Mũ che màu đen đã kéo lên che khuất khuôn mặt, dưới vành nón một vài sợi tóc đỏ rũ xuống.Gương mặt bị che khuất, một thân khí chất lãnh khốc tao nhã mà thần bícũng đã đủ khiến người khác khuynh đảo.
Trông thấy Triệu hoán sư cùng Băng Linh thú ký kết khế ước, Trầm Viêm không khỏi nổi lòng tôn kính. Không cần kiểm tra sát hạch, chỉ cần nhìn Băng Linh Huyễn Điểuphía sau lưng nàng thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết thực lực củanàng tuyệt đối ở trên mình!
” Triệu hoán sư đại nhân, xin hỏi ngài là lần đầu tiên đến Nam Dực quốc sao? ” Trầm Viêm giọng nói chứa đựng sự tôn kính, hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, lần thứ nhất, cũng coi như là lần đầu tiên đi.
” Xin hỏi Triệu hoán sư đại nhân, tên của ngài là…..” Trầm Viêm vừa định hỏi, phía sau liền vang lên một tiếng hô to.
” Hí Thiên đại nhân! Hí Thiên đại nhân! ”
Lúc đầu, Hoàng Bắc Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, sau một lúc mới nhớ hiệntại mình dùng tên giả là Hí Thiên, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại.
Tiêu Trọng Kỳ cùng một đám dong binh vội vã trong gió tuyết chạy tới, mỗi người đều là vẻ mặt vẻ hưng phấn!
” Hí Thiên đại nhân, phi thường vinh hạnh khi có thể cùng ngài xây dựngdong binh đoàn. ” Tiêu Trọng Kỳ run lập cập nói. Bốn phía đều là hànbăng, thực sự quá lạnh, hơn nữa còn có Băng Linh Huyễn Điểu ở đây, nhiệt độ lại càng thấp.
Tuy vậy, gương mặt Tiêu Trọng Kỳ vẫn hưng phấn đến mức đỏ bừng lên, quang mang trong mắt lấp lóe liên tục.
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật gật đầu, nhìn Tiêu Trọng Kỳ trước mặt mà cườilạnh trong lòng, nếu như hắn biết hiện tại Triệu hoán sư mà hắn phithường tôn kính lại là muội muội phế vật mà hắn thường khi dễ, khôngbiết hắn sẽ có biểu hiện đặc sắc như thế nào.
Một Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu, dù nàng có kiêu ngạo cuồng vọng đến cỡ nào cũng có thể được tha thứ!
Bởi vậy Tiêu Trọng Kỳ một chút đều không có bị sự lạnh nhạt của Hoàng Bắc Nguyệt làm cho xấu hổ trái lại lại càng hưng phấn.
Trầm Viêm sợ tên Tiêu gia Đại thiếu gia này quá lỗ mãng sẽ đắc tội rồi vịTriệu hoán sư thực lực siêu cường tên Hí Thiên này, vì thế vội nói:
” Hí Thiên đại nhân, ngài tới Nam Dực quốc thì liền là khách quý củachúng ta. Nếu ngài không ngại, thỉnh lưu lại Nam Dực quốc một thời gianngắn có được không? Nhóm người bệ hạ nhất định sẽ đối với đại nhân ngài vô cùng hoan nghênh! ”
” Ta gần đây đều ở lại Nam Dực quốc. ”
Thực lực chưa có khôi phục lại, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn rời đi nơikhác, dù sao tại Trưởng công chúa phủ cũng không thiếu việc chờ nàng đilàm đâu.
Trầm Viêm ánh mắt sáng lên: ” Thật tốt quá! ” Nóixong hướng về phía Thái tử điện hạ luôn luôn trầm mặc ít nói làm ra mộtcái ánh mắt kích động.
Đối với người có thực lực cường đại, quốc gia nào cũng đều cực lực giữ lại, chiến loạn
thường xuyên thì thực lực quả thật là tất cả!
Nhiều hơn một vị Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu, sức chiến đấu của Nam Dực quốc sẽ tăng lên một đẳng cấp!
” Tại hạ Hoàng Chiến Dã, đại biểu Nam Dực quốc hoan nghênh ngươi. ”
Một cao thủ thực lực cùng mình xê xích không nhiều nếu có thể lưu lại, đốivới Chiến Dã mà nói là một cái khiêu chiến và cũng là một phần kinh hỉlớn.
Nam Dực quốc quá cần cường giả rồi!
HoàngBắc Nguyệt đối với vị Thái tử điện hạ này vẫn có mấy phần hảo cảm. Lúcnãy tại hàn băng rừng rậm, hắn sợ bản thân không chịu nổi hàn khí đã cho nàng ngồi trên Tử Diễm Hỏa Kì Lân.
Mặc dù là lần đầu quenbiết nhưng vị Thái tử điện hạ cao cao tại thượng này vẫn chịu chiếu cốcho nàng – một người vô danh không có tiếng tăm gì vẫn khiến cho nàngthật cảm động.
Nàng luôn luôn ân oán phân minh, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, một mối thù thì giết cả nhà ngươi!
” Tại hạ Hí Thiên, đa tạ thái tử điện hạ đã thưởng thức. ” Hoàng Bắc Nguyệt hơi ôm quyền.
Một người có khả năng là Cửu Tinh Triệu hoán sư cường giả cư nhiên thẳngthắng nhận lời lưu lại mà không đòi hỏi điều gì khiến trong lòng ChiếnDã cũng có chút kinh ngạc.