Nguyệt Lạc

Chương 7: 7: Bạn Trai Của Cô




Mọi người vote cho mình với nha ~~
Cô mím môi, ban nãy bị tên tóc đỏ kéo vào trong hẻm cũng không bằng lúc này phải một mình đối mặt với Giang Vọng, tim cô hiện tại đập thình thịch như đánh trống.
Gió vào mùa đông vô cùng lạnh, cô vén mái tóc vô tình bị gió thổi qua tai, sau đó nhỏ giọng giải thích: "Mình đi hát cùng Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu sau đó ra ngoài nghe điện thoại thì............"
Đúng rồi, điện thoại.
Tim cô lỡ nhịp, vội vàng cúi đầu mở vội điện thoại lên, mới phát hiện Ôn Cảnh đã gọi tới mấy cuộc.
Bình thường anh gọi cho cô đều dùng điện thoại cố định của quân đội, vì là điện thoại kiểu cũ nên chỉ có thể gọi điện, không gửi tin nhắn được.Cô ngẩng đầu nhìn Giang Vọng, suy nghĩ một chút vẫn là gọi điện lại cho Ôn Cảnh.
Liên tục máy bận.

Chắc là có người đang dùng điện thoại rồi.
Thịnh Ý thở dài.
Xem ra là để lần sau giải thích cho anh ấy vậy, chỉ mong sau khi anh ấy trở về sẽ không quá lo lắng.
Giang Vọng nhìn cô đang nói chuyện giữa chừng lại đột nhiên cúi đầu xem điện thoại giống như là đang có việc gì gấp, tuy nhiên không quá hai phút cô lại cất điện thoại đi.
Cô gái ngước đầu nhìn lên, trong thời gian ngắn ngủi liền thở dài mấy lần.
Cũng không biết cô có chuyện gì mà lo lắng như vậy.
Anh thờ ơ liếc nhìn chỗ khác, đút hai tay vào túi quần đi tới đầu ngõ, lười nhác nói: 'Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài."
Thịnh Ý sững sờ chớp mắt, hai phút sau mới phản ứng lại, vội vàng theo phía sau nhưng không dám dựa vào quá gần.

Cô từ đầu đến cuối chỉ đi phía sau anh, hai người vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không xa cũng không gần.

Rất lâu về sau trong lúc nhất thời Thịnh Ý nhớ lại tình cảnh buổi tối ngày hôm đó, mới giật mình bừng tỉnh quan hệ giữa cô và Giang Vọng dường như từ thời điểm đó đã định trước với nhau.
Anh đi phía trước, cô đi theo phía sau, hai người trước sau cách nhau không quá xa nhưng cũng chẳng không gần.Mãi cho đến khi đi đến đầu ngõ, Giang Vọng mới dừng lại chờ cô một đoạn.
Thiếu niên có thân hình cao lớn, mũ của áo hoodie bị anh kéo tới tận đỉnh đầu, hơi nghiêng đầu nhìn Thịnh Ý.
Thịnh ý bị ánh mắt chăm chú của anh làm cho cả người không được tự nhiên, bước chân tăng tốc chạy tới.

Đợi đến khi ánh đèn của ô tô chiếu vào mắt cô, Giang Vọng mới nói: "Cậu đi tìm đám người Lý Lâm đi, đừng chạy lung tung nữa."
Anh nói lời quan tâm nhưng trong lời nói lại không có mấy phần thân thiết, không khác gì mấy lúc anh nói chuyện với người bán hàng rong bán keọ hồ lô ngào đường ở cạnh ven đường.
Nhưng Thịnh Ý vẫn bị lời quan tâm ấy làm cho choáng váng.
Cô sờ sờ chiếc điện thoại cầm trong tay, hỏi anh: "Cậu không đi à?"
"Không đi, tôi còn có chút chuyện."
Một nửa cơ thể của anh lộ ra dưới ánh sang mờ nhạt bên ngoài, Thịnh Ý lúc này phát hiện trên tay của anh hình như bị thương rồi, vết máu chưa kịp lau đi bị gió thổi khô.

Không chỉ ở cánh tay, trên khóe miệng cũng có vết máu bầm, tuy không nghiêm trọng nhưng có lẽ bởi vì da anh trắng cho nên vệt máu bầm nơi khóe miệng không khỏi khiến cho người khác để ý tới.

Tim cô đập rất nhanh, cũng không biết là do hồi hộp, lo lắng hay vì thứ gì khác, cô cũng rõ ràng.
Giang Vọng không chú ý đến vẻ mặt của cô, nói xong câu đó liền xoay người rời đi ngay.
Gió đêm thổi tới, mới ban nãy ở trong ngõ nhỏ không có cảm giác gì, lúc này mới bắt đầu cảm giác được cái lạnh.
Anh tùy ý buộc dây áo thành một nút trước ngực, còn chưa đi được hai bước thì phía sau lưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy tới, giọng nói của Thịnh Ý có hơi do dự: "Giang Vọng?"
Chàng trai quay đâu, trong mắt mang ý dò hỏi.

Thịnh Ý dừng lại, cuối cùng vẫn thử thăm dò hỏi: "Hình như........cậu bị thương rồi."
Giang vọng cũng không né tránh, cúi đầu nhìn tay của bản thân: "Ừm, bị thương rồi."
Thịnh Ý nhéo vành tai, cũng không biết tiếng 'ừm" này là ý gì, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều.

Quan hệ giữa hai người còn chưa đến mức gọi là thân thiết, vì vậy cô cũng không dám đi quá giới hạn.
Cô lại thở dài, nghĩ nghĩ rồi nói: "Cảm ơn cậu."
Giang Vọng cụp mắt nhìn cô, như thể cảm thấy buồn cười trước thái độ quá nghiêm túc của cô, anh 'ừm" một tiếng, âm thanh như được phát ra từ trong khoang mũi.
Khi Thịnh Ý quay trở lại thì Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu cuối cùng cũng đã hát đến mệt, đang ngồi trên ghế sofa chơi trò xúc xắc.
Nhìn thấy Thịnh Ý bước vào, mắt của Lâm Chiêu Chiêu sáng lên liền hỏi cô: "Cậu ra ngoài nghe điện thoại lâu vậy, mình đợi lâu đến mức sắp buồn ngủ đến nơi rồi."
Lý Lâm cười hỏi: "Ai gọi đến vậy?"
Vừa nói đến cái này, Lâm Chiêu Chiêu liền hưng phấn nói: "Bạn trai cậu ấy."
Động tác của Lý Lâm ngừng lại, Thịnh Ý cúi người cầm ly nước ép hoa quả lên uống một ngụm: "Cậu đừng có mà nói bậy."
Lâm Chiêu Chiêu cười hì hì nói: "Được rồi, là bạn trai tương lai, được chưa?"
Thịnh Ý không hiểu sao lại không muốn Lý Lâm hiểu lầm, cô sợ rằng một ngày nào đó Lý Lâm sẽ kể chuyện này cho Giang vọng nghe, chẳng phải sẽ không tốt sao?
Cô cụp mắt xuống, buồn chán giải thích: "Chỉ là anh trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi.'
Lý Lâm nghe vậy "Ồ" một tiếng, cũng không biết tin hay không tin.
Bởi vì sắc trời cũng không còn sớm, bọn họ nói chuyện vài câu trong phòng riêng rồi rời đi.

Thịnh Ý sau cùng cũng không nói cho bọn họ biết chuyện cô vô tình gặp được Giang Vọng.
Lúc Thịnh Ý trở về nhà đã là rạng sáng, đèn trong phòng khách vẫn còn mở sáng.

Thịnh Ý thay dép lê bước vào, cô phát hiện trong phòng có mùi rượu.

Trần Tĩnh Nhiễm mặc một chiếc váy thắt lưng hoa màu đỏ, quấn khăn choàng lông nhung nằm ngủ trên sofa.

Thảm trải sàn trước sofa rơi lả tả mấy chén rượu, chai rượu trên bàn còn một nửa chưa uống hết.
Cô biết Trần Tĩnh Nhiễm tửu lượng rất kém, khi tâm trạng tốt thì miễn cưỡng có thể uống được một ly, tâm trạng không tốt thì uống được hai ba ngụm liền say.
Gần đây, Trần Tĩnh Nhiễm hình như uống hơi nhiều rượu.
Thịnh Ý đi đến, cúi người nhặt mấy chén rượu rơi trên thảm rồi lại ngồi xổm cạnh ghế sofa nhỏ giọng gọi: "Dì nhỏ?"
Gọi liên tục mấy tiếng thì Trần Tĩnh Nhiễm mới mở mắt ra, nhưng nhìn vẻ mặt hình như là vẫn chưa tỉnh.
Thịnh Ý nói: "Dì vào phòng ngủ đi."
Trần Tĩnh Nhiễm choàng khăn ngồi dậy.
Không khí ban đêm rất lạnh, bà mặc ít như vậy liền ngủ thiếp đi, trên người lại không có chăn bông.

Bà không nhịn được ho khan một tiếng, Thịnh Ý nhẹ nhàng hỏi: "Dì có lạnh không ạ?"
Trần Tĩnh Nhiễm nhắm mắt, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Mấy giờ rồi?"
Thịnh Ý quay đầu nhìn đồng hồ treo tường: "Sắp mười hai giờ rồi ạ."
Trần Tĩnh Nhiễm gật đầu, qua một lúc lại gật đầu tiếp.
Thịnh Ý biết để bà tự mình trở về phòng là không thể được.

Cô đứng lên đỡ lấy cánh tay của Trần Tĩnh Nhiễm, nói:"Nên đi ngủ thôi ạ"
Trần Tĩnh Nhiễm lắc đầu: "Không cần đâu."
Trần Tĩnh Nhiễm ngày thường lãnh đạm, trừ biểu diễn ra thì biểu cảm trên khuôn mặt đều lộ ra rất ít.

Vẻ mặt nhiều nhất đối với Thịnh Ý trong ngày thường đều là cười nhạt.
Thịnh Ý rất ít khi được nhìn thấy một mặt trẻ con của bà như lúc này.
Cô không có kinh nhiệm cùng Trần Tĩnh Nhiễm như lúc này, chỉ có thể hạ giọng, nhẹ nhàng nói: "Nếu dì ngồi ở đây sẽ bị cảm lạnh mất."
Trần Tĩnh Nhiễm vẫn lắc đầu.
Cô nhìn Thịnh Ý, lúc lâu sau mới nói: "Hôm nay dì vui lắm."
Thịnh Ý lập tức hỏi:"Vì sao ạ"
Đợi hồi lâu vẫn không thấy Trần Tĩnh Nhiễm trả lời lại.
Thịnh Ý cúi đầu nhìn, phát hiện Trần Tĩnh Nhiễm lại ngủ mất rồi, cô vốn định ôm bà vào trong phòng, đáng tiếc là không làm được.

Suy nghĩ một hồi, đành phải tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi mới dìu bà ấy từ phòng ngủ lên giường và đắp chăn cho bà.
Chờ đến khi thu dọn xong mọi thứ, Thịnh Ý nghiêng người tắt đèn thoáng nhìn thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, khóe mắt của Trần Tĩnh Nhiễm có nước mắt chảy ra.

Kèm theo đó là giai điệu bà chậm rãi ngâm nga giống như đang mơ.
Là một bài hát tiếng Quảng Đông.
Bà hát: "Ngày này năm sau, lại tròn một năm em không gặp anh, không ai nỡ thay đổi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.