Lộng Triều

Quyển 2 – Chương 26: Phát huy




- Tiểu Đông, là em à?
Triệu Quốc Đống không ngờ Hàn Đông lại tới tìm mình.

- Là em.
Trong mắt lộ ra một tia buồn bã và cô đơn.

- Lại đây, ngồi đi.
Triệu Quốc Đống rót trà cho Hàn Đông. Hàn Đông không nói gì mà ngồi trên ghế.

Số tiền mượn cô thì Triệu Quốc Đống đã sớm trả, vì thế quan hệ hai người dần nhạt đi và trở nên khó hiểu. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không biết sao quan hệ của mình và Hàn Đông lại thành như vậy, có lẽ có quan hệ với Khổng Nguyệt, có lẽ do hắn tự suy nghĩ mà thôi. Hàn Đông chỉ coi hắn là một người bạn tốt thì sao?

Chén trà làm vẻ mặt Hàn Đông tốt lên một chút. Cô cầm chén trà mà không nói gì, điều này làm Triệu Quốc Đống rất buồn bực không biết cô nghĩ như thế nào?

Ngay khi Triệu Quốc Đống suy nghĩ xem Hàn Đông có chuyện gì, Hàn Đông cũng đang lẩm nhẩm cái tên Triệu Quốc Đống. Người đàn ông này một chân bước vào trái tim cô, chân kia lại mãi không tiến vào.

Quan hệ mập mờ của Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt không giấu được cô. Mặc dù cô và Khổng Nguyệt đã đề phòng nên quan hệ kém đi, nhưng cô có thể dễ dàng cảm thấy giữa Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt có quan hệ không muốn ai biết.

Tâm trạng Khổng Nguyệt sao giấu được cô, mà ai đang qua lại với Khổng Nguyệt thì không cần hỏi cũng biết.

Nụ cười hạnh phúc và tâm trạng vui vẻ của Khổng Nguyệt làm Hàn Đông đau nhói. Nhưng cô cố chịu đựng, cô không muốn dùng thủ đoạn đi giành giật đàn ông. Nếu có duyên thì sẽ đi được cùng nhau.

Cô hy vọng Triệu Quốc Đống có thể chọn giữa mình và Khổng Nguyệt, nhưng chờ đến bây giờ mà vẫn chưa có câu trả lời.

Bây giờ cô không thể không rời đi, cô không thể vì tình yêu mơ hồ này mà mất cơ hội. Mà tình yêu đó có thuộc về cô hay không cũng khó nói.

Trước khi đi cô muốn đến thăm người đàn ông thiếu chút nữa thuộc về mình.

- Em sẽ đi.

- Đi ư? Em đi đâu?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.

- Em lên thành phố.
Hàn Đông nói.

- Ở đâu trên thành phố?
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Lâu như vậy Hàn Đông cũng chỉ thi thoảng tới đây chơi, hai người từ chỗ không có gì giấu nhau giờ bây giờ đã biến mất.

- Ban Tuyên giáo Thị ủy.
Vẻ buồn bã của Hàn Đông thì Triệu Quốc Đống thấy được. Hắn cũng cảm nhận quan hệ hai người đang nhạt đi. 

- Một cơ quan tốt. Hàn Đông, em học khoa Trung văn, đi lên Ban Tuyên giáo đúng hợp sở trường.
Triệu Quốc Đống cố ý tạo không khí mà nói:
- Anh bây giờ mới nhận chức nên phải cố tạo thành tích, cũng cần tuyên truyền. Có em ở trên đó đánh trống giúp anh thì không cần lo rồi.

Giọng Triệu Quốc Đống thay đổi làm Hàn Đông run lên. Hắn vui vì mình lên Ban Tuyên giáo Thị ủy, hay cảm thấy mình có giá trị lợi dụng?

Ánh mắt chân thành của Triệu Quốc Đống làm Hàn Đông mất suy nghĩ kia. Hắn không phải người như vậy, đây là hắn thật lòng mừng cho mình. Điều này làm trong lòng Hàn Đông nóng lên.

- Nói gì thế? Em vừa tới Ban Tuyên giáo thì chỉ làm chân rót nước, dọn dẹp mà thôi.
Hàn Đông nở nụ cười.

- Ồ, học sư phạm Trung văn mà làm như vậy sao? Ban Tuyên giáo có phải hơi phí nhân tài không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Có phải không muốn giúp anh nên lấy lý do không?

Hàn Đông nhìn Triệu Quốc Đống đầy u oán rồi nói:
- Có thể giúp anh thì em có thể không giúp sao? Anh nếu muốn thì em sẽ tuyên truyền giúp anh, cùng lắm thì em sẽ tìm người giúp anh.

Triệu Quốc Đống nghe ra ý trong lời Hàn Đông nên nói:
- Ha ha, Tiểu Đông, Ban Tuyên giáo Thị ủy là miệng lưỡi Thị ủy, không phải dễ tới đó. Sao không nghe thấy tin gì về việc em điều lên nhỉ?

- đàn ông các anh chỉ quan tâm mấy vấn đề này sao?
Hàn Đông tức tối trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, sau đó cúi đầu mà nói:
- Chú hai em vừa được điều từ Lam Sơn đến Thị ủy An Đô, là chú ấy điều giúp em.

Triệu Quốc Đống đúng là có chút tò mò về lai lịch của chú Hàn Đông, chẳng qua việc này không liên quan đến hắn. Hơn nữa Hàn Đông không muốn hỏi thì Triệu Quốc Đống cũng không muốn hỏi nhiều.

- Bao giờ em đi?
Triệu Quốc Đống hỏi.

- Ngày mai.

- Nhanh như vậy sao? Có cần mang theo gì không? Hay là em đưa em lên.

- Không cần, trong ban sẽ điều xe xuống giúp em thu dọn, cũng chỉ có một chút mà thôi.
Hàn Đông nói:
- Đến đây như một giấc mơ ngắn mà lại khắc sâu. Hơn năm là đã đi rồi.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ ý trong câu nói của Hàn Đông. Ngăn ngủi, đúng là ngắn, còn khắc sâu lại làm người ta phải suy nghĩ. Vì sao lại khắc sâu, đó là cảm xúc mà mình mang tới cho cô ư?

Triệu Quốc Đống cho rằng Hàn Đông là một cô gái rất tự lập thì không nên như vậy. Nhưng tình cảm thì không thể nói rõ, bây giờ xem ra Hàn Đông cũng là như vậy.

- Bởi vì ngắn nên mới khắc sâu. Tiểu Đông, có vài thứ không được thì em mới thấy nó đẹp, mà khi đạt được có lẽ em mới phát hiện nó không hoàn hảo như mình nghĩ.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.

- Vậy ư? Lời này của anh là đang giải thoát cho em hay cho anh?
Hàn Đông nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Quốc Đống làm hắn run lên.
- Đều không phải, đây là anh nói thật lòng nhưng chưa chắc đã chính xác.

Hàn Đông đột nhiên nở nụ cười như hoa, cô đứng lên nói:
- Quốc Đống, cảm ơn những lời này của anh. Ít nhất đã an ủi em, làm em không quá mất mát.

- Tiểu Đông, duyên phận giữa con người khó có thể nói. Nhớ lần trước khi chúng ta lên núi Vân Thai, có duyên không phận thì là hạnh phúc hay đau khổ, mỗi người có giải thích khác nhau.
Triệu Quốc Đống như một nhà hiền triết mà nói.

- Có người không mong sống bằng trời đất nhưng mong được một phút huy hoàng cũng đáng. Có người theo đuổi vĩnh hằng. Có người lại muốn sống thật bình thản. Thế giới này luôn phức tạp, luôn thay đổi. Con người là động vật có trí tuệ cao nhất, đầu óc chúng ta phức tạp hơn vũ trụ, cho nên chúng ta luôn không thể giải thích tình cảm sẽ như thế nào.

Hàn Đông nghe những lời Triệu Quốc Đống đột nhiên phát ra. ÁNh mắt cô nhìn Triệu Quốc Đống cũng phức tạp hơn rất nhiều. Đây là một người đàn ông rất thú vị, một người không giống các người đàn ông bình thường. Mỗi câu nói của hắn đều đủ để đánh mạnh vào trái tim cô, làm cô muốn ddapss lại. Tại sao người đàn ông này luôn có vẻ cách xa mình thế?

- Quốc Đống, lời này của anh đúng là có thể đưa vào sách tình cảm.
Hàn Đông thở dài nói:
- Cũng không phí công hôm nay em tới đây tạm biệt anh, coi như học tập thêm.

- Tiểu Đông, không nên như vậy, con đường của anh và em còn dài, ngày sau xảy ra chuyện gì thì ai có thể nói rõ? Tất cả đều ở tương lai mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Vâng, em hiểu.
Hàn Đông ngẩng mặt lên mà nói:
- Em theo chủ nghĩa lạc quan. Được rồi, em đi đây.

- Lên thành phố gọi điện cho anh. Anh lên tỉnh có phải có điểm dừng chân không nhỉ?
Triệu Quốc Đống cũng không giữ cô lại mà chỉ cười nói.

- Quân tử nhất ngôn?

- Lại thế rồi, anh sớm nói mình không phải quân tử. Thời buổi bây giờ mà làm quân tử sẽ rất mệt, chẳng qua anh nói chuyện sẽ giữ lời.
Triệu Quốc Đống cầm áo ngoài của Hàn Đông lên rồi nói:
- Đi, anh tiễn em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.