Long Huyết Chiến Thần

Chương 673: Thần Ma Nhị Tộc




“Đứa bé Long Thần kia, thực lực siêu quần, tâm tính cứng cỏi nhưng đối thủ của hắn, hẳn là Địa Vũ cảnh ngũ trọng, đối thủ khủng bố như vậy, hắn làm sao đoạt được Kỳ Kỳ? Hiện tại nhìn lại, Phong Tuyền nổi giận, chắc là không đoạt được Thiên Phong mạch nhưng mà Long Thần không có tới tìm ta, nói đúng hơn là hắn không có mặt mũi nào tới gặp ta, chuyện này cũng không trách hắn, ta giao một nhiệm vụ không thể hoàn thành cho hắn.”

Hoàng Phủ Phong Trần bất đắc dĩ lắc đầu.

Mà mỹ phu bên cạnh, đôi mắt đã đẫm lệ, tràn đầy bờ mi.

“Phong Trần, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy, nàng thật sự không nên chết đi?”

Nói tới đây, nước mắt chảy đầm đìa.

Hoàng Phủ Phong Trần thở dài, không nói thêm gì nữa, ôm mỹ phụ vào trong phòng.

Cuộc sống của bọn họ bây giờ, không buồn không lo, tiêu diêu tự tại, có rất nhiều chuyện không cần phải suy nghĩ, có thể nói cuộc sống bây giờ là bọn họ ước ao, tuy nhiên cái thiếu hụt duy nhất chính là Hoàng Phủ Kỳ, khiến cho tiểu viện này tràn đầy vô tận bi thương.

Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, hai vợ chồng đã tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, tại một ngày, bọn họ đang ăn cơm trưa, khi hai người đang nhớ tới Hoàng Phủ Kỳ, nhìn nhau, cùng cười khổ, hai người lúc này mặc dù đã mất ngày rồi không có ăn cái gì nhưng mà chẳng muốn ăn miếng nào cả.

Hai mắt đỏ bừng, mấy ngày qua, mỗi lần nhớ lại nữ nhi, nước nước liền chảy xuống ròng ròng, ánh mắt mỹ phụ đã sưng lên rồi.

“Đều tại ta cả, bây giờ trở thành một phế nhân, cái gì cũng không làm được!”

Khuôn mặt Hoàng Phủ Phong Trần đều là vẻ tự trách.

“Phong Trần, đừng nói như vậy, ta biết ngươi khó xử, trách là trách nữ nhân lòng dạ độc ác kia!”

Mỹ phụ cắn hàm răng nói.

Nhiều ngày qua, hai người gần như tuyệt vọng hoàn toàn.

Đúng vào lúc này…

“Phụ thân, mẫu thân!”

Bỗng nhiên tiếng gọi quen thuộc, vang lên trong tiểu viện, hai người sau khi nghe được thanh âm kia, hô lên một tiếng từ trên ghế đứng bật dậy.

“Ta nghe lầm sao?”

Trước tiên bọn họ nghĩ đến điểm này dẫu rằng đó là thanh âm của Hoàng Phủ Kỳ nhưng Hoàng Phủ Kỳ sớm đã mất rồi.

Thế nhưng, hai người cùng có thể nghe lầm hay sao?

Cho nên, rất nhanh bọn họ phản ứng lại, trên mặt tràn ngập nụ cười tuyệt xử phùng sinh!

“Kỳ Kỳ trở về!”

Bọn họ kích động hướng bên ngoài phóng đi, thậm chí trực tiếp bị cái ghế đụng ngã nhưng bọn họ không một chút nhíu mày, trên mặt hai người tràn ngập thần sắc mừng như điên.

Bọn họ vọt ra ngoài sân, thấy được giữa sân một cô bé mặc hoàng y, vòng bạc trên tay cô bé lắc lư, hết sức phấn khởi hướng mình vọt tới, như là thanh tĩnh từ trong mộng, hai vợ chồng kích động nước mắt bừng lên.

Hoàng Phủ Phong Trần cho dù đảm nhiệm Hoàng Phủ gia tộc những mười năm cũng không có vui vẻ như lần này.

Toàn bộ thế giới của bọn họ, chỉ còn lại đứa bé này thôi.

Tình phụ tử đều là vô cùng tận, vĩnh viễn vượt qua hết thảy. Nhưng mà đây cũng là loại yêu thương tầm thường nhất, cơ hồ người người có thể có được, mà mỗi một người tại thời điểm mất đi yêu thương này mới có khả năng lĩnh ngộ nỗi đau triệt để từ nội tâm, hối tiếc không kịp.

Mang tâm tình kích động, Hoàng Phủ Phong Trần ôm tiểu hài tử đó vào trong ngực, trên người cô bé truyền tới vẻ mềm mại khiến cho Hoàng Phủ Phong Trần hiểu được, hết thảy không phải là đang nằm mơ, hắn không thể một mình một người tư hưởng, vội vàng giao con gái vào trong ngực mẹ của nàng, kích động nói: “Không sai là Kỳ Kỳ là Kỳ Kỳ!”

Về phần thê tử của hắn, lúc này đã khóc đến không thấy trăng sao, nước mắt chia làm hai loại, một loại là bi thương, một loại khác là vui mừng.

“Phụ thân, mẫu thân, Kỳ Kỳ trở về rồi, tại sao các ngươi còn khóc? Hơn nữa các ngươi đã lớn như vậy rồi, mà còn khóc nhè nữa?”

Hoàng Phủ Kỳ nhìn nước mắt chảy xuống từ trong mắt cha mẹ, vội vàng lên tiếng.

“Ai nói chúng ta khóc hả?”

Hoàng Phủ Phong Trần vội vàng lau đi nước mắt, hắn đánh giá Hoàng Phủ Kỳ, xác định không có bất kỳ thương tổn nào, cánh tay hoàn hảo, bắp đùi hoàn hảo, hết thảy đầy đủ, thậm chí bản thân nữ nhi còn ưu tú hơn cả trước đây, Hoàng Phủ Kỳ rất là hài lòng.

Thật ra đối với người làm cha mẹ, trong nhân sinh chuyện vui vẻ nhất chính là, thấy con cái của mình bình an, đối với bọn hắn mà nói đây là lễ vật lớn nhất.

Khi mỹ phụ kích động hỏi han Hoàng Phủ Kỳ, Hoàng Phủ Phong Trần lúc này mới nhìn Long Thần đứng ở cửa, nhìn một nhà ba người đoàn tụ.

Thiếu niên này bình tĩnh đứng đó giống như là dung hợp với thiên địa vậy, bình bình đạm đạm, tất cả phong mang đều dấu đi, giống như là một thư sinh vô hại cả người lẫn vật nhưng Hoàng Phủ Phong Trần biết, Long Thần hôm nay, so với thời điểm gặp nhau trước đó quả thực đã trưởng thành rất rất nhiều… Có lúc, Hoàng Phủ Phong Trần cảm thấy Long Thần tồn tại như là một kỳ tích.

“Nhiều ngày rồi, rốt cuộc ngươi đã trở lại, lúc trước có chút trách cứ ngươi, thật xin lỗi. Long Thần, đối với ta bây giờ mà nói, cảm tạ ra, ta cũng không biết nên nói thế nào nữa…”

Hoàng Phủ Phong Trần có chút xấu hổ nhìn Long Thần nói.

Long Thần cười cười, nói: “Không sao, tâm ý của Hoàng Phủ gia chủ ta hiểu. Hơn nữa,, ta với Kỳ Kỳ là huynh muội tốt, ta cứu nàng cũng không phải là muốn nhận cảm tạ của ngươi, ha hả.”

Lời nói của Long Thần khiến cho không khí mọi người trong sân trở nên sống động hơn.

“Ta bây giờ đã là thường dân cũng đường đường gọi ta gia chủ nữa, ngươi đã là huynh muội Kỳ Kỳ, mà ta hơn ngươi mười mấy tuổi, gọi ta một tiếng Trần thúc là được, một đường bôn ba, vào nhà trước rồi tâm sự sau.”

Hoàng Phủ Phong Trần cười khổ nói.

“Không cho đại ca ca đi!”

Hoàng Phủ Kỳ vội vàng ra khỏi ngực mẫu thân mình, sau đó chạy tới khoác cánh tay Long Thần, kéo Long Thần vào trong nhà.

“Tiểu nha đầu này…”

Long Thần chỉ có thể cười bất đắc dĩ.

Nhìn ra được, vợ chồng bọn họ đang dùng cơm, thế nhưng bọn họ lúc này cũng không có tâm tình ăn cơm, thu dọn xong xuôi, Hoàng Phủ Phong Trần mới nói: “Lần này dùng thời gian dài lâu như vậy, chắc là có chuyện gì xảy ra phải không?”

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Long Thần mới nói qua một lần chuyện xảy ra lúc trước, cho Hoàng Phủ Phong Trần biết. Hắn bỏ qua chuyện Tiểu Miêu, nói mình từ trong một bản cổ tịch, tìm được phương pháp cứu sống Hoàng Phủ Kỳ.

Nghe tới đoạn Long Thần trực tiếp đi Vĩnh Sinh thần hải, cuối cùng lại giết chết Thiên Hoàng Thần Điểu, hai vợ chồng Hoàng Phủ Phong Trần ngây người như phỗng, khó tin nhìn Long Thần, Hoàng Phủ Phong Trần nói: “Thiên Hoàng Thần Điểu, tại Thần Vũ thánh triều tồn tại ít nhất cũng mấy trăm năm, mấy trăm năm qua, không người nào dám tới chọc hắn, mà ngươi…”

Long Thần có thể giết chết Thiên Hoàng Thần Điểu cũng đã nói rõ, cấp bậc hắn bây giờ đã vượt qua Vũ đế Triệu Vô Cực.

“Thần Vũ thánh triều trước kia người mạnh nhất chính là Triệu Vô Cực và Thiên Hoàng Thần Điểu, hiện tại Triệu Vô Cực đã bị đồ đệ của hắn giết chết, mà Thiên Hoàng Thần Điểu cũng bị người ta làm thịt rồi, Thần Vũ thánh triều sớm đã hoàn toàn không giống với trước kia,… Long Thần, thiên phú của ngươi, thuộc loại hiếm thấy mà ta kiến thức qua, cái tuổi này của ngươi mà đến cảnh giới như vậy, đoán chừng ở tại chín thánh triều kia cũng được coi là thiên tài!”

Ánh mắt Hoàng Phủ Phong Trần nhìn Long Thần, chẳng những tràn đầy vẻ cảm kích, mà còn kính nể nồng đậm. Long Thần có thể mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, trực tiếp đi Vĩnh Sinh thần hải, muốn cứu sống Hoàng Phủ Kỳ, một phần ân đức này Hoàng Phủ Phong Trần biết, cả đời này của mình hẳn là trả không nổi.

Ban đầu, hắn đưa chiến kỹ của Hoàng Phủ gia tộc Liễu Nhứ Tùy Phong Bộ cho Long Thần, nghĩ lại từ ngày hôm đó là hành động sáng suốt cỡ nào. Nếu như không phải là Long Thần mà nói, lần này Hoàng Phủ Kỳ không chạy trời không khỏi nắng.

Tại trong chín đại thánh triều kia, số lượng Cổ Phần lệnh nhất định phải vượt qua Thần Vũ thánh triều, người có thể đi Thái cổ bãi tha ma, chắc là rất nhiều, lần này nghe Hoàng Phủ Phong Trần nhắc tới chín thánh triều kia, hắn liền hỏi: “Trần thúc, ngươi nói cho ta biết một chút chuyện về chín thánh triều kia đi.”

Hoàng Phủ Phong Trần nghi hoặc nói: “Ngươi cũng muốn lấy Cổ Phần lệnh, sau đó đi vào Thái cổ bãi tha ma sao?”

Long Thần gật đầu.

Hoàng Phủ Phong Trần lắc đầu, nói: “Long Thần, ta hiện thời đề nghị ngươi đừng làm như vậy.”

“Tại sao?”

“Ngươi bây giờ còn trẻ, ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới, thực lực của ngươi so với Địa Vũ cảnh tứ trọng, thực lực như vậy chỉ được xem như là thiên tài, mà không thể tính là cường giả, mà đi vào trong Thái cổ bãi tha ma, không người nào là cường giả? Ngươi cùng với đám tuổi trẻ kia tranh đấu bảo tàng, có thể thắng lợi nhưng đối với những vị tiền bối, ngươi chắc là thua kém rất nhiều, trong chín đại thánh triều kia, Địa Vũ cảnh thất trọng nhiều như chó, đến Địa Vũ cảnh bát trọng mới có khả năng được xem như là một cường giả. Có thể đi vào Thái cổ bãi tha ma, trừ một số người bởi vì vận khí, ít nhất cũng có thực lực Địa Vũ cảnh tứ trọng, ngươi đi vào cũng bị xếp chót, sao không tu luyện thêm mấy năm nữa, chờ người đến Địa Vũ cảnh thất trọng, sợ rằng chỉ hơi có chút bảo vệ tính mạng mà thôi.”

Hoàng Phủ Phong Trần phân tích. Lời hắn nói quả thật phải để ý. Trong Thái cổ bãi tha ma, khẳng định bảo vật rất nhiều nhưng mà hung hiểm càng thêm nhiều hơn, chẳng những có tai nạn tự nhiên cũng có yêu thú tập kích, càng kinh khủng hơn chính là lúc tranh đoạt bảo vật tự giết lẫn nhau! Mỗi lần đi vào trong Thái cổ bãi tha ma, người còn sống sót cũng rất ít, thực lực giống như Long Thần vậy đi vào, căn bản chỉ là dâng mạng thôi.

Cho nên, Hoàng Phủ Phong Trần muốn Long Thần tu luyện thêm mấy năm nữa, có chút vốn liếng, khi đó mới đi vào Thái cổ bãi tha ma.

“Ngươi nếu như cảm thấy Thần Vũ thánh triều cản trở đường phát triển của ngươi, ngươi cũng có thể đi mấy thánh triều khác, trong những thánh triều kia, cường giả giống như rừng vậy, tăng thêm cơ hội rất lớn, tuy nhiên nó không có hung hiểm như chém giết ở trong Thái cổ bãi tha ma! Đợi đến khi thực lực của ngươi đứng trên đỉnh phong vạn quốc cương vực, thì đi vào đó đoạt bảo vật, đây còn không phải vạn vô nhất thất sao?”

Hoàng Phủ Phong Trần lo lắng cho Long Thần ở trong đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lãng khí không công thiên phú cực tốt. Hơn nữa, từ khi Long Thần cứu Hoàng Phủ Kỳ, hắn liền đem Long Thần trở thành người nhà của mình, cho nên mới khuyến cáo như vậy.

Long Thần lắc đầu kiên định nói: “Trần thúc, bởi vì có một số nguyên nhân, Thái cổ bãi tha ma kia ta nhất định phải đi, thật ra không gạt gì ngươi, mục đích ta tới Thần Vũ thánh triều chính là muốn đi vào Thái cổ bãi tha ma, chỉ cần có thể đi vào, dù cho có chết ở trong đó Long Thần cũng vô oán vô hối.”

“Như vậy…”

Thấy vẻ kiên định trong mắt Long Thần, Hoàng Phủ Phong Trần biết, hắn thật sự có chuyện.

Chuyện này đối với Long Thần chắc là rất rất trọng yếu, cho nên hắn cũng không nói nhiều nữa, liền nói: “Đã như vậy, ta không có cách nào rồi, thế nhưng Phong Tuyền tới Thần Vũ thánh triều chính là tranh đoạt Cổ Phần lệnh, ngươi cũng muốn Cổ Phần lệnh, chẳng phải cuối cùng cũng phải động thủ với nàng?”

Long Thần hỏi ngược lại: “Trần thúc, ngươi cảm thấy nàng dừng lại tại Thần Vũ thánh triều, ta sẽ không có khả năng quyết chiến với nàng sao? Còn có Triệu Đan Trần, ta cùng với bọn họ, chung qua có một trận chiến, người thắng cuối cùng nhận được Cổ Phần lệnh.”

Khẩu khí Long Thần rất lớn nhưng Hoàng Phủ Phong Trần không nghi ngờ chút nào, hắn nên có thực lực như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn không nói về đề tài đó nữa, trước tiên hắn dặn dò Long Thần ở trong đó phải cẩn thận, sau lại đến chuyện về chín thánh triều kia.

“Tại trong vạn quốc cương vực, có mười thánh triều, trong đó Thần Vũ thánh triều đã xuống dốc, quản hạt hơn ngản tiểu quốc, thật ra là được chín thánh triều kia phân chia, chín đại thánh triều, kỳ thật nói trắng ra là, chín đại gia tộc tại vạn quốc cương vực!”

“Chín đại gia tộc ư? Phong Tộc là một trong số đó sao?”

Hoàng Phủ Phong Trần gật đầu, nói: “Đúng vậy, chín đại tộc vạn quốc cương vực, trực tiếp nắm giữ chín thánh triều, nói thí dụ như Thiên Phong thánh triều, hoàn toàn bị Phong Tộc nắm giữ. Địa vị Phong Tộc tại Thiên Phong thánh triều, địa vị thậm chí còn vượt qua cả Vũ Minh tại Thần Vũ thánh triều!”

“Vậy, tám đại tộc kia là những ai?”

Long Thần dò hỏi.

“Thời kỳ trung cổ, vạn quốc cương vực xuất hiện qua không ít cường giả Thần Vũ cảnh, chín đại tộc hiện tại, thật ra là những hậu duệ của những cường giả Thần Vũ cảnh kia, nhất là Ngũ Hành minh, tin đồn là năm đại cường giả Thần Vũ cảnh là hậu duệ Ngũ Đế thời kỳ trung cổ, còn bốn tộc khác, phòng chừng cũng có quan hệ hoặc ít hoặc nhiều đến cường giả Thần Vũ cảnh. Chín đại tộc kia, tổng cộng chia làm ba phe!”

“Còn chia làm ba phe nữa à?”

Long Thần đầu tiên là ngạc nhiên, thế nhưng nghĩ lại cũng có đạo lý, chín đại thánh triều, tất nhiên ở trong đó mâu thuẫn không ngừng, người càng nhiều, nhất định cần kết minh.

Hoàng Phủ Phong Trần gật đầu, nói: “Thực lực của ba phe phái kia cũng không kém cạnh bao nhiêu, đầu tiên ta nói tới Ngũ Hành minh cho ngươi biết, bọn họ là hậu duệ trực hệ Ngũ Đế, phân biệt là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm đại tộc, thực lực của mỗi tộc, tương đương với Phong Tộc. Mà hai phe khác, phân biệt là Phong Thần nhất mạch và Lôi Ma nhất mạch!”

Long Thần từ trong lời nói của hắn, nghe ra có chỗ gì đó không đúng, trong chín đại tộc, tổng cộng chia làm ba phe, phân biệt Ngũ Hành minh, Phong Thần nhất mạch và Lôi Ma nhất mạch. Phong Thần nhất mạch và Lôi Ma nhất mạch, mỗi một mạch hẳn là có hai đại tộc, thực lực Phong Tộc, tương đương bất kỳ một trong Ngũ Hành minh, mà thực lực tổng thể của ba phe phái lại tương đương nhau, đây chẳng phải nói, hai tộc “Thần” và “Ma”, thực lực của mỗi một tộc còn cao hơn so với bốn thánh triều kia?

Hoàng Phủ Phong Trần tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của Long Thần, nói: “Ngươi đoán không sai, trong chín đại tộc, hai tộc mạnh nhất là ‘Thần tộc’ và ‘Ma tộc’. Cường giả trong mỗi một tộc, đều vượt qua những thánh triều khác, có thể nói, Thần tộc và Ma tộc mới đúng là lực lượng cường đại nhất tại vạn quốc cương vực, bọn họ đều có nước phụ thuộc của mình, đó chính là Phong tộc và Lôi tộc, mà đổi lại hậu duệ Ngũ Đế, chỉ thời điểm kết hợp cùng với nhau, mới có thể đối kháng cùng bọn họ, tại vạn quốc cương vực, tạo thành xu thế chân vạc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.