Kiều Tàng

Chương 146




Giọng Bích Thảo rất lớn, nhất thời các phu nhân trên cầu đều quay đầu nhìn Thạch Tú Kim.

Về phần nha đầu Thạch phủ lên tiếng nói không ngờ mình lấy hoàng hậu ra mà phủ Hoài Dương vương phủ dám phản bác lại, giận không chịu được, đang định tiến lên lý luận thì bị Thạch Tú Kim cố kiềm chế đến đỏ mặt khiển trách nói: “Biết rõ những người đó đều là người thô thiển tại sao còn nói chuyện với bọn họ làm gì? Không chừng bôi nhọ thanh danh ta! Cẩn thận hồi phủ vả miệng ngươi!”

Nói xong, nàng ta không đoái ngoài việc xe ngựa lắc lư trên cầu, không cần nha hoàn đỡ nhanh chóng lên xe ngựa, bảo phu xe mau qua cầu là được.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Xe ngựa phóng nhanh qua cầu, các phu nhân trên cầu rối rít tránh sang hai bên, kết quả đám đông như ong vỡ tổ, một phu nhân giáo úy trong đó né không kịp, vấp chân, lảo đảo ngã khỏi lan can cầu, thét lên cắm đầu xuống, ngã khỏi cầu.

Bởi vì mấy ngày nay đã sang đầu xuân, mưa không nhiều lắm, mực nước không cao, thậm chí đá cuội còn nhô một nửa khỏi lòng sông, nếu ngã xuống như thế hơn phân nửa là thành phế nhân.

Liễu Miên Đường cách vị phu nhân giáo úy nọ rất gần, thiên tính của người tập võ lúc nào tay chân cũng nhanh hơn đầu óc, cho nên trong lúc mọi người ở đây hét lên thì nàng đã phi thân nhảy lên, một tay nắm lấy lan can cầu, một tay khác bắt lấy phu nhân bị rơi khỏi cầu.

Trong nháy mắt đó, người xung quanh chỉ mình thấy làn váy tung bay, sau đó mới phát hiện Hoài Dương vương phi đã thành cái móc câu treo ngược, vất vả treo trên cầu, thoáng chốc tiếng hét của mọi người càng lớn hơn.

Khi Hoài Dương vương phi nhảy lên thì bọn thị vệ phủ Hoài Dương vương cũng nhanh chóng chạy đến, túm chặt lấy vương phi, tránh cho nàng bị phu nhân giáo úy nọ kéo cho rơi xuống sông theo.

Người Thạch phủ bị phu nhân giáo úy làm cho hoảng, đứng ở trên xe ngựa thấy có người rơi khỏi cầu vờ như không thấy, mau mau chạy đi.

Lúc Liễu Miên Đường được kéo lên, tức giận đến đầu bốc khói, nói với bọn Phạm Hổ: “Đi! Đi ngăn chiếc xe ngựa kia lại cho ta!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đám Phạm Hổ lĩnh mệnh, lập tức xông lên trước phi thân lên xe ngựa nắm chặt dây cương.

Vừa rồi Thạch Tú Kim nghe tiểu nha đầu ở ngoài xe nói, xe ngựa nhà mình làm người ta ngã khỏi cầu, trong lòng bị dọa giật mình, nhất thời không biết làm sao, chỉ muốn rời đi thật nhanh, trở về báo cho phụ thân, để ông cho tìm người xử lý thay là được. Nào ngờ xe vừa qua cầu thì bị mấy thị vệ cao to thô kệch kéo ngựa xe lại. Xe ngựa ngừng gấp, nàng ta ở bên trong bị lắc lư một chút, thiếu chút nữa té ngã.

Đúng lúc này, Liễu Miên Đường dẫn nha hoàn bà tử đi đến đầu cầu, lạnh giọng nói: “Thạch tiểu thư oai thật, dám xông vào nơi đông người, khiến cho người ta ngã khỏi cầu cũng không quay đầu lại xem một chút. Phóng mắt nhìn khắp kinh thành e là không ai đuổi kịp.”

Thạch Tú Kim chưa từng bị ai mắng như thế, ngồi trong xe ngựa chân tay luống cuống. Liễu Miên Đường ở ngoài xe ngựa đã nhắc đến tên họ nàng ta, cứ ngồi trong xe ngựa cũng không hay, vì thế Thạch Tú Kim xụ mặt, để nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, tức giận nói với Liễu Miên Đường: “Hoài Dương vương phi mới oai to kìa, nói cản là cản xe ngựa của phủ người khác. Trên cầu nhiều người như vậy, ngươi dựa vào đâu nói xe ngựa của ta ép ngã.”

Lần này không cần Liễu Miên Đường lên tiếng, phu nhân các nhà ở bên cạnh rối rít nói: “Tất cả bọn ta đều là nhân chứng. Mắt nhìn thấy rõ ràng xe ngựa nhà ngươi chạy băng băng trên cầu, nếu không phải nhờ có vương phi nhảy xuống cầu bắt lấy người thì hiện tại ngươi đã bị kiện đền mạng người rồi.”

Thạch Tú Kim cũng tự biết đuối lý, nhưng nàng ta ngang ngược như vậy làm bị mất mặt ở trước mặt mọi người sao chịu nổi, ngẩng đầu nói: “Không phải người nọ không sao rồi ư, chẳng lẽ Hoài Dương vương phi còn muốn bắt ta đến phủ nha trị tội à?”

Liễu Miên Đường thấy dáng vẻ không có lý nhưng vẫn phải biện bạch ba phần của nàng ta là biết nàng ta bị chiều hư. Có điều binh mã Chân Châu vừa mới xuất phát, bóng người còn chưa đi xa mà phu nhân đưa tiễn bị chen ngã khỏi cầu. Miên Đường cũng từng làm đại đương gia, biết rõ nếu không đòi lại công bằng cho phu nhân nọ, nếu việc này đồn đi ắt hẳn sẽ khiến cho binh lính dưới trướng Hoài Dương vương lục đục nội bộ. Cho nên Liễu Miên Đường đi đến trước mặt Thạch Tú Kim, nói: “Lão gia ở phủ nha bận rộn cả ngày, chút chuyện ngã cầu này không cần phải làm phiền đến quan phủ, ngươi chỉ cần thành tâm thành ý xin lỗi vị phu nhân này là được. Ngay cả tiền thuốc thang an ủi, phủ Hoài Dương vương bọn ta cũng ra thay cho tiểu thư ngươi.”

Thạch Tú Kim tự nhận là muội muội của hoàng hậu, hiện tại phụ thân ở trên triều dưới một người trên vạn người. Nàng ta đường đường là một thiên kim Thạch phủ sao có thể xin lỗi một phu nhân nhà lính, Hoài Dương vương phi yêu cầu như thế đúng là cố tình kiếm chuyện, rõ ràng là đang làm khó dễ người ta.

Cho nên nàng ta không muốn nói chuyện với Hoài Dương vương phi nữa, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người muốn lên xe. Lúc này, Liễu Miên Đường bước lên một bước, duỗi tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của Thạch Tú Kim.

Thạch Tú Kim là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé sao có thể so được với Liễu Miên Đường? Ối một tiếng cúi đầu xuống, người lùn xuống hai đầu gối khuỵu xuống đất, thoạt nhìn giống như quỳ xuống xin lỗi.

Thị vệ Thạch phủ thấy tiểu thư nhà mình bị thua thiệt, vội vàng vọt tới, thấy Phạm Hổ cản ở phía trước, duỗi tay đẩy Phạm Hổ nhưng làm sao là đối thủ của Phạm Hổ được, hai cánh tay bị bắt chéo chế phục dưới đất.

Miên Đường mỉm cười, một tay đè Thạch Tú Kim xuống, nói: “Chỉ bảo Thạch tiểu thư xin lỗi mà thôi, tại sao Thạch tiểu thư lại làm đại lễ vậy, còn quỳ với phu nhân giáo úy!”

Lúc này, các phu nhân bên cạnh bắt đầu cười vang lên.

Thạch Tú Kim chưa từng bị mất mặt đến vậy, không thể chịu đựng được, không kìm được nước mắt. Sau khi Miên Đường đập tan oai phong của nàng ta, trên mặt treo nụ cười, nhẹ nhàng đỡ nàng ta lên, nói: “Hẳn Thạch tiểu thư còn có việc, ta không làm phiền nữa, mời Thạch tiểu thư lên xe.”

Trong lòng Thạch Tú Kim biết mình không phải là đối thủ của Liễu Miên Đường, vùng khỏi Liễu Miên Đường, khóc sướt mướt trở lại xe ngựa, bảo phu xe nhanh chóng hồi phủ.

Thị vệ ở dưới đất cũng bò dậy, đi theo sau xe ngựa, hùng hổ đi mất.

Các phu nhân thấy thiên kim của quốc trượng vừa nãy còn vô cùng kiêu căng giờ khóc lóc chạy đi thì hết sức hả giận, tất cả đều khâm phục vương phi, đặc biệt là phu nhân giáo úy, liên tục cảm ơn vương phi.

Trước giờ Phương Hiết tâm tư tinh tế, không khỏi lo lắng hỏi: “Vương phi, làm thế chẳng phải là đắc tội hoàng hậu sao?”

Liễu Miên Đường khẽ cười nói: “Hoàng hậu luôn trọng thanh danh, cha con Thạch gia ỷ vào thân phận quốc thích mà kiêu căng phách lối. Ta ép thiên kim Thạch gia xin lỗi chính là giữ thanh danh cho hoàng hậu, sao hoàng hậu trách ta được.”

Về phần Thạch Tú Kim, suốt đoạn đường hồi phủ khóc sướt mướt không ngớt, tất nhiên là đi tố cáo với phụ thân.

Thạch Nghĩa Khoan không còn là một tướng quân nho nhỏ ở Thanh Châu, sau khi trở thành quốc trượng, tính tình ngày càng chẳng vừa.

Thấy cánh tay nữ nhi bị nắm tím xanh, tức giận đến nổi cơn tam bành, kéo nữ nhi cùng vào cung tố cáo.

Lưu Dục từ nghe nói Miên Đường quyết ý đi theo Thôi Hành Chu đến Bắc Hải, tâm tình u ám, bệnh cũ năm xưa lại tái phát.

Vậy nên Thạch hoàng hậu hầm canh bổ phổi, đích thân mang đến Ngự Thư Phòng cho hoàng thượng dùng.

Nào ngờ bắt gặp phụ thân kéo muội muội Thạch Tú Kim đến cáo trạng, nàng ta có ý tránh hiềm nghi cũng không kịp rồi.

Cho nên chỉ có thể ngồi ở một bên im lặng không nói gì, đợi kim khẩu của vạn tuế định đoạt.

Sau khi Lưu Dục nghe Thạch Nghĩa Khoan lòng đầy căm phẫn lên án, chậm rãi uống một ngụm canh Thạch hoàng hậu đưa cho, sau đó từ từ nhớ lại nói: “Tính tình của nàng không hề thay đổi… Quốc trượng là người trong nhà, trẫm nói chút chuyện cũ năm xưa cũng không sao… Khi trẫm còn ở Ngưỡng Sơn đợi Đông Cung phục hưng, Hoài Tang huyện chủ cũng ở Ngưỡng Sơn trợ giúp trẫm, lúc ấy hơn phân nửa binh mã trên Ngưỡng Sơn là do nàng thao luyện. Việc ăn uống của binh mã tốn rất nhiều bạc, thế nhưng nàng lại không cho binh lính thuộc hạ làm phiền bách tính, đành phải tìm đường khác, mở đường kinh doanh kiếm tiền. Có điều trong một lần xuống núi, gặp phải con cháu nhân gia ngang ngược ức hiếp bá tánh. Lúc ấy nàng cải trang xuống núi, vốn không nên gây thêm rắc rối nhưng nhìn thấy tên công tử kia trêu đùa một phụ nhân đã có chồng, còn đánh trượng phu người ta một trận, lúc đó nàng không kiềm được cơn giận, không chỉ cứu đôi phu thê kia, nàng còn dạy dỗ tên công tử nọ một trận. Lúc ấy trẫm cũng ở đấy, ngăn cản nàng, khuyên nàng đừng gây chuyện. Khi đó nàng nghe lời trẫm, không ra tay, thế nhưng khi về đến trên núi, trẫm phát hiện chẳng thấy nàng đâu.”

Sau khi nàng trở về, cả người đầy máu, trẫm hỏi nàng đã làm gì. Nàng đáp: “Lúc ấy chỉ cảm thấy phải đánh tiểu tử kia, nếu được đánh một trận là hả giận. Vậy nhưng lúc ấy bị cản lại, càng nghĩ càng giận, cho nên suốt đêm quay lại, treo ngược tên công tử nọ ở trên cây đại thụ nơi phố xá sầm uất trong trấn, dùng đao thiến gã…”

Nghe đến đó, Thạch Tú Kim sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nhớ lại ánh mắt Liễu Miên Đường trừng nàng ta lúc ban ngày, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Thạch Nghĩa Khoan nghiến răng nói: “Đúng là tính tình thổ phỉ khó sửa! Khi đó Liễu Miên Đường ở Ngưỡng Sơn vào…” Ông ta vốn định nói vào rừng làm cướp nhưng nói vậy là bao gồm luôn cả hoàng thượng, lập tức đổi chủ đề: “Ý của bệ hạ là, tuy rằng bệ hạ khổ tâm khuyên bảo nàng hướng thiện nhưng nàng lại không thay đổi, hiện tại có Hoài Dương vương làm chỗ dựa, càng thêm phách lối, nếu bệ hạ không khiển trách nàng thì làm sao được!”

Lưu Dục đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn hai cha con trước mặt nói: “Ý của trẫm là Hoài Tang huyện chủ không ghi thù qua đêm. Nếu nàng đã bóp cánh tay của tiểu muội đây thì đã hết giận, có lẽ không giết không đánh hay đến Thạch phủ mắng chửi. Quốc trượng cứ yên tâm là được…”

Thạch Nghĩa Khoan há nửa miệng, có chút không tin rằng vạn tuế sẽ nói ra lời thiên vị hoang đường như thế. Cái gì mà bảo ông ta yên tâm, cộng thêm hôm nay Liễu Miên Đường đại nhân đại lượng? Không có chặt đứt nửa cánh tay của con gái ông ta, còn muốn ông ta cảm ơn cả nhà bọn nàng?

Thạch hoàng hậu rũ mắt, nói với phụ thân: “Hôm nay bệ hạ không được khỏe, nếu hai người không có chuyện gì khác quan trọng thế thì quỳ lui xuống đi…”

Thạch Tú Kim đi theo phụ thân vào cung, vốn trông mong hoàng đế tỷ phu xả giận cho nàng ta, không ngờ thế mà lỗ tai lại nghe câu chuyện xưa đẫm máu rồi đi về.

Đợi ra khỏi cửa cung, nàng ta rơi nước mắt lã chã nói: “Nữ… Nữ tử đáng sợ như vậy có cái gì tốt? Tại sao Hoài Dương vương sủng ái nàng đến thế!”

Thạch Nghĩa Khoan cũng nghẹn một bụng giận, quay đầu lại nhìn cửa cung, quái gở hừ một tiếng: “Nàng ta trông như vậy nhưng thật ra rất biết trêu ghẹo người, người sủng ái nàng không chỉ có một đâu!”

Có điều nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của hoàng hậu, Thạch Nghĩa Khoan dần dần nén giận, cười lạnh: Bây giờ để cho đôi phu thê kia kiêu ngạo đi, bọn họ có thể quay về từ Bắc Hải không thì lại là chuyện khác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.