[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm

Chương 47: [Thế giới thứ nhất] Hào Môn Nghịch Tập (47)




"Được, tôi đưa cô tiền, chúng ta sau này đừng liên lạc nữa." Sau khi nói xong những lời này, Mộ Liên cúp máy.

Bốn triệu đối với Mộ Liên mà nói không phải một con số lớn, chẳng qua hắn trách bản thân ban đầu không nhìn rõ Tần Trăn Trăn, vì cô ta mà mất đi Tần Dung.

Nhớ tới Tần Dung, Mộ Liên càng khổ sở, hắn bây giờ rất hối hận.

Có điều trên đời này không ai bán thuốc hối hận, Mộ Liên cũng không hiểu tại sao mình lại ngu ngốc nhảy vào chuyện này.

Ngày hôm sau Mộ Liên bảo trợ lý chuyển bốn triệu qua cho Tần Trăn Trăn, hắn dùng bốn triệu mua lại sự yên tĩnh cho mình.

Sáu triệu Tần Trăn Trăn thiếu công ty cuối cùng cũng gom đủ, nhưng Tô Hòa sao có thể cho cô ta cơ hội này?

Còn không chờ Tần Trăn Trăn đem tiền bù lại, Tô Hòa đã tra ra sổ sách giả kia trước một bước.

Sau khi Tần Tranh Vanh biết chuyện này liền nổi trận lôi đình, hắn cũng biết Tần Trăn Trăn không thích hợp với vị trí này, nhưng nghĩ rằng con người sau khi trưởng thành sẽ tiến bộ, cho nên phái rất nhiều người đắc lực giúp đỡ cô ta.

Ai ngờ Tần Trăn Trăn không hề cống hiến cho công ty một chút gì, ngược lại còn làm giả sổ sách, lấy từ công ty sáu triệu.

Khoảng thời gian này Tần Trăn Trăn ở công ty biểu hiện cũng không tốt, hơn nữa làm giả sổ sách là chuyện lớn, Tần Trăn Trăn tức tới mức suýt chút nữa bất tỉnh.

Làm giả sổ sách không phải chuyện nhỏ, đây là phạm pháp, phải ngồi tù đó!

Mặc dù Tần thị do một tay Tần Tranh Vanh sáng lập, nhưng người góp vốn vào Tần thị không chỉ có người của Tần gia.

Cho dù là Tần Tranh Vanh tự mình làm giả sổ sách, tổn hại công ty, hắn cũng có thể bị kiện ra tòa.

"Kêu nó đến cho tôi!" Tần Tranh Vanh gần thét với Lý Uyển Linh, "Bà sinh ra cái loại con gái gì vậy, loại chuyện này cũng dám làm, nó muốn ăn cơm tù phải không?"

Mặt Lý Uyển Linh cũng tái nhợt, bà ta không hiểu chuyện công ty lắm, nhưng nghe luật sư nói qua phải ngồi tù, hơn nữa số tiền Tần Trăn Trăn liên quan rất lớn, xử phạt cũng rất nặng.

Tần Trăn Trăn là chỗ để đời sau bà ta dựa vào, Lý Uyển Linh cũng không muốn cô ngồi tù, cho nên mới gom tiền khắp nơi cho cô ta.

Tần Trăn Trăn có thể góp đủ bốn triệu, đều là dựa vào Lý Uyển Linh lén mượn người ngoài, dựa vào danh tiếng của Tần Trăn Trăn bây giờ, những chị em kia của cô ta căn bản sẽ không giúp.

Thấy chuyện bại lộ, Lý Uyển Linh vội vàng gọi cho Tần Trăn Trăn, kêu cô ta về nhà.

Sau khi cúp máy, Lý Uyển Linh thấp giọng cầu khẩn Tần Tranh Vanh, "Trăn Trăn còn nhỏ, nếu nó bị bản án như vậy sau này phải làm sao? Anh ngàn vạn lần không thể kiện nó."

"Công ty là của mình tôi sao? Tôi thấy nó tự làm bậy không thể sống!" Tần Tranh Vanh trợn tròn mắt, "Hôm nay nếu nó không nói rõ sáu triệu kia ở đâu, tôi đánh gãy chân nó."

Lần này Tần Tranh Vanh thật sự tức giận, nói xong hắn đúng thật đi tìm vũ khí.

Nếu là trước kia Lý Uyển Linh chắc chắn không tin Tần Tranh Vanh có thể động thủ, nhưng từ lần trước hắn vì Tần Dung đánh Tần Trăn Trăn mấy roi, Lý Uyển Linh cũng không dám ôm hy vọng đó nữa.

"Anh bình tĩnh một chút, nó dù sao cũng là con gái ruột của anh, nếu anh thật sự đánh hỏng nó, nửa đời sau nó làm sao sống tiếp?" Lý Uyển Linh đi theo sau lưng Tần Tranh Vanh, mặt đầy kinh hãi.

"Bà còn mặt mũi xin tha thứ cho nó, bà nhìn xem nó làm ra cái chuyện gì? Nếu nó có thể có một nửa năng lực của Dung Dung, tôi có thể tiết kiệm bao nhiêu tâm tư?" Tần Tranh Vanh rút ra một cây roi mây, sắc mặt hắn u ám.

Nhìn thấy roi mây trong tay Tần Tranh Vanh, mí mắt Lý Uyển Linh co rút.

Cây roi mây đó to bằng cánh tay con nít, cái này to hơn so với cây lần trước nhiều, quất trên người sẽ đau cỡ nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.