Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Kiếm Động Cửu Thiên - Chương 721: Bại! : doctruyenonline.co

Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 721: Bại!




- Đi! Công Dương Thái Tôn hét lớn, toàn bộ ánh sáng xanh dũng mãnh bắn tới Chu Hằng, từng luồng hóa thành đủ loại cây cỏ, biến toàn bộ Giác Đấu Trường thành thế giới màu xanh.

Chu Hằng tay phải vung lên, hắc kiếm vẽ ra.

Toái! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Kiếm khí đảo qua, ánh sáng xanh ảm đạm, hắc kiếm vốn đã tràn ngập tính hủy diệt, huống chi Chu Hằng bây giờ còn suy diễn ra, nắm giữ cách dùng khác từ Thiên Kinh mà ra.

Nếu hiểu được vận dụng như thế nào, tự nhiên cũng biết làm sao phá giải.

Có lẽ chỉ dựa vào lực lượng bản thân hắn thì không đủ, nhưng cộng thêm hắc kiếm thì làm được hoàn toàn dễ dàng!

Thế giới màu xanh rất nhanh tiêu tán, Công Dương Thái Tôn nhíu chặt mày, hắn giống như chó cắn phải nhím xù lông, không thể ngậm mồm lại được.

Chu Hằng mỉm cười, nói: - Đây là toàn bộ năng lực của ngươi sao? Không chút ý nghĩa nào, ta cũng nên chấm dứt chiến đấu không thú vị này, lấy tiền đánh bạc.

- Đừng tưởng rằng ngươi sẽ thắng! Công Dương Thái Tôn quát lên chói tai, Thương Vân Kiếm vận chuyển, tuyệt học ra hết, hắn vốn không muốn dùng ra những tuyệt chiêu này, dù sao nó là thứ mà hắn để dành đối phó ba thiên kiêu cùng thế hệ Băng Tâm Trúc, dù sao thiên kiêu như bọn họ sao lại không cất giấu tuyệt học áp đáy hòm?

Nhưng mà hiện tại không cần rồi, nếu không lấy ra thì sẽ thua Chu Hằng!

Thất bại? Hắn tuyệt đối không chấp nhận nổi thất bại!

Tâm niệm vừa động, trên hắc kiếm lập lức ánh lên ánh sáng vàng, Chu Hằng rốt cục gia trì phù văn của Huyết Hà Thiên Kinh lên hắc kiếm, trên đời này chắc cũng chỉ có mấy món Tiên khí có thể chịu nổi uy lực của Thiên Kinh.

Tinh Vân Kiếm Pháp, ra!

Một mảnh tinh không sinh ra, một mảnh tinh không diệt. Kiếm khởi mây chuyển, chém chín tầng trời!

Kiếm khí tung hoành, u quang màu đen mang theo thần quang màu vàng, cho dù Thăng Hoa Hoàng thì thế nào, dính phải cũng bị chém chết.

Công Dương Thái Tôn dùng Thương Vân Kiếm đón đỡ, nhưng chuôi kiếm trước mắt đứng đầu Tiên khí của Tiên giới không ngờ bị áp chế ảm đạm thất sắc, kiếm khí vừa ra liền bị kiếm khí màu đen chém nát.

Người ngoài có thể nhìn rất rõ toàn bộ Giác Đấu Trường ít nhất 9/10 đều bị kiếm khí màu đen chiếm lĩnh, mà Công Dương Thái Tôn tại trong phần còn lại kia miễn cưỡng chống đỡ.

Mạnh yếu đã phân, dường như không cần nói cũng hiểu.

Đương nhiên có lẽ Công Dương Thái Tôn còn có tuyệt địa phản kích. Đánh ra tuyệt chiêu uy lực vô cùng kinh khủng để chuyển bại thành thắng, nhưng nhìn toàn trường lúc này, hắn đã rơi xuống mức kém không thể kém hơn rồi.

Xít, ai lại nghĩ tới kết cục như vậy chứ?

Chu Hằng không chỉ là một vị Thánh Dược sư, thành tựu võ đạo kinh diễm của hắn còn khiến người ta phải lóa mắt.

Tư liệu về Chu Hằng, trên cơ bản mỗi một nhà thế gia đều thu thập đủ. Tuy rằng trong đó có thiếu sót một chút, nhưng cũng không trở ngại bọn họ hiểu được thiên phú, tính nết của Chu Hằng.

Tên này không biết đã giết chết bao nhiêu thiên tài mạnh hơn hắn rồi.

Nhưng mà cái gọi là thiên tài kia cũng chỉ là thiên tài thông thường, người nào có thể sánh được với Tuyệt Tiên Thành chứ? Nếu như Băng Tâm Trúc, Công Dương Thái Tôn đi ra, bọn họ tùy ý cũng có thể tiêu diệt được thiên kiêu cùng cảnh giới đấy.

Bởi vậy, chiến tích hiển hách kia của Chu Hằng cũng không khiến cho mọi người quá coi trọng, cho tới bây giờ...

Thiên kiêu chân chính!

Với cảnh giới thấp chiến thắng võ giả cảnh giới cao. Đây vốn là chuyện mà thiên kiêu phải làm được, nếu không sao có thể được gọi là thiên kiêu chứ? Nhưng, dùng cảnh giới thấp chiến thắng thiên kiêu cảnh giới cao, thì quá kinh khủng rồi!

Đan, võ song tu, đan, võ song tuyệt!

Lịch sử Tiên giới chẳng lẽ còn muốn xuất ra một vị Thánh Dược sư kiêm siêu Sáng Thế Đế sao? Hơn nữa còn là Vương giả trong siêu Sáng Thế Đế. Nhân vật như thế cường đại bực nào?

Mọi người đều ngạc nhiên thán phục, mà kinh ngạc nhất phải kể tới Đông Quách Hằng. Hắn biết rõ Chu Hằng lấy được Tinh Vân Kiếm Pháp mới chỉ mấy ngày, mà mấy ngày như vậy Chu Hằng đã hoàn toàn nắm giữ tinh túy của Tinh Vân Kiếm Pháp, ngộ tính của tiểu tử này quả thực kinh người!

Trách không được hắn nhỏ tuổi như vậy mà đan đạo, võ đạo khác nhau mà cùng lấy được thành tựu kinh người như vậy!

- Độc Cô huynh, chuyện có chút không ổn a! Công Dương Lạc gấp đến độ dựng thẳng râu, con trai độc nhất gặp tình thế bất lợi, hắn hận không thể nhảy xuống liều cái mạng già với Chu Hằng.

Đương nhiên, hai vị Thánh Dược sư giơ quả đấm đánh nhau tuyệt đối là chuyện đáng chê cười của Tiên giới.

Độc Cô Huyền vẻ mặt thận trọng, hắn cũng bị ngộ tính của Chu Hằng hù sợ, hơn nữa hắn cũng biết Chu Hằng nắm giữ một bộ Thiên Kinh khác, nếu để cho Chu Hằng có thời gian trưởng thành, rất nhanh hắn sẽ đạt tới Sáng Thế Đế!

Điểm ấy không cần hoài nghi, tiểu tử này phi thăng Tiên giới chỉ mới hai ba năm, nhưng mà lại bước ra một bước dài mà vô số thiên tài đều phải mất ngàn năm, vạn năm mới có thể tiến vào Thăng Hoa Vương được!

Nếu hắn luôn giữ được tốc độ như vậy, nhiều nhất mười năm là có thể trở thành Sáng Thế Đế!

Khi đó, trên đời này còn ai kiềm chế được hắn đây?

Độc Cô Huyền tự nghĩ khi hắn còn là Thăng Hoa Vương cũng chỉ chiến ngang tay với Dương Thái Tôn, nhưng Chu Hằng chẳng những có thể áp chế Công Dương Thái Tôn, hơn nữa còn là Thăng Hoa Vương 9 tướng thân, đây chính là chênh lệch lực lượng cảnh giới a!

Nếu để cho Chu Hằng đạt tới Sáng Thế Đế, chỉ sợ mình cũng không áp chế nổi hắn! Mà chờ đối phương bước qua cánh cửa kia... Phóng nhãn thiên hạ, ai có thể địch nổi hắn chứ?

Độc Cô Huyền tuy rằng có danh hiệu đệ nhất cao thủ Tiên giới, nhưng hắn biết, trong mỗi thế gia cũng không thiếu tuyệt đỉnh cường giả, có lẽ bọn họ kém hơn mình một chút, nhưng tuyệt đối không phải không có sức đánh một trận, chỉ là những người này quá điệu thấp, đều một lòng bế quan muốn đột phá.

Nhưng nếu Chu Hằng đạt tới siêu Sáng Thế Đế, như vậy hắn tuyệt đối là thiên hạ vô địch chân chính!

Thiên tài như vậy... Tuyệt không thể cho hắn không gian trưởng thành!

Trong mắt Độc Cô Huyền lóe lên hàn quang, hắn vốn muốn giết Chu Hằng đoạt Thiên Kinh, mà bây giờ thấy tiềm lực Chu Hằng trưởng thành đáng sợ, sát cơ của hắn cũng bùng lên không cách nào khắc chế.

Trước mặt mọi người giết một vị Thánh Dược sư, tuyệt đối sẽ khiến Tiên giới chỉ trích, nhưng... vậy thì đã sao!

Hắn là siêu Sáng Thế Đế, cùng lắm thì lấy Thiên Kinh xong thì chạy vào tinh không, chờ khi dung hợp toàn bộ với bộ Thiên Kinh kia của Chu Hằng, hắn đã nắm giữ hai bộ Thiên Kinh, phóng nhãn toàn bộ Tiên giới còn có ai xứng làm đối thủ của hắn đây?

Chân chính vô địch!

- Công Dương huynh, lão phu đã nói rồi, Thái Tôn luôn quá thuận lợi, bất lợi cho sự trưởng thành của hắn, lần này bị thất bại cũng tốt, có thể áp chế một chút khí thế của hắn, để hắn điệu thấp lại! Độc Cô Huyền mờ nhạt nói.

Đạt tới cảnh giới như hắn, giết người trong vô hình là bình thường, cần gì phải nổi giận.

Công Dương Lạc quan tâm quá bị loạn, còn đang dùng sức vuốt chòm râu.

Mà trong Giác Đấu Trường, Công Dương Thái Tôn đã bị dồn đến bước đường cùng, từng tuyệt học đều được hắn phát huy tột cùng, mỗi một chiêu thức sử xuất ra đều khiến người ta cả kinh thán phục, nhưng mà trước hắc kiếm thì vẫn vô ích.

Quản ngươi huyễn lệ cỡ nào, quản ngươi huyền diệu cỡ nào, ta chỉ cần một kiếm là trấn áp được ngươi.

Kiếm khí vô kiên bất tồi, tất cả đều chém sạch!

Công Dương Thái Tôn đã không thể lui được nữa! Phía sau hắn chính là vách tường Giác Đấu Trường, mà chung quanh đều là kiếm khí màu đen tung hoành.

Một bốn đại chí tôn Thăng Hoa Vương được Tuyệt Tiên Thành công nhận không ngờ bị dồn đến tuyệt cảnh như vậy, hơn nữa đối thủ của hắn cũng chỉ là một Thăng Hoa Vương 9 tướng, đúng là chuyện là thường.

Nếu không tận mắt thấy, ai lại tin chứ?

Người xung quanh nhao nhao châu đầu ghé tai, bọn họ đều kinh ngạc, vốn cấp bậc chiến đấu Thăng Hoa Vương ở Tuyệt Tiên Thành căn bản cuốn không dậy nổi chút gợn sóng, nhưng mà ai bảo cả hai người này đều là thiên kiêu chứ, tương lai tất sẽ chiếm được chỗ đứng nhỏ nhoi trong hàng ngũ tuyệt đỉnh cường giả.

Băng Tâm Trúc sắc mặt vô cùng thận trọng, nàng chưa bao giờ sợ Công Dương Thái Tôn, còn tin tưởng mình mạnh hơn đối phương một bậc, nhưng cũng chỉ là một bậc, tuyệt đối làm không được bá đạo giống như Chu Hằng, trực tiếp trấn áp!

Nếu như nàng và Công Dương Thái Tôn trao đổi vị trí... Nàng vừa nghĩ tới mà trong lòng không khỏi run lên.

Thiên kiêu ai cũng tự phụ, cho rằng mình mới là vô địch, nhưng bây giờ thì thế nào?

Nàng mờ mịt, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy lưỡng lự.

- Ta tuyệt không bị thua! Công Dương Thái Tôn hung ác hét lớn, một đạo pháp tướng mạnh mẽ nổ tung, sau đó hóa thành vô số đạo điểm sáng dung nhập vào trong cơ thể hắn!

Tự hủy pháp tướng, tạm thời đề thăng chiến lực!

Ông, khí tức Công Dương Thái Tôn lập tức gia tăng, nhưng mà cũng vô ích, lập tức lại bị khí thế của Chu Hằng ép xuống, vẫn không thể kéo ra chênh lệch lực lượng với Chu Hằng.

Chỉ cần hắn không có thể đột phá Thăng Hoa Hoàng, thực lực hắn tăng lên gấp trăm lần cũng vô dụng, bản chất cũng không thay đổi, vĩnh viễn bị Chu Hằng áp chế mà thôi!

Loại khí thế áp chế này của Chu Hằng, chỉ nhìn cảnh giới, chẳng phân biệt lực lượng!

Nói cách khác, Công Dương Thái Tôn tự dưng vô ích hủy đi một khối pháp tướng, mà tình thế cũng không thay đổi được chút nào!

Công Dương Thái Tôn hiển nhiên không ngờ được điểm này, mặt co quắp.

Lão tử hắn chính là Thánh Dược sư, bình thường tự nhiên có vô số trân thuốc xuống bụng, muốn hình thành một đạo pháp tướng hay tích lũy linh lực cũng không cần mất quá lâu, nhưng không lâu cũng là mấy chục năm a!

Mấy chục năm hắn làm sao còn cạnh tranh được với bốn đại tuyệt đỉnh thiên kiêu Băng Tâm Trúc đây? Mấy năm là sẽ bị bỏ xa một đoạn rồi.

Không nghĩ tới lại hy sinh nhiều như vậy, không ngờ một chút tác dụng cũng không có.

Hắn làm sao lại cam tâm? Tiếp tục bạo!

Công Dương Thái Tôn gấp tới mắt đỏ, hắn sống đến bây giờ chưa từng bị thua, hắn là thiên kiêu trong mắt người đời, hắn tuyệt đối không thể thất bại, đặc biệt thua một kẻ cảnh giới yếu hơn mình.

- Đủ rồi! Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh hiện lên, Độc Cô Huyền đã xuất hiện ở trong Giác Đấu Trường, trận pháp cấp bậc Sáng Thế Đế không có tác dụng với hắn, đây là siêu Sáng Thế Đế!

- Sư phụ! Công Dương Thái Tôn lập tức xấu hổ, hắn đã làm mất thể diện của Độc Cô Huyền rồi.

- Ai lại không thất bại chứ, năm đó vi sư cũng từng bị bại 17 tràng, nhưng chính vì 17 tràng thất bại kia, để vi sư cuối cùng đứng ở vị trí thứ nhất Tiên giới! Độc Cô Huyền an ủi, thanh âm không cao lại tràn đầy lực xuyên thấu, truyền đến mỗi một góc của Giác Đấu Trường.

Hắn một mặt là đang an ủi đồ đệ, nhưng về phương diện khác là đang thông báo cho mọi người, ai dám khinh thị đồ đệ của ta? Ta chính là Tiên giới đệ nhất nhân, các ngươi dám chọc ta sao?

Khí phách!

Tuyệt Tiên Thành lớn như vậy, nhưng mà có cao thủ dám khiêu chiến với Độc Cô Huyền sao?

Hoặc Thiên hơi nhíu mày, nói với Lam Long nữ hoàng: - Sư đệ có chút phiền phức, ngươi đi giúp hắn một chút đi. - - - - - oOo- - - - -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.