Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 47




Ký Mi rưng rưng lắc đầu:

"Hiện tại cái gì ta cũng không muốn nghe." Nắm chặt cánh tay Kim Thúy:

"Mau mang ta rời khỏi nơi này......" Kim Thúy lập tức lấy hai tay vòng lấy đại thiếu nãi nãi, thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng.

Nghiễn Trạch nhìn chăm chú vào bong dáng thê tử, hoàn toàn không còn khí lực, ngã xuống bên cạnh chiếc ghế, thống khổ bưng kín mặt. Hắn liền nhớ lại  tối hôm qua Ký Mi mang Nhạn Oái đến, hắn cùng Nhạn Oái uống rượu, lúc sau liền muốn trở về sương phòng ngủ...... còn những chuyện sau đó, hắn không có một chút ấn tượng nào.

Chẳng lẽ hắn thật đổi chủ ý, cùng Nhạn Oái làm trò trước mặt thê tử?

Không, không có khả năng, bản thân hắn tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như vậy được!

Tiêu Phú Thanh thấy cháu trai vừa cắn răng vừa lắc đầu, nhưng lại không nói nửa câu xin lỗi. Hận đến mức nắm chặt vạt áo hắn nói:

"Ngươi làm ra chuyện tốt rồi! Trong thiên hạ tìm không ra người nào hỗn trướng như ngươi. Sáng nay lúc ta đến, cửa bị khóa từ bên trong, nghe được tiếng Ký Mi khóc ở bên trong. Suốt một đêm nàng đều trốn ở dưới bàn, nghe ngươi cùng  nữ nhân khác mây mưa [1], ngươi, ngươi, ngươi......"

[1] bản gốc ở đây chính là "phiên vân phúc vũ": theo mình tìm hiểu thì "phiên vân phúc vũ" là chỉ loại người thay đổi thất thường, có nhiều thủ đoạn. Thành ngữ lấy từ bài thơ "Bần giao hành" của Đỗ Phủ. Đưa vào đây mình cũng không biết nên dịch sao cho sát nghĩa nên quyết định đổi thành "mây mưa". Mọi người có biết thêm gì thì góp ý hộ mình nhé <3

Nghiễn Trạch tưởng tượng lại tình cảnh này, Ký Mi lẻ loi một mình trốn ở dưới bàn, hắn cùng Nhạn Oái lăn lộn ở trên giường, không khỏi khổ sở hít hít nước mũi:

"Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, chờ Ký Mi bình tĩnh, ta sẽ tìm nàng giải thích rõ ràng."

Tiêu Phú Thanh nói: 

"Chuyện này có gì mà phải giải thích?! Ngươi còn cố chấp không nhận như vậy? Tại sao phải cùng nữ nhân khác làm trò trước mặt nàng? Nàng mắt mù không phải là giả, nhưng trong lòng nàng so với bất luận kẻ nào đều hiểu hơn cả! Ngươi cho rằng nàng nhìn không thấy, thì có thể làm bậy trước mặt nàng?! Hừ, ta đây sẽ đưa nàng về nhà mẹ đẻ, người ở nhà tự nghĩ xem mình nên làm thế nào cho phải đi!"

"Nhạn Oái là do Ký Mi đưa về, không phải tự ta đi tìm......" Hắn lớn tiếng hét lên, đầu đau như búa bổ.

Thấy cháu trai còn cố chấp, Tiêu Phú Thanh tức đến mức chỉ muốn cho hắn thêm một cái tát:

"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi đang nói là ngươi vô tội, là Ký Mi không tốt? Ngươi đã sớm cùng tiện nhân này mắt đi mày lại, ngươi cho rằng ta không biết? Ký Mi vì biết ngươi cả ngày nhớ thương, hiền huệ giúp ngươi mang người đưa vào cửa, việc nàng làm có gì là sai? Sai chỉ có ngươi! Không cảm thấy hổ thẹn, đạo lộn luân thường, cùng thiếp thân thiết trước mặt thê tử!"

Hắn mắng quá lớn, đánh thức người còn đang ngủ trên giường là Nhạn Oái. Nàng yêu kiều rên rỉ:

"...... Đại thiếu gia...... Đại thiếu gia......" Nàng vừa phát ra âm thanh, Tiêu Phú Thanh cùng Nghiễn Trạch mới nhớ tới trong này còn có một người.

Tiêu Phú Thanh tuyệt vọng nhìn Nghiễn Trạch lắc lắc đầu:

"Ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Nói xong, liền đi ra ngoài.

Nghiễn Trạch tức đỏ mắt, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện phát sinh đều do tiện nhân này khơi mào, đầu óc Nhạn Oái còn đang nửa tỉnh nửa mê, đã bị hắn kéo một phát xuống giường. Nhạn Oái lăn trên mặt đất, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh, liền thấy đại thiếu gia đang hung ác trừng nàng. Nàng không biết làm sao:

"Đại thiếu gia......"

Nghiễn Trạch đang có lửa giận không chỗ nào phát tiết, liền co chân đạp nàng:

"Tiện nhân, ngươi câm miệng cho ta! Còn nói nữa, ta liền giết ngươi!" Sau đó sau nước bọt cho thuận khí, mới gân cổ lên hướng ra ngoài kêu:

"Người đâu —— người đâu ——"

Nha hoàn làm việc trong sân từ sáng sớm lúc phát hiện ra sự việc đều nín thở chờ mệnh, nghe thấy tiếng đại thiếu gia gọi người, nha hoàn quản sự liền chạy nhanh vào. Đập vào mắt là một nữ tử lõa thể, bị hù đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, nhanh chóng cúi đầu càng thêm thấp, chỉ sợ đối diện với ánh mắt của đại thiếu gia sẽ gặp tai bay vạ gió.

"Đem nàng đi bán cho ta, bán đến nơi nào đó thật xa! Càng xa càng tốt!"

Nhạn Oái còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy mình bị bán đi,  khóc lóc  ôm lấy chân hắn nói:

"Gia, ta làm chuyện gì sai sao? Là hầu hạ ngài không tốt sao?"

Nghiễn Trạch đá chân để nàng không bám lấy mình, quát:

"Cút!" Liền sải bước ra ngoài tìm thê tử.

Ký Mi không muốn làm lớn chuyện, từ chính phòng đi ra, cùng Kim Thúy vào phòng nàng nghỉ ngơi. Kim Thúy ngủ ngáy, lại là nha hoàn hồi môn tâm phúc của đại thiếu nãi nãi nên có riêng cho mình một gian phòng. Sau khi hai người tiến vào, liền cài kỹ cửa. Ký Mi ngã người nằm trên giường, xoa chân nói:

"Ngồi trên ghế cả một đêm, chân ta tê hết cả rồi."

Kim Thúy xoa bả vai nói:

"Hai người bọn họ bất động như chết, vác lên giường cũng không hề dễ dàng, mệt chết ta!"

Ký Mi mỉm cười nói:

"Dược kính nhi phát tác thật đúng thời điểm, lúc ấy Nhạn Oái đỡ đại thiếu gia ra khỏi phòng, nói muốn đi sương phòng ngủ, ta còn sợ hai bọn họ sẽ ngã quỵ ở sân viện, kết quả không nghĩ tới, vừa bước tới cửa, đã song song ngã quỵ."

Kim Thúy vẫn lo lắng, thấp giọng nói: 

"Đại thiếu gia có thể phát hiện hay không a? Hắn thật sự không có chạm vào Nhạn Oái, vạn nhất hắn phát hiện Nhạn Oái vẫn còn là tấm thân xử nữ...... Không phải sẽ bị lộ tẩy sao?"

"Hắn sai, căn bản không phải ở chỗ ngủ với nữ nhân khác, mà ở chỗ ngủ với nữ nhân khác ngay trước mặt ta, trên giường chính phòng." Ký Mi nghiêng đầu nhướn mày, dùng thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi nói:

"Cho dù hắn phát hiện ra Nhạn Oái là xử nữ, nhưng cửu thúc cũng đã thấy được, hai người bọn họ cởi sạch quần áo ngủ ở trên giường, có biện minh đến cỡ nào vẫn không thể che được tà tâm trong lòng, không thể thay đổi được kết quả. Dù sao hắn cũng sai rồi! Huống hồ...... Ta cảm thấy với tính tình của Nghiễn Trạch, dưới cơn thịnh nộ, đã đem Nhạn Oái bán đi, căn bản sẽ không đi tra xem mình có thật sự chạm vào nàng hay không."

Ký Mi vừa dứt lời, liền nghe Tiêu Phú Thanh gõ cửa sổ nói: 

"Ký Mi, Ký Mi, ngươi ở bên trong sao?"

Nàng dùng khăn che miệng lại, phân phó Kim Thúy: 

"Mau mở cửa, thỉnh cữu cữu vào ngồi......."

Kim Thúy lớn tiếng nói: 

"Mở cửa ngay." Không nghĩ đến, mới vừa mở cửa ra, liền thấy Nghiễn Trạch đứng phía sau Tiêu Phú Thanh, mà tên Tiêu Nghiễn Trạch này còn nhanh hơn Cửu thúc hắn một bước, lập tức xông vào phòng, thuận tay đẩy Kim Thúy ra ngoài, sau đó chốt cửa lại. Động tác vô cùng liền mạch lưu loát, làm Tiêu Phú Thanh tức giận lần hai đá cửa:

"Ngươi mau mở cửa ra, ngươi muốn làm gì?!"

"Ta cùng với thê tử của mình nói chuyện, ai cũng không được phép làm phiền ta!"

Tiêu Phú Thanh cả giận nói: 

"Ta là cữu cữu của nàng!"

"Ta là trượng phu của nàng, còn là biểu ca của nàng!" Nghiễn Trạch quả thực muốn phát điên rồi, reo lên: 

"Ta chỉ muốn nói mấy câu với nàng, cá ngươi có thể đừng làm phiền ta nữa được hay không!?"

Tiêu Phú Thanh không còn cách nào khác, tạm thời lui ra phía sau, ôm bả vai từ từ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Trong phòng, Ký Mi hơi hơi nghiêng người, hiển nhiên không muốn nói chuyện với Tiêu Nghiễn Trạch. Nghiễn Trạch châm rãi tiến về phía trước, ngồi bên cạnh nàng, dùng một khuôn mặt áy náy đến mức sắp khóc tới nơi nói:

"Ngươi còn giận ta sao?"

Trong lòng Ký Mi tự nhủ, hắn nghĩ nàng nhìn không thấy, không cần thiết phải giả vờ đáng thương cầu nàng tha thứ, cho nên biểu tình này hẳn là thật. Ánh mắt nàng tan rã hỏi lại:

"...... Ta không nên sinh khí sao. Nha đầu ta đưa về, ở trước mặt ta bò lên giường phu thê ngủ, bị người ta biết được, nhất định sẽ trở thành trò cười......." Kỳ thật chuyện nàng chân to đã thành chuyện cười cho nữ quyến Tiêu gia rồi, lần này chắc chắn còn thảm hơn.

"Sao có thể chê cười ngươi được chứ, kẻ nên bị cười nhạo chính là ta. Ta là kẻ sai, bị ma quỷ ám ảnh, làm ra chuyện tày trời như vậy......" Nghiễn Trạch nói:

"Ta đã sai người đem Nhạn Oái đi bán...... Cũng xin ngươi bớt giận đi."

Ký Mi lấy khăn lau nước mắt, khóc nức nở nói: 

"Ta không có sinh khí, chỉ là cảm thấy thương tâm...... Ta muốn làm một thê tử hiền huệ, trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, ngươi chẳng thèm quan tâm đến tôn nghiêm của ta. Ngươi có thể tam thê tứ thiếp, thê thiếp thành đàn, nhưng ngươi không thể để các nàng dẫm lên đầu ta, ngươi nói đi có phải hay không?!"

"Phải! Phải!" Hắn thử muốn ôm nàng, đáng tiếc mới vừa đụng tới thân nàng, nàng liền rưng rưng cự tuyệt: 

"Ta hiện tại không muốn bị ngươi đụng tới." Nghiễn Trạch tim như bị đao cắt, thở dài, ngoan ngoãn rụt tay trở về, lại lần nữa nhận sai: 

"Tối hôm qua do ta uống nhiều quá, cái gì cũng không nhớ rõ...... Ta không có tâm tư hèn hạ đó. Ta thề với trời, ta chưa từng nghĩ tới sẽ vũ nhục ngươi. Nếu có nửa câu nói dối, liền bị trời thả sét đánh!"

"......" Nàng im lặng, nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ tuôn ra.

Nghiễn Trạch thấy vậy liền nhanh tay lau nước mắt cho nàng, nâng mặt nàng lên đau lòng nói: 

"Lời ta nói đều là thật. Ngươi không tin sao? Tại sao không nói lời nào?"

"Ta không muốn nói cái gì, chỉ chờ ông trời cho sét đánh chết ngươi"

Hắn cơ hồ muốn khóc:

"Hoá ra là ngươi vẫn không tin lời ta nói?! Có cần ta đem lòng ta đào ra cho ngươi xem hay không?"

"Ngươi có đào ra, ta cũng không thể nhìn thấy" Ký Mi nghiêng đầu sang một bên, rơi lệ nói:

"Mỗi người đều khi dễ ta là người mù, không để ta vào mắt, ngay cả  trượng phu mình cũng cùng với nha hoàn ngủ chung ngay trước mặt. Ta muốn một thê tử tốt, chỗ nào cũng thay ngươi suy nghĩ, ta tới quỳ thủy không có phương tiện, liền mang nha đầu ngươi ngày đêm tơ tưởng gọi đến để bồi ngươi. Nhưng ta thật không hiểu, vì cớ gì ngươi lại không hề thương tiếc mang tôn nghiêm của ta đạp dưới chân...... Ta không rõ, ta sai ở nơi nào......"

"Ngươi không sai, sai chính là ta!" Nghiễn Trạch lần thứ hai tỉnh lại: 

"Chuyện tối hôm qua, là do ta uống nhiều quá nên rối rắm, để ngươi bị ủy khuất. Ta sẽ không dám như vậy nữa, về sau ta sẽ đối tốt với ngươi gấp bội! Ngươi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, ta tuyệt đối sẽ  không nói một chữ " không " "

"...... Vẫn là tính toán cho ngươi.  Giống như ngươi đang áp chế ta. Ngươi yên tâm đi, chuyện dèm pha như vậy ta sẽ không nói với bất luận kẻ nào, về chỗ thái thái cùng lão thái thái, ta một chữ cũng sẽ không tiết lộ." Ký Mi sâu kín nói.

Nghiễn Trạch thương tâm muốn chết, rưng rưng bực nói: 

"Ngươi cho rằng ta là sợ ngươi để lộ bí mật, mới đối tốt với ngươi?! Ngươi cũng quá coi thường ta, ta dám làm liền dám đảm đương! Nếu không phải sợ ngươi thương tâm, ta sẽ đến đây hạ mình xin lỗi ngươi sao? Nói nhiều như vậy, còn không phải sợ ngươi thương tâm khổ sở?! Cũng chính là ngươi Lục Ký Mi, ta thích ngươi, nếu người ta cưới là nữ nhân khác, ta chẳng thèm quản nàng có thương hay không thương tâm!"

"......" Biểu hiện của hắn lúc nói chuyện với nàng vô cùng lo lắng, như thế là nói thật. Ký Mi thấy hắn thật tâm nửa muốn tha cho hắn, nửa muốn chờ thêm một chút, để xem hắn còn có thể nói ra những lời gì.

Hắn nhìn nàng ánh mắt dại ra, lẳng lặng ngồi như người gỗ. Chỉ sợ quá tức giận đã làm nàng hoảng sợ:

"Ngươi rốt cuộc có biết là ta thích ngươi hay không, những nữ nhân khác ta chỉ có vui chơi một lát, duy chỉ có ngươi là ta muốn sống cùng đến bạch đầu giai lão!"

Ký Mi vốn dĩ cũng chỉ muốn cho hắn cảm thấy hổ thẹn với nàng, về sau sẽ đối đãi với nàng tốt hơn, mục đích cũng đã đạt được, liền thu lại tâm tình:

"...... Ngươi thích ta, còn quát ta?"

Hắn sửng sốt, lập tức chầm chậm thở ra, thập phần ôn nhu nói:

"Không phải ta quát ngươi, chỉ muốn giải thích với ngươi. Chuyện tối hôm qua, ngươi thương tâm, ta cũng không chịu nổi. Ta thích ngươi, nhìn ngươi khổ sở như vậy, ta càng thống khổ hơn. Hơn nữa, ta sợ chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai chúng ta, khiến từ nay về sau ngươi không thèm để ý đến ta nữa."

Ký Mi thở dài: 

"...... Vậy ngươi  đáp ứng ta một việc......"

Nghiễn Trạch nghe mình có hi vọng được " đặc xá  ", hai mắt tỏa ra ánh sáng:

"Ngươi mau nói, đừng nói là một việc, mười việc ta cũng đáp ứng!"

"Trước khi ta sinh hạ đích trưởng tử, ngươi không được nạp thiếp. Miễn cho các nàng lại đạp lên đầu ta."

Hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng:

"Không thành vấn đề, việc này không có gì to tát." Tiểu thiếp vốn dĩ chính là thứ đồ chơi, nếu bởi vì thứ đồ chơi này, tạo thành tổn thất lớn hơn nữa, mất nhiều hơn được.

Ký Mi  cầm tay hắn vuốt vuốt, thấp giọng nói:

"Ngươi cũng biết, làm thê tử không đáng cùng tiểu thiếp tranh giành tình cảm, quá mất mặt. Ta hiện tại khổ sở thương tâm, là bởi vì cho rằng ngươi không tôn trọng ta, hèn hạ ta...... Bất quá, ngươi nói ngươi không phải cố ý,  lại cùng ta xin lỗi, ta đã hiểu được ngươi là không có tâm tư xấu, sao còn có thể sinh khí với ngươi được!?"

"Ngươi tha thứ  cho ta?"

Ký Mi hơi hơi gật đầu. Nghiễn Trạch vui mừng nhếch miệng cười to, đem thê tử kéo vào trong lòng ngực, hai người gắt gao ôm nhau. Được thê tử tha thứ, Nghiễn Trạch có thể hết sức chăm chú hồi tưởng sự tình đêm qua, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc: 

"Mi Nhi, ta nghe cửu thúc nói...... Cửa bị đóng chặt, là ngươi khóa sao?"

"Sao có thể là ta, ta không thể nhìn thấy."

"...... Ngươi nói xem có thể là Nhạn Oái tiện nhân kia hay không, muốn ra oai phủ đầu với ngươi, cố ý dùng dược làm ta choáng váng, để nàng ta có thể ngủ với ta trên giường của ta với ngươi?"

"Dược?"

"Đúng vậy...... Ta cái gì đều không nhớ rõ, việc này bản thân liền cảm thấy rất khả nghi, ta hoài nghi là bị người hạ dược." Nghiễn Trạch nói: 

"Một hồi nữa về phòng phân phó người kiểm tra rượu và thức ăn, xem có gì kỳ quặc hay không."

Ký Mi thở dài nhẹ nhõm một hơi, dược hạ ở rượu, mà rượu thuốc sau khi bọn họ té xỉu, sớm bảo Kim Thúy đổ vào cái bô, cũng thay thành rượu bình thường. Nàng lẩm bẩm:

"Ngươi cũng quá lòng nghi ngờ."

"Không không không, chuyện này không phải là nhỏ. Là Nhạn Oái tiện nhân kia làm còn tốt, nếu không phải nàng ta làm, ta hoài nghi sau lưng có người sai khiến, có thể chuyện ngươi bị ong tấn công ở chùa với chuyện này là cùng một người." 

Nghiễn Trạch biểu tình ngưng trọng:

"Nhà này có người muốn hại chúng ta."

Ký Mi giả vờ tức giận đẩy hắn ra:

"Nói tới nói lui cũng là do ngươi không chịu thừa nhận việc sai mình làm!" Dứt lời, nàng thở phì phì ho lớn vài cái, đột nhiên nhắm mắt, liền ngã vào trong ngực hắn, hôn mê bất tỉnh.

Chu thị nghe người ta nói đại thiếu gia đem Nhạn Oái bán, không màng trời giá rét, hấp tấp chạy đến tận nơi. Ở trong chính viện gặp Kim Thúy vừa bưng chén thuốc ra tới, vừa hỏi thì nàng nói là đại thiếu nãi nãi bị bệnh vì quá tức giận, thầm nghĩ chắc chắn là Lục Ký Mi giả bệnh, bắt nhi tử đem Nhạn Oái bán đi. Vì thế tức giận tận trời xông vào phòng, chuẩn bị vấn tội.

Nghiễn Trạch thấy  mẫu thân tới, nhanh chóng giữ người ở gian ngoài không cho vào, không để nàng vào làm kinh động thê tử. Chu thị không vui, ép hỏi:

"Nhạn Oái là nàng đưa về, như thế nào lại không thể chịu đựng, tức quá bị bệnh?! Là giả vờ cho ai xem?"

Nghiễn Trạch ậm ừ nói:

"Không thể trách Ký Mi, là ta sai."

Chu thị hừ nói: 

"Sai cái gì? Tam thê tứ thiếp là sai sao?"

Hắn không còn cách nào khác, liền đi vào trọng điểm, đem chuyện phát sinh hôm qua nói lại một lần.

Chu thị vừa nghe, ngạc nhiên câm nín, sau một lúc lâu duỗi tay hung hăng nhéo cánh tay hắn một cái:

"Ngươi đã làm ra chuyện tốt rồi, đêm cái mặt già này của ta ném đi hết!" Nói xong, lại liếc mắt nhi tử  một cái, đôi chân nhỏ nhanh chóng bỏ chạy lấy người.

Nghiễn Trạch ủ rũ cụp đuôi trở lại phòng trong, ngồi ở trên giường đất, ở bên cạnh chăm sóc thê tử đang bệnh:

"Là nương tới......" Hắn không dám nhắc lại chuyện kỳ quặc đêm qua, lúc trước mới nhắc tới, nàng liền tức giận té xỉu. Hiện tại nàng mới tốt lên một chút, cũng không dám nhắc lại.

"Nương nói cái gì?" Ký Mi nhỏ giọng hỏi.

"Nàng...... Chưa nói cái gì, liền nhéo cánh tay ta một cái, phỏng chừng đã thành máu bầm."

"Đau không?" Nằm trên giường quá nóng, nàng chui ra khỏi chăn, xoa cánh tay cho hắn:

"Nhéo chỗ nào? Để ta xoa cho ngươi."

Nghiễn Trạch thấy thê tử vẫn còn quan tâm hắn như vậy, hắn cảm động cực kỳ: 

"Không đau, ngươi nằm đi. Ngươi còn giận ta sao?"

"......" Nàng tươi cười: 

"Không còn."

Vì thế hắn càng thêm khó chịu, không khỏi thở dài:

"...... Ta thật có lỗi với ngươi...... làm chuyện sai, còn không thừa nhận......"

"Ngươi có tâm hối cải thì tốt rồi."

Ký Mi mỉm cười: "Không gì tốt hơn biết sai biết sửa."

"......" Không sai, hắn muốn nắm chặt lấy cơ hội hối cải!

Nàng ôm cánh tay hắn, nhẹ giọng khẩn cầu nói: 

"...... Nghiễn Trạch, ta nhớ mẹ ta, muốn hồi trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, được không? Nơi này khiến ta thương tâm, ta ở lại vài ngày rồi sẽ trở về......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.