Những Chiến Binh Phần 1 Tập 4: Bão Nổi

Chương 19




"Chân Quạ!" Tim Lửa bổ nhào đến để trao cho anh bạn cũ của mình một cú húc mõm chào đón.

"Gặp lại cậu mừng quá, Tim Lửa!" Chân Quạ húc mõm đáp lại Tim Lửa rồi đánh ánh mắt sang Bão Cát. "Còn đây thật sự là chân Cát sao?"

"Bão Cát!" Cô mèo hoe vàng sửa lại cậu chàng một cách đanh thép.

"Dĩ nhiên rồi. Lần cuối cùng tôi gặp cô, cô chỉ bằng một nửa bây giờ!" Mắt anh mèo đen nheo lại. "Chân Bụi thế nào rồi?"

Tim Lửa hiểu giọng thận trọng của chân Quạ. Bão Cát và Da Bụi đã được huấn luyện cùng thời với cậu ta, và họ xem chân Quạ là đối thủ hơn là bạn ở chung hang. Khi chân Quạ bỏ trốn khỏi mèo bảo trợ của mình – Vuốt Cọp, đến sống ở lãnh địa của Hai Chân phía bên kia cao nguyên, Da Bụi và Bão Cát đã chẳng buồn chút nào. Tim Lửa nghi ngờ việc chân Quạ còn nhớ nhung họ.

"Da Bụi khỏe," Bão Cát nhún vai. "Bây giờ anh ấy có lính nhỏ rồi."

"Cô mèo này là lính nhỏ của cô à?" Chân Quạ hỏi, nhìn chân Sáng.

Tim Lửa cảm thấy tai mình giật lên khi Bão Cát trả lời cấm cẳn. "Tôi chưa có lính nhỏ. Đây là lính nhỏ của Bão Trắng. Tên là chân Sáng."

Một làn gió ấm thổi gợn những chiếc lá trên ngọn cây cao. Soạt! Tim Lửa ngước nhìn lên chỗ phát ra tiếng động. Cuộc gặp gỡ bất ngờ đã khiến anh mất tập trung, và bớt đi sự cảnh giác. Anh thận trọng quét khắp các bụi cây thấp khi nhớ lại mối hiểm họa từ Vuốt Cọp và băng đảng phiến loạn của hắn. "Cậu làm gì ở đây vậy, chân Quạ?" Anh hấp tấp hỏi.

Chân Quạ, đang mải quan sát Bão Cát với vẻ tò mò trong đôi mắt màu hổ phách, quay đầu sang. "Tìm cậu."

"Hả? Tại sao?" Tim Lửa biết chắc chắn phải là việc quan trọng lắm mới khiến chân Quạ trở lại rừng. Anh mèo đen trẻ tuổi vốn đã sống trong nỗi sợ hãi triền miên sau lần vô tình chứng kiến Vuốt Cọp giết Đuôi Đỏ, cựu thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm. Khi Vuốt Cọp lại cố giết chân Quạ để bịt miệng, Tim Lửa và Vằn Xám đã giúp đỡ bạn mình trốn thoát. Hiện chân Quạ sống trong một nông trại của Hai Chân cùng với Lúa Mạch, một anh mèo cô độc khác, không phải mèo kiểng cũng không phải là thành viên của bộ tộc nào. Bây giờ hẳn là chân Quạ có lý do chính đáng để trở về lãnh thổ cũ của kẻ thù. Đến giờ cậu không mảy may biết rằng sự phản bội của Vuốt Cọp đã bị vạch trần và ông ta đã bị đuổi khỏi bộ tộc Sấm. Theo chân Quạ biết thì Vuốt Cọp vẫn còn là thủ lĩnh trợ tá.

Chân Quạ giật đuôi một cách bức bối. "Có một mèo vừa mới đến sống ở ven lãnh thổ của mình." Chú chàng bắt đầu.

Tim Lửa trợn mắt nhìn bạn, không hiểu, và chân Quạ cố giải thích. "Mình phát hiện ra nó trong khi mình đi săn. Trông nó sợ hãi và bị lạc đường. Nó không nói gì nhiều, nhưng nó có mùi của bộ tộc Sấm."

"Bộ tộc Sấm?" Tim Lửa thốt lên.

"Mình hỏi xem có phải nó đến từ phía bên kia cao nguyên không, nhưng dường như nó không biết tí gì là nó đang ở đâu cả. Vì vậy mà mình đưa nó trở về lại hang ổ của Hai Chân mà nó nói là nó đang sống."

"Vậy nó là mèo kiểng hả?" Bão Cát đang nhìn chằm chặp vào anh mèo đen. "Anh có chắc là anh ngửi thấy mùi bộ tộc Sấm trên người nó không?"

"Tôi không bao giờ quên được cái mùi của nơi tôi đã sinh ra," chân Quạ đốp lại. "Trông nó xem ra không giống chút nào với những mèo kiểng bình thường khác. Thật ra, coi bộ nó không hài lòng lắm khi phải trở về với Hai Chân."

Một cảm giác mừng rỡ bật lên trong bụng Tim Lửa, nhưng anh buộc mình phải im lặng cho đến khi chân Quạ kể xong câu chuyện.

"Mình không tài nào gạt bỏ được cái mùi của nó ra khỏi tâm trí mình. Thế là mình trở lại hang ổ của Hai Chân đó để nói chuyện với nó, nhưng nó bị nhốt ở bên trong. Mình cố nói chuyện với nó qua một khung cửa sổ, nhưng gã Hai Chân đã đuổi mình đi."

"Con mèo đó màu gì?" Tim Lửa cảm thấy Bão Cát như đang liếc xoáy vào mình.

"Trắng," chân Quạ trả lời. "Nó có một bộ lông tơ trắng phau."

"Nghe... nghe như đó là chân Mây!" Chính chân Sáng là mèo nói buột ra.

"Vậy cháu biết nó à?" Chân Quạ meo. "Vậy là tôi nói đúng? Nó là mèo bộ tộc Sấm phải không?"

Tim Lửa dường như không nghe thấy những lời nói của chân Quạ. Chân Mây vẫn an toàn! Anh bắt đầu bước quây tròn anh bạn cũ của mình lại, chân cẳng tê rật lên vì vui sướng và nhẹ nhõm. "Nó có khỏe không? Nó đã nói gì?"

"Ơ... à," chân Quạ líu lưỡi, và quay đầu bước tròn theo Tim Lửa khi anh cứ bước vòng quanh mình. "Thì mình đã nói rồi, lần đầu mình gặp nó thì nó bị lạc hoàn toàn."

"Điều đó chẳng có gì ngạc nhiên. Trước đây có bao giờ nó bước chân ra khỏi lãnh địa bộ tộc Sấm đâu," Tim Lửa nôn nóng đi đan qua đan lại quanh Bão Cát và chân Sáng. "Nó chưa thực hiện chuyến đi của nó đến Dãy Núi. Chả trách nó không thể biết mình lại ở gần nhà đến vậy."

Bão Cát gật đầu, và chân Quạ nhận xét. "Điều đó giải thích tại sao nó lại buồn thảm. Chắc tại nó nghĩ..."

"Buồn?" Tim Lửa ngừng phắt lại. "Tại sao? Nó bị thương à?"

"Không, không," chân Quạ gấp gáp meo. "Dường như nó đau khổ thật sự. Mình tưởng nó sẽ vui lên khi mình đưa nó về hang ổ của Hai Chân của nó chứ, nhưng xem ra nó vẫn ủ rũ. Chính vì vậy mà mình đi tìm cậu."

Tim Lửa nhìn tịt xuống chân mình, hầu như không biết nghĩ gì nữa. Anh nhận thấy mình đã hy vọng chân Mây sẽ hạnh phúc với cuộc sống mới, cho dù Tim Lửa không bao giờ gặp lại nó nữa.

Chân Quạ chớp mắt vẻ ngại ngần. "Mình đến đây như vậy là có đúng không?" Chú ta meo. "Chân Mây bị... bị đuổi khỏi bộ tộc à?"

Tim Lửa nhìn xuyên thấu vào mắt chân Quạ. Cậu mèo đen này đã liều cả mạng sống của mình để đến đây; cậu ta đáng được nghe lời giải thích. "Chân Mây đã bị Hai Chân bắt đi khỏi rừng," Tim Lửa bắt đầu. "Nó là lính nhỏ của mình, và là con trai của chị gái mình. Nó bị mất tích cách đây một tuần rồi. Mình... mình những tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa."

Bão Cát liếc Tim Lửa vẻ giễu cợt. "Điều gì khiến anh nghĩ là sẽ gặp lại nó lần nữa? Nó đang sống trong lãnh thổ của chân Quạ với Hai Chân mà."

"Tôi định sẽ đi đưa nó về!" Tim Lửa thừa nhận.

"Đưa nó về? Tại sao?"

"Cô đã nghe chân Quạ nói rồi đấy. Nó không vui!"

"Có chắc là nó cần cứu giúp không?"

"Cô nghĩ là 'không' sao?" Tim Lửa phản bác.

"Nếu là tôi thì tôi sẽ không cần cứu giúp. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi đã không nhận thức ăn của Hai Chân." Bão Cát gay gắt chỉ ra.

Có một tiếng gừ thất kinh thoát ra từ chân Quạ, nhưng anh mèo đen không nói gì cả.

"Có anh ấy trở lại sống cùng hang thì thật tốt." Chân Sáng chen vào, nhưng Tim Lửa hầu như không nghe thấy cô bé nói gì. Anh nhìn chằm chằm vào Bão Cát, lông cổ anh dựng lên giận dữ.

"Cô nghĩ chân Mây đáng bị bỏ mặc ở đó, sầu não và thui thủi một mình sao?" Anh nạt. "Chỉ vì nó đã phạm một sai lầm ngu ngốc?"

Bão Cát nóng nảy khịt mũi. "Tôi không định nói như thế. Anh thậm chí còn không biết chắc là nó có muốn trở về hay không nữa kìa."

"Chân Quạ bảo là trông nó rất khổ sở," Tim Lửa khăng khăng. Nhưng ngay cả trong lúc nói, nỗi nghi ngờ vẫn gờn gợn trong đầu anh. Ngộ nhỡ bây giờ chân Mây đã quen với cuộc sống mèo kiểng rồi thì sao?

"Chân Quạ chỉ mới nói chuyện với nó có một lần," Bão Cát quay sang chân Quạ. "Trông nó có buồn rầu không khi anh thấy nó qua cửa sổ của Hai Chân?"

Túm ria của chân Quạ động đậy vẻ không thoải mái. "Thật khó nói. Lúc đó nó đang ăn."

Bão Cát quay ngoắt đầu lại Tim Lửa. "Nó có một mái nhà, nó có thức ăn, vậy mà anh vẫn nghĩ là nó cần được cứu giúp. Còn bộ tộc thì sao? Họ cần anh. Có vẻ như chân Mây vẫn bình an. Theo tôi thì cứ để nó ở đó."

Tim Lửa nhìn đăm đăm vào Bão Cát. Lông vai cô xù dựng, mắt cô long lên vẻ cương quyết. Lặng người đi, Tim Lửa nhận ra là cô nói đúng. Làm thế nào mà anh có thể rời bộ tộc trong lúc này được, dù chỉ trong một thời gian ngắn, với Sao Xanh quá yếu còn Vuốt Cọp cùng đồng bọn vẫn đang lảng vảng đâu đây? Tất cả chỉ vì một con mèo đã chứng tỏ là một lính nhỏ lười biếng, tham ăn.

Tuy vậy, con tim thúc giục anh hãy cố thử đi. Anh không thể nào từ bỏ niềm tin của mình rằng một ngày nào đó chân Mây sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại, và ngay lúc này bộ tộc cần tất cả chiến binh mà nó có thể có.

"Tôi phải đi." Anh nói ngắn gọn.

"Anh xoay xở mang nó trở về được không?" Bão Cát tranh cãi. "Mà nếu có được thì, liệu nó có an toàn trong khu rừng này?"

Tim Lửa cảm thấy lạnh run nơi sống lưng. Liệu anh có thể chịu nổi cảnh mang nó trở về rồi chỉ để thấy nó bị Vuốt Cọp giết hại? Nhưng cho dù vẻ bất an có làm tê nhức những cẳng chân, anh vẫn biết mình sẽ làm gì. "Tôi sẽ quay về từ đây cho tới lúc mặt trời cao ngày mai," anh meo. "Hãy bào cho Bão Trắng biết là tôi đi đâu."

Sự hoảng hốt hiện ra trong đôi mắt mở căng của Bão Cát. "Anh định đi ngay à?"

"Tôi cần chân Quạ chỉ chỗ ở của nó, và tôi không muốn nó đi phất phơ trong rừng," anh giải thích. "Trong khi Vuốt Cọp đang tự do tung hoành như thế này được."

Đuôi của chân Quạ đột nhiên xù lên sợ hãi. "Ý cậu là sao? Tự do tung hoành?"

Bão Cát lườm Tim Lửa một cái sắc bén.

"Đi thôi," Tim Lửa meo với anh mèo đen. "Mình sẽ giải thích trong lúc tụi mình đi. Sớm chừng nào tốt chừng nấy."

"Anh sẽ không đi mà không có tôi đâu," Bão Cát bảo anh. "Quả là một chuyến đi óc chuột, nhưng anh sẽ cần tất cả sự trợ giúp nếu rủi mà anh đụng phải Vuốt Cọp hay một đội tuần tra bộ tộc Gió nào đấy!"

Tim Lửa cảm thấy sướng ran trước lời nói của Bão Cát. Anh liếc nhìn cô một cách biết ơn rồi quay sang chân Sáng. "Cô trở về trại và báo cho Bão Trắng chúng tôi đi đâu được chứ?" Anh hỏi cô lính nhỏ. "Ông ấy biết chân Quạ đấy."

Mắt chân Sáng lóe lên hoảng hốt trong chốc lát, nhưng cô bé chớp mắt để giấu di và gật đầu. "Vâng."

"Hãy đi thẳng về nhà, nhớ hạ tai thấp xuống." Tim Lửa ra lệnh cho cô bé, cảm thấy hơi quặn lo vì phải để cô mèo nhỏ đi một mình.

"Cháu sẽ cẩn thận." Chân Sáng hứa với anh một cách nghiêm trang. Đoạn quay đi và biến mất vào những bụi cây thấp.

Tim Lửa xua đi nỗi lo âu về cô lính nhỏ rồi bắt đầu bươn qua đám dương xỉ. Bão Cát và chân Quạ cất bước bên cạnh anh, điều này khiến anh nhớ lại tất cả những lần mình đi săn trong rừng cùng chân Quạ và Vằn Xám. Nhưng khi bầu không khí oi ả trong rừng đè nặng xuống mình, thì lông của anh bỗng xù dựng lên cảnh giác, tập trung vào cuộc hành trình nguy hiểm ở phía trước. Và anh không khỏi tự hỏi liệu mình có đang đưa họ vào chỗ chết hay không.

Ba con mèo chạy qua điểm Bốn Cây và leo vào vùng đất của bộ tộc Gió. Tim Lửa nhớ lại lần cuối cùng mình đã ở đây, cùng với Sao Xanh. Họ cũng đi đúng lộ trình như thế này, xuyên thẳng qua cao nguyên đến nông trại của Hai Chân nằm giữa lãnh thổ bộ tộc Gió và Dãy Núi. Ít ra thì lần này không có gió mang mùi của họ đi khắp vùng đất hoang. Không khí trên vùng cao nguyên yên tĩnh một cách trái tự nhiên, và khô cằn đến nỗi Tim Lửa cảm thấy lông mình kêu lắc rắc khi nó cọ vào những cây thạch nam.

Anh chọn con đường dẫn họ càng xa trại nằm ở trung tâm lãnh thổ bộ tộc Gió càng tốt. Mặt đất ở đây vốn thường ướt láp xáp than bùn, nhưng giờ đây, dưới ánh nắng mặt trời khắc nghiệt, nó đã khô cóc cáy thành một lớp vỏ cứng, và thạch nam chuyển màu héo vàng từng mảng ở một số nơi.

"Chuyện gì xảy ra với Vuốt Cọp vậy?" Chân Quạ phá tan sự im lặng mà không hề chậm bước lại.

Tim Lửa đã nôn nóng muốn nói với chân Quạ rằng ông mèo hay hành hạ cậu ngày xưa cuối cùng đã bị vạch mặt. Bây giờ, dường như vì cái chán nản trong sự phản bội và bị trục xuất của Vuốt Cọp, và vì hắn đã giết Gió Lốc, nên Tim Lửa lấp vấp kể lại câu chuyện với một trái tim đau nhói nỗi cay đắng và tiếc thương.

Chân Quạ dừng sững lại giữa đường. "Ông ta đã giết Gió Lốc?"

Tim Lửa cũng dừng lại, gật đầu nặng nề. "Giờ Vuốt Cọp cầm đầu một băng mèo phiến loạn, và lão thề là sẽ giết tất cả chúng tôi."

"Nhưng, mèo nào mà theo một tên đầu đảng như thế chứ?"

"Vài trong số chúng là những đồng bọn cũ của Đuôi Gãy, cái bọn đã bị trục xuất cùng với hắn khi chúng tôi đuổi hắn ra khỏi bộ tộc Bóng Tối," Tim Lửa ngừng lời, tự ép buộc mình phải hình dung lại trận chiến vừa rồi. "Nhưng có cả những mèo khác mà trước đây mình chưa từng bao giờ thấy cả. Mình không biết bọn chúng có gốc gác từ đâu."

"Vậy là Vuốt Cọp càng mạng hơn bao giờ hết." Chân Quạ ủ rũ meo.

"Không!" Tim Lửa phản đối. "Bây giờ hắn là một kẻ bị ruồng bỏ, không còn là chiến binh nữa. Hắn không có bộ tộc. Bộ tộc Sao phải chống lại hắn chừng nào hắn còn phá vỡ luật chiến binh. Không có bộ tộc hay luật chiến binh hậu thuẫn, không cách nào Vuốt Cọp có thể đánh bại bộ tộc Sấm." Tim Lửa lại im lặng, nhận ra mình đã nói với giọng vô cùng thuyết phục hồi nào không hay. Bão Cát đang nhìn anh một cách nể phục.

"Mình hy vọng là cậu đúng." Chân Quạ meo.

Mình cũng vậy, Tim Lửa nghĩ thầm. Anh dợm bước đi tiếp, nheo mắt lại trước mặt trời chói chang.

"Đương nhiên anh ấy nói đúng." Bão Cát ủng hộ, bước theo sau.

Chân Quạ hòa bước cùng Bão Cát. "Tôi mừng là mình đứng ngoài chuyện này."

Cô liếc cậu chàng với vẻ buộc tội. "Anh không còn nhớ cuộc sống bộ tộc chút nào sao?"

"Lúc đầu thì có nhớ," chân Quạ thừa nhận. "Nhưng bây giờ tôi đã có một mái nhà mới, và tôi thích nó. Tôi có Lúa Mạch bầu bạn khi cần, và thế là quá nhiều cho tôi rồi. Tôi thích như vậy hơn là ở với Vuốt Cọp, dù chỉ một ngày."

Mắt của Bão Cát long lên. "Làm sao anh biết lão sẽ không đến tìm anh?"

Tai chân Quạ giật giật.

Vuốt Cọp không biết cậu ở đâu đâu," Tim Lửa vội bảo chàng ta. Liếc ánh mắt cảnh cáo sang Bão Cát. "Đi! Chúng ta hãy ta khỏi lãnh địa bộ tộc Gió mau."

Anh dấn bước cho đến khi họ cùng chạy băng băng qua đám cây thạch nam, quá nhanh để có thể nói được gì. Anh tránh vạt kim tước nơi mà anh và Sao Xanh đã gặp Vuốt Bùn, thay vào đó, anh dẫn họ cua một vòng rộng qua vùng đất trống heo hút. Sườn đồi cằn cỗi không một chỗ tránh được cái nắng mặt trời, và Tim Lửa cảm thấy như da mình bốc cháy khi họ gần đến được con dốc dẫn xuống địa hạt của Hai Chân. Thung lũng trải dài bên dưới họ, được điểm tô bằng những cánh đồng, những con đường mòn, những hang ổ của Hai Chân, trông như bộ lông đốm của một mèo nhị thể.

"Những mèo bộ tộc Gió chắc chắn là đang tránh nắng trong trại của họ rồi," anh meo, thở phù phù khi họ chạy xuống sườn đồi. "Hy vọng quãng đường còn lại cũng dễ dàng như vậy."

Họ đến một bãi cây trồng lấy củi, Tim Lửa hân hoan chào đón bóng râm mát rượi và những mùi rừng quen thuộc. Phía trên họ, hai con ó lớn bay liệng tròn, thét lên những tiếng kêu đinh tai, và anh có thể nghe thấy tiếng ầm ầm của một con quái vật của Hai Chân ở đằng xa. Những cái chân đau nhói dụ dỗ anh nằm xuống và nghỉ ngơi một lúc, nhưng nỗi mong tìm thấy chân Mây đã vực anh dậy.

Khi họ bước qua hàng cây, Bão Cát ngó lăm lăm ra xung quanh, những sợi ria của cô run rẩy. Tim Lửa nhận ra là cô chỉ mới đi xa bộ tộc Sấm như vậy có một lần trong đời, lúc còn là một lính nhỏ, cô hộ tống Sao Xanh đến Tảng đá Mặt Trăng. Đó là chuyến đi mà tất cả mọi mèo đều phải thực hiện trước khi trở thành chiến binh. Tim Lửa đã ở đây nhiều lần rồi, không chỉ đi đến Dãy Núi, mà còn đến thăm chân Quạ và dẫn bộ tộc Gió về nhà, thoát khỏi cảnh sống đày đọa của họ. Nhưng chính chân Quạ mới là mèo thông thuộc khu rừng này như là nhà mình.

"Chúng ta không thể nấn ná ở đây được," anh mèo đen cảnh báo. "Đặc biệt là thời điểm này trong ngày. Hai Chân thích dắt chó của họ tới đây lắm."

Tim Lửa có thể ngửi thấy mùi chó gần đó. Anh ẹp tai xuống và im thin thít theo sau chân Quạ khi anh mèo đen dẫn họ ra khỏi bãi cây trồng.

Chân Quạ ép mình chui qua hàng rào trước. Tim Lửa đợi Bão Cát chui tiếp theo, rồi anh cũng lách mình qua mớ lá cây rậm rạp. Anh nhận ra con đường đất đó ở phía bên kia hàng rào. Anh đã cùng với Vằn Xám băng qua đó trong chuyến đi tìm bộ tộc Gió. Chân Quạ nhìn ngó hai bên đường trước khi chạy vù qua và biến mất vào cái hàng rào ở tít bên kia. Bão Cát liếc nhìn Tim Lửa, và anh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.