Phong Lưu

Chương 28: Điều kiện mê người (thượng)




Cắt ra tới bán thành phẩm thì các mảnh vật liệu cần phải dược phân rõ, do các cô nương đứng ra phát động láng giềng thân thích thành một tổ gia công có thể là tam cô, ngũ thẩm, thất bà cũng tốt, tay nghề phải tinh xảo, nếu thêu tốt có thể thêu hoa, tiền công so với tự mình làm sẽ cao hơn nhiều.

Tuy nói là thời Thiên Bảo thịnh thế, thiên hạ thái bình, no ấm, nhưng cũng không phải không có trở ngại, khả năng chi trả cho chi phí sinh hoạt của tầng lớp cư dân nghèo rất không đễ dàng, tuy thêu chỉ là một vài mẫu nhỏ, song nếu trả tiền công hợp lý thì so với kẻ ra làm ở ngoài tiệm tạp hóa chuyên đi giặt đồ cho người ta còn khoát hoạt hơn nhiều, dù cho ban ngày bận việc thì ban đêm cũng có thể tranh thủ thêu.

Tin tức nhất loạt truyền ra, nào là hàng xóm láng giềng các cô nương đại thẩm đều ào ào tới nhận việc, có người tranh thủ kiếm thêm c

hút tiền dành dụm cho nhi tử cưới vợ, ngay cả các cô nương cũng không ngoại lệ, định kiếm thêm chút tiền để đặt mua đồ cướ

Nhưng người nhận thêu thật sự rất nhiều, các cô nương ở Di Tình Viện phụ trách cắt không kịp, mọi người căn bản không làm gì khác hơn là buộc lòng phải xếp hàng chờ theo thứ tự.

Các cô nương này thầm nghĩ Đường Tiểu Đông ngày càng thần kỳ, những thứ kỳ quái như vậy cũng có thể nghĩ ra, hơn nữa lại trả cho những cô gái bán mình như các nàng trước kia còn cao hơn nhiều, theo Đường công tử, tương lại có thể hoàn lương lập ra đình không phải là không có khả năng.

Nếu không phải là sinh hoạt quá bức bách thì ai nguyện ý lạc vào chốn son phấn lấy tiếng cười điệu hát mua vui cho thiên hạ, hàng đêm còn phải giao thân xác mình phục vụ người ta? Còn nữa, các nàng hoa tàn bướm ít, người ta lấy tuổi thanh xuân là chỗ để kiếm cơm, tiếp khách một hai năm chỉ sợ là không có khách nhân nào thèm qua đêm với các nàng nữa, đến lúc đó chỉ sợ là phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ xin ăn.

Sự tình phi thường thuận lợi, Đường Tiểu Đông mừng rỡ mặt mày hớn hở, tuy rằng với mục tiêu kia còn rất xa xôi, nhưng đây chính là những bước đầu tiên của đại sự nghiệp.

Đang mừng rỡ vung vẩy chân tay, bỗng dưng từ hậu viên phát ra một thanh âm rất nhỏ, Đường Tiểu Đông nhíu mày lại.

Túy Hoa Các, không gian tao nhã.

Bảy tám cô nương xinh đẹp đứng vậy quanh, cô thì rót rượu, cô thì đấm lưng, cô thì xoa chân, các nàng tất cả đều là những cô đào đầu bảng của Túy Hoa Các, nhưng thường ngày các cô có mắt vượt quá đầu, không phải phong lưu anh tuấn tiêu sái có tiền có bạc hoặc là sĩ tử học thức đầy mình, tao nhân mặc khách, thì các nàng không để vào trong mắt, hôm nay toàn bộ các nàng đều tụ tập vào gian phong tao nhã này chỉ hầu hạ đúng một người.

Vị này ngồi giữa một rừng hoa hương sắc, đương nhiên chính là vai chính của chúng ta, Đường Tiểu Đông.

Một người ngồi trên tay vin, bàn tay nõn nả bóc vỏ quả nho đặt lên môi hắn, Đường Tiểu Đông không khách khí hé miệng, hắn hưởng thụ cái nhu tình của mĩ nhân và cảm giác được người ta hầu hạ.

Ngồi giữa rừng hoa đua hương sắc như thế, lại được tận hưởng cái ôn nhu thi vị như vậy, bất cứ nam nhân nào cũng dễ bị xiêu lòng.

- Rất đẹp!

Đường Tiểu Đông trong lòng tự tán thưởng, các cô nương ôn nhu xinh đẹp vây quanh, mỗi người một vẻ, có thể chết vì các nàng cũng xứng. Ngay cả lão bản La Mạn cũng là một tiểu mĩ nhân, dù cho niên kỷ có hơn Kha Vân Tiên, nhưng lại rất thành thục

La Mạn cười tủm tỉm nói:

- Ta và các cô nương đây đều rất ngưỡng mộ công tử từ lâu, công từ đừng làm chúng ta thất vọng nha.

- Đúng nha, Đường công tử, tỷ muội chúng ta với công tử đã thầm ngưỡng mộ từ lâu...

- Công tử nghìn vạn lần đừng để chị em chúng ta thất vọng...

Các cô nương phong tình vạn chủng làm mắt hắn sáng như sao, dán chặt vào những cặp nhũ phong vào kiều đồn của các nàng, nhất thời oanh thanh yến ngữ, mùi thơm từ các nàng bay thẳng tới mũi, hơn nữa ở phía sau hay ngấm ngầm đặt tay lên kiều đồn của các nàng, thật mềm mại, thật đàn hồi, hắn kinh ngạc nhếch mép cười vẻ mặt quái dị, choáng váng tựa hồ không biết đâu là đông tây nam bắc nữa.

Ý tứ của La Mạn vô cùng rõ ràng, nếu như hắn dọn đến làm cho Túy Hoa, các cô nương này sẽ mặc cho hắn sử dụng, muốn hầu hạ thế nào cũng thuận, nếu như công phu lợi hại thì, song phi tam phi đều được. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Thật là một điều kiện mê người.

Trong lòng Đường Tiểu Đông có chút kinh hoàng, tuy rằng người mơ màng nhưng đầu óc lại thanh tỉnh lạ thường, các cô nương này đều có điều kiện rất tốt, nhưng nếu chia lợi nhuận năm năm, thì La Mạn tuyệt nhiên không đáp ứng, mà hắn hiện tại không phải cầu cái lợi nhuận năm năm đơn giản như vậy.

Cùng với Kha Vân Tiên không có cái gì là chia lợi nhuận năm năm cả, kỳ thực thì Kha Vân Tiên có cái gì cũng giao cho hắn hết, mô hình chung, hắn chính là đại lão bản đứng phía sau Di Tình Viện, hắn muốn tự mình nắm toàn bộ cổ phần, như thế mới triển khai sự nghiệp tốt đẹp được.

La Mạn cười duyên một tiếng:

- Đường công tử, ta đây có điều kiện tốt hơn Di Tình Viện không biết bao nhiêu lần, nếu như công tử ở lại…

Thấy nàng đung đưa ngón tay, Đường Tiểu Đông mỉm cười lắc đầu.

- Ba bẩy.

La Mạn mặt nhăn mày liễu, bộ rạng thật sự rất đau lòng.

- Ai da, Đường công tử, Túy hoa tuy rằng không thể tính tiền bằng đấu, nhưng ba thành cũng đã là rất nhiều rồi, cũng đủ cho công tử phong lưu khoái hoạt cả đời.

Ý là cho hắn ở trong lòng mấy cô nương này, cơ thể mê người, luôn được uống rượu ngon, thức ăn ngon.

Binh tới thì tướng đỡ, nước tới thì đất ngăn, Đường Tiểu Đông ai cũng không cự tuyệt đều toàn bộ thu về, hai bàn tay to sờ soạn loạn, sỗ sàng thô lỗ, nếu hiện tại không ăn, lát nữa trở mặt lại không có cơ hội.

- Ngươi... Không phải ngươi đòi bốn thành chứ?

Lã Mạn tựa hồ ra vẻ cầu xin.

Rượu cũng uống đủ nhiều, đậu hũ cũng ăn no rồi, sắc trời cũng dần dần chuyển về tây, đây chính là thời gian phải quay về, Đường Tiểu Đông ha hả cười đáp:

- La lão bản, ta cần là một bảng giá rất cao, e là nàng sẽ không chịu nổi!

Túy Hoa ở Lôi Châu là một thanh lâu lớn nhất, nếu như ở phía sau không có một cái ô bóng rộng làm chỗ dựa vững chắc, dẫu La Mạn có năng lực cũng không thể phát triển đến như vậy.

La Mạn thấp giọng nói:

- Đường công tử đợi chút, dù Kha Vân Tiên có cho ngươi năm thành, cũng không bằng ba thành của ta đâu.

Đường Công Tử mỉm cười.

- Nàng ấy cho ta cả mười thành.

- Mười Thành?

La Mạn biểu hiện như mắc một cục tức vào trong cổ không thể nói được tiếng nào, các cô nương đều sợ đến ngây người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.