Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 184: Thần y




Dự vương nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết. Thích Dao cũng nghi ngờ, nhìn Bàng Lạc Tuyết. Còn Bàng Lạc Tuyết chỉ đành thẹn thùng, im lặng cúi thấp đầu.

Sau đó Bàng Lạc Tuyết nhìn Dự vương, ánh mắt hai người thể hiện tình cảm nồng nàn, càng ngày càng nồng đậm.

Ngược lại Mặc Vô Song chứng kiến cảnh Dự vương nhìn say đắm Bàng Lạc Tuyết thì cảm thấy không cam lòng, thầm nghĩ Bàng Lạc Tuyết đã làm gì khiến Dự vương lại mê đắm nàng như vậy?

Hoàng đế Đông Tần nhìn vẻ mặt của Mặc gia chủ, lại nhìn Mặc Vô Song, cảm thấy nha đầu này quá tùy hứng, không thích hợp làm chánh phi.

“Xem ra trong lòng Dự vương đã có người khác rồi, chờ tấn vương tổ chức hôn lễ xong, sẽ đến lượt Dự vương.” Hoàng đế Đông Tần nói.

Mặc gia chủ liếc mắt nhìn Mặc Vô Song. Hắn chính là Mặc gia chủ, là một trong ba đại gia tộc của Bắc Yên quốc cũng không phải dễ dàng. Có khó khăn nào mà hắn chưa từng trải qua đâu?

Mặc gia chủ kéo tay Mặc Vô Song nói “ Vô Song, không được vô lễ, ngày mai chúng ta trở về.”

Mặc Vô Song hừ lạnh một tiếng, giẫm chân, xoay người trở về chỗ ngồi, cầm ly rượu lên uống.

Mặc gia chủ nói mấy câu cho có lệ. Hai người, một là lão hồ ly Đông Tần, một là con cáo già Mặc gia chủ, nói vài câu rồi cũng cho qua chuyện.

Sở Mộc Dương nhìn hoàng đế Đông Tần, thầm nghĩ ở đây có nhiều tiểu thư xinh đẹp muốn quyến rũ hắn, có lẽ hắn cũng không đủ sức chống đỡ được nữa rồi. Vì vậy, hắn nói chuyện đôi câu, sau đó cáo từ trước.

Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao che miệng cười trộm, còn Dự vương hơi mỉm cười.

Yến Quý phi nhìn Dự vương, cảm thấy trong lòng hết sức mừng rỡ. Nếu nàng có thể nắm quyền hành trong tay ở xứ sở Đông Tần quốc này thì có lẽ cũng là điều tốt. Dựa vào kỹ thuật quyến rũ của nàng, muốn hắn say mê nàng thì tuyệt đối không phải là chuyện khó. Nhưng người của Bắc Yên lại muốn gả con gái cho Dự vương, điều này thật kỳ lạ. Nàng không lấy được thì người khác cũng đừng hòng lấy.

Có lẽ ánh mắt của Yến Quý phi nhìn Dự vương quá mức nóng bỏng, nên Mai Phi ngồi bên cạnh nhìn Yến Quý phi nói “Muội muội đang nhìn gì mà có vẻ mất hồn như thế? Muội muội hãy chia sẻ suy nghĩ của muội muội về Dự vương với ta được không?”

Yến Quý phi vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn Mai Phi đang cười mỉa mai mình, lại nhìn hoàng đế Đông Tần nói “Đây là lần đầu tiên Vũ Dương được tham dự buổi yến tiệc của Đông Tần quốc, nên mọi thứ đều cảm thấy lạ lẫm. Nếu Mai phi tỷ tỷ có thời gian thì nên chăm sóc mình tốt là được rồi.”

Mai Phi nổi giận, không biết nàng công chúa Nam Chiếu quốc này dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến bệ hạ mê hoặc nàng ta. Còn mình, lại không được bệ hạ sủng ái dù chỉ một chút.

Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt Yến Quý phi nhìn chằm chằm vào Triệu Chính Dương, nghĩ rằng Yến quý phi có lẽ cũng không nguyện ý gả cho hoàng đế Đông Tần. Xem ra nàng cũng nên đề phòng.

Bàng Lạc Tuyết đứng lên nhìn Nghi quý phi nói “ Nghi quý phi nương nương, mùng ba tháng sau là một ngày tốt, vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Tuyết Nhi nghĩ, Tấn vương và tỷ tỷ phải tổ chức một hôn lễ thật long trọng. Đây cũng chính là chuyện đại sự của Đông Tần quốc chúng ta.”

“Tuyết Nhi nói cũng đúng. Lần này Tấn vương đã có công tiêu diệt tổ chức sát thủ. Mà Bàng Quốc Công cũng là một công thần trong triều, nên hôn lễ này cũng nên tổ chức thật long trọng. Ngoài ra, tân nương và tân lang phải lượn quanh thành một vòng để mọi người có không khí vui vẻ.” Hoàng đế Đông Tần vui vẻ nói.

Tấn vương hung dữ nhìn Bàng Lạc Tuyết, còn nàng chỉ thản nhiên đáp trả lại ánh mắt của Tấn vương. Dự vương bước lên phía trước, không cho Tấn vương nhìn nàng nữa.

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng.

Thính Vũ hiên

Bàng Lạc Vũ trải qua một ngày hành hạ, cả người đau đớn. Trong thính Vũ hiên, nha hoàn quỳ đầy đất, còn Bàng Lạc Vũ ngồi trên giường, tóc tai bù xù, điên cuồng chửi mắng.

Cúc Thanh run rẩy đứng một bên nhìn Bàng Lạc vũ.

“Đại tiểu thư, Nhị phu nhân tới.”

Bàng Lạc vũ chỉnh trang lại một chút, nhìn Nhị phu nhân nói “Mẫu thân, cuối cùng mẫu thân cũng đến. Người xem, bọn hạ nhân này cũng không dám nhìn con nữa. Mẫu thân, người phải xử lý công bằng giúp con.”

Bàng Lạc Vũ giãy dụa trên giường. Hôm nay Nhị phu nhân đi mời thần y, nhưng lại bị chận ngoài cửa, nên bà tức giận. Còn ở đây, nữ nhi mình cũng bắt đầu không ổn định.

“Các ngươi lui xuống hết đi, không được phép của Đại tiểu thư thì không ai được vào đây.” Nhị phu nhân đe dọa.

Bọn nha hoàn giống như gặp được ân nhân cứu mạng, vội vàng lui ra ngoài.

Bàng Lạc Vũ cau mày, bất mãn nhìn Nhị phu nhân nói “Mẫu thân, tại sao người đuổi hết bọn họ ra ngoài làm gì? Họ dám không xem con là đại tiểu thư mà.”

Nhị phu nhân hướng về phía Cúc Thanh cau mày nói “Đem lược tới đây.”

Cúc Thanh vội vàng đem lược trên bàn trang điểm tới, Nhị phu nhân vuốt tóc Bàng Lạc Vũ, bắt đầu chải tóc cho nàng.

“Vũ Nhi, bây giờ con ngã bệnh, đại phu dặn con không được cử động mạnh, nhớ không?” Nhị phu nhân bất lực, nhìn toàn bộ dung mạo hầu như bị huỷ diệt của nữ nhi mình, trong lòng đau đớn không nguôi.

Bàng Lạc Vũ che mặt mình, những vết thương trên khuôn mặt đang hành hạ nàng khiến nàng muốn nổi điên. Nàng là Đệ Nhất Mỹ Nhân, Đệ Nhất Tài Nữ ở Đông Tần quốc này, là Bàng Lạc Vũ.

Cúc Thanh nhìn Bàng Lạc Vũ nổi điên, còn Nhị phu nhân ở bên cạnh hết lời khuyên ngăn.

“Mẫu thân, không phải người nói rằng con có thể được chữa khỏi sao? Lúc nào thì con mới được chữa khỏi đây? Con không muốn gặp người khác với gương mặt như thế này. Con thật sự không muốn.”

Bàng Lạc Vũ nắm thật chặt tay Nhị phu nhân. Hôm nay khuôn mặt Bàng Lạc Vũ quấn đầy băng. Mỗi ngày nhìn mình trong gương là nàng lại muốn đập tất cả những thứ đang phản chiếu trong gương.

Cúc Thanh nhìn khuôn mặt Đại tiểu thư nói “Bẩm phu nhân, mới vừa rồi lão gia phái người tới nói, mùng ba tháng sau, Tấn vương muốn kết hôn với đại tiểu thư.”

Nếu là trước kia, khi nghe được câu này, hai mẹ con sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng giờ phút này, họ lại cảm thấy sợ hãi, sợ vì dáng vẻ của Bàng Lạc Vũ thế này sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Bàng Lạc Vũ nắm tay Nhị phu nhân nói “Mẫu thân, người có nghe hay không? Mùng ba tháng sau, nữ nhi chính là Tấn vương phi rồi, chính là Tấn vương phi rồi. Nữ nhi luôn mơ ước, luôn hi vọng mình sẽ được gả cho Vương Gia, rốt cuộc vương gia cũng chấp nhận kết hôn với Vũ nhi rồi.”

Nhị phu nhân đau đớn, đều do Nghi quý phi thủ hạ vô tình, ra tay tàn độc với nữ nhi của mình. Nếu Nghi quý phi không phải là thiếp của bệ hạ, thì Nhị phu nhân cũng muốn đến hỏi tội bà ta rồi. Hiện giờ, Bàng Lạc Vũ còn không đứng vững, khuôn mặt bị tàn phá gần hết, mình phải làm sao bây giờ?

“Phu nhân, tiểu thư, nô tỳ biết một danh y, chắc cũng có thể giúp tiểu thư được.” Cúc Thanh nhỏ giọng nói.

Nhị phu nhân nhìn Cúc Thanh nói “Làm sao ngươi biết danh y đó?”

“Gần đây cúc Thanh nhìn tiểu thư tiều tụy như vậy, cũng hỏi thăm nhiều danh y ở Đông Tần quốc này. Một tháng trước lão gia tới chỗ đại phu, ở đó có một vị danh y rất nổi danh.”

Cúc thanh quỳ trên mặt đất đáp.

“Địa phương nhỏ thì kỹ thuật của đại phu có thể cao đến đâu chứ? Những đại phu tài giỏi ở Đông Tần đã tụ họp tại đây hết rồi.” Nhị phu nhân nói

Mắt Cúc Thanh sáng lên”Vị đại phu này có một sở trường ———— ngài ấy có thể làm mặt nạ da người” Nói xong, nàng ngậm miệng lại.

Ánh mắt Bàng Lạc Vũ sáng lên, nàng cũng biết khuôn mặt mình thế này, muốn chữa khỏi trong một thời gian ngắn là chuyện không thể nào, mà tháng sau nàng phải xuất giá rồi. Lúc này, mặt nạ da người là cách tốt nhất.

“Cúc Thanh, mau lên, sao ngươi không nói sớm? Mẫu thân, người mau mời vị danh y ấy đến đây để làm lại gương mặt cho nữ nhi.” Bàng Lạc Vũ cười như điên như dại.

Nhị phu nhân vẫn có lý trí, mặt nạ da người chỉ có thể che giấu một thời gian, chứ không thể che đậy cả đời.

“Vũ Nhi, để mẫu thân đi hỏi thăm về chuyện mặt nạ.”

Bàng Lạc Tuyết gỡ cây trâm trên đầu mình đâm vào cổ, nói “Mẫu thân, nếu người không giải quyết cho nữ nhi, nữ nhi thà chết cho xong. Dù sao nữ nhi cũng không muốn tiếp tục nửa người nửa quỷ nữa. Phụ thân không muốn giúp nữ nhi đã đành, giờ mẫu thân lại không muốn giúp nữ nhi, vậy hãy để nữ nhi chết đi cho xong.”

Nói xong Bàng Lạc Vũ nhấn trâm xuống cổ mình một chút, máu chảy tung toé.

Nhị phu nhân an ủi”Vũ Nhi, Vũ Nhi, con đừng như vậy, mẫu thân làm sao sẽ mặc kệ con được...con yên tâm, mẫu thân đi ngay. Con cũng bỏ trâm xuống đi, con muốn mẫu thân sống sao? Mẫu thân chỉ có một đứa con gái, tại sao lại không giúp con?”

Bàng Lạc Vũ không yên lòng, “Mẫu thân, nữ nhi thật không muốn chỉa trâm vào gương mặt mình đâu.”

“Con yên tâm, mẹ đi ngay, Cúc Thanh còn đứng đó, đi mau.” Nhị phu nhân nóng nảy quát.

Cúc thanh bước đến cầm cây trâm trong tay Bàng Lạc Vũ “Phu nhân, tiểu thư, bây giờ đã trễ, ngày mai đi cũng không muộn.”

Bàng Lạc Vũ buông lỏng tay ra, lẩm bẩm nói “Đúng vậy, ngày mai đi cũng không muộn, ta sẽ chờ.”

Nhị phu nhân thở dài, dỗ Bàng Lạc Vũ ngủ rồi mới rời đi.

Ngày hôm sau Bàng Lạc Tuyết dậy thật sớm. Tâm trạng nàng gần đây thật thoải mái, không nói đến sự kiện Thương Dực, còn những chuyện khác đã làm rất tốt. Kể từ lúc hoàng đế Đông Tần biết Thuý Vi lâu là sản nghiệp của Đông Tần quốc thì hắn đặc biệt sủng ái Thích Dao, ban thưởng cho Thích Dao rất nhiều đồ.

Nhân cơ hội vụ án của Thích tướng quân, hoàng đế sai Dự vương đi điều tra lại tình tiết vụ án năm đó.

Lần này Bàng Lạc Tuyết mượn tiệm thuốc của Sở Mộc Dương, làm bộ râu cho mình, làm mặt nạ da người cho Liên Diệp và Liên Ngẫu. Bạch Đinh và Bạch Chỉ ngưỡng mộ nàng, thầm nghĩ nha đầu chỉ mới mười mấy tuổi đầu mà thứ gì cũng biết. Nhưng Bàng Lạc Tuyết không có thời gian làm thêm hai chiếc mặt nạ cho các nàng nên đành để các nàng trong bóng tối.

Sở Mộc Dương đưa thuốc giải cho Thương Dực, còn Bàng Lạc Tuyết giả trang thành ông cụ.

Nhị phu nhân dậy thật sớm, dẫn Cúc Thanh đứng ngoài cửa thần y. Dĩ nhiên, thần y chính là Bàng Lạc Tuyết cải trang, một lão già chỉ mới hơn 10 tuổi.

Nhị phu nhân nhớ tới con gái của mình, cũng hạ mình, bước lên phía trước nói”Bái kiến thần y.”

Bàng Lạc Tuyết thấy sắc mặt Nhị phu nhân dường như suy sụp, giống như già thêm mười mấy tuổi.

Bàng Lạc Tuyết tằng hắng, hạ thấp giọng nói”Phu nhân chớ nên khách khí, không biết phu nhân có gì cần lão phu?”

Cúc Thanh nói “Thần y, tiểu thư nhà ta,. bị thương, nghe nói thần y có kỹ thuật cao siêu, Nhị phu nhân nhà ta đích thân đến đây thỉnh ngài giúp đỡ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.