Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 124: Mua Dây Buộc Mình




Hai người Nam Cung Nguyệt Dung đều có sắc mặt khó coi.
Nam Cung Nguyệt Dung còn đỡ một chút, bản thân là công chúa đương triều, còn duy trì được phong thái tương đối, còn người kia thì kém hơn nhiều, bên tai nghe được hai người ở bên ngoài hang không ngừng phát ra tiếng kêu la thảm thiết, dù cho không tận mắt nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng thê thảm của bọn họ, không khỏi cả người phát run.
Hắn quỳ mạnh xuống đất, không ngừng dập đầu với Chu Hằng, nói:
- Ta sai rồi! Ta sai rồi! Bỏ qua cho ta đi! Bỏ qua cho ta đi!
Khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi giàn giụa, nào còn một chút cao cao tại thượng của cường giả Sơ Phân Cảnh? Ở trước mặt sống chết, cái gọi là cường giả thì có khác gì con kiến?
Chu Hằng không có một chút đồng tình, ngược lại sinh ra cực kỳ chán ghét, không chút lưu tình tung chân đá ra, đạp văng người này ra ngoài hang động, tiếng gào thét "A A A" bên ngoài lại càng thêm náo nhiệt.
- Chu Hằng, ngươi quả thật bất phàm, hơn nữa có rất nhiều bí mật!
Nam Cung Nguyệt Dung bình tĩnh nhìn Chu Hằng, thân là cao đồ của Thiên Tinh Tông, lại là công chúa đương triều, mỗi một hành động của nàng đều tràn đầy phong thái cao quý.
Dù cho Chu Hằng cũng phải thừa nhận, nữ nhân này loại trừ độc ác, quả thật Nam Cung Nguyệt Dung có được năng lực làm cho nam nhân động lòng.
- Có thể Tỉnh Thiên đã chết, ngươi là người nắm giữ bí mật duy nhất!
Nam Cung Nguyệt Dung mỉm cười, yêu kiều như hoa.
- Vốn cứ tưởng lực huyết mạch của ngươi không đủ đậm, tiềm lực có hạn, không ngờ tới là ta nhìn nhầm!
- Chu Hằng, cân nhắc lại đi, gia nhập Thiên Tinh Tông, còn ta, chính là phần thưởng cho ngươi!
Nàng ưỡn ngực thật cao, kiêu ngạo mà tự tin, lóe lên mị lực kinh người.
Quả thật, thân phận của nàng rất cao, chính là công chúa đương triều, hơn nữa bản thân còn là mỹ nữ cấp bậc khuynh quốc khuynh thành, trên dưới cả nước có không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn cưới được nàng.
Chu Hằng cười ha ha, lắc đầu nói:
- Ta muốn thu hồi lời nói lúc trước, 1000 linh thạch mua ngươi quả thật là không ổn!
Không đợi Nam Cung Nguyệt Dung nói, hắn đã tiếp tục.
- Không khác gì kỹ nữ, cùng lắm là cao sang một chút, không phải khách hàng nào cũng đón!
- Dân đen, ngươi nói cái gì!
Nam Cung Nguyệt Dung giận tím mặt, bao giờ có ai dám nhục mạ nàng là kỹ nữ?
- Nè, đây là hai khối linh thạch, cười cho đại gia một cái!
Chu Hằng tiện tay ném ra hai khối linh thạch.
- Lớn mật!
Nam Cung Nguyệt Dung tung chưởng, hai khối linh thạch liền bị đánh bay, ngực nàng phập phồng dữ dội, đã giận dữ đến cực điểm. Mắt phượng trợn lên, nàng quát:
- Đây là ngươi ép ta!
Rõ ràng là nàng đã giận đến đỉnh điểm, đến mức quên tự xưng là "bổn cung".
Chu Hằng mơ hồ có cảm giác không ổn, nhưng lúc này, trong mắt Nam Cung Nguyệt Dung bỗng nhiên lóe lên ánh sáng đỏ yêu mị. Sau đó, trong mắt hắn mất hết mọi màu sắc, chỉ còn lại Nam Cung Nguyệt Dung cung trang trắng như tuyết, tựa như tiên nữ trên trời bay bổng trên không trung.
Đây là ảo ảnh!
Chu Hằng biết thế, nhưng không cách nào thoát khỏi, tâm linh chìm đắm, chỉ cảm thấy tiên nữ cao cao tại thượng này là thần trong thiên địa, hắn cần thành kính quỳ bái, không tiếc mọi giá bảo hộ nàng.
Nàng chính là trời, nàng chính là thần, nàng chính là tồn tại tối cao!
Nhìn ánh mắt Chu Hằng dần dần chết lặng, Nam Cung Nguyệt Dung toát ra tươi cười đắc ý.
Đây là bí thuật của nàng, học được từ một quyển cổ tịch mà hoàng thất cất kỹ, trước đó căn bản không có bao nhiêu người học được, để ở đó không biết bao nhiêu năm. Môn bí thuật này chỉ có thể sử dụng một lần, có thể làm cho bất cứ ai, thậm chí là yêu thú có cảnh giới yếu hơn nàng đều phải thuần phục nàng, trọn đời không phản bội!
Bí thuật này, vốn là nàng muốn để lại sau này dùng, chờ đạt đến Khai Thiên Cảnh, thậm chí Sơn Hà Cảnh, lại dùng bí thuật này thu phục một cao thủ đỉnh cao phụ tá bản thân. Cho nên, nàng rất luyến tiếc dùng trên người Chu Hằng chỉ có Sơ Phân Cảnh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cảnh giới của Chu Hằng hiện tại dù thấp, nhưng tiềm lực vô cùng lớn, ngày sau chưa chắc không có hy vọng tiến vào Khai Thiên Cảnh, Sơn Hà Cảnh. Hơn nữa trên người kẻ này có bí mật lớn, nếu Tỉnh Thiên mất tích, tám thành là đã chết, như vậy Chu Hằng chính là người duy nhất biết được.
Đến bây giờ nàng còn nghĩ rằng Cửu Linh Tông có thể liên tục xuất hiện hai yêu nghiệt là có liên quan tới thế giới dưới lòng đất.
Thu phục Chu Hằng, như vậy bí mật này sẽ là của nàng!
Không thiệt! Không thiệt!
Khóe miệng Nam Cung Nguyệt Dung mỉm cười càng thêm ngọt ngào.
Hình ảnh tiên tử trong mắt càng thêm thánh khiết, cao quý, tựa như có một loại lực lượng thần bí đang dẫn dụ hắn quỳ xuống, kính dâng mọi thứ cho tiên tử thánh khiết kia!
Không!
Trong lòng Chu Hằng trào ra một tia do dự, mục đích hắn tu luyện chính là có thể tự do hít thở không khí trong trời đất, tuyệt đối sẽ không khuất phục thế lực nào, cá nhân nào!
Đạo của hắn, giết chóc thiên hạ, tiến lên chín tầng trời!
Kẻ cản ta thành đạo, giết!
Trong ánh mắt Chu Hằng đột nhiên xẹt qua một tia sát khí sắc bén, trong mắt hiện ra bóng hai thanh hắc kiếm hoàn chỉnh, khí tức hung bạo bắt đầu điên cuồng trào dâng, trong nhất thời làm cho ba con Ám Bì Quái bên ngoài đang ra sức đào bới cũng chợt ngừng trệ!
- Cái gì!
Nam Cung Nguyệt Dung hoảng sợ không thôi, tiểu tử này vẫn còn khả năng chống cự! Nàng vội kéo hết tinh thần tăng cường uy lực bí thuật, nếu như bí thuật này thất bại, nàng sẽ bị cắn trả dữ dội. Tuy rằng không đến mức nghe lời ngược lại Chu Hằng, nhưng khó tránh khỏi bị thương nặng.
Nàng vừa phát động toàn lực, hình tượng tiên tử trong mắt Chu Hằng càng thêm thánh khiết xuất trần, tựa như nếu hắn không bái lạy, sẽ theo gió mà đi, trở về chín tầng trời.
Lạy! Lạy! Lạy đi, tiên tử sẽ vĩnh viễn không đi nữa!
Trong đầu dường như có giọng nói không ngừng thì thầm, quẩn quanh, tâm linh Chu Hằng rơi vào trong giãy giụa dữ dội, ánh mắt lúc thì chết lặng, lúc này hiện ra bóng kiếm, biến hoa không ngừng.
- Đạo của ta, đừng mơ có ai chà đạp!
Không biết đã bao lâu, Chu Hằng bỗng nhiên rống lớn, hắc kiếm đã thu vào đan điên chợt hưởng ứng, phát ra một đạo dao động tối cao tối thượng, xoảng, hình tượng tiên tử trong mắt Chu Hằng đột nhiên vỡ nát!
Bí thuật bị phá!
Nhưng mà, lúc này lại xuất hiện một chút sơ suất.
Mảnh vỡ hình ảnh tiên tử rơi rụng nhập vào trong người hắn, bỗng nhiên dẫn động phản ứng dược lực của Kim Dương Thảo Vương trong máu hắn, lập tức hai mắt Chu Hằng đỏ rực, có một loại dục vọng hung bạo dữ dội.
Khó chịu muốn chết, nóng muốn chết, nghẹn muốn chết!
Ánh mắt hắn bừng sáng lên, ở trước mặt hắn không phải có một tiên nữ đang nằm dài hay sao?
Chu Hằng sải bước đi qua.
Nam Cung Nguyệt Dung vô cùng suy yếu, Chu Hằng giãy khỏi bí thuật của nàng, cũng làm nàng bị thương nặng. Đây mới thật là bị thương nặng, từ thần thức đến thân thể, không phải lực huyết mạch có thể chữa trị trong nháy mắt!
Còn chưa chờ nàng dùng thuốc điều tức, lại thấy Chu Hằng đi tới gần nàng.
- Chu Hằng, ngươi thắng!
Nàng không cam lòng nói.
- Bổn cung sẵn sàng chuộc mạng, ngươi ra giá đi, dù là pháp khí Khai Thiên Cảnh, bổn cung cũng có thể cho ngươi!
Roẹt!
Tiếng xé rách vải vang lên, bàn tay to của Chu Hằng vươn tới, bộ cung trang của Nam Cung Nguyệt Dung bắt đầu từ chỗ cổ trực tiếp bị xé xuống bên hông, nội y phấn hồng bên trong cũng khó trốn khỏi số mệnh, lập tức hiện ra bộ ngực bộ ngực đầy đặn run run của nàng.
Núi ngọc trắng như tuyết dựng thẳng lên cao, hai vòng điểm xuyết đỏ hồng, đều có một quả nho mê người ở giữa, đẹp không gì tả được.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì!
Nam Cung Nguyệt Dung kinh hoàng không thôi, bại trận nàng cũng không sợ, thân phận của nàng cao quý, có đủ vốn để mua lại mạng mình, nhưng gặp phải cưỡng bức... với trạng thái của nàng hiện giờ thì làm sao chống cự?
Bí thuật kia dung hòa với dược lực Kim Dương Thảo Vương, liền biến chất thành mị dược mạnh nhất, hai mắt Chu Hằng đỏ rực, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, đó là ra sức phát tiết một hồi.
Thân thể mềm mại trắng bóng trước mắt làm cho hắn càng thêm đói khát, không chút do dự nhào lên, mỗi tay nắm giữ ngọn núi ngọc trắng mịn, mềm nhũn như bông, mà lại không mất đàn hồi, vô cùng tuyệt diệu.
- Dân đen, thả ta ra!
Nam Cung Nguyệt Dung ra sức chống cự, nhưng hiện tại nàng bị thương nạng, làm sao có thể chống cự bạo lực của Chu Hằng, chỉ có thể mặc cho nam nhân này tận tình đùa bỡn khuôn ngực quý báu của nàng.
Vào lúc này, nàng cảm thấy mình như là một kỹ nữ.
Rất nhanh, Chu Hằng liền không thỏa mãn chỉ là xâm chiếm hai ngọn núi tròn dựng thặng, một tay dò xuống, bắt đầu xé rách nửa phần quần áo bên dưới.
Nam Cung Nguyệt Dung lập tức đạp chân lung tung, nhưng vậy cũng chỉ rối thêm mà thôi. Mông dưới lành lạnh, nàng biết mình đã bị lột sạch trơn, trong lòng cũng trở nên tàn lạnh.
Xâm lược thoáng ngừng, nhưng tiếp theo một thứ nóng bỏng va chạm lung tung vào giữa chân nàng. Đầu tiên nàng sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại, là công chúa hoàng thất, từ nhỏ nàng đã được dạy những chuyện nam nữ này.
- Đừng! Đừng mà!
Nàng lệ rơi đầy mặt, cầu xin Chu Hằng lúc này nàng không còn là công chúa cao quý, thiên tài Sơ Phân Cảnh gì cả, mà chỉ là một nữ nhân yếu đuối.
Nhưng ai bảo nàng mua dây buộc mình, dẫn tới bí thuật sinh ra dung hợp kỳ dị với Kim Dương Thảo Vương, hiện tại là tự ăn quả báo.
Vật cứng kia đẩy lung tung mấy cái, cuối cùng đụng vào đúng chỗ, roạt một cái liền chui thẳng vào trong.
- A!
Nam Cung Nguyệt Dung phát ra tiếng kêu thảm thiết tràn đầy khuất nhục, sau đó chống cự dữ dội.
Kim Dương Thảo Vương vốn làm cho năng lực của Chu Hằng ở mặt này mạnh mẽ đến biến thái, huống chi lần này là kích hoạt ở hình thức mị dược! Hắn không ngừng đánh thẳng, va đụng, chỉ dùng tư thế này không ngừng chiếm giữ mỹ nữ dưới người.
Không biết mệt mỏi, kéo dài không ngứng
Nam Cung Nguyệt Dung từ ban đầu là giãy giụa cho đến từ bỏ, chỉ là không ngừng rơi lệ, rồi đến sợ hãi cầu xin, cuối cùng chết lên chết xuống. Nam nhân rong ruổi trên người nàng như có được tinh lực vô tận, đòi lấy nàng một lần lại một lần, làm sao cũng không đủ.
Nàng không chịu được mà ngất đi, lại tỉnh dậy từ trong hôn mê, hai lần ba lượt, nàng chỉ còn một ý nghĩ, chết rồi còn hơn bây giờ!
Cuối cùng, không biết Chu Hằng đã hưởng thụ cực lạc lần thứ mấy trên người nàng, gầm rống một tiếng nằm xuống, giày vò cuối cùng cũng kết thúc. Nam Cung Nguyệt Dung rất muốn bóp chết nam nhân đã không còn phòng bị ở trên người mình, nhưng mệt mỏi ùa tới, ý chí của nàng cũng không thể chống cự, lập tức ngủ mất.
Tỉnh lại, Chu Hằng thần thanh khí sảng, hắn cụp mắt nhìn mỹ nữ dưới người, trong lòng có chút do dự.
Nếu đổi lại trước đó, mặc kệ Nam Cung Nguyệt Dung đưa ra cái giá cỡ nào, hắn cũng sẽ không thay đổi quyết tâm giết người, nhưng còn bây giờ? Hắn tuyệt không có ý thu Nam Cung Nguyệt Dung vào hậu cung, nhưng bảo hắn xuống tay xử lý nữ nhân từng có thân cận da thịt với mình, điều này làm hắn khó mà xuống tay được.
Phải làm sao đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.