấy phản cảm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.