Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 173: Cái bẫy




Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, nói: “Nếu khó thoát khỏi cái chết, thì để chúng nó phát huy một chút tác dụng cuối cùng đi.”

Truy binh theo đuôi phía sau thật vất vả mới thanh trừ mấy cái bán mã tác, đi tới trước sơn động, đã nhìn thấy mười mấy con ngựa xếp thành một hàng. An tĩnh đứng ở phía trước cửa động, cực kỳ quỷ dị.

Thủ lĩnh truy binh chính là người mặc áo đen che mặt thân hình cao lớn kia. Người này không là ai khác chính là Tiêu Thiểu Huyền. Hắn bố trí độc kế liên hoàn, làm như vậy không chỉ là giết chết Tiêu Thiểu Giác, diệt trừ một chướng ngại lớn, còn có một mục đích chính là giá họa cho Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du, cũng một lưới bắt hết Đại hoàng tử.

Lúc trước Đại hoàng tử tìm một người thuần xà biểu diễn ở trên yến hội, vừa vặn cho bọn hắn. Sau lưng Tiêu Thiểu Huyền chính là hắc y nhân gầy yếu kia, chính là người thuần xà Nhị hoàng tử tốn trọng kim tìm đến, vốn tính toán của bọn họ là vây Lục Thanh Lam ở bên trong bát trận đồ, lại dẫn Tiêu Thiểu Giác tới, thả độc xà cắn chết Tiêu Thiểu Giác, giá họa cho Đại hoàng tử. Như thế Đại hoàng tử gánh tội danh hại chết Tiêu Thiểu Giác cho dù không mất mạng, cũng nhất định là vô duyên với ngôi vị hoàng đế. Có thể nói là một hòn đá hạ hai con chim, có thể diệt trừ cả hai người.

Nhưng Lục Thanh Lam vậy mà phá giải được bát trận đồ, mang bọn người Đại Vân đi ra khỏi trận. Vốn Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Huyền sợ khiến người khác chú ý, cũng không đưa quá nhiều binh lực vào, bởi vì điều động binh lực quy mô lớn, tất nhiên sẽ khiến thế lực khắp nơi chú ý, lại không nghĩ rằng Lục Thanh Lam phá hư kế hoạch của bọn họ, Tiêu Thiểu Huyền chỉ đành tạm thời thay đổi kế hoạch, mang theo thị vệ và người thuần xà đuổi theo.

Tiêu Thiểu Huyền không ngờ sức chiến đấu của người của Tiêu Thiểu Giác mạnh như vậy, đoạn đường này truy kích tới đây, trinh sát hắn phái ra cơ hồ đều bị bọn họ giết sạch, vừa rồi lại bởi vì khinh thường, trúng bán mã tác, tổn thất hơn mười thị vệ, hiện giờ nhìn thấy Đại Vân mang theo Lục Thanh Lam trốn vào bên trong sơn động, lại càng tức giận không chỗ đánh.

Hắn cất giọng nói: “Người ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, mau đi ra ngoài đầu hàng, còn có thể tha cho tính mạng của các ngươi, nếu không, đừng trách ta vô tình.”

Lục Thanh Lam trốn trong sơn động thần sắc biến đổi, Tiêu Thiểu Huyền mặc dù che mặt, nhưng Lục Thanh Lam kiếp trước cùng giường chung gối với hắn nhiều năm như vậy, sao lại không nghe ra thanh âm của hắn?

Nàng nhìn Đại Vân một cái, nhắc nhở: “Là Tiêu Thiểu Huyền.”

Đại Vân thất kinh: “Tại sao lại là hắn?”

Lục Thanh Lam phút chốc liền hiểu rõ: “Đây chỉ sợ là cái bẫy, nhằm vào Khánh vương điện hạ?”

Thần sắc Đại Vân cũng là đại biến: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Sắc mặt Lục Thanh Lam ngưng trọng, cười khổ nói: “Hiện tại chúng ta tự thân khó bảo toàn, còn có thể làm gì, chỉ hi vọng Khánh vương điện hạ cát nhân tự hữu thiên tướng (người hiền tự có trời giúp).” Trong lòng nàng mơ hồ lo lắng, sự âm hiểm cay độc của Tiêu Thiểu Huyền không ai rõ ràng hơn nàng, nàng chỉ hi vọng Tiêu Thiểu Giác có thể đoán được gian mưu của hắn.

Tên khốn kiếp này, hai đời âm hồn bất tán, thật sự là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Nàng bình tĩnh phân phó nói: “Đốt lửa!”

Bọn họ nghe theo đề nghị của Lục Thanh Lam, buộc cỏ khô trên đuôi ngựa, Lục Thanh Lam phân phó một tiếng, mọi người cùng nhau châm lửa, đốt đuôi ngựa.

Tiêu Thiểu Huyền còn đang ở đằng kia nói ra vẻ tự đắc không ngừng, có người mắt sắc nhìn thấy đuôi ngựa bốc cháy, hét to một tiếng: “Vương gia cẩn thận.”

Những con ngựa kia vốn được huấn luyện, nhưng ngựa thuần phục cho dù đi nữa, cũng sợ hãi và e ngại với lửa, dưới cái đau nhất thời điên cuồng nhào đầu về phía đội ngũ của Tiêu Thiểu Huyền, Tiêu Thiểu Huyền cũng phản ứng, hô to một tiếng: “Bắn tên, mau bắn tên!”

Bọn thị vệ nghe lệnh, ba chân bốn cẳng cầm lấy cung tên bắn mạnh về phía đàn ngựa. Đáng tiếc ngựa không giống với người, sinh mệnh cực kỳ cường hãn, cộng thêm khoảng cách lại gần, có vài con ngựa tuy rằng người bị trúng mấy mũi tên, vẫn có thể chạy tới trước mặt. Những con ngựa này đã hoàn toàn mất đi lý trí, cơ hồ là liều mạng xông vào đội ngũ của Tiêu Thiểu Huyền.

Giống như quả cầu lửa, trong nháy mắt đó bộc phát sức lực phi thường cường đại làm cho người ta sợ hãi. Trong khoảnh khắc người ngã ngựa đổ, nếu không phải Tiêu Thiểu Huyền xem tình thế mau, ngay cả hắn cũng sẽ bị ném xuống khỏi lưng ngựa.

Thừa dịp hắn rối loạn, đám người Đại Vân thừa dịp bọn Tiêu Thiểu Huyền binh hoang mã loạn, bắn ra một lớp mưa tên từ trong sơn động, bắn chết nhiều thị vệ.

Đợi Tiêu Thiểu Huyền thật vất vả giết chết tất cả chiến mã điên cuồng, kiểm lại nhân số phát hiện, bị đả kích, thị vệ của hắn chết chừng ba mươi tên, tuyệt đại đa số đều là bị mấy con ngựa điên sút ngã xuống đất, đạp lên nhau mà chết.

Tiêu Thiểu Huyền giận dữ quát lên như sấm.

Người thuần xà còn thêm dầu thêm mỡ nói: “Đại nhân cần gì phiền não như thế, để tiểu nhân phái nhóm tiểu bảo bối ra, cắn chết bọn họ cũng được.”

Tiêu Thiểu Huyền giận dữ hét: “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi còn dám nói nhiều một câu, có tin ta hiện tại thiến ngươi, đưa vào cung không!” Tiêu Thiểu Giác còn chưa tới, để rắn cắn chết người nào đây? Hắn còn muốn nhét Lục Thanh Lam vào phủ làm trắc phi đấy, mới không muốn nàng bị rắn độc cắn chết đâu.

Người thuần xà không biết hắn vì sao tức giận, thấy mặt mũi hắn hung ác, vẻ mặt kinh người, không dám nói nữa.

Giờ phút này ngựa tản đi hết, lộ ra cửa động. Bên trong động lại đen kịt không nhìn thấy rõ.

Tiêu Thiểu Huyền miễn cưỡng đè nén tâm thái nóng nảy, lệnh mọi người buộc ngựa ở trên cây, sau đó sai người kêu gọi người bên trong sơn động đầu hàng. Thấy bên trong không có bất kỳ phản ứng gì, liền sai người bắn tên vào trong, soạt soạt soạt soạt, một loạt tiếng vang lên, bên trong dựng lên hai tấm khiên, ngăn trở tất cả mũi tên bắn vào.

Tiêu Thiểu Huyền không khỏi tức giận, có người nói: “Đại nhân, như vậy căn bản vô dụng, chỉ uổng phí mũi tên cho người ở bên trong mà thôi.”

Tiêu Thiểu Huyền cũng biết hắn nói có đạo lý, liền phái ra một số cao thủ định đánh mạnh vào. Cửa động căn bản không thi triển được, mấy người đi vào rất nhanh liền biến thành một cỗ thi thể bị ném ra ngoài.

Tiêu Thiểu Huyền biến đổi liên tiếp nhiều biện pháp, chỉ uổng công tăng thêm mấy cổ thi thể, căn bản không có hiệu quả gì.

Tiêu Thiểu Huyền cũng là vô kế khả thi.

Lúc này người thuần xà lại đi đến gần, hắn liếm liếm đầu lưỡi nói: “Vương gia, hãy để cho nhóm tiểu bảo bối của tiểu nhân ra sân đi...”

Tiêu Thiểu Huyền một cước đá hắn đến một bên.

Hắn cũng là hạng người tài trí cao tuyệt, rất nhanh nghĩ ra chủ kiến: “Dùng hỏa công. Chỉ cần ở cửa động đốt cỏ khô, thổi khói đặc vào, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài đầu hàng, nếu không chỉ có đường bị sặc chết.”

Hiện tại Tiêu Thiểu Giác còn chưa xuất hiện, nhưng hắn lại nhận được tin tức hắn đã một người một ngựa đến đây, nếu có thể bắt sống Lục Thanh Lam trước lúc đó, liền có thể nắm quyền chủ động vững vàng ở trong tay.

Có người nói: “Nhưng hiện tại trời đen như mực, đi đâu tìm cỏ khô?”

Từ lúc vừa rồi đến hiện tại, ngay cả bóng dáng địch nhân cũng không sờ được nửa cái, bên mình lại người ngã ngựa đổ, đã chết mười mấy người, sĩ khí xuống thấp cực kỳ, Tiêu Thiểu Huyền suy nghĩ một chút, liền phân phó nói: “Nghỉ ngơi nửa canh giờ, ăn chút lương khô, lại đi tìm cỏ khô.”

Bọn thị vệ vẫn căng thẳng như dây cung, đã sớm cả người mệt mỏi, nghe mệnh lệnh của hắn, cũng buông lỏng xuống, đông một đám tây một đám ngồi dưới đất, nghỉ ngơi hoặc là ăn cái gì đó.

Tiêu Thiểu Huyền cũng ngồi trên chiếu, cầm túi nước tùy thân uống nước.

Hắn lại không biết, giờ phút này cách đó không xa Tiêu Thiểu Giác đang nằm ở trên một cây đại thụ, trên cao nhìn xuống đánh giá hết thảy nơi này. Tiêu Thiểu Huyền lợi dụng một cái túi thơm dẫn hắn đến, hắn phái một nhóm lại một nhóm trinh sát đi theo hắn, nhưng Tiêu Thiểu Giác thông minh cẩn thận bực nào, ngũ giác của hắn cực kỳ nhạy bén, trong rừng quả thực như cá gặp nước, những tên trinh sát kia hơi tiếp cận tất cả đều bị hắn dùng cơ quan bắn chết.

Tiêu Thiểu Huyền biết rõ hắn một người một ngựa, nhưng muốn phái ra cao thủ đánh lén hắn, lại bởi vì vẫn không cách nào xác định vị trí của hắn mà bị ngâm nước nóng. Tiêu Thiểu Giác về sau dứt khoát bỏ ngựa, giống như vượn nhảy lên tàng cây, nhóm trinh sát lại càng theo không kịp hắn.

Hắn một đường tìm tới, cũng không cần đi lòng vòng gì, bởi vì Đại Vân lưu lại không ít dấu hiệu trên đường. Những dấu hiệu này cực kỳ đặc biệt, người của Tiêu Thiểu Huyền không phát hiện được, Tiêu Thiểu Giác có thể căn cứ dấu hiệu xác định lộ tuyến của bọn họ. Như vậy hắn vẫn đuổi được tới trước cái sơn động này, Tiêu Thiểu Huyền còn không biết, Lão Cửu mà hắn vẫn đau khổ tìm kiếm muốn diệt trừ cho thống khoái, đang ở trên một cây đại thụ cách hắn không đến mười trượng.

Tiêu Thiểu Giác đã ở trên tàng cây ẩn nhẫn một khắc đồng hồ, hắn đưa thay sờ sờ túi lưng của mình, mũi tên trong túi chỉ còn lại năm cây, tác chiến trong loại rừng rậm này, nếu không có nỏ, sẽ biến thành mục tiêu bị người khác săn bắn. Lựa chọn tốt nhất của hắn hiện tại kỳ thật là ngốc ở chỗ này chờ đợi viện binh. Nhưng hắn càng muốn vào sơn động hội hợp cùng Lục Thanh Lam.

Mặc dù biết rõ tính chất nguy hiểm sẽ gia tăng rất lớn, nhưng hắn thật sự đã chờ không được, hắn muốn xác định người trong lòng không tổn hao một cọng lông nào, hắn muốn nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào xinh đẹp của nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Hắn vừa rồi vẫn luôn tìm cơ hội, hiện tại —— cơ hội rốt cuộc đã tới.

Thừa dịp bọn thị vệ của Tiêu Thiểu Huyền lơi lỏng, hắn lén lút trượt xuống khỏi cây. Từ nơi này của hắn cách sơn động khoảng hai mươi trượng, cho dù bây giờ canh gác lơi lỏng, hắn muốn mạnh mẽ xông vào, cũng đủ để địch nhân bắn chết hắn mười lần tám lần.

Chỉ đành tạo ra một trận hỗn loạn.

Tiêu Thiểu Giác nghĩ một lát, làm ra một quyết định. Thừa dịp bóng đêm che dấu, hắn cắt đứt dây cương ngựa của địch nhân đang buộc trên cây.

Chiến mã truyền đến một trận tiếng hí, rốt cuộc có người phát hiện: “ĐM, sao ngựa lại chạy?”

Bọn thị vệ cũng rất coi trọng chiến mã của mình, bởi vì chiến mã phối hợp ăn ý ở thời khắc mấu chốt có thể cứu bọn họ một mạng, huống chi dựa theo quy củ trong quân, chiến mã là vật thuộc về triều đình, một khi mất phải bồi thường, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.

Không cần phân phó, bọn thị vệ rối rít đứng dậy đuổi theo chiến mã. Bọn thị vệ chạy gây ra thanh âm, người hô ngựa hý, vang thành một mảnh. Trước sơn động loạn thành một đoàn.

Tiêu Thiểu Giác đã sớm lặng lẽ lẻn trở lại, thừa dịp hỗn loạn chạy tới sơn động. Vừa rồi hắn thừa dịp không người phòng bị giết một tên thị vệ của Tiêu Thiểu Huyền, đổi lại y phục của hắn, lại cố ý khom lưng, nhìn không kỹ sẽ khiến người lầm tưởng hắn là người của quân địch hoảng tay chân, ở chỗ này tựa như ruồi bọ chạy loạn.

Hắn không dám chạy quá nhanh, sợ làm cho kẻ địch chú ý, hơn mười trượng phía trước cực kỳ thuận lợi.

Tiêu Thiểu Huyền cũng cực kỳ khôn khéo, ngựa bỗng nhiên bị người cắt đứt dây cương hắn cũng cảm giác không đúng, hắn mơ hồ cảm thấy nhất định là có cao thủ nào đó lẻn vào, hắn tỉnh táo cầm nỏ trong tay dò xét xung quanh, trong giây lát nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc chợt lóe lên.

Trong đầu của hắn giống như là có một đạo thiểm điện xẹt qua, trong khoảnh khắc đó hắn nhận ra chủ nhân của bóng lưng này —— vị hoàng đệ hắn vẫn hận thấu xương Tiêu Thiểu Giác.

Hắn cơ hồ không chút suy nghĩ liền nhấn cái nút của nỏ cơ, đồng thời hô to một tiếng: “Có thích khách, nhanh bắt lấy hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.