Kiều Tàng

Chương 60




Lục Võ không biết tính toán trong lòng Miên Đường, nghe nàng nói như vậy cũng chỉ nghĩ tiểu nha đầu đang làm nũng, không thèm để ý mà cười ha ha. 

Miên Đường cũng cười theo, chỉ là nụ cười của nàng mang theo ý vị thâm thuý hơn nhiều. 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ngày hôm sau, nàng đến gặp đại cữu cữu, chỉ hỏi xem khách quen của Lục gia còn lại bao nhiêu.

Nghe cháu gái hỏi chuyện này, Lục Tiễn cảm thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Tiêu cục nhà chúng ta trước đây chủ yếu là vận chuyển đường dài, nhưng sau đó vì mất hàng mà uy tín cũng mất theo, còn lại đều là những chuyến hàng sang mấy châu lân cận, không kiếm được nhiều lắm nhưng cũng vừa đủ để nuôi mười mấy tiểu nhị, có còn hơn không.’’

Miên Đường lại hỏi đến về phương thức vận chuyển bằng đường thuỷ và lạc đà mà Lục gia từng kiêm nhiệm trước kia… Không ngoại lệ, không còn nhiều mối làm ăn lắm. 

Miên Đường gật gật đầu, nói với đại cữu cữu: “Tiền lúc trước con kiếm được ngoại tổ phụ không cần, ngài cũng biết tình tính cố chấp quật cường của lão nhân gia rồi đấy, nhưng trong nhà đang cần tiền gấp, thôn trang kia là của hồi môn năm đó của ngoại tổ mẫu con, dù gì đi chăng nữa cũng không thể bán. Một khi đã như vậy không bằng hãy biến tấu cách bù vào chi phí trong gia đình, ngài kiểm tra và đối chiếu lại chuyện làm ăn trong tiêu cục một chút, sau đó định giá bán cho con, làm như thế trong nhà vừa có tiền vừa không phải bán thôn trang.’’

Nghe thấy những lời này, Lục Tiễn nghi ngờ quay lại nhìn nàng: “Con lại giở trò gì nữa đây? Ngoại tổ phụ không muốn con gặp rắc rối nữa, vẫn nên thành thật ở trong nhà đi, một thời gian nữa tìm bà mối làm mai rồi xuất giá gả chồng mới là chuyện nên làm…’’

Không đợi đại cữu cữu lải nhải xong, Miên Đường chỉ nói một câu: “Nếu ngài không bán cho con, con sẽ nghĩ cách khác kiếm tiền, đến lúc đó đại cữu cữu đừng trách con không hiểu chuyện lại gây phiền phức cho gia đình…’’

Nếu những đứa con khác trong Lục gia nói như vậy, Lục Tiễn chỉ cho rằng bọn chúng còn nhỏ tuổi nhất thời kích động nói mấy lời mạnh miệng. Nhưng người nói ra lại là Miên Đường, trong lòng Lục Tiễn lập tức bồn chồn lo lắng. 

Dù sao hắn cũng không mất trí nhớ, biết rõ vị tiểu cô nãi nãi này có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa như thế nào! Nếu nàng muốn giải quyết đống lộn xộn còn lại trong tiêu tục thì cứ để nàng làm là được rồi. Nàng bận rộn nhiều việc, ít nhất cũng có thể thành thật ở lại Tây Châu. 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bây giờ Lục Võ đã mặc kệ những chuyện vụn vặt trong nhà, vì thế sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lục Tiễn lại đi đến chỗ nhị đệ thương lượng. Nghe thấy chuyện này, Lục Mộ liền hỏi: “Miên Đường định trả bao nhiêu tiền?’’

Lục Tiễn thành thật nói: “Một ngàn lượng…’’

Lục Mộ trợn tròn hai mắt khi nghe thấy con số kia, với những chuyến hàng ngắn ngủi đó, một năm có thể kiếm được một trăm lượng bạc đã là tạ ơn trời đất lắm rồi, nhưng Miên Đường lại bỏ ra một ngàn lượng bạc để mua nó? 

Vì thế hắn cẩn thận hỏi Lục Tiễn: “Lúc trước có người trên Ngưỡng Sơn nói nàng âm thầm giấu một ít tiền riêng của mình, liệu có phải…’’

“Có phải cái rắm!’’ Lục Tiễn hung dữ nhìn về phía nhị đệ mắng: “Đám người trên Ngưỡng Sơn kia chỉ biết vu oan giá hoạ, hắt mấy chậu phân lên đầu Miên Đường! Nếu Miên Đường thực sự cầm đống tiền kia, những tên thổ phỉ đó có thể ngoan ngoãn thành thật không đến tìm Miên Đường như thế sao?’’ 

Lục Mộ vội vàng dập tắt lửa giận của đại ca: “Ta không nói Miên Đường nhà ta làm chuyện đó mà. Chỉ là… Nó kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?’’

Lục Tiễn đè nén lửa giận nói: “Bản lĩnh của Miên Đường mà ngươi còn không biết sao? Nó nhân lúc Tây Bắc đóng cửa biên giới, đầu cơ trục lợi bán mấy con cừu béo đuôi đen, bây giờ trong phủ trạch của mấy quan lớn ở kinh thành, cừu được bán theo cân theo lạng đấy, cực kỳ đắt đỏ. Nó kiếm được chút tiền lời cho nên mới trợ cấp cho gia đình theo cách đó.’’

Nghe xong, Lục Mộ liên tục gật đầu, trực tiếp khen Miên Đường là một đứa trẻ ngoan biết lo nghĩ cho người nhà, sau đó nói: “Nếu Miên Đường đã muốn tốt cho Lục gia, đại ca cũng không nên phụ tâm ý của nó. Một tiểu cô nương như Miên Đường, sau này gả ra ngoài cũng phải nhờ Lục gia chúng ta chống lưng, nếu nhà chúng ta xuống dốc thì không biết tương lai các cô nương sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi ở nhà chồng đây!’’ 

Lục Tiễn nghe xong cũng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là Lục Mộ giúp hắn đưa ra quyết định, đồng ý bán tiêu cục Thần Uy cho Miên Đường. 

Mặc dù Miên Đường cũng có được coi là người của Lục gia nhưng suy cho cùng nàng vẫn mang họ Liễu. Vì thế hôm nay, khế đất của tiêu cục đã được đổi chủ mới, Miên Đường cho người treo hai dây pháo lên, trong tiếng nổ lách tách lách tách, tấm bảng cũ “Tiêu cục Thần Uy” đã tồn tại mấy chục năm qua bị tháo dỡ xuống. 

Bách tính vây xung quanh nhìn tấm biển mới được treo lên, không khỏi tròn xoe mắt, cẩn thận đọc mấy chữ trên tấm biển: “Tiêu cục Lương… Tâm!’’

Có người lắc đầu nói, học vấn của người chủ mới này chẳng ra sao cả, cái tên mới này chẳng hay bằng cái tên cũ của tiêu cục. 

Nhưng Miên Đường phải ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời nghị luận của bách tính phía sau, chỉ mỉm cười nhìn tấm bảng do chính tay mình viết, cảm thấy cuối cùng cũng có một ngày nét chữ của mình có thể xuất hiện ở một nơi thanh nhã như thế này, thật tuyệt!’

Bởi vì khai trương tiêu cục mới, nàng lại tuyển dụng thêm một số tiểu nhị, mấy người trong số đó là cô nhi được Lục gia giúp đỡ từ lâu. 

Có một chàng trai trẻ trên là Hạ Tuyền Thịnh, nghe nói cháu gái ngoại của Lục gia đã mua lại tiêu cục, lập tức tự đề cử mình muốn đến làm tiêu sư. Phụ thân hắn năm xưa cũng là tiêu sư của tiêu cục Thần Uy, đáng tiếc sau đó mắc bệnh thương hàn, bởi vì đang ở đất khách, không được chữa trị kịp thời nên qua đời. 

Miên Đường ngồi trên quầy của tiêu cục uống trà, cách tách trà đánh giá người thanh niên trẻ này một vòng, mày rậm mắt to, tướng mạo khá anh tuấn, thế là nàng mở miệng hỏi: “Ngươi muốn làm tiêu sư, vậy có bản lĩnh gì không?’’ 

Người thanh niên kia không nói một lời, chỉ đứng ở đại sảnh thể hiện một loạt đường quyền, cú đấm mạnh mẽ dứt khoát, tay chân linh hoạt nhưng không hề hoa lệ, vô cùng bắt mắt. 

Miên Đường là người am hiểu, không khỏi gật đầu tán thưởng, mặc dù võ công của chàng trai này thiếu đi một chút hung hãn cay nghiệt so với vị quân gia ở Bắc phố kia, nhưng như thế đã khá lắm rồi. 

“Võ công rất tốt! Đáng tiếc, tiêu cục chúng ta quy mô nhỏ, không thể trả tiền lương cao, ngươi cũng bằng lòng sao?’’ 

Hạ Tuyền Thịnh nhìn vị Liễu đại cô nương xinh đẹp động lòng người trước mắt mình, cảm thấy có chút xấu hổ rời mắt đi chỗ khác, thành thật nói: “Nương ta nói, suốt bao nhiêu năm qua nhà ta đã nhận quá nhiều ân huệ của Lục gia, luôn dặn dò ta sau này trưởng thành nhất định phải báo đáp ơn dưỡng dục của Lục gia. Trước đó ta đã từng đến hỏi đại gia, nhưng đại gia lại nói ngài ấy không thiếu người, đến lượt ngài quản lý tiêu cục mới cần tuyển thêm người… Ta không cần tiền lương hàng tháng, Lục gia đã hỗ trợ ta và nương tiền trong suốt mười năm qua. Khi nào ngài không cần ta nữa, ta sẽ rời đi.’’

Nghe vậy, Miên Đường gật gật đầu, ngoại tổ phụ cả đời trọng trình trọng nghĩa, cũng không phải nuôi không đám bạch nhãn lang. Vì thế nàng chỉ vào tấm biển trên đỉnh đầu mình nói: “Mặc dù tiêu cục này của ta hơi đổ nát nhưng vẫn có hai chữ “Lương tâm”. Ngươi là một người có lương tâm, đương nhiên có thể ở lại đây. 

Vì thế, tiêu cục đổ nát của Miên Đường đã chính thức mở cửa buôn bán. 

Tiêu cục mới khai trương đương nhiên là phải kiếm được chút danh tiếng, trước mắt phải hạ thấp chi phí vận chuyển để thu hút khách hàng, thậm chí còn giảm một nửa phí trong vòng một tháng để lôi kéo khách. 

Những lão tiêu sư của tiêu cục Thần Uy trước đó thỉnh thoảng vẫn tụ tập uống trà với nhau trong một quán trà ở Tây Châu, lần này chủ đề bàn tán là tiêu cục Lương Tâm mới khai trương, người nào người nấy đều bất đắc dĩ lắc đầu. 

Chỉ nói đứa cháu ngoại này của Lục lão gia đúng là không khiến người ta bớt lo, lúc nào cũng thấy gây rắc rối! Từ xưa đến nay chưa từng nghe nói trong nghề tiêu cục có một bà chủ đứng ra kinh doanh ngành vận chuyển hàng hoá. 

Quả nhiên, những ngày sau đó, trước cổng lớn của tiêu cục Lương Tâm vắng vẻ đến mức có thể giăng lưỡi bắt chim. 

Nhưng bà chủ Liễu đại cô nương vẫn không hề tỏ ra lo lắng sốt ruột, hàng ngày vẫn ăn uống bình thường, thỉnh thoảng sẽ ra bờ sông dạo bộ ngắm nhìn cảnh mùa đông điêu tàn bên sông. 

Cứ đi tới đi lui như thế, người trong nhà cũng sốt ruột thay cho nàng. 

Hôm nay, khi nữ quyến hai phòng tụ tập lại cùng nhau cắt vải cắt quần áo, đại cữu mẫu Thẩm thị không nhịn được nói với Miên Đường: “Đại cữu cữu con là một người hồ đồ, thế mà lại hồ đồ bán tiêu cục cho con. Mấy ngày trước phụ thân nghe nói chuyện hoang đường mày của mấy người nên kêu hai cữu cữu con đến mắng một trận tơi bời, một mực bảo bọn họ trả lại tiền cho con… Số bạc đó được nhị thúc chia làm ba phần, một phần cho đại phòng chúng ta, đại cữu cữu con không động đến, nói là để đó làm của hồi môn cho con, còn về phần…’’

Nhị cữu mẫu Toàn thị cắt ngang lời đại tẩu “Cái gì mà nhà chúng ta chia tiền của Miên Đường chứ? Lúc trước đại ca làm ăn buôn bán ở Tây Bắc thiếu một đống nợ, tướng công ta không đành lòng nên lấy một phần tiền bán tiêu cục bù lỗ cho đại ca. Hai phần còn lại cũng không chia cho ai cả, chỉ đưa vào tiền công để chi tiêu trong phủ và dùng khi cần đến sau này… Khoảng thời gian trước tướng công ta đã vay mượn một số tiền từ của hồi môn của ta để lấp đầy các chi phí trong nhà, bây giờ có tiền rồi, dù sao chàng ấy cũng phải trả lại số tiền nợ ta đúng không?” 

Nghe nàng ta nói như vậy, mọi người nhất thời im lặng không nói gì, ai nấy đều biết Toàn thị có của hồi môn dùng mãi không hết, người ta đã nói như thế, cũng không ai tiện đi kiểm tra sổ sách của nhị phòng cả. 

Tay Miên Đường bị thương, không thể làm được mấy việc tay chân lâu nên sau khi cắt một lúc, nàng nghỉ ngơi ăn bánh đầu đỏ rán do đại cữu mẫu làm, nghe Toàn thị vội vàng giải thích như thế, nàng chỉ cười nói: “Trong nhà cần nhiều tiền như thế, ngài cứ giữ lấy để chi tiêu, không cần trả lại đâu, ngoại tổ phụ mắng thì cũng mắng rồi, hai vị cữu cữu không nên bận tâm. Còn về phần của hồi môn sau này của ta, hai vị cữu mẫu cũng đừng lo lắng…’’

Nhị cữu mẫu vội vàng nói: “Còn không phải sao? Thực ra đứa nhỏ Miên Đường này không phải muốn kinh doanh tiêu cục gì đó mà chỉ là lấy cớ để giúp đỡ chuyện trong nhà mà thôi. Đại tẩu, tẩu đừng ngại ngùng, bây giờ Miên Đường chúng ta đã là người có tiền rồi, chút tiền ấy đối với nàng chẳng là gì cả…’’ 

Thẩm thị còn muốn nói gì đó thì Toàn thị đã chuyển đề tài sang Tô gia, chỉ nói người nhà của Tô công tử sẽ đến Tây Châu nhanh thôi, đến lúc đó phải nhờ mọi người giúp đỡ tiếp đón các vị khách quý một phen, để nhị cô nương Lục Thanh Anh nhà nàng có được một mối nhân duyên mỹ mãn. 

Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán cười nói, Thẩm thị cũng không muốn khiến mọi người mất hứng, đành phải gác chuyện tiền bạc sang một bên. 

Sau đó, Tô công tử mà nhị phòng Lục gia tha thiết mong chờ cuối cùng cũng đã đến Tây Châu đúng hẹn. 

Vì công tử Tô gia này, mặt tiền của Lục gia đã được nhị phòng sửa chữa gần như đổi mới hoàn toàn, nếu người của Tô gia không đến, e là nhị phòng sẽ phá huỷ để sửa chửa lại một lần nữa cũng nên. 

Tuy nhiên, Miên Đường cũng không ở nhà để cùng người của Lục gia nghênh đón con rể kim quy tương lai, hôm nay nàng còn có một buổi hẹn. 

Bởi vì đã từng hợp tác làm ăn hoàng thương với Hạ gia ở trấn Linh Tuyền cho nên Liễu Miên Đường đoán chắc trong mấy ngày nay Hạ gia sẽ cho người đến tìm mua thuốc nhuộm tốt nhất để nhuộm màu. 

Nhìn khắp toàn bộ Đại Yến này, chỉ có Tây Châu mới có thể sản xuất ra màu xanh biếc chính gốc được được cô đọng từ nước bọt của loài rùa xanh địa phương, màu sắc này nếu được vẽ trên đồ sứ trông sẽ vô cùng trang nhã, hơn nữa chúng vẫn luôn được Hạ gia độc quyền mua bán. 

Trước kia Miên Đường đã từng nghe Hạ Trân kể rằng phụ thân nàng rất thích ăn đặc sản vịt giòn và cua càng lớn ngâm rượu ở Tây Châu, cho nên năm nào đến Tây Châu mua thuốc nhuộm cũng sẽ ở lại mấy ngày. 

Nghĩ đến chuyện cũ, Miên Đường tính toán thời gian, ngày nào cũng đi dạo bộ qua bến kênh này, nỗ lực của nàng cũng đã được đền đáp, cuối cùng cũng đã đợi được con tàu buôn của Hạ gia. 

Hơn nữa còn có hai người bước xuống thuyền, ngoại trừ Hạ nhị gia, tam cô nương Hạ Trân cũng đi theo phụ thân mình đến Tây Châu. 

Khi nhìn thấy Liễu Miên Đường khoác áo choàng có mũ đứng bên bờ sông, Hạ Trân ngạc nhiên kêu lên: “Thôi phu nhân, chẳng phải ngươi đi Tây Bắc sao? Sao lại ở đây?’’

Hạ gia ở trấn Linh Tuyền, đương nhiên không biết chuyện tan vỡ của đôi phu thê giả Thôi gia ở Tây Bắc. Khoảng thời gian này trong lòng nàng có rất nhiều phiền muộn, nhìn thấy Liễu nương tử giống như gặp được vị cứu tinh của mình, nhân lúc phụ thân đang quay đầu dặn dò người chèo thuyền, nàng thì thầm với Miên Đường: “Ngươi đi rồi, ta không còn ai để trò chuyện nữa cả… Ngươi biết không, Hoài Dương vương… Hắn sắp bị tứ hôn rồi!’’ 

Nghe vậy, Liễu Miên Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Hạ Trân. Hạ gia là Hoàng thương cho nên biết rất nhiều chuyện trong kinh thành. 

Hạ Trân đang đắm chìm trong nổi buồn của mình: “Nghe nói Thái hậu cố ý gả nữ nhi ruột thịt của mình cho Hoài Dương vương… Sau này… Không còn hy vọng gì nữa rồi.’’

Miên Đường biết ý của Hạ Trân, từ xưa đến nay, có người phò mã nào dám tuỳ tiện nạp thiếp? Thôi Hành Chu trở thành con rể của Thái hậu, sau này chỉ có thể dẹp bỏ ý nghĩ nạp thiếp, toàn tâm toàn ý phu thê hoà hợp với công chúa. 

Lúc đầu Hạ Trần còn nghĩ nếu Hoài Dương vương đã từ hôn với biểu muội, có lẽ nàng vẫn còn có một tia hi vọng. Nhưng ai ngờ rằng thê tử mà hắn sẽ cưới trong tương lai lại là công chúa, cứ thế này, đúng là thà kết hôn với vị biểu muội đức hành kia của hắn còn hơn! 

Nàng nói ra toàn bộ những lời chất chứa trong lòng, nhưng không thấy Liễu nương tử nhẹ nhàng khuyên bảo an ủi nàng giống như trước đây, nàng ấy chỉ trầm mặc nhìn dòng sông, vẻ mặt bình tĩnh giống như mặt sông khi không có gió. 

Hạ Trân hơi lúng túng, mở miệng hỏi: “Phải rồi, ngươi còn chưa nói, tại sao ngươi lại ở đây?’’

Miên Đường dường như đã thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, khẽ mỉm cười nói: “Ta đến đây để thăm dò tình hình vận tải bằng đường thuỷ. 

Hạ Trân không hề nghi ngờ nàng, nhiệt tình đề cử: “Nhà ta quen dùng thuyền chở hàng của Tào gia, giá cả khá hợp lý, giao hàng cũng đảm bảo nữa, ngươi cũng có thể đến chỗ hắn để vận chuyển.’’ 

Nhưng Miên Đường lại kiên quyết lắc đầu, nói: “Nhưng ta không cần hắn.’’

Hạ Trân ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy?’’ 

Miên Đường cười cười, lập tức nói: “Nghe nói năm xưa bọn họ tách ra tiếp nhận các khách hàng cũ của tiêu cục Thần Uy, mới được coi là lập nghiệp. Sau khi thành lập thuyền vận tải chưa được bao lâu, hắn lập một danh sách những chỗ chắc chắn sẽ gặp trạm kiểm soát của quan binh, thu thêm hai phần thuế thuyền, mặc dù không nhiều lắm nhưng cộng lại vẫn sẽ đắt hơn một chút.’’ 

Hạ gia thường xuyên uỷ thác thuyền hàng của Tào gia ký gửi vận chuyển nhiên liệu, thỉnh thoảng còn nhờ họ vận chuyển đồ sức quay trở lại Tây Châu và tiến về kinh thành. 

Bởi vì mỗi lần đi tuyến đường này đi đi bằng thuyền của Tào gia, đương nhiên không thể so sánh với những tiêu cục khác. 

Nhưng Hạ nhị gia làm ăn buôn bán sớm, trước kia đã từng uỷ thác cho tiêu cục Thần Uy vận chuyển hàng hoá. Sau đó bởi vì danh tiếng xấu của tiêu cục Thần Uy, hắn cũng đổi lại thành vận thuyền theo đám đông, dường như đúng là bắt đầu tăng thuế xe cộ và tàu thuyền từ đó, nhưng hắn cũng đã từng phái chưởng quầy đi theo thuyền, quả thực bị quan binh thu giữ. 

Nghe Hạ nhi gia nói như thế, Miên Đường chỉ mỉm cười nói: “Các tuyến đường vận chuyển bằng thuyền đều đã được các tiêu cục chỉnh sửa, số tiền thuế xe cộ và tàu thuyền kia cũng không phải do triều đình ban hành. Tào gia sửa lại tuyến đường của tiêu cục cũ, cố ý đi qua Liên Châu, quan binh Liên Châu cấu kết với rất nhiều thuyền tàu khác ăn chia số tiền thuế kia theo kiểu ngươi sáu ta bốn. Một chuyến hàng hoá, thu được hai lần tiền, điều này che giấu một đường dây vận chuyển bằng thuyền tinh ranh xảo trá… Nếu là ta, ta cũng không dám thuê.’’

Mặc dù Hạ gia vẫn luôn vận chuyển hàng hoá bằng thuyền nhưng lại không phải người trong ngành tiêu cục, đâu biết trong đó còn có nhiều chuyện mờ ám như thế. Nhưng phải thừa nhận mình coi tiền như rác trong suốt bao nhiêu năm qua, Hạ nhị gia cũng không cam lòng, cho nên vẫn bênh vực cho bọn họ: “Nhưng lộ trình của Tào gia lại nhanh hơn trước một ngày!’’ 

Miên Đường lười tranh cãi với hắn đến cùng, lập tức hỏi: “Chẳng lẽ chỉ vì sớm hơn một ngày nên Hạ nhị gia đây nguyện dùng tiền để bù lấp nó sao? Cũng phải thôi… Nhà các ngài không thiếu số bạc ít ỏi này, nhưng ta thì phải tính toán tỉ mỉ một chút, nếu không sau một năm, ta sẽ tốn không ít bạc!’’

Hạ Trần nhìn thấy Miên Đường muốn xoay người rời đi, mở miệng hỏi: “Vậy Thôi phu nhân định tìm nhà nào vận chuyển?’’ 

Miên Đường cũng không thèm quay đầu lại, chỉ ẩn ý nói “Nếu ta muốn vận chuyển hàng hoá gì đó, ta nhất định sẽ tìm đến tiêu cục Lương Tâm mới khai trương kia, tàu thuyền của bọn họ thực sự không tồi!’’ 

Nói xong, Miên Đường mặt dày mày dạn nói địa chỉ nhà mình, sau đó lên xe ngựa rời đi, để lại hai phụ tử Hạ gia đưa mắt nhìn nhau. 

Sự khôn khéo của Liễu nương tử, toàn bộ trấn Linh Tuyền có người nào không biết? 

Những lời này của Liễu nương tử lại một lần nữa chứng thực tài năng của nàng, nàng ấy thậm chí còn khảo sát mọi phân đoạn của vận chuyển bằng đường thuỷ một cách chi tiết tỉ mỉ như thế. 

Hai phụ tử thương lượng một chút, quyết định không ăn vịt da giòn trước mà là đi đến tiêu cục Lương Tâm do Liễu nương tử giới thiệu xem xét một chút. Mặc dù Hạ gia bọn họ không thiếu chút tiền ấy, nhưng đúng như Liễu nương tử nói, có thể tiết kiệm một ít phí vận chuyển, lợi nhuận sau một năm cũng rất đáng kể. 

Khi đến tiêu cục kia, là một lão tiên sinh đi ra tiếp đãi bọn họ, hỏi qua giá cả, sau khi nhìn thấy của bọn họ đều là thuyền mới, nên Hạ gia quyết định tạm thời chỉ vận chuyển những hàng hoá không quan trọng, thử một chuyến, nếu tiêu cục này thực sự đáng tin cậy, hắn cũng sẽ làm theo Liễu nương tử, chuyển sang tiêu cục Lương Tâm. 

Vậy là cuối cùng nhưng con thuyền Lương Tâm cũng được xuất bến và nhận được đơn hàng đầu tiên kể từ khi thay đổi biển hiệu. 

Người làm chủ như Liễu Miên Đường cực kỳ bình tĩnh và thoải mái, nhưng hai tiểu nha đầu Phương Hiết Bích Thảo vẫn thay tiểu thư nhà mình thở phào một hơi. 

Bởi vì các nàng biết toàn bộ số tiền còn lại của tiểu thư đều dùng để mua thuyền, nếu không ăn nên làm ra thì sẽ phải bỏ tiền túi chi trả. 

Nhưng Miên Đường không hề lo lắng, mặc dù nàng cố ý đánh lừa hai phụ tử Hạ gia, nhưng tất cả mọi thứ về chuyến vận chuyển của Tào gia đều là sự thật. 

Tào gia kiếm tiền không trong sạch, bên trong dùng những mánh khoé dơ bẩn, một khi để cho khách hàng nghi ngờ thì uy tín khó có thể giữ chân được những khách hàng cũ. 

Lộ trình vận chuyển hàng hoá kia là do chính nàng tự vẽ ra, lúc trước khi Triệu Tuyền vận chuyển quân lương đến Tây Bắc đã từng vô tình tiết lộ với nàng rằng để thuận tiện cho việc vận chuyển quân lương, triều đình đã mở các đường sông ở bốn quận. Quan viên địa phương không được phép thiết lập trạm kiểm soát ở ven đường, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt rất nặng. 

Hơn nữa bởi vì tàu thuyền quân đội ra vào liên tục nên đường sông rất an toàn, rất nhiều tiểu thương không đủ tiền thuê tiêu sư nên đều đi theo thuyền quân đội từ xa, như thế sẽ an toàn hơn. 

Còn Hạ gia thử sử dụng thuyền của Lương Tâm vận chuyển hàng hoá, kết quả phát hiện tiêu cục mới khai trương này đưa ra giá cả rất hợp lý, hơn nữa thời gian vận chuyển cũng không chậm hơn so với các tiêu cục giá cao khác. 

Hạ nhị gia lập tức chuyển toàn bộ công việc kinh doanh của mình ở Tây Châu sang tiêu cục Lương Tâm. 

Số lượng hàng hoá trong một lần vận chuyển của nhà hắn rất lớn, cứ thế sau khi hoàn toàn hai đơn hàng, các khoản mục của tiêu cục cũng hồi sinh, có thể tiếp tục mua thuyền mới. 

Không hiểu tại sao, mánh khoé trong lúc vận chuyển hàng hoá của Tào gia lại bị lan truyền ra ngoài, rất nhiều thương nhân thường xuyên qua lại với Hạ nhị gia cũng đồng loạt chuyển sang tiêu cục Lương Tâm. 

Chẳng bao lâu sao, Tào gia lập tức yêu cầu được gặp Liễu tiểu thư. 

Vị khách đến thăm đúng là Tào lão gia, hắn dẫn theo mấy lão tiêu sư ngày xưa của tiêu cục đến ra oai, tự xưng là thay mặt cháu trai mình đến nói chuyện, nhưng sắc mặt kia thực sự vô cùng khó coi. 

Sau khi bước vào đại sảnh của tiêu cục, hắn dựa vào công đức năm xưa, tự cho mình là trưởng bối của Liễu Miên Đường, luôn miệng chỉ trích Liễu cô nương không đạo nghĩa, thậm chí còn bắt nạt người một nhà, cho dù nàng mở tiêu cục đi chăng nữa thì cũng không thể cướp đoạt chuyện làm ăn của người khác. Nếu hôm nay nàng không cho hắn một lời giải thích thoả đáng thì hắn sẽ kéo nàng đi tìm Lục Võ phân xử.

Mấy người râu ria xồm xoàm còn lại cũng nói giúp, thoạt nhìn có vẻ như đang khuyên bảo Tào gia nguôi giận nhưng thực chất là đang chỉ trách Miên Đường làm việc không tôn trọng đạo lý. 

Khi đám người kia đang kẻ tung người hứng, Miên Đường vẫn luôn bình thản bất động, cho đến khi Tào gia nói xong, nàng mới chậm rãi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Xin hỏi Tào gia, ngài đang ở tiêu cục Thần Uy à?’’

Tào gia trừng mắt, mỗi một chiếc ghế trong đại sảnh này có cái nào không phải là của tiêu cục Thần Uy đã dùng đến mòn? Nhưng mà… Tên của tiêu cục đúng là đã được sửa lại, gọi là tiêu cục Lương Tâm.

Nghĩ đến đây, hắn vẫn hầm hừ nói: “Cho dù không phải là tiêu cục Thần Uy thì nó cũng là sản nghiệp của Lục gia đúng không? Ngươi đừng hòng qua mắt được ta, còn nhỏ nhưng đã làm việc bất chấp đạo nghĩa như thế, ngoại tổ phụ không mắng chết ngươi mới là lạ!’’

Miên Đường mỉm cười, sau đó chậm rãi thu hồi ý cười nói: “Ngoại tổ phụ ta đã từng nói, ta họ Liễu, không phải họ Lục, sau này xuất giá sẽ là tức phụ của nhà khác. Tiêu cục này là do ta dùng tiền của mình để mua lại từ Lục gia, sao có thể xem là sản nghiệp của Lục gia được? Tình nghĩa của Tào gia ngài đối với Lục gia là vô giá, ân trọng như núi, giống như phụ mẫu thứ hai của Lục gia, Lục gia hiếu kính với ân nhân ngài như thế nào đó là chuyện của Lục gia, liên quan gì đến ta?’’ 

Nàng nói như vậy khiến Tào gia nghẹn họng trừng mắt, không biết nên nói gì mới phải. Bởi vì bây giờ người đứng đầu của tiêu cục Lương Tâm đúng là họ Liễu chứ không phải họ Lục. 

Nhưng nàng ta tọc mạch chuyện làm ăn của nhà mình, ầm ĩ đến mức mấy ngày nay thuyền hàng của hắn không có bất cứ đơn đặt hàng nào, sao có thể chấp nhận được? Vì thế hắn bất chấp tất cả, hầm hư lôi kéo Miên Đường đi đến gặp Lục Võ. 

Nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm vào người Miên Đường thì chàng trai trẻ mày rậm mắt to đã giơ tay đẩy hắn sang một bên, trợn mắt nói: “Lão già! Dám chạm vào tiểu thư nhà ta thử xem?’’

Một người bên cạnh nhận ra đây chính là con cái Hạ gia, vội vàng nói: “Chao ôi, sao ngươi dám đánh thúc thúc của mình, lúc phụ thân ngươi còn sống vẫn phải gọi Tào gia một tiếng đại ca đấy.’’

Hạ Tuyền Thịnh trừng mắt nói: “Ai là người một nhà với hắn chứ? Nương ta nói, làm người thì phải có lương tâm. Năm xưa khi phụ thân ta mất, chư vị đang ngồi ở đây có ai ra mặt giúp đỡ mẫu tử chúng ta không? Chỉ có người của Lục gia quan tâm chúng ta, lúc trước các ngươi làm việc ở Lục gia là làm không công à? Tháng nào chẳng lĩnh tiền lương phong phú? Kết quả thì sao, các ngươi ngược lại trở thành tổ tông của Lục gia à? Suốt ngày kể lể một chút công trạng của mình, ta nhìn mà cũng cảm thấy nhục nhã thay cho các ngươi, bây giờ lại còn không biết xấu hổ đến tiêu cục quấy rầy. Người khác không biết nhưng ta thì biết năm đó các ngươi rút rỗng ruột tiêu cục như thế nào đấy!’’ 

Những lão tiêu sư này bị tiểu bối mắng chửi như thế, sắc mặt người nào người nấy trắng xanh, Tào gia thẹn quá hóa giận, lập tức lật úp bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.