Tô Giáng Thần nhíu mày , theo như lời của Tô Cẩm cái bình hoa kia giấu ở nơi nào? Kích cỡ của mấy bình hoa ở đây đều không phù hợp với miêu tả của hắn. Đang lúc Tô Giáng Thần lo lắng không chịu nổi , nàng trong lúc vô ý thấy được phía sau giường La Hán còn có một cái giá gỗ lim kim ti, trên giá đặt mấy cái tráp, tim của Tô Giáng Thần nhảy bình bịch, liệu có phải là ở chỗ này hay không?
Đem từng cái tráp một mở ra, cho đến cái cuối cùng,khóe miệng Tô Giáng Thần lộ ra ý cười, tìm được rồi, thật sự là đạp nát giày sắt cũng tìm không thấy, không chút phí sức lại tìm ra.
Tô Giáng Thần nhanh chóng đem bức thư ở trong bình hoa giấu vào trong tay áo , cũng không đợi nàng đóng nắp lại, giọng nói lạnh như băng của Tống Phong ở sau người vang lên: "Tiện chân như nơi nào đến, dám tự xông vào thư phòng, không muốn sống nữa hả?"
Tô Giáng Thần cả người lạnh run, thiên tính vạn tính, chính là không có tính đến hắn sẽ đột nhiên trở về, cố gắng nặn ra một nụ cười, Tô Giáng Thần quay đầu lại nói với Tống Phong : "Cữu cữu."
"Là con?" Tống Phong kinh ngạc , nói với Tô Giáng Thần : "Con sao có thể đến nơi đây?"
Tô Giáng Thần ngẩng đầu, đối với Tống Phong nói: "Là biểu ca nói, ngươi nơi này có một con sư tử lớn, mang con lại đây xem ." Nói xong, Tô Giáng Thần chỉ vào hai con kỳ lân bạch ngọc nói: " Hai con sư tử này kỳ lạ quá, sao lại không giống với của nhà con? Không chỉ có một con, còn có một con khác."
Tống Phong nở nụ cười, đối với Tô Giáng Thần nói: "Kỳ Lân và sư tử, tự nhiên là không giống nhau. Ngươi đứa nhỏ này, như thế nào lại đi tin biểu ca ngươi nói bậy ?"
"Biểu ca lừa ta sao?" Tô Giáng Thần khẽ chớp mắt, sau đó nói: "Cữu cữu, ta muốn Kỳ Lân, ngươi tặng cho ta được không?"
"Kỳ Lân này nhưng có gốc gác không tầm thường , cữu cữu không thể cho, không bằng như vậy đi, cậu làm cho người một cái vòng Kỳ Lân thế nào?" Tống Phong dỗ dành Tô Giáng Thần nói.
Hai mắt Tô Giáng Thần đỏ lên, không thuận theo nói: "Không cần, con chỉ muốn con sư tử lớn kia, ta chỉ muốn con Kỳ Lân kia. Không cần vòng, không cần, con không cần."
Tống Phong thây bộ dạng Tô Giáng Thần giống như là muốn khóc , vội vàng trấn an nói: "Con chớ khóc, chớ khóc." Nhưng khi hắn nhìn đến cái tráp đằng sau lưng Tô Giáng Thần, toàn bộ đều được mở ra đặt ở trên mặt đất, sắc mặt hiện lên một tia khó lường, hắn nói: "Con, ai cho con loạn mở đồ của cữu cữu?"
Tô Giáng Thần nghe vậy, có điểm sợ hãi cúi đầu, sau đó nha nha nói: "Con nghĩ rằng trong tráp có sư tử ."
Tống Phong vốn không nghĩ tới muốn trách phạt nàng, chính là nghĩ mượn lỗi này, khiến cho nàng dời đi lực chú ý mà thôi, vì thế hắn nghiêm mặt nói: "Tiểu hài tử , không có sự đồng ý của người lớn,lục lọi lung tung , phải trách phạt cấm túc ."
"Không cần, cữu cữu không cần." Tô Giáng Thần vội vàng xua tay nói: "Con không dám , con về sau cũng không dám nữa , cữu cữu tạm tha cho con lần này, không cần nói cho nương, được không?"
"Vậy Kỳ Lân?" Tống Phong thuận theo lời của Tô Giáng Thần hỏi.
Tô Giáng Thần lập tức lắc đầu nói: "Con cũng không cần, không cần Kỳ Lân của cữu cữu ."
"Tốt, vậy mới ngoan ." Tống Phong thấy Tô Giáng Thần sợ hãi , cũng không dám lại dọa nàng, liền nói với nàng : "Canh giờ không còn sớm , con mau về chỗ lão thái thái đi, không chừng bên kia có người đang tìm con."
"Vâng." Tô Giáng Thần giòn giã đáp, lúc này Tống Tử Tuấn tiến vào, hướng về phía Tô Giáng Thần nói: "Biểu muội, ta tìm được trâm ngọc trai của ngươi rồi ." Vừa mới dứt lời, liền thấy phụ thân trầm mặt đứng ở sau nàng, Tống Tử Tuấn lập tức hành lễ nói: "Con hướng phụ thân thỉnh an."
"Ngươi đây là dẫn biểu muội kiểu gì thế hả , để biểu muội một mình ở trong này, va vào bị thương, ngươi sẽ ăn nói như thế nào cùng với lão thái thái ?" Tống Phong lớn tiếng chất vấn nói: "Chỉ một việc nhỏ như vậy, ngươi cũng làm không tốt, thật sự là làm cho ta thất vọng."
"Là con không phải, thỉnh phụ thân bớt giận." Tống Tử Tuấn vội vàng nói lời xin lỗi.
"Được rồi, còn không mau dẫn biểu muội đi đến chỗ lão thái thái , để cho lão thái thái nếu tìm không được ngừoi, làm ầm ĩ lên, có khổ cho ngươi chịu ." Tống Phong ra hiệu bằng mắt với con trai, sau đó bắt đầu thu thập mấy cái tráp đang nằm tán loạn trên mặt đất .
Hắn trước tiên cẩn thận xem kỹ những thứ trong tráp lý một lần, mới đóng tráp lại.
Tô Giáng Thần theo Tống Tử Tuấn ra khỏi thư phòng, đến bên ngoài thư phòng , gió lạnh thổi qua, nàng mới giựt mình nhận thấy, sau lưng của nàng thế nhưng ướt đẫm, trong lòng nhịn không được có chút nghĩ mà sợ. Việc này, thật là không giống trò đùa, cũng không biết Tô Cẩm làm sao có lá gan như vậy, chỉ nghe nói có người thấy bức thư kia được giấu ở trong bình hoa , liền trốn vào trong phủ để trộm. Bất quá lần này cũng may mắn cậu không biết trong bình hoa còn có thứ gì, nếu không , vừa rồi nàng chẳng phải sẹ bị lộ tẩy rồi sao ?
Vào đêm , Tô Giáng Thần ngồi ở trên nhuyễn tháp thêu thùa, Trân Châu bưng một chén tổ yến tiến vào nói: "Đây là phu nhân phân phó người nấu , thời điểm cũng không sai biệt lắm , tiểu thư ăn xong liền ngủ đi."
Tô Giáng Thần thấy sau lưng Trân Châu sau lưng còn đứng một tiểu nha hoàn, liền nói: "Ngươi đặt xuống đi, để cho tiểu nha hoàn kia giúp ta là được."
Trân châu do dự một chút, cuối cùng vẫn rời đi.
Tiểu nha hoàn tiến lên, nói với Tô Giáng Thần : "Ngươi tìm ta đến, có chuyện gì sao?"
Tô Giáng Thần khóe miệng hé ra một nụ cười lạnh nói: "Nếu như không muốn, ngươi cũng hà tất tìm đến ta xin hỗ trợ."
"Ngươi ——" tiểu nha hoàn kia rõ ràng là Tô Cẩm, giờ phút này, hắn trợn mắt lên nhìn Tô Giáng Thần, lại cố tình lấy nàng biểu hiện không sao cả.
Tô Giáng Thần xuống tháp, bưng chén tổ yến, chậm rãi ăn, Tô Cẩm tiến thoái lưỡng nan, đành phải hạ giọng nói: "Được rồi, cô nãi nãi, xem như ta cầu xin ngươi , rốt cuộc có chuyện gì quan trọng mà lại tìm ta đến?"
Tô Giáng Thần lúc này mới buông cái bát thanh hoa trong tay , nói với Tô Cẩm : "Chuyện mà ta muốn ngươi giúp ta làm , thế nào rồi?"
Tô Cẩm không khỏi sửng sốt, vốn nghĩ rầng nàng đã lấy được thứ kia mới mạo hiểm lại đây một lần, ai biết, cư nhiên là vì chuyện của chính nàng , hắn không khỏi có chút giận, liền ác thanh ác khí nói: "Chỉ là một gian tửu lâu rách như vậy, cũng chỉ có ngươi xem nó như bảo bối. Nói thật với ngươi, ta đã cho người mua nó rồi ."
"Địa khế đâu?" Tô Giáng Thần vươn tay nói.
Tô Cẩm trừng mắt nhìn nàng một cái nói: "Ta lúc trước đáp ứng ngươi hai điều kiện, là vì ngươi đáp ứng giúp ta lấy bức thư kia. Nay, ta đã làm xong một trong hai điều kiện kia, nhưng ngươi thì sao? Ngươi cái gì cũng đều chưa làm được, cư nhiên còn có mặt mũi hỏi ta đòi địa khế?"
Tô Giáng Thần lại múc một muỗng canh tổ yến, chậm rãi ăn, cũng không đáp lời.
"Này , ngươi đây là có ý tứ gì?" Tô Cẩm phát hỏa, hắn mạo hiểm lớn như vậy , cũng không phải là vì để nhìn nàng ăn tổ yến .
Tô Giáng Thần lấy khăn tay khóe miệng, sau đó nói: "Ta nhớ rõ ta lúc trước đã nói qua, ta không miễn cưỡng ngươi. Ngươi nếu như không thích, hiện tại đổi ý cũng còn kịp, dù sao bức thư kia cũng chưa lọt vào trong tay ngươi, ta cũng không có thiệt thòi gì, nhiều lắm chỉ tổn thất tám mươi lượng bạc. Bất quá, nếu như là bởi vì tám mươi lượng bạc này mà nhìn rõ được một người , vậy cũng là đáng giá."