Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 178: Ám tiễn




Gia Hòa đế mang theo Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng với mấy vị đại thần nội các đi tới sơn động kia. Tiêu Thiểu Huyền đã sớm dọn dẹp một phần dấu vết, lại cố ý để lại một ít chứng cứ bất lợi với Tiêu Thiểu Du.

Tiêu Thiểu Vĩ đã chờ Gia Hòa đế ở bên ngoài sơn động. Hoàng đế thấy trên vách bên ngoài sơn động có không ít dấu vết cung tên bắn qua, chỗ động khẩu ngổn ngang mấy cỗ thi thể, sắc mặt của hắn càng âm trầm, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có tìm được lão Cửu không?”

Sắc mặt Tiêu Thiểu Vĩ còn khó coi hơn cha hắn, “Phụ hoàng đi vào nhìn một chút sẽ biết.”

Gia Hòa đế đi theo hắn vào sơn động, đi tới chỗ thạch đài, thấy trên thạch đài ngổn ngang mấy cỗ thi thể, càng nhiều hơn là chi chít xác rắn.

“Rắn ư?” Con ngươi của Gia Hòa đế chợt buộc chặt.

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thiểu Vĩ lạnh lùng nhìn Tiêu Thiểu Du một cái. Tiêu Thiểu Vĩ lại nói: “Chẳng những là rắn, còn là rắn hổ mang miệng nhọn kịch độc, hoàn toàn giống với rắn mà người thuần xà của đại hoàng huynh tìm đến trên dạ tiệc hoan nghênh ngày đó thuần dưỡng. Cửu ca nhất định là bị người dẫn tới đây, đối phương lại chỉ huy bầy rắn tiến hành vây công...”

Tiêu Thiểu Du vừa vào sơn động nhìn đã biết đây là có người đang cố ý hãm hại hắn, hắn thấy khuôn mặt Gia Hòa đế lạnh lùng, vội vàng giải thích: “Phụ hoàng, không phải là ta, không phải là ta làm, ta và Cửu đệ không thù không oán, ta vì sao phải hại hắn?”

Gia Hòa đế lạnh lùng nhìn hắn một cái, căn bản không tiếp lời hắn, chỉ hỏi Tiêu Thiểu Vĩ: “Lão Cửu có phải... đã táng thân bụng xà hay không?”

Vẻ mặt Tiêu Thiểu Vĩ ngưng trọng: “Tạm thời chưa phát hiện thi thể của Cửu ca.”

Gia Hòa đế nói: “Vậy những người này?”

“Những người này là thị vệ bên cạnh Cửu ca, trung thành bảo vệ Cửu ca, hiện giờ lại rơi vào kết quả thê lương như vậy!” Tiêu Thiểu Vĩ cực kỳ cảm thương.

Gia Hòa đế khoát tay: “Đem bọn họ an táng thật tốt.”

“Hoàng thượng, Thập điện hạ, Cửu điện hạ có thể có còn chưa chết!” Lúc này bỗng nhiên có người la lớn.

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn lên, người nói chuyện chính là Lục Văn Đình. Làm ngự tiền thị vệ, hắn đương nhiên có tư cách đi theo hoàng đế đi tới hiện trường. Tuyệt đại đa số mọi người ở đây đều không biết nội tình, Lục Văn Đình lại là ngoại lệ.

Lục Thanh Lam mất tích, đại sự như vậy, Tiêu Kỳ đương nhiên nói cho Lục Văn Đình trước tiên. Vì vậy hắn quan tâm cũng không phải là sống chết của Tiêu Thiểu Giác, hắn quan tâm là muội muội của hắn Lục Thanh Lam.

Hoàng đế nghe hai mắt sáng ngời: “Ngươi làm thế nào biết?”

Lục Văn Đình nói: “Dấu vết ở hiện trường tựa như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể đoán ra ban đầu ở nơi này đã phát sinh một cuộc chiến nhỏ. Trong động tử thủ, hẳn là Khánh vương điện hạ. Trên tường bên trong sơn động hiện đầy khói bụi, thậm chí trên thạch đài đều có một tầng khói bụi, nói rõ phe ngoài động vận dụng hỏa công...” Hắn là người vô cùng thông minh, năng lực suy luận lại cực mạnh, căn cứ  đầu mối lưu lại hiện trường, rất nhanh hoàn nguyên một cuộc đấu này. Giống như chính mắt thấy được.

Hoàng đế nghe được liên tiếp gật đầu, “Làm sao ngươi biết lão Cửu chưa chết?”

Lục Văn Đình chỉ vào một chỏm đá nói: “Bệ hạ mời xem nơi này, phía trên này có một vệt dây rất rõ, hẳn là do dây thừng lưu lại, hơn nữa trên chỏm đá này có một mảnh vải nhỏ, nếu ta không đoán sai, nhất định là Cửu điện hạ cho người cởi xiêm y, đem vải vóc vặn lại chế thành dây thừng, leo theo vách đá này xuống đáy cốc.”

Tiêu Thiểu Vĩ vỗ chuôi đao, nói: “Không tệ! A Đình nói đúng, Cửu ca chắc chắn sẽ không dễ dàng chết như vậy, nhất định là dùng dây thừng đào tẩu. Phụ hoàng, nhi thần lập tức dẫn người đi tìm.”

Gia Hòa đế cũng bị Lục Văn Đình thuyết phục, nghĩ đến Tiêu Thiểu Giác có thể có đại nạn không chết, trong lòng buông lỏng không ít, gật đầu nói: “Trẫm cho ngươi ba ngàn Ngự Lâm quân, ngươi nhất định phải tìm Lão Cửu trở về cho trẫm.”

Tiêu Thiểu Vĩ gật đầu: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định không nhục sứ mạng. Chẳng qua nhi thần còn có một thỉnh cầu.”

Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Nhi thần còn muốn một người.” Hắn một ngón tay chỉ Lục Văn Đình.

Gia Hòa đế gật đầu, mới vừa rồi Lục Văn Đình đã chứng minh đầy đủ năng lực của mình. “Lục khanh, ngươi đi đi, đi theo Lão Thập làm cho tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lục Văn Đình khom người nói: “Rõ!” Cho dù Tiêu Thiểu Vĩ không đề cập tới yêu cầu này, hắn cũng sẽ thỉnh cầu hoàng đế, đi cùng Tiêu Thiểu Vĩ tìm người, Bảo Nhi bây giờ còn không rõ tung tích đây, hắn càng gấp gáp hơn bất cứ ai.

“Phụ hoàng!” lúc này Tiêu Thiểu Du nói: “Cửu đệ mất tích, nhi thần cũng là lòng như lửa đốt. Nhi thần làm đại ca, cũng nên vì đệ đệ làm chút chuyện, nhi thần nguyện ý mang theo gia nô trợ giúp Thập đệ tìm kiếm Cửu đệ, xin phụ hoàng cho phép.”

Tiêu Thiểu Giác mất tích, hắn hiềm nghi lớn nhất, nếu có thể tìm được Tiêu Thiểu Giác đương nhiên có thể cởi bỏ hiềm nghi.

Tiêu Thiểu Cảnh cũng không cam chịu rơi ở phía sau, biểu đạt yêu cầu giống vậy.

Ánh mắt của Gia Hòa đế chần chừ ở trên mặt hai người, nhìn Đại nhi tử một chút, lại nhìn Nhị nhi tử một chút, thản nhiên hừ một tiếng: “Chuyện này, hai người các ngươi cũng đừng mò mẫm chộn rộn vào nữa, có Lão Thập ở đây, trẫm tin tưởng hắn nhất định có thể tìm được Lão Cửu.”

Trong lòng Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đồng thời chấn động, hoàng đế đây là nói rõ không tín nhiệm bọn họ nữa.

Dừng một chút Gia Hòa đế lại nói: “Trẫm lớn tuổi, một mình ở trong hành cung lớn như thế, cực kỳ tịch mịch, Lão Đại, đợi lát nữa ngươi liền đến thiên điện của trẫm ở. À vị thuần xà kia biểu diễn cực kỳ đặc sắc, đợi lát nữa ngươi kêu người dẫn hắn tới gặp trẫm.”

Trong lòng Tiêu Thiểu Du chấn động mạnh: “Phụ hoàng!” Lời này nói rất uyển chuyển, thiên điện thủ vệ sâm nghiêm, trên thực tế tương đương biến thành giam lỏng Đại hoàng tử.

Gia Hòa đế lạnh lùng nhìn hắn: “Sao vậy, ngươi không muốn ư?” Giọng nói đã lạnh như băng.

“Nhi thần không dám!”

Sắc mặt quần thần khác nhau, Tiêu Thiểu Cảnh khẽ cúi đầu, che dấu một nụ cười nơi khóe miệng.

Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ: xem ra phải đánh giá lại địa vị của Tiêu Thiểu Giác ở trong suy nghĩ của Gia Hòa đế một lần nữa rồi, vì vị Cửu hoàng tử này, lại không lưu chút mặt mũi nàocho trưởng tử.

Hoàng đế trở lại hành dinh đợi tin tức, Tiêu Thiểu Du hiềm nghi lớn nhất bị giam lỏng ở trong thiên điện, mấy vị hoàng tử còn lại, nhất là Tiêu Thiểu Cảnh cũng bị hoàng đế phái người giám thị nghiêm mật. Hoàng đế lập tức gọi tên thuần xà kia đến, ai ngờ người nọ thế nhưng bỗng nhiên mất tích.

Mà người Đông Xưởng ở lại hiện trường sơn động đưa tới chứng cớ mới —— ở trong một cái góc bí ẩn của hiện trường tìm được một thanh chủy thủ thanh kim, chứng thực là của Phùng Chiêm thống lĩnh thị vệ của Đại hoàng tử, hoàng đế lập tức sai người truy nã Phùng Chiêm.

Tất cả chứng cớ đều cực kỳ bất lợi đối với Đại hoàng tử.

Lại qua một hồi, có người đi vào hồi báo, vị thuần xà kia đã được tìm thấy, hắn đã bị giết chết ở một chỗ cách doanh địa Đại hoàng tử không xa, một đao chặt đứt yết hầu, gọn gàng.

Trong hành cung, Gia Hòa đế mặt trầm như nước nhìn Đại hoàng tử: “Vị thuần xà kia là ngươi tìm đến, hiện giờ chết tại chỗ; Chủy thủ của thống lĩnh thị vệ của ngươi sao lại rơi ở trong sơn động kia. Lão Đại, trẫm hi vọng ngươi có thể cho trẫm một giải thích hợp lý. Có phải ngươi lợi dụng xong người thuần xà kia, liền giết người diệt khẩu không?”

Tiêu Thiểu Du chỉ cảm thấy sắc mặt trắng bệch, chảy mồ hôi trán, hắn cảm giác mình rơi vào một cái bẫy khổng lồ, không ngờ phụ hoàng có thể nghi ngờ hắn như vậy, hắn chợt quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần dù xấu xa đi nữa, cũng không đến mức làm ra chuyện giết thân đệ như vậy.”

Gia Hòa đế trên cao nhìn xuống nhi tử cao lớn anh tuấn quỳ ở trước mặt mình, tựa hồ là đang phán đoán xem có phải hắn đang nói dối hay không. Ánh mắt của Tiêu Thiểu Du không dám trốn tránh, một mực đối diện cùng hắn.

Gia Hòa đế thấy ánh mắt nhi tử chân thành, tựa hồ tâm không đành, rốt cuộc ôn hòa nói: “Ngươi đứng lên đi. Ngươi đã nói Lão Cửu không phải là ngươi phái người đuổi giết, trẫm dù sao vẫn phải điều tra rõ trả lại cho ngươi một cái công đạo.” Hắn lời nói xoay chuyển lại nói: “Chẳng qua trước lúc Lão Cửu trở về, ngươi không nên rời khỏi nơi này.”

Dứt lời không nhiều lời nữa, mang theo Trương Tú ra khỏi thiên điện.

Trong lòng Tiêu Thiểu Du trầm xuống, hoàng đế nói như vậy, liền tỏ vẻ hắn vẫn là không tín nhiệm mình.

Ngày hôm sau. Lục Thanh Lam từ từ tỉnh lại, phát hiện đống lửa kia đã tắt. Tiêu Thiểu Giác cũng không ở bên người, không khỏi kinh hãi, lớn tiếng gọi: “Vương gia! Vương gia ngươi ở nơi nào?”

Trong lúc vô tình, nàng đã sinh ra lòng lệ thuộc thật lớn với Tiêu Thiểu Giác.

Chỉ nghe thấy phía sau có người nói: “Bổn vương ở chỗ này.” Lục Thanh Lam vòng qua tường đá nhìn, thấy Tiêu Thiểu Giác đứng ở dưới một cây đại thụ, nơi đó có một dòng suối, Tiêu Thiểu Giác đang rửa mặt.

Tối hôm qua hắn sợ có thích khách theo bờ sông tìm tới, vẫn duy trì thanh tỉnh, chẳng qua có Lục Thanh Lam ở bên người, hắn vẫn là ngủ ngon giấc. Hắn là một người khiết phích rất nặng, buổi sáng hắn tỉnh lại, cảm thấy toàn thân dinh dính nhơn nhớt, hắn thật sự không cách nào nhịn được, liền tìm kiếm nguồn nước khắp nơi, vậy mà hắn lại phát hiện cách đó không xa một con suối này, hắn vui mừng quá đỗi, vừa mới rửa mặt, Lục Thanh Lam liền bắt đầu kêu hắn.

Tiêu Thiểu Giác vẫy vẫy tay về phía nàng, Lục Thanh Lam đi tới. Thấy Tiêu Thiểu Giác đã rửa xong mặt, trên mặt nam nhân còn dính giọt nước, ở trong ánh nắng đầu tiên của sáng sớm chiếu rọi xuống, xinh đẹp giống như thần linh trên trời. Tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào, không một chút lôi thôi và bất lực của người vong mệnh thiên nhai, ngược lại lộ vẻ thần thái sáng láng.

Lục Thanh Lam nhìn đến có chút ngây người.

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, cười nói: “Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh rửa mặt a. Ngươi nhìn ngươi xem, bẩn giống như một con mèo!”

Lục Thanh Lam trừng mắt liếc hắn một cái, ngồi xổm người xuống lấy tay vốc nước rửa mặt, nước kia có chút lạnh, làm cho tinh thần nàng rung động.

Rửa xong mặt, nàng lại vốc nước suối uống hai ngụm, vậy mà ngoài dự tính sảng khoái. Nói với Tiêu Thiểu Giác: “Ngươi cũng nếm thử đi, rất ngọt!”

Tiêu Thiểu Giác chán ghét khoát tay: “Nước rửa tay và mặt xong, bẩn a, sao có thể uống?”

Lục Thanh Lam trừng mắt liếc hắn một cái, ngươi cho rằng đây đang là Khánh vương phủ của ngươi chắc, đây là đang chạy thoát thân! Người này thật đúng là soi mói, thật khó hầu hạ. Lời này nàng chỉ nghĩ ở trong lòng, cũng không dám nói ra khỏi miệng, nàng vốc nước suối lên uống thống khoái, sau đó đứng lên nói: “Vương gia, hiện nên làm gì?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đi tìm đồ ăn trước, sau đó rời khỏi nơi này.”

“Đi đâu tìm đồ ăn?” Lục Thanh Lam truy vấn, ngày hôm qua nàng cũng không rõ trái cây của Tiêu Thiểu Giác là từ đâu lấy được.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi cùng bổn vương đến đó là được.” kéo tay nàng hướng về cánh rừng.

Lục Thanh Lam giãy một chút, không thể tránh thoát, cũng liền tùy hắn.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng càng lúc càng không hề kháng cự mình thân mật cùng nàng nữa, trong lòng cao hứng. Bước đi dưới chân cũng không khỏi nhẹ nhàng không ít.

Hắn hỏi nàng: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Lục Thanh Lam gật đầu. Nàng vốn là cho rằng ở ngoài trời như vậy, hiện tại đã đến cuối tháng tám, nhất định sẽ cảm lạnh. Nào biết lại một đêm ngủ ngon, cũng không bị nhiễm cảm mạo, nàng trộm dò xét Tiêu Thiểu Giác một cái: ngực của hắn ấm áp thoải mái, đại khái chính là nguyên nhân làm nàng không bị cảm lạnh đi.

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Bổn vương ngủ cũng rất ngon.” Mặc dù điều kiện gian khổ, nhưng có nàng ở bên người, ít nhất không bị cơn ác mộng làm tỉnh.

Hai người cười cười nói nói đi đến rừng cây, Tiêu Thiểu Giác để Lục Thanh Lam ở dưới chờ, hắn cực kỳ nhanh chóng leo lên cây, hái xuống  từng trái từng trái.

Lục Thanh Lam thấy hắn xe nhẹ đường quen, cực kỳ hâm mộ. Nàng từ nhỏ đã có mơ ước được leo cây, nhưng Kỷ thị quản thúc  nàng rất nghiêm khắc, cho nên vẫn không có cơ hội như vậy.

Tiêu Thiểu Giác thấy mắt nàng mong đợi nhìn mình, hắn và nàng là quan hệ cộng sinh, vì vậy mơ hồ có thể đoán được tâm tư của nàng. Hắn liền từ trên cây nhảy xuống, đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, hai tay bỗng nhiên chế trụ eo nhỏ của nàng.

Lục Thanh Lam kinh hãi, cho là hắn lại muốn động thủ động cước, Tiêu Thiểu Giác lại nói: “Ngươi rất muốn lên trên thử một chút ư?”

Lục Thanh Lam có chút kinh ngạc tại sao hắn có thể đoán được tâm tư của mình, chẳng qua vẫn có chút nóng lòng muốn thử gật đầu.

Hai tay Tiêu Thiểu Giác giương lên, giơ nàng cao khỏi đỉnh đầu, “Bắt lấy cành cây trên đỉnh đầu của ngươi, chân đặt giữa chạc cây.” Trong giọng nói của hắn mang theo khích lệ, Lục Thanh Lam đánh bạo chiếu theo lời của hắn làm, rất nhanh liền lên được cây.

Tiêu Thiểu Giác liền buông lỏng tay.

Lục Thanh Lam hái được mấy trái trên tàng cây, mới phát hiện Tiêu Thiểu Giác đã buông lỏng tay, không khỏi có chút sợ, oán giận nói: “Sao ngươi lại buông ra?”

Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng: “Ngươi yên tâm ở trên đó, có ta ở đây, tuyệt sẽ không để ngươi ngã.”

Lục Thanh Lam nhìn xuống, cười nói: “Ta hiện tại cao hơn ngươi, có thể thấy đỉnh đầu của ngươi rồi.”

Tiêu Thiểu Giác không khỏi buồn cười: “Trước kia thấy ngươi luôn là lão khí hoành thu (ra vẻ người lớn), không như một tiểu nữ oa mười mấy tuổi một chút nào, cái bộ dáng này hiện tại mới đúng.”

Lục Thanh Lam bĩu môi, không hề để ý hắn nữa, chuyên tâm hái trái cây, mỗi lần hái được một trái, liền ném xuống mặt đất Tiêu Thiểu Giác nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy trong tay, không có một cái nào thất bại.

Nhìn thấy hắn bộ dáng dương dương đắc ý, Lục Thanh Lam nhất thời nổi ý nghịch ngợm, cố ý ném trái cây đông một cái tây một cái, khiến Tiêu Thiểu Giác vận động mệt mỏi. Tiêu Thiểu Giác hiểu tâm tư của nàng, không khỏi giả vờ giận: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đùa bỡn ta hả!”

Lục Thanh Lam lại ở trên tàng cây cười ha ha. Vừa cười một cái, nàng không giẫm ổn, cả người đều từ trên cây rớt xuống, Lục Thanh Lam bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Tiêu Thiểu Giác ném hết trái cây trong tay xuống đất, xông qua vững vàng tiếp Lục Thanh Lam vào trong ngực. Lục Thanh Lam bị dọa, nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy cổ của hắn, Tiêu Thiểu Giác nhân cơ hội thơm một cái ở trên môi của nàng, “Ta nói rồi, ta nhất định sẽ tiếp ngươi.”

Lục Thanh Lam lúc này mới mở mắt, thấy nàng đã bình yên rơi xuống đất, trái tim trở xuống trong bụng. Nhớ tới mới vừa rồi hắn lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình, liền dùng sức đẩy hắn, “Trái cây đều rơi bể hết.”

Một lát sau, hai người ở bên cạnh nước suối ăn xong trái cây. Cái đồ khó chiều Tiêu Thiểu Giác, muốn đem trái cây hái được đến bên suối rửa một chút mới bằng lòng ăn, làm hại hai người đi không ít đường.

Tiêu Thiểu Giác vừa ăn trái cây, vừa nhìn Lục Thanh Lam, chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy mặc dù gian khổ một chút, nhưng lại có thêm tư vị, nếu có thể vẫn luôn cùng nàng như vậy về sau, thật ra cũng rất tốt.

Hai người ăn không ít trái cây, cho đến khi cảm giác chắc bụng, lúc này mới thôi. Loại trái cây này mặc dù có thể no bụng, nhưng thường xuyên ăn cũng không được. Người nếm qua hoa quả đều biết, hoa quả không cách nào hoàn toàn thay thế lương thực.

Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát. Tiêu Thiểu Giác lại tận lực hái trái cây, dùng áo choàng bao thành một cái bao, sau đó vác ở trên lưng. Hắn cẩn thận thanh lý sạch sẽ đống lửa cùng với tất cả dấu vết hai người đi qua, sau đó nói với Lục Thanh Lam: “Chúng ta đi thôi.”

Lục Thanh Lam nhìn thoáng qua cái chỗ này, mặc dù chỉ ở một đêm, nhưng nơi này để lại không ít hồi ức tốt đẹp, trong lúc nhất thời nàng thế nhưng có chút không nỡ rời khỏi nơi này.

Tiêu Thiểu Giác lại không đa sầu đa cảm như nàng, lôi kéo tay nàng liền bước nhanh về phía trước.

“Ta vốn tưởng rằng tối ngày hôm qua người của Tiêu Thiểu Huyền sẽ tìm đến, nhưng lại không có, xem ra chúng ta trôi theo nước sông cách rất xa.”

Lục Thanh Lam hỏi hắn: “Theo đường cũ trở về, Tiêu Thiểu Huyền nhất định sẽ phái người bố trí mai phục, cho nên ngươi định đi đâu?”

Tiêu Thiểu Giác tán thưởng nhìn nàng một cái: “Ung Châu cách Thanh Châu không xa, Tổng đốc Thanh Châu là người của ta, chỉ cần tới nơi đó chúng ta liền an toàn rồi.”

Lục Thanh Lam lúc này mới phản ứng tới, hai người đi thật sự là Thanh Châu. “Ngươi thật sự muốn đi Thanh Châu ư, nơi đó quá xa đi?”

Tiêu Thiểu Giác giải thích: “Lần đi săn này, phụ hoàng điều động tổng cộng năm vạn người các bộ binh mã bảo vệ thánh giá. Chịu chỉ huy trực tiếp của ta, tổng cộng có năm ngàn tinh nhuệ. Thân vệ của Nhị hoàng huynh đại khái cũng là trong số này, nhưng nhị hoàng huynh người này, ở trong quân rất có uy vọng, không chừng bộ binh mã kia sẽ biến thành sát thần của chúng ta. Cẩn thận chạy thuyền được muôn đời!”

Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái: “Ngươi là cảm thấy, lần này, là Tiêu Thiểu Cảnh đối phó ngươi?”

Tiêu Thiểu Giác cải chính: “Không phải là ta, là chúng ta!”

Lục Thanh Lam vểnh miệng lên: “Không phải chúng ta, chỉ có ngươi! Ta chỉ là bị ngươi dính líu thôi.”

Tiêu Thiểu Giác bất đắc dĩ gật đầu: “Ngươi nói như vậy cũng có thể. Không sai, ta là hoài nghi Lão Nhị. Lão Tứ và hắn mặc chung một cái quần, ta không tin trong này không có Lão Nhị bày mưu đặt kế. Hơn nữa, trước khi đi săn Ung Châu, ta từng cự tuyệt Lão Nhị mượn sức, hắn đại khái là đã ghi hận trong lòng.”

Đấu đá hoàng tộc, phức tạp và tàn khốc, hắn cho dù muốn tránh cũng tránh không được.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi cũng không nhanh, Tiêu Thiểu Giác tựa hồ cũng không nóng nảy. Hắn một đường cẩn thận từng tí thanh trừ dấu vết, tranh thủ khiến người của Tiêu Thiểu Huyền tìm không được bọn họ.

Cứ như vậy ngày đi đêm nghỉ, đi hai ngày, Tiêu Thiểu Giác không sao, Lục Thanh Lam lại duy trì không được nữa. Liên tiếp mấy ngày chỉ dùng trái cây thay thế lương thực, lúc đầu còn có thể, càng đi thể lực càng chống đỡ không nổi.

Lục Thanh Lam đặt mông ngồi dưới đất, miệng lớn thở hào hển, nàng sắc mặt tái nhợt, trên trán tất cả đều là mồ hôi: “Ta không được rồi, ta đi không nổi nữa.”

Tiêu Thiểu Giác khích lệ: “Kiên trì một chút nữa, ta xem xem phía trước có thể tìm được đồ ăn ngon không.” Thung lũng này cũng không biết có diện tích bao nhiêu, bọn họ đi liên tiếp mấy ngày, trước sau đều là vùng quê mịt mờ, không một chút dấu hiệu đi ra.

Lục Thanh Lam nói: “Vương gia, ta thật sự không được rồi, một chút khí lực cũng không có, tay chân đều run rẩy. Hơn nữa rất muốn ngủ, ngươi để cho ta ngủ một lát đi.”

Tiêu Thiểu Giác vội la lên: “Không được, ngươi hiện ở đang cái bộ dáng này, một khi ngủ thiếp đi, nói không chừng liền không tỉnh lại nữa.” Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Lục Thanh Lam, “Tới đây, ngươi lên trên lưng của ta, ta cõng ngươi đi.”

Lục Thanh Lam lắc đầu: “Ngươi cũng đã mấy ngày không ăn gì, sao còn có khí lực?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ít nói nhảm, lên nhanh một chút, ta tuyệt sẽ không bỏ ngươi mặc kệ.”

Lục Thanh Lam còn có chút do dự, Tiêu Thiểu Giác trực tiếp dùng hai tay nâng cái mông của nàng, cõng nàng lên, Lục Thanh Lam không khỏi hai tay ôm lấy cổ của hắn.

Tiêu Thiểu Giác cõng nàng, bước cao bước thấp đi về phía trước một chút. Liên tục hai ngày không có ăn gì nghiêm chỉnh, Tiêu Thiểu Giác cũng đói bụng đến váng đầu hoa mắt, toàn bộ dựa vào nghị lực đi về phía trước. Vừa đi được gần nửa canh giờ, hai người không tìm được trái cây, lại ẩn ẩn nghe thấy một trận tiếng nước.

Tiêu Thiểu Giác mừng rỡ, vỗ trên cái mông nhỏ của Lục Thanh Lam một cái: “Thật tốt quá Bảo Nhi, chúng ta được cứu rồi.”

Đã đến loại thời điểm này, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, hai người đã sớm không quan tâm những quy củ nam nữ thụ thụ bất thân kia rồi. Lục Thanh Lam vừa rồi gục ở trên lưng của Tiêu Thiểu Giác thiếu chút nữa ngủ thiếp đi, nghe hắn nói như vậy, hữu khí vô lực nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Phía trước có một cái sông nhỏ, bên trong ắt hẳn có cá, chúng ta bắt mấy con cá nướng ăn, liền có khí lực rồi.”

Lục Thanh Lam đã mấy ngày không được nếm qua đồ ăn nghiêm chỉnh, bị hắn nói như thế, bụng nhất thời kêu lên ùng ục ục, đập một quyền ở trên bờ vai của hắn: “Vậy còn chờ cái gì, nhanh đi a.”

Tiêu Thiểu Giác cõng Lục Thanh Lam kích động xông về phía trước, phía trước là một cánh rừng, trong rừng quả nhiên có một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua. Nước sông trong suốt thấy đáy, mơ hồ có thể thấy được từng cái vảy cá màu trắng bơi qua.

Tiêu Thiểu Giác đặt Lục Thanh Lam ở bên bờ, cởi giày nhảy xuống nước, hắn cầm bội đao trong tay, dùng sức đâm xuống phía dưới, bọt nước văng khắp nơi, nhất thời đã đâm trúng một con cá lớn dài đến nửa xích.

Hai người liếc nhau một cái, cùng nhau hoan hô. Hiện ở tình hình như thế, không có gì so với đồ ăn càng làm cho người ta kích động rồi.

Động tác của Tiêu Thiểu Giác rất nhanh, dùng dao găm ba hai cái xiên được bốn năm con cá lớn nữa. Lục Thanh Lam ở trên bờ cũng không nhàn rỗi, mặc dù thân thể hết sức yếu ớt, vẫn gượng chống tìm cành khô cỏ khô trở lại.

Tiêu Thiểu Giác lên bờ, vẫn dùng biện pháp lúc trước nhóm lửa, Tiêu Thiểu Giác vót một cái que gỗ, lấy một con cá lớn nhất, xuyên thủng bằng cái que, đặt ở trên lửa nướng, trong khoảnh khắc, mùi cá bốn phía.

Lục Thanh Lam ngồi ở bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, ngửi được mùi thơm của cá, nước miếng cũng sắp chảy xuống. Trời mới biết nàng đã mấy ngày không được ăn đồ nghiêm chỉnh.

Tiêu Thiểu Giác bây giờ còn có tâm tư nói giỡn, chế nhạo nói: “Nhìn chút tiền đồ của ngươi xem.”

Lục Thanh Lam thấy hắn cũng đang không ngừng nuốt nuốt nước miếng, cười nói: “Lão nhân gia ngài lại tốt hơn ta chỗ nào?”

Một con cá nướng thơm ngào ngạt rất nhanh đã nướng chín rồi. Tiêu Thiểu Giác đã sớm ngo ngoe ngón trỏ, chẳng qua nhìn thấy mắt nàng mong đợi nhìn chằm chằm cá nướng, hắn vẫn đem que cho nàng.

Lục Thanh Lam kích động nhận lấy, nhìn hắn một cái, lại đem cái que trả lại cho hắn, “Cá là ngươi bắt, cũng là ngươi nướng, ngươi ăn trước.” Nàng là một người có điểm mấu chốt, cho dù đói nữa mệt nữa, cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng như vậy.

Tiêu Thiểu Giác không khỏi “phốc xuy” nở nụ cười, “Chúng ta nhường tới nhường lui như vậy, thì ra cái gì?” Nói xong hắn liền xé cá xuống một nửa, sau đó đem cái que cho Lục Thanh Lam: “Mỗi người một nửa, thế này không phải giải quyết xong.”

Lục Thanh Lam quả thực là đói bụng lắm, cũng không từ chối, nhận lấy cá nướng liền bắt đầu ăn từng ngụm lớn. Con cá này vừa rời khỏi lửa than không bao lâu, còn nóng bỏng cực kỳ, nàng cũng bất chấp nhiều như vậy, vừa ngụm lớn xé rách  thịt cá, vừa thở ra hít hà, thức ăn ngon trước mặt, phong phạm thục nữ cái gì toàn bộ đều biến mất.

Tiêu Thiểu Giác cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, nửa con cá kia không có cái que xuyên, bỏng đến hai cái tay hắn không ngừng đổi qua về, cho dù là như vậy, hắn cũng ăn cực nhanh.

Hai người rất nhanh tiêu diệt hết sạch một con cá lớn, Lục Thanh Lam lấy tay vỗ về cái bụng của mình, cảm giác rốt cuộc mình sống lại. Lúc trước nàng thật sự cảm nhận được Tử Thần tới gần rồi. Nàng thở dài nói: “Ăn ngon thật, lớn như vậy, ta còn là lần đầu tiên ăn đồ ăn ngon như vậy.”

Tiêu Thiểu Giác cũng đồng cảm, hắn hiểu được thật ra không phải thủ nghệ của hắn tài ba bao nhiêu, nguyên nhân căn bản là vì, bọn họ quá lâu không có đồ ăn.

Tiêu Thiểu Giác bào chế đúng cách, lại nướng hai con cá, tất cả đều vào trong bụng của hai người. Lục Thanh Lam nằm ở trên cỏ, vỗ về cái bụng của mình nói: “Không được, no chết ta, ăn nữa bụng của ta sẽ nổ tung.”

Tiêu Thiểu Giác nằm xuống bên nàng, nói: “Ta trước kia nghe người ta nói, đói quá lâu bỗng nhiên có đồ ăn, có người sẽ bị đang sống bể bụng mà chết, ta còn không tin, hiện tại ta tin rồi.”

Lục Thanh Lam nhìn dung mạo tuấn tú của hắn, nói với hắn: “Ta cảm thấy ta còn có thể ăn một con cá nữa, chẳng qua... Ngươi vẫn là  không nên nướng nữa, ta sợ ta sẽ biến thành người trong miệng ngươi, đang sống bể bụng mà chết.”

Tiêu Thiểu Giác cười lên ha hả.

Cười được một nửa, thanh âm của hắn bỗng nhiên im bặt. Tiếp theo trong nháy mắt, hắn chợt bổ nhào qua, ôm thân thể của Lục Thanh Lam lăn qua bên phải.

“Vèo!” Một mưa tên xẹt qua bên cạnh hai người, cắm vào trên mặt đất thật sâu, Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, đó chính là chỗ nàng vừa mới nằm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.