Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 917: Truyền thuyết chiến trường thượng cổ




Thật ra sau mỗi vòng đấu học phủ, các học phủ sẽ có mấy người tiến vào Đại Hà Học Phủ. Tuy rằng các đại học phủ đều biết đây là Đại Hà Học Phủ tập trung các nhân tài ưu tú nhất, nhưng không ai dám nói gì, dù sao nói khó nghe một chút, bọn họ cũng chỉ là nô tài phụ thuộc vào Đại Hà Học Phủ.

Chuyện mà chủ nhân muốn, làm sao nô tài dám không tận tâm tận sức?

Đám người Chu Hằng, Cảnh Tâm Nặc, Dương Ngọc Hoa không phải cùng nhau xuất phát, Chu Hằng tự nhên lên đường cùng Tề Nguyên, tuy rằng Tề Nguyên rất muốn đi cùng Đài Niệm Ngưng, thừa dịp đường dài xa xôi, kéo gần quan hệ với đối phương, lại đụng đầu xám xịt chạy về.

Mười ngày sau, Chu Hằng lại đến Đại Hà Thành.

Dựa vào lệnh bài thân phận, hắn thuận lợi vào học phủ, cũng dựa theo ước định trước đó với phía Đại Hà Học Phủ làm thủ tục nhập học cho Tề Nguyên, hai người đều vào Tinh Vương Viện.

Chẳng qua, dù mỗi đại học phủ đều là thiết lập các phân viện theo Đại Hà Học Phủ, nhưng trên thực tế Đại Hà Học Phủ không có Minh Tiên Viện, khởi điểm nơi này chính là Tinh Thần Vương, nhưng đồng thời cũng không có phân viện Thiên Hà Cảnh.

Chu Hằng cùng Tề Nguyên vừa dọn vào nhà mới, liền nhận được thông báo, 1 tháng sau sẽ có một lần hoạt động nguy hiểm, tuy nhiên chỉ giới hạn cho Chu Hằng tham dự, Tề Nguyên không có tư cách. Bởi vậy cho thấy, hoạt động này hẳn là một loại phần thưởng, cho nên mới phải hạn chế nhân số.

- Có lẽ là mạo hiểm chiến trường cổ! Tề Nguyên cân nhắc hồi lâu rồi nói.

- Cái gì chiến trường cổ? Chu Hằng còn chưa nói, con lừa đen đã trợn to mắt, lộ ra vẻ gấp gáp.

Suốt một đường đi, Tề Nguyên cơi như thấy rõ con lừa đê tiện này không cần mặt mũi, đã sớm thấy quen, nói: - Trước khi Đại Hà Học Phủ thành lập, phải nói là còn rất lâu rất lâu trước đó, nơi này từng xảy ra một hồi đại chiến. Chẳng những đã chết rất nhiều người, lực lượng khủng bố còn làm cho một mảnh không gian xảy ra chuyển đổi, chỉ có một cửa mới ra vào được!

- Có bảo bối gì?

Hai mắt con lừa đen đã biến thành ngôi sao, tỏa ra ánh sáng.

- Truyền thuyết, Độ Dương Tinh vốn là Lục Nguyên Tinh, từng xuất hiện cường giả Tuệ Tinh Cảnh, nhưng chết trận rất nhiều trong tràng đại chiến đó, hơn nữa càng giáng cấp bậc linh khí Độ Dương Tinh rớt xuống mức Tứ Nguyên Tinh!

Tề Nguyên nhìn sang Chu Hằng, nói: - Cho nên, trong mảnh chiến trường đó có rơi rớt rất nhiều Bảo khí, còn có đan dược các cổ chiến sĩ mang theo người! Tuy nhiên, đã qua nhiều năm như thế, Bảo khí cùng đan dược dễ dàng tìm được cũng đã sớm bị nhặt sạch!

- Chu huynh cũng không cần thất vọng, tuy rằng Bảo khí cùng đan dược không dễ tìm được, nhưng bên trong hội tụ linh khí khủng bố của Độ Dương Tinh lúc đó, tốc độ sinh trưởng của linh dược rất nhanh, đây mới là chỗ phát ra thu hoạch lớn nhất!

Chu Hằng gật đầu, lúc trước nếu Độ Dương Tinh là Lục Nguyên Tinh, như vậy linh khí chênh lệch giữa hai cấp bậc hội tụ vào một chỗ, quả thật có thể thúc đẩy linh dược sinh trưởng.

- Chẳng qua, ta nghe nói yêu thú trong đó cũng cực kỳ khủng bố! Ngươi ngẫm xem, mạnh mẽ dồn linh khí chênh lệch hai cấp bậc vào một chỗ, vậy cũng sẽ sinh ra yêu thú mạnh mẽ! Tề Nguyên lại chuyển giọng.

Dồn ép linh khí hai cấp bậc ở Độ Dương Tinh vào một chỗ, nói không chừng có thể đẩy cấp bậc linh khí lên tới Thất Nguyên Tinh!

Chu Hằng không khỏi kỳ quái, hỏi: - Nếu bên trong có đầy đủ linh khí như thế, làm gì không chiếm chỗ đó, tu luyện ở bên trong?

- Vậy thì ta không biết! Tề Nguyên nhún vai, nhưng lại nói: - Nói không chừng cũng có một bộ phận cường giả vào ở trong đó, hoặc là yêu thú bên trong quá mức lợi hại, không ai dám ở lâu bên trong?

Điều này quả thật có khả năng, Chu Hằng gật đầu, thật ra mặc kệ nguyên nhân gì, tăng lên thực lực của mình mới là lẽ phải, khi hắn có được lực lượng vô địch, làm sao phải để ý gì chứ, một kiếm san bằng!

Tề Nguyên có chuyện phải làm, hắn phải gian nan mở ra một khe hở, đặt viên đá nền đầu tiên cho vương triều kinh doanh mới của Tề gia. Nhưng hiện giờ thực lực của Chu Hằng lại quá yếu, hắn vừa không được Tề gia chống đỡ, cấc bước khó khăn!

Chuyện Chu Hằng cần làm rất đơn giản, chính là tăng lên thực lực, cuối cùng thế giới này vẫn phải xem thực lực cá nhân.

Mua một đống lớn linh dược ở Đại Nguyên Học Phủ, nhưng bởi vì còn thiếu mấy cái chủ dược không thể luyện thành đan, hơn nữa cơ thể hắn còn đang kháng thuốc, cần qua thêm một thời gian mới tiêu trừ, Chu Hằng liền đặt chú ý vào Đại Hà Học Phủ.

Học phủ này sáng lập tất cả chế độ học phủ, ví dụ như điểm cống hiến chính là Đại Hà Học Phủ sáng tạo, các học phủ khác chỉ là học rập khuôn mà thôi.

Chu Hằng vừa mới đến, tự nhiên không có một điểm cống hiến nào, mà mọi thứ của học phủ đều căn cứ vào điểm cống hiến, không có điểm cống hiến, Chu Hằng như ăn mày ở Đại Hà Học Phủ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Vốn hắn muốn đi phá kỷ lục Tinh Thần Vương ở Đại Hà Học Phủ, kiếm điểm cống hiến ồ ạt, nhưng hắn lại nhanh chóng thất vọng, bởi vì Đại Hà Học Phủ không có chuyện này, thay vào đó là xếp hạng giá trị võ lực của học sinh.

Chỉ cần đi vào Đại Hà Học Phủ, mỗi học sinh đều có thể được nhận đãi ngộ rất tốt, tài nguyên tu luyện nhiều hơn ít nhất gấp đôi so với học phủ khác, hơn nữa cũng có thể thông qua điểm cống hiến để đổi lấy đan dược, công pháp, Bảo khí.

Tuy nhiên điểm cống hiến chẳng những khó kiếm, lại còn rất tốn thời gian, Đại Hà Học Phủ liền đưa ra biện pháp tương đối đơn giản, đó là tiến hành xếp hạng thực lực cho học sinh. Chỉ cần có thể tiến vào trăm hạng đầu, như vậy ngoài tài nguyên tu luyện chênh lệch, mỗi tháng còn có thể được nhận số lượng điểm cống hiến kha khá, xem xếp hạng cao thấp mà cho bấy nhiêu.

Xếp hạng này, không phân biệt Tinh Thần Vương, Tinh Thần Đế, mà là xếp hạng toàn Tinh Thần Cảnh - Tinh Thần Cảnh vốn là một quá trình liên tục, thật ra không phân chia ba tiểu cảnh giới.

Cho nên muốn đánh vào hạng trăm, ít nhất cũng phải có tu vi Tinh Thần Đế.

Tên của 100 người mạnh nhất Đại Hà Học Phủ được ghi vào bia đá đặt ở cửa chính học phủ, chỉ cần đánh bại một người trong đó là có thể thay thế!

Chu Hằng nhìn xuống, trên này không có tên của Tây Môn Sơn.

Tuy rằng Chu Hằng rất ghét kẻ này, nhưng không thể phủ nhận tên này quả thật có thực lực rất mạnh, ít nhất hiện tại Chu Hằng không tế ra Lăng Thiên Cửu Thức thì không phải là đối thủ với Tây Môn Sơn!

Nhưng Tinh Thần Đế 4000 tinh này lại còn không có tên trên bảng!

Tây Môn Sơn đến Đại Hà Học Phủ sớm hơn Chu Hằng gần đúng 1 tháng, với tâm cao khí ngạo của kẻ này, làm sao có đường tắt nổi danh mà không đi? Khẳng định hắn đã từng khiêu chiến với người trên bảng.

Không xuất hiện tên của hắn, vậy có nghĩa hắn đã thua, ngay cả người xếp hạng cuối cùng cũng không đánh lại!

Đại Hà Học Phủ này quả nhiên tàng long ngọa hổ mà!

Chu Hằng mỉm cười, tuy rằng hắn còn chưa lên đỉnh ở Đại Nguyên Học Phủ, nhưng ngay cả đệ nhất cao thủ Tây Môn Sơn cũng đã đánh qua, hắn đã mơ hồ thấy mình vô địch tịch mịch, hiện tại đi tới Đại Hà Học Phủ, dường như sẽ rất thú vị!

Hắn nhìn kỹ tên trên bia đá một lượt, ghi vào lòng những cái tên xa lạ.

Bởi vì một tháng sau sẽ có hành động mạo hiểm, Chu Hằng không tiện cùng con lừa đen, Tiểu Hỏa đi ra ngoài tìm kiếm cổ động phủ, nhưng dù chiến trường thượng cổ bị vô số người càn quét vô số lần, không còn sót nhiều thứ tốt, nhưng có thể còn sót lại thì tuyệt đối là càng thêm quý giá, bởi vì đó là "người bình thường" không lấy đi được!

Vì thế, con lừa đen chà chà tay, mỗi tối đều hưng phấn mà ngửa mặt tru tréo.

Cảnh Tâm Nặc, Dương Ngọc Hoa, Đài Niệm Ngưng, ba đại mỹ nữ cũng lục tục đến Đại Hà Học Phủ, nghe nói ba đại mỹ nữ vừa đến liền dẫn tới chấn động rất lớn, đã có không ít người theo đuổi.

Nhưng mà Chu Hằng lại vô duyên nằm cũng trúng một phát đạn!

Nửa tháng sau, hắn đang nghiền ngẫm ảo diệu Ngũ Hành Phù Văn trong sân, hai cái phù văn sứt mẻ của con lừa đen cho hắn dẫn dắt tương đối, lúc này đã ngồi trơ ra 10 ngày, dường như có chút manh mối, lại dường như vẫn xoay vòng vòng.

Ầm!

Ngay lúc này, cửa chính trong sân lại bị đạp văng ra!

Sao lại thế này!

Cũng như Đại Nguyên Học Phủ, mỗi chỗ ở của học sinh nơi này đều là độc lập, có được trận pháp phòng ngự bảo hộ, bất cứ ai cũng không được tiến vào mà không được chủ nhân cho phép - trừ khi là Thiên Hà Vương!

Chu Hằng mở mắt, nhìn người đi từ chỗ cửa đến đây.

Đó là một người thanh niên, mặt như ngọc, tóc đen bóng, cả người như tỏa sáng, uy nghiêm nhưng tràn đầy mị lực mê người.

Không phải là Thiên Hà Vương!

Chu Hằng lập tức thầm lắc đầu, tuy rằng hắn cũng không thể nhìn ra tu vi cảnh giới cụ thể của đối phương, nhưng vẫn khẳng định tuyệt đối là Tinh Thần Đế, Tinh Thần Đế cực kỳ mạnh mẽ, có thể là 5000 tinh, 6000 tinh thậm chí cũng có thể 7000 tinh 8000 tinh!

- Ta là Đông Phương Văn Long, mục đích đến đây ngày hôm nay rất đơn giản, chính là làm ngươi xấu mặt! Thanh niên này chắp tay sau lưng, có một loại bá khí tự nhiên lưu chuyển.

Vương giả trong võ!

Chu Hằng có thể khẳng định, người này tuyệt đối là Vương giả trong võ! Hơn nữa, Đông Phương Văn Long... dù là Chu Hằng mới nghe cái tên này lần đầu, nhưng trước đó hắn đã thấy qua.

Nhưng mà, dù cho Tinh Thần Đế mạnh nhất cũng không thể nào đánh vỡ cấm chế sân viện này!

Chu Hằng hoàn toàn bỏ qua lời đối phương nói, chỉ tò mò hỏi: - Ngươi vào bằng cách nào?

Đông Phương Văn Long sững sờ, hắn không ngờ Chu Hằng lại có thể trấn tĩnh như vậy, nhưng hắn lại nhanh chóng lộ ra mỉm cười, lắc lắc một tầm kim loại kỳ dị, chỉ cỡ bàn tay: - Đây là Viện trưởng lệnh, có thể đi mọi chỗ!

Viện trưởng lệnh? Đúng như tên gọi, Viện trưởng lệnh chính là lệnh bài đại biểu Viện trưởng, nhưng làm sao hắn lại có Viện trưởng lệnh? Học sinh có dữ dằn cỡ nào cũng không có khả năng nắm giữ lệnh bài thân phận Viện trưởng chạy lung tung khắp nơi!

Chẳng lẽ.... Chu Hằng lập tức bừng tỉnh, nghe nói Viện trưởng Đại Hà Học Phủ chính là họ Đông Phương!

- Giải trừ thắc mắc rồi chứ? Đông Phương Văn Long vươn tay chụp về phía Chu Hằng, lực lượng cuồng bạo tuôn trào, hắn như một mảnh trời sao trấn áp xuống Chu Hằng, lực lượng khủng bố làm người ta căn bản không sinh ra được một chút ý chống trả.

Đây là khí thế của Vương giả trong võ!

Chu Hằng làm sao bị ảnh hưởng, thân mình nhoáng lên, phát động Tiêu Diêu Bộ, hắn đã nhảy ra bên ngoài sân.

Đông Phương Văn Long chắp tay bước ra, bâng quơ như thường, áo trắng bay bay, như không dính một chút bụi trần, hắn cười nhạt nói: - Chống cự ở trước mặt ta là vô dụng, càng giãy dụa, ngươi càng chịu nhiều đau khổ!

- Vậy sao? Chu Hằng tế ra hắc kiếm, đối phương đã đánh đến cửa, còn không cho hắn chống cự? Hắn vung vẩy kiếm, nói: - Ta chỉ là kỳ quái, ta rõ ràng không quen biết ngươi, vì sao ngươi lại như chó điên chạy tới cắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.