Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Liệp Giả Thiên Hạ - Quyển 2 – Chương 94: Hóa ra là cô [1] : doctruyenonline.co

Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 2 – Chương 94: Hóa ra là cô [1]




Ngày hôm sau, như thường lệ có khóa. Diệp Từ tới hơi trễ, vừa vào lớp chuông học liền reo. Điều này Phương Tô Tô đang hào hứng cảm thấy rất đáng tiếc, cô ấy nhìn Diệp Từ với dáng vẻ có chuyện muốn nói nhưng không thể nói được nên tiếc nuối tới mức muốn chủy ngực dậm chân.

Diệp Từ thấy dáng vẻ bị nghẹn của cô ấy, viết xuống vở vài dòng rồi đưa sang: “Sao vậy? Táo bón ba ngày liền?”

Phương Tô Tô lập tức tỏ vẻ tức giận, viết xuống lại vài dòng: “Cậu muốn chết à, mỗi ngày mình đều đi, táo bón cách mình rất xa. Cậu xem sắc mặt của mình, làm gì có màu của táo bón.”

Diệp Từ bật cười vài tiếng, không để ý Phương Tô Tô nữa, tuy biết Phương Tô Tô nhất định có việc hỏi mình, nhưng là hôm nay là ngày có tiết của vị giáo sư khét tiếng của trường, chẳng những trong lúc dạy học rất nghiêm khắc, không được nói chuyện, thường xuyên ra câu hỏi vấn đáp, sau khi tan học đôi lúc còn điểm danh khiến cho tất cả sinh viên không ai dám trốn tiết của ông.

Trong lòng Phương Tô Tô muốn liều mạng nói hết ra, nhưng không tìm được biện pháp. Điều này khiến cô như đứng đống lửa như ngồi đống than. Đôi mắt nhỏ đầy sáng của thầy giáo giấu sau cặp kính dày cộm, ông ngẩng đầu chỉnh gọng kính, vừa lúc trông thấy bộ dánh muốn nói nhưng không thể nói của Phương Tô Tô, vì thế sau khi tìm được tên của cô ở sơ đồ tóm tắt, ông gọi: “Phương Tô Tô đồng học.”

Phương Tô Tô đột nhiên bị điểm danh, không thể tiếp tục để tâm nói chuyện với Diệp Từ, cô sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng đứng lên: “Đến.”

“Lúc nãy nhà vệ sinh có phải có nhiều người quá hay không?”

“A?” Phương Tô Tô dùng gương mặt trông thấy quỷ nhìn thầy giáo, cô thật sự không biết ông ấy nói câu đó với ẩn ý gì. Có điều thấy ông đang chờ câu trả lời của cô, cô đành hắng giọng trả lời: “Em, em không biết.”

“Vậy chắc chắn là rất nhiều người.” Ông gật gật đầu, khiến Phương Tô Tô và tất cả mọi người càng khó hiểu. Nhưng người đã từng lĩnh hội các trò ác ý của vị thầy giáo này là Diệp Từ lại khác, cô cúi đầu lấy sách che đi nụ cười.

“Nói cách khác......” Ông đẩy gọng kính, nhìn Phương Tô Tô cười hết sức vô tội rồi : “Phương Tô Tô đồng học sao lại thể hiện bộ mặt muốn đi toilet đến vậy?”

Mặt Phương Tô Tô nhất thời đỏ như gấc, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống ngay lập tức.

“Giờ muốn đi hay không?” Trong tiếng cười của cả lớp, ông cực săn sóc hỏi: “Đừng nhịn, mấy người trẻ tuổi như cô cậu không biết sự nguy hại của việc nhịn bài tiết......”

“Thầy em không cần đi toilet cũng không muốn đi toilet.” Phương Tô Tô bị thầy giáo làm xấu hổ, vội vàng cắt ngang mấy câu lải nhải của ông.

Ông vẫn thể hiện vẻ từ ái, “A, là thế à, vậy em ngồi xuống đi. Thầy biết rồi, là thầy không đúng. Sao có thể nói với một nữ sinh như vậy......”

“Thầy.” Phương Tô Tô gần như sẽ nổi giận, ông già này muốn gì đây, cô còn chưa nói chuyện đâu, ông ấy đã bắt cô đứng dậy nhục nhã cô, ông có còn xem mình là đàn ông nữa không.

“Được rồi, được rồi. Học.” Thầy giáo thấy Phương Tô Tô quả nhiên đã nổi giận, vội vàng bảo cô ngồi xuống, sau đó bắt đầu đi học.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ, tuy Phương Tô Tô rất để ý, có điều xem xét cái mác “phẩm hạnh bất lương” đã có rất lâu của ông, không ai để chuyện ấy trong lòng. Đến lúc tan học, thầy giáo còn không quên dặn Phương Tô Tô: “Phương Tô Tô đồng học, đi nhanh lên đi, đã tan học rồi.”

Nói xong, ông ấy mang theo sách vở thong thả rời khỏi lớp học, chỉ để lại Phương Tô Tô phẫn nộ thét chói tai cùng tiếng cười vang vọng. Bao gồm Diệp Từ cũng không ngoại lệ, cô cười đến độ nằm sấp trên sách vở. Sau đó bắt chước giọng điệu của thầy giáo nói với Phương Tô Tô: “Phương Tô Tô đồng học, đi nhanh lên đi, tôi cho lớp nghỉ sớm, bây giờ phòng vệ sinh rất ít người......”

“Diệp Từ cậu muốn chết phải không?” Phương Tô Tô vừa tức giận vừa buồn cười, nhào vào chỗ Diệp Từ hồ nháo, không khí trong phòng học rất vui vẻ.

Vừa trốn vừa lùi, Diệp Từ vất vả lắm mới thoát khỏi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Phương Tô Tô, lưu giữ tính mạng của mình. “Được rồi, được rồi, là mình sai, phẩm hạnh của ông ấy ra sao cậu còn không biết, lớp ông ấy dạy có mấy ai chưa từng bị ông đùa dai qua? Boss này rất mạnh mẽ, không MT nào kháng được, cậu muốn thử đổi cách khiêu chiến không .”

Phương Tô Tô bị câu nói của Diệp Từ chọc cười: “Thôi, không nói chuyện này nữa, tớ có việc khác muốn nói.”

“Việc gì?” Diệp Từ bắt đầu thu thập sách, chuẩn bị đến phòng tự học.

“Hôm qua Sở Nhược nói với tớ, công hội của anh ấy sẽ đến tổng bộ của Vận Mệnh lấy danh ngạch, cậu đi không?” Vẻ mặt Phương Tô Tô hưng phấn kích động, đôi mắt to tròn càng thêm sinh động
.
Đi tổng bộ của Vận Mệnh? Diệp Từ nao nao, cô nhịn không được nhớ tới kiếp trước lúc đến thăm tổng bộ của Vận Mệnh. Đó là mấy tháng trước khi sống lại, lúc đó cô đã là Pháp Sư lừng danh, đến tổng bộ có đãi ngộ đặc biệt, hiện giờ nhớ lại cứ ngỡ là mơ.

“Sao cậu có đi không?” Phương Tô Tô thấy Diệp Từ ngây người, vội vàng xua xua tay, để cô chú ý.

“Tớ không phải người trong Chiến Thiên Hạ.” Trong lòng Diệp Từ không biết có tư vị gì, cô cũng không biết cảm thụ của mình giờ ra sao, muốn đi, không muốn đi, hay chỉ vì sợ hãi?

“Dù sao bọn tớ tự túc vé máy bay, muốn đi thì đi, không cần quan tâm việc cậu có phải người của Chiến Thiên Hạ hay không. Hơn nữa, trường học bọn mình chỉ có mỗi cấp là siêu cấp đại thần thôi, nếu cậu không đi, đội ngũ của bọn mình có phải quá nghèo hay không. Mình nghe nói, có vài công hội đã xin được yêu cầu đến thăm tổng bộ rồi đấy.” Mục đích của Phương Tô Tô là kéo Diệp Từ theo đi, nên mới lập tức khuyên bảo.

Diệp Từ lại lắc đầu :“Nếu để mọi người trong trường biết mình là Công Tử U, mình có thể yên lành sống qua ngày sao? Ngay cả nam nhân của cậu cũng không bỏ qua mình.”

“Ai nha, anh ấy không biết, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, đi với mình đi, đi với mình đi, nếu không ai đi cùng thì mình chỉ còn nước ở một mình.” Phương Tô Tô lập tức dùng bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả làm nũng.

......

Không cần nói việc Diệp Từ thật tâm muốn về thăm chốn cũ, chỉ cần xem xét lời mời của Phương Tô Tô, Diệp Từ kỳ thật cũng sẽ đi, dù sao cô ấy là bạn thân của cô. Cho nên, Phương Tô Tô không hề phí sức thuyết phục được Diệp Từ ngay. Tần Sở Nhược cũng không từ chối Diệp Từ, ngược lại rất hoan nghênh, nhưng thật ra Bạch Mạch sau khi biết được tin này lập tức hô to không công bằng, mặt dày mày dạn đòi đi theo, có điều cuối cùng vẫn không thể. Dù sao vừa đi liền tốn hết 4 – 5 ngày, phỏng chừng đều không thể online game. Giờ là thời khắc mấu chốt để Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đẩy mạnh tiến độ, nếu hội trưởng không lên mạng, được sao?

Sau khi Diệp Từ cam đoan sẽ chụp rất nhiều ảnh chụp của cô ở chỗ tổng bộ Vận Mệnh, hơn nữa cũng sẽ đưa ra yêu cầu cho công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước có thể đến xem tổng bộ Vận Mệnh, Bạch Mạch mới lưu luyến buông tha cô.

Vì thế, cuối cùng Bạch Mạch chỉ có thể nước mắt lưng tròng cắn khăn tay, cực kì không tình nguyện đưa tiễn Diệp Từ.

Từ chỗ Diệp Từ đến chỗ tổng bộ Vận Mệnh chỉ tốn hơn 3 giờ, nhưng dù gì cũng là một đoàn hai mươi mấy người, từ buổi sáng thức dậy lên máy bay cho đến khi tới tổng bộ Vận Mệnh, cũng tới gần bốn giờ chiều.

Kinh độ và vĩ độ của A Thành khác với C Thành nơi Diệp Từ sống, cho nên đã quen với việc 4 giờ ở C Thành mặt trời vẫn nắng gay gắt, đến A Thành lại chuyển sang chạng vạng khiến cả đội vẫn chưa thể thích ứng được.

Mặt trời lặn sớm, tự nhiên mọc cũng sớm, hôm sau người ở tổng bộ đến đón bọn họ, chỉ thấy cả đám đều chưa tỉnh ngủ. Vừa hỏi mới biết là do sai giờ.

P.s: Chương dài quá đến 7 ngàn mấy tự, nên mình tự cắt. Mong mọi người thông cảm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.