Nạp Thiếp Ký 3

Chương 34: Chương 34: Đi vệ sinh




Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng hô lên một tiếng, ôm lấy nhau, Hạ Phượng Nghi run run nói: "Ngươi đừng dọa người có được không?"
"Ta không dọa các ngươi a, thật đấy, vừa rồi hai người không đi trai phòng ăn cơm, không biết, chúng ta đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc…"
Những lời này làm hai người sợ hãi, mặt cắt không được giọt máu, Phi Yến run run: "Vừa rồi… chúng ta… ở trong này…cũng nghe thấy… tiếng trẻ con khóc…"
Hạ Phượng Nghi đánh nhẹ lên tay Phi Yến: "Ngươi còn nói, định dọa chết người sao?"
Mạnh Thiên Sở cười ha ha: "Đừng nghe bọn họ kể chuyện ma quỷ, trên thế gian này làm gì có quỷ!" Hắn đứng dậy động đậy tay chân một chút: "Được, bổn thiếu gia sẽ làm hộ hoa sứ giả, ta hộ tống các ngươi đi, đứng bên ngoài chờ, còn sợ hãi nữa không?"
Phi Yến vui vẻ nói: "Thật ư? Tốt quá, cám ơn ngươi!"
"Không cần! Việc nhỏ vậy không cần cảm tạ, khi ta làm việc đại sự cho các ngươi, lúc đó cảm tạ cũng được."

"Đại sự?" Phi Yến bĩu môi theo thói quen "ngươi thì có thể làm được chuyện đại …hì hì, Phi Yến nói sai rồi, thiếu gia rất lợi hại, nhất định có thể làm đại sự! Ta cám ơn trước!"
Mạnh Thiên Sở trừng mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ, may mà ngươi sửa miệng mau lẹ, nếu không lão tử sẽ để mặc cái ngươi với hai cái bụng đầy nước ở đây.
Mạnh Thiên Sở cầm lấy ngọn đèn trên bàn, một tay che gió, cẩn thận bước ra ngoài. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến tuy còn sợ, nhưng hiện tại dù sao cũng có một nam nhân ở bên, lá gan cũng to lên không ít, hơn nữa lại cần phải đi không nhịn được, liền đi theo sau hắn, hướng về phía sau chùa.
Đi ngang qua phòng vợ chống Tần Dật Vân, nghe thấy tiếng nói: "Phu nhân, người nghỉ đi, ta về phòng ngủ." thanh âm này của nha hoàn Tễ Văn. Mạnh Thiên Sở nhìn về phía đó, chỉ thấy trên cửa sổ có hai bóng người in lên giấy dán.
Nghe Tần phu nhân ừ một tiếng, thanh âm đầy vẻ bất đắc dĩ, Mạnh Thiên Sở hơi buồn cười, Tần phu nhân câu dẫn mình và Trương Chấn Vũ không đắc thủ, đi tìm tiểu hòa thượng Hư Tùng lại bị phương trượng Huyền Âm bắt gặp, khó trách tâm tình nàng ta không tốt.
Nhà vệ sinh ở sau chùa mấy chục bước, Mạnh Thiên Sở hộ tống họ đến nơi, đưa đèn cho hai người, nói: "Ta đứng bên ngoài chờ, đừng lo lắng, không sao đâu, nếu quỷ có đến thật, ta bắt về làm cảnh trong nhà."
Phi Yến trừng mắt, sẵng giọng: "Ngươi còn nói! Muốn hù chết chúng ta mới cam tâm phải không?" rồi đưa tay lấy ngọn đèn, chiếu sáng phía trước, cùng Hạ Phượng Nghi chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.
Mạnh Thiên Sở cảm thấy ngại ngại khi đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ như vậy, hắn bước về phía đại hùng bảo điện, từ nơi này có thể nhìn thấy ngọn đèn trong nhà vệ sinh.
Hắn tựa vào bức tường bên cạnh, suy nghĩ miên man, giá mà lúc này có một điếu thuốc thì tốt biết bao. Điện thoại không, internet không, đến cả thuốc lá cũng không nốt, làm sao lão tử sống được bây giờ?
Đang mải suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Hạ Phượng Nghi kêu khóc ầm ỹ: "Tướng công!"
Hóa ra, lúc các nàng đi ra, không thấy Mạnh Thiên Sở, tưởng rằng hắn đã bị nữ quỷ kia bắt đi mất rồi, nên hoảng loạn kêu.
Mạnh Thiên Sở vội vàng hô: "Phượng Nghi! Phi Yến! Ta ở đây!"

Hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Họ cẩn thận che ngọn đèn, chậm rãi lại gần Mạnh Thiên Sở. Phi Yến vẫn còn sợ, không nhịn được phụng phịu sẵng giọng: "Ngươi… sao lại chạy xa như vậy? Không phải đã nói chờ chúng ta ở bên ngoài sao?"
Mạnh Thiên Sở cười: "Ta… ta đứng bên ngoài, vậy chẳng phải mạo phạm mỹ nhân sao?"
"Cái gì mà mạo …" Phi Yến dịu giọng, rõ ràng bắt hắn đứng đợi ở chỗ đó quả thực không tiện, hừ một tiếng, kéo tay Hạ Phượng Nghi trở về. -
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong rừng cây truyền đến tiếng trẻ con khóc: "Oa! Oa! Oa!"
Tóc tai Mạnh Thiên Sở dựng đứng lên, bức tường sau lưng hắn đột nhiên lạnh lẽo, tưởng như đó là băng vậy.
Tuy rằng hắn làm pháp y, từng nhiều lần tiến hành giải phẫu thi thể một mình trong phòng thí nghiệm, với hắn mà nói, thi thể chẳng qua chỉ là vật còn lại sau khi sinh vật kết thúc sinh mệnh. Cho nên, vô luận là thi thể còn mới hay đã hủ bại bốc mùi hôi thối, dao mổ của hắn cũng chưa từng run. Còn đối với sự kiện vô hình thần bí này, phản ứng của hắn cũng giống bao người: sợ hãi.
Phi Yến sợ run cả người, ngọn đèn trong tay rơi xuống đất, tắt ngúm. Hạ Phượng Nghi thét lên một tiếng kinh hãi, nắm chặt tay Mạnh Thiên Sở, tưởng như muốn nhảy ngay vào lòng hắn. Phi Yến run run rẩy rẩy, nép sát người vào Mạnh Thiên Sở.
Thấy các nàng sợ hãi đến mức này, Mạnh Thiên Sở không thể tỏ ra sợ hãi được. Hắn vỗ vỗ nhẹ lên tay Hạ Phượng Nghi, tỏ ra khẩn trương nhìn về phía có tiếng trẻ con vừa khóc, nói: "Các ngươi về trước, ta đi xem thế nào!"

"Đừng… đừng đi!" Hạ Phượng Nghi run run nói.
"Không có gì phải sợ cả, thế giới này không có ma quỷ!" Mạnh Thiên Sở cố gẵng rút tay ra, nhưng đã bị Hạ Phượng Nghi nắm thật chặt, không rút được.
Tính cách Hạ Phượng Nghi thập phần cao ngạo, cực kỳ xem thường Mạnh Thiên Sở, nếu không phải sợ đến mức này, đừng bao giờ nghĩ đến việc nàng nắm tay hắn, hơn nữa lại nắm chặt không buông như vậy. Mạnh Thiên Sở thấy đây chính là lúc cần phải cải thiện hình ảnh của mình.
Phi Yến tự tìm cho mình lý do để bớt sợ hãi: "Đúng vậy, thiếu gia nói đúng, không chừng đó là tiếng trẻ con khóc, hay là thôn dân phụ cận cố ý trêu ghẹo chúng ta."
Mạnh Thiên Sở thuận miệng: "Không đúng, vừa rồi tiểu hòa thượng Hư Tùng có nói, hơn mười dặm quanh ngôi chùa này đều là núi cao rừng sâu; trừ ngôi chùa này, ngoài kia đều không có ai sinh sống cả."
Mạnh Thiên Sở không giải thích thì thôi, nói ra những lời này, càng làm hai người sợ hãi, khóc òa lên. Lúc này, tiếng trẻ con khóc kia lại vang lên, có vẻ như đang tiến gần về phía bọn họ. Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến sợ đến mức hồn phi phách tán, toàn thân lạnh ngắt, run rẩy khụy chân xuống, muốn chạy trốn cũng không chạy nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.