Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 168: Biểu diễn




Cách một ngày sau, Gia Hòa đế hạ chỉ dụ, tứ hôn cho Tưởng Tín Hồng và Tam công chúa.

Đạo chỉ dụ này khiến mọi người mở rộng tầm mắt, Tưởng Tín Du cũng lấy thân thể không khoẻ làm lý do, trực tiếp thối lui việc đi săn, trở về Yến quốc. Nếu Gia Hòa đế chịu đem Tam công chúa yêu quý gả cho Tưởng Tín Hồng, như vậy sự nâng đỡ và trợ giúp của hắn đối với Tưởng Tín Hồng rất nhanh sẽ thăng cấp. Hắn phải sớm trở về Yến quốc, mưu đồ đối sách.

Ban đêm.

Lục Thanh Lam và Tiêu Thiểu Giác ở bên dòng suối nhỏ gặp mặt.

Lục Thanh Lam nói: “Chuyện Đại công chúa, có phải là ngươi an bài không?”

Tiêu Thiểu Giác cười nhạt: “Chuyện này, bổn vương tuyệt đối sẽ không thừa nhận.” Hù dọa hoàng đế đến bệnh ra, đây là tội danh lớn bực nào, hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận. Nhưng ý ở ngoài lời chính là thừa nhận, Lục Thanh Lam sao lại nghe không hiểu.

“Lá gan của ngươi cũng thật lớn đấy! Ngươi làm như vậy, không khiến cho hoàng thượng hoài nghi ư?”

Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi, phụ hoàng vẫn thẹn trong lòng chuyện đại hoàng tỷ, đối với chuyện này hắn cũng là ôm thái độ thà tin là có, sau khi gặp chuyện không may cũng không phái người truy xét, huống chi, coi như là tra, cũng sẽ không tra được đến trên đầu bổn vương.” Hắn đã sớm phái người xóa tất cả dấu vết.

Lục Thanh Lam nói: “Mặc kệ thế nào, ta thay mặt Tam công chúa cám ơn ngươi.”

Thần sắc Tiêu Thiểu Giác lại lạnh lùng, “Bổn vương cũng không biết, tác hợp bọn họ như vậy, rốt cuộc là đúng hay là sai?”

Lục Thanh Lam nhìn sóng lăn tăn trên dòng suối nhỏ, ánh mắt kéo dài đến rất xa rất xa: “Tam công chúa thật ra cũng biết, Tưởng Tín Hồng căn bản không có bao nhiêu tình cảm với nàng. Nếu nói lâu ngày sinh tình, nàng vẫn là nghĩ thử một lần... Đường là chính nàng chọn, sau này có thể vượt qua sống hạnh phúc hay không, tất cả đều phải dựa vào chính nàng. Ta nghĩ nàng đã sớm đã chuẩn bị hết thảy, Tam công chúa thật ra... Thông minh hơn chúng ta nghĩ!”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu, cười nói: “Ngươi ngược lại nhìn ra.”

Lục Thanh Lam nói: “Nhìn nhiều sinh sinh tử tử như vậy, có thể không nhìn ra sao?”

“Nói như bà già bảy tám mươi tuổi.”

Lục Thanh Lam cười cười, không nói gì.

Hai người sóng vai đi về phía trước vài bước, sau khi vào tháng tám, ngày dường như lạnh hơn, một trận gió lạnh thổi tới, trong gió mang theo cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ. Lục Thanh Lam không nhịn được ôm cánh tay, chà xát hai tay.

Tiêu Thiểu Giác thấy, liền cởi áo choàng xuống, khoác trên vai cho nàng.

Lục Thanh Lam ngây cả người, vội vàng từ chối: “Ta không lạnh, Vương gia vẫn là tự mình mặc đi.” Nàng vội vàng hấp tấp muốn cởi áo choàng ra.

Tiêu Thiểu Giác đè lại tay nàng, xúc cảm lạnh như băng, không khỏi kéo tay nàng qua bao trùm ở trong lòng bàn tay, mười phần nhiệt độ của nam nhân truyền tới, lòng nàng cũng trở nên ấm ấm áp áp theo, “Sợ cái gì chứ, sớm muộn gì cũng là Vương phi của bổn vương.”

Hắn dịu dàng chân thành như vậy, Lục Thanh Lam chống đỡ không được rồi, gắt một cái: “Nói lung yung gì đấy? Vị hôn thê hiện tại của ngươi là Thanh Huệ quận chúa!”

Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác phát lạnh nói: “Nhưng rất nhanh sẽ không phải nữa!”

Hai người rất ăn ý tản bộ bên dòng suối thật lâu.

Gia Hòa đế gặp phải tà, nghỉ ngơi mấy ngày mới tốt. Mấy vị hoàng tử thay phiên thị tật trước giường, ngay cả đi săn cũng trì hoãn. Đợi hoàng đế tốt lên, lúc này mới lại bắt đầu tiến hành vây săn lần nữa.

Nếu nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, Bát hoàng tử Tiêu Thiểu Mân ở trong các vị hoàng tử cũng không xuất chúng, hắn biết mình dù cố gắng thế nào cũng không tranh được với Nhị ca và Thập đệ, cũng không còn tâm tư tranh cường háo thắng, lại cũng không ham thích đi săn. Hắn năm nay cũng mười bảy mười tám tuổi rồi, nhưng bởi vì mấy ca ca phía trước còn chưa thành thân, cho nên hôn sự vẫn chưa quyết định. Nhưng chuyện nam nữ cũng đã biết hết.

Nữ quyến đi theo hoàng đế số lượng cũng không ít, có không ít đều là mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Tiêu Thiểu Mân mặc dù năng lực tầm thường, nhưng lại là đích tử, lại có Tiền Hoàng hậu và Tiêu Thiểu Cảnh làm chỗ dựa cho hắn, được coi là một kim cương vương lão ngũ tiêu chuẩn, số khuê tú muốn trèo cành cây cao làm Vương phi cũng không ít. Ở cái địa phương này cũng không cứng nhắc giống như là kinh thành, tuy nói vẫn phải tuân thủ nam nữ đại phòng, nhưng có tâm thiết kế, Tiêu Thiểu Mân vẫn là “vô tình gặp được” vài vị khuê tú.

Trong đó một vị nữ nhi của Trịnh đô đốc tả quân phủ đô đốc Trịnh Minh Tú tiến vào tầm mắt của hắn. Vị Trịnh cô nương này năm vừa mới mười bốn, dáng người cao gầy, da trắng mỹ mạo, nhất là một đôi chân dài, làm cho người ta nhìn vào liền không nhịn được chảy nước miếng.

Các vị hoàng tử đều tự chiếm cứ một bãi săn, Tiêu Thiểu Mân cũng có địa bàn của mình. Lần đó là Trịnh Minh Tú mang theo gia đinh xuất môn đi săn, vừa vặn gặp phải một con mãnh hổ, dưới sự hoảng hốt chạy trốn bừa tới trong địa bàn của Tiêu Thiểu Mân, được Tiêu Thiểu Mân cứu.

Anh hùng cứu mỹ nhân. Mỹ nhân được cứu đương nhiên muốn tỏ vẻ cảm tạ, thường xuyên qua lại, hai người liền có rất nhiều lần giao tập, Tiêu Thiểu Mân vẫn cảm thấy Trịnh Minh Tú đang không để lại dấu vết câu dẫn hắn. Hắn kể từ khi thưởng thức qua tư vị của nữ nhân, liền trầm mê đạo này khó có thể tự kềm chế, cặp chân dài kia của Trịnh Minh Tú ngày ngày lắc lư trước mặt hắn, trêu chọc hắn lửa cháy, nhưng mặc kệ hắn công khai ám chỉ, Trịnh Minh Tú vẫn muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào với hắn, căn bản là không chịu để cho hắn chân chính chiếm được tiện nghi.

Trịnh Minh Tú cũng không ngốc, cái gọi là không thấy thỏ không tung ưng, danh phận chưa định, nàng mới sẽ không sớm đem thân thể cho vị hoàng tử này.

Tiêu Thiểu Mân bị trêu chọc tâm ngứa cực kỳ khó chịu. Người nào nghĩ đến thịt cừu không ăn được ngược lại rước lấy một thân mùi khai. Chuyện này không biết bị người nào truyền tới trong lỗ tai Gia Hòa đế, Gia Hòa đế kêu hắn đến mắng to một trận, nói hắn bất học vô thuật, cả ngày chỉ biết cùng mấy nữ nhân không đứng đắn lêu lổng, hơn nữa cảnh cáo hắn, nếu hắn lần này đi săn xếp hạng cuối cùng, Gia Hòa đế nhất định kéo hắn ra ngoài đánh ba mươi gậy.

Tiêu Thiểu Mân bị mắng cẩu huyết lâm đầu, từ trong hành cung của hoàng đế đi ra, lại bị xách đến chỗ Tiền Hoàng hậu dạy bảo một phen. Tiền Hoàng hậu nói cho hắn biết, những loại nữ nhân tiếp cận hắn không có một người nào tốt, đều là vì quyền thế và tài phú của hắn, bảo hắn nhất định phải tỉnh tinh thần, đừng bị người ta lừa gạt. Sau đó nói liên miên cằn nhằn bảo hắn tiến bộ, không thể giúp Nhị ca của hắn tranh quyền, ít nhất cũng không thể kéo chân củ mạnha hắn, quở trách hắn nửa canh giờ, Tiêu Thiểu Mân cố gắng tỉnh táo nghe hết.

Tiêu Thiểu Mân chịu cơn tức giận hai bên, nghẹn sự nổi giận trong bụng trở lại viện của mình. Vừa mới ngồi xuống, thái giám thiếp thân của hắn cầm một phong thư vội vàng tiến vào, “Vừa rồi có vị cô nương đưa tới, điểm danh xưng họ mời Vương gia tự mình xem xét.”

Tiêu Thiểu Mân sửng sốt, mở thư ra xem, thấy trên giấy viết thư sái kim viết một hàng chữ xinh đẹp: “Hoa hồng làm mai, trướng phù dung ấm áp mong quân tới, khẩn thiết!” Tiêu Thiểu Mân nhận ra đó là chữ viết của Trịnh Minh Tú. Hơn nữa Trịnh Minh Tú quả thật kẹp một đóa hoa hồng ở trong giấy viết thư.

Phía sau giấy viết thư, có mấy nét vẽ quanh co khúc khuỷu, cũng không biết là có ý gì.

Tiêu Thiểu Mân cho dù là bất học vô thuật đi nữa, cũng hiểu được Trịnh Minh Tú đây là ý hẹn gặp riêng hắn. Nếu đổi lại thường ngày, hắn tất nhiên lập tức muốn đi, nhưng hôm nay vừa bị Đế hậu dạy dỗ một trận, hắn sợ chọc giận hoàng đế, có chút do dự.

Nhưng nghĩ đến đại chân dài của Trịnh Minh Tú, hắn lại cảm thấy quá mức đáng tiếc. Hắn loanh quanh trong phòng đến canh hai, rốt cuộc t*ng trùng lên não, cắn răng một cái ra khỏi viện. Hắn sợ hoàng đế phái người giám thị hắn, tự cho là thông minh đổi một bộ quần áo với thái giám thiếp thân, cũng không mang người hầu hạ, một mình lén lén lút lút sờ soạng đi ra ngoài.

Trịnh Minh Tú hẹn gặp riêng hắn, nhưng lại không nói địa chỉ. Hắn lại lấy lá thư ra, cẩn thận nghiên cứu một phen, tựa hồ những nét vẽ quanh co thật ra là một bản đồ đơn giản.

Cho nên hắn theo bản đồ mò đường đi, phát hiện chỗ nàng biểu thị quả nhiên là doanh địa của tả quân đô đốc.

Chờ hắn mò được đi đến, lại phát hiện cái lều kia ngoài cửa có mấy thị vệ đeo đao canh giữ ở cửa, phòng vệ sâm nghiêm, hắn căn bản là vào không được.

Hắn chỉ đành phải trốn ở một bên âm thầm sốt ruột. Hắn thầm nghĩ, có gì đó không đúng a. Nếu Trịnh Minh Tú hẹn hắn ở lều trướng của mình yêu đương vụng trộm, sao lại an bài mấy thị vệ bảo vệ nơi này giống như thùng sắt, chẳng lẽ không phải nơi này? Hắn nhớ tới trong thư Trịnh Minh Tú viết “Hoa hồng làm mai”, trong lòng hơi động một chút, lấy giấy viết thư ra nhìn kỹ lại một lần, theo bản đồ tìm xa hơn, rốt cuộc ở trong một cái góc tầm thường, nhìn thấy một cái lều nho nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ tầm thường, giống như là của hạ nhân ở. Chóp lều treo một đóa hoa hồng nho nhỏ, giống như đúc đóa trong tay hắn.

Tiêu Thiểu Mân mừng rỡ, lại vì sự thông minh tài trí của mình mà mơ hồ tự đắc, hắn lén lút lẻn qua, vén rèm lên liền nhào vào, trong miệng thấp giọng kêu lên: “Tiểu bảo bối, ta đến rồi!”

Thấy hoa mắt, hắn còn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, đã bị người trốn ở phía sau cửa một chưởng chém vào gáy của hắn. Tiêu Thiểu Mân hừ cũng không hừ một tiếng, liền ngã xuống đất.

Trong lều truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Tên ngu ngốc này quả nhiên mắc mưu, dựa theo bức sơ đồ phác thảo của Vệ gia vẽ tìm tới.”

Một người khác nói: “Trước tiên thu lại phong thư giả, đợi lát nữa chính chủ tới mới tiện làm việc, làm trễ nãi đại sự của chủ tử, chúng ta ai cũng không chịu nổi trách nhiệm.”

Một bên khác của doanh địa, Thanh Huệ quận chúa ở bên ngoài cưỡi ngựa săn thú một ngày mới vừa tắm rửa xong, đổi một thân trung y trắng như tuyết, đang muốn ngủ. Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, “Khấu! Khấu! Khấu!” Liên tiếp ba tiếng, từng tiếng từng tiếng dồn dập.

Người nào nha, nha hoàn thiếp thân của Thanh Huệ quận chúa hỏi một tiếng, bên ngoài không có bất kỳ sự đáp lại nào. Nàng kỳ quái đi tới, mở cửa, kết quả phát hiện bên ngoài ngay cả quỷ ảnh cũng không có.

Thanh Huệ quận chúa nhíu mày, hỏi: “Là người nào?”

Nha hoàn nói: “Không ai... Mẹ ơi!” Nàng bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng.

Thanh Huệ sợ hết hồn: “Làm sao vậy?” Đứng dậy đi tới xem xét, liền thấy nha hoàn kia hai chân run rẩy không ngừng, “Quận chúa, người xem, bên trên cửa này, trên cửa có một huyết thủ ấn!”

Ánh mắt Thanh Huệ quận chúa run lên, chợt kéo cửa ra nhìn lại, quả nhiên thấy bên hông cửa có một huyết thủ ấn đỏ lòm, còn tản ra mùi tanh nhàn nhạt. Gió đêm từng trận, từ từ thổi qua, lá cây hoa lá bên ngoài rung động, làm người ta sởn hết cả gai ốc.

Nha hoàn nhớ tới truyền lưu tin tức quỷ hồn của Vĩnh Trữ công chúa lúc trước, trong lòng không khỏi hoảng hốt, rung giọng nói: “Quận chúa, sẽ không phải là quỷ chứ?”

Thanh Huệ tức giận quát một tiếng: “Câm miệng!” Nàng mới không tin thần thần quỷ quỷ, nhất định là có người nào đó lẻn vào. Nhưng nàng và phụ vương đều đóng quân ở tại nơi này, bên ngoài có trọng binh trấn giữ, thủ vệ sâm nghiêm, trừ phi cứng rắn tấn công, ai có thể đi vào?

Nàng ẩn ẩn cảm giác có chút bất an, liền gọi một tiếng: “A Đại.” Bốn ám vệ của nàng ở kinh sư hao tổn hầu như không còn, hiện giờ cũng chỉ còn lại có một mình A Đại. Chẳng qua A Đại cũng là người võ công tốt nhất bốn người, nàng biết hắn ở trong bóng tối bên ngoài lều, chỉ cần nàng gọi một câu, hắn liền xuất hiện tại trước mắt của nàng.

“A Đại! A Đại!”

Nhưng nàng liên tiếp hô hai tiếng, A Đại cũng không có bất kỳ đáp lại nào. Trong lòng nàng dâng lên một cỗ dự cảm xấu, chợt kéo đại môn của lều ra, lều bị chấn động, thế nhưng từ đỉnh chóp lăn xuống một cái cánh tay, Thanh Huệ quận chúa nhìn quen mắt, tựa hồ chính là cánh tay của A Đại.

Nàng đánh giá độ lớn nhỏ của bàn tay một chút, trong lòng đã nhận định huyết thủ ấn trên cửa chính là do đoạn tay này in lên! Xem ra là có người giết A Đại, chặt cánh tay của hắn in lên trên cửa của nàng cái Huyết thủ ấn kia.

“Là ai? Là ai?” Thanh Huệ quận chúa giận tím mặt. Nha hoàn thiếp thân kia đã sợ đến xụi lơ trên mặt đất, há miệng muốn hô to “Cứu mạng”.

Thanh Huệ quận chúa lại quyết định thật nhanh quát lên: “Còn không câm miệng!” Nàng lập tức ý thức được mình trước mắt bị vây vào tình cảnh nguy hiểm cực độ. Võ công của A Đại cao hơn nàng nhiều, người nọ có thể vô thanh vô tức tránh đi trọng binh giết chết A Đại, nếu như mình hoặc là nha hoàn lớn tiếng kêu la, có thể không đợi triệu tập thị vệ tới đây, liền chọc giận sát thủ trong bóng tối, người nọ giết chết bọn họ quả thực dễ dàng.

Đại não của nàng cấp tốc vận hành, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, duy nhất có thể làm, chính là lập tức rời đi tòa lều này, đi tìm phụ vương của nàng. Nàng thấp giọng phân phó nha hoàn: “Đi theo bổn cung, không được lên tiếng lại càng không được kêu.” Đang muốn rời đi, nàng bỗng nhiên nghĩ đến trong lều treo một thanh mâu ngắn, nàng lại trở lại, định cầm thanh mâu ngắn này phòng thân.

Nàng và nha hoàn một lần nữa tiến vào lều, không đợi thích ứng ánh sáng trong lều, liền có hai bao tải phủ đầu chụp xuống, đãi ngộ giống Tiêu Thiểu Mân, hai chủ tớ bị hung hăng đánh vào gáy, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Mấy người Trong nhà cũng thở phào nhẹ nhõm. Có người thấp giọng nói: “Vệ gia quả nhiên thần cơ diệu toán, tạo một cánh tay giả liền lừa gạt được xú nha đầu này xoay quanh. Buồn cười nàng thế nhưng căn bản không dám kêu cứu.”

“Các ngươi biết cái gì, nàng đây là một lần bị rắn cắn, ám vệ của nàng ở kinh sư hao tổn ba người, tình hình mỗi lần cũng không kém lần này, nàng đương nhiên sợ!”

Lại có một người nói: “Nếu không phải người của chúng ta gõ cửa ở bên ngoài hấp dẫn lực chú ý của nàng, chúng ta đào một cái địa đạo thông dưới giường của nàng, nàng làm sao có thể không biết?”

“Nếu không phải bên ngoài doanh địa vẫn có trọng binh gác, chúng ta cần gì phiền toái như vậy.”

Một nhân vật nghi ngờ chính là đầu lĩnh nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ta chịu trách nhiệm đem người ra ngoài. Trương Hổ ngươi dẫn người phá hỏng địa đạo, khôi phục nguyên dạng, ngàn vạn không được để cho người khác nhìn ra chúng ta đào một cái địa đạo ở chỗ này, hiểu không?”

Có người trả lời: “Hiểu được!”

Trong lều trong nháy mắt lại trở về an tĩnh.

Một khắc đồng hồ sau, A Đại bị dẫn dắt rời đi trở lại bên ngoài lều của Thanh Huệ quận chúa, huyết thủ ấn và cánh tay giả đã sớm được người ta dọn dẹp sạch sẽ, A Đại không phát hiện bất cứ dị thường nào. Hắn nghe ngóng trong lều, yên lặng, không có chút thanh âm nào. Hắn ban đầu cho rằng Thanh Huệ quận chúa đã ngủ, định tìm một chỗ, ôm bảo kiếm chợp mắt một lát.

Hắn đang muốn rời đi, bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào. Hắn đứng ở nơi đó ngưng mắt vắt óc suy nghĩ, rất nhanh nghĩ đến một vấn đề —— trong lều quá an tĩnh. Cho dù nha hoàn thiếp thân của Thanh Huệ quận chúa cùng nàng ngủ thiếp đi, cũng nên phát ra tiếng hít thở mới đúng.

A Đại dự cảm không tốt, chợt đẩy cửa ra đi vào, lớn tiếng kêu lên: “Quận chúa, quận chúa ngươi ở đâu?”

Trong phòng im ắng, ngay cả một chút thanh âm cũng không có.

Đầu óc A Đại ông một tiếng, không kịp quan tâm nam nữ nam đại phòng, vén màn che lên đi vào, đưa tay sờ trên giường của nàng, trên giường nơi đó làm sao có nửa cái bóng người.

A Đại lúc này mới phản ứng tới mình là trúng kế điệu hổ ly sơn rồi.

“Quận chúa, quận chúa điện hạ!” Hắn lớn tiếng hô quát, căn bản không có người trả lời.

A Đại có chút luống cuống, hắn ra lều trại, tìm kiếm khắp nơi không thấy bóng người của Thanh Huệ quận chúa. Hắn không dám chậm trễ, lập tức báo cáo Trấn Bắc vương Đới Thống.

Đới Thống cực kỳ trấn định, nghe xong hồi báo của hắn nói: “Hành dinh của Vương phủ chúng ta được kỵ binh bao bọc vây quanh, làm thành giống như thùng sắt, cho dù có người to gan lớn mật bắt Thanh Huệ đi nữa, cũng chạy không xa, lập tức đi lục soát cho bổn vương!”

Hắn phái ra hơn một ngàn binh sĩ lục soát một lượt, làm sao có thể tìm được bóng dáng của Thanh Huệ quận chúa.

Đới Thống rất là khiếp sợ. Thế tử Đới Phục Quang nói: “Phụ vương, hiện tại nên làm thế nào cho phải?”

Đới Thống suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta đi tìm hoàng đế Đại Tề!”

Lại nói Gia Hòa đế sau khi gặp tà, vẫn ngủ không ngon, hôm nay cũng không ngoại lệ. Mắt thấy sắp đến giờ sửu, mới miễn miễn cưỡng cưỡng ngủ. Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn.

Giấc ngủ của Gia Hòa đế rất cạn, lập tức bị thức tỉnh. Trương Tú có chút tức giận, hoàng thượng mấy ngày liên tiếp chưa chợp mắt, hắn cũng không dám ngủ ngon, hoàng đế thật vất vả ngủ thiếp đi, đây là người nào ăn tim gấu gan báo dámgây tiếng động lớn xôn xao ở bên ngoài.

Hắn vội vàng rón ra rón rén đi ra ngoài, lại nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Trấn Bắc vương Đới Thống. Trấn Bắc vương này trên danh nghĩa quy phục Đại Tề, trên thực tế căn bản là quốc trong quốc, nghe điều không nghe tuyên, hắn mặc dù làm ngự tiền tổng quản, nhưng cũng không dám đắc tội Đới Thống. Vội vàng trở về cung điện của hoàng đế.

Hoàng đế đã khoác quần áo ngồi dậy, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”

Đới Thống vội vàng trả lời: “Là Trấn Bắc vương Đới Thống và thế tử Đới Phục Quang, nói là có chuyện quan trọng phải mặt bẩm hoàng thượng.”

Gia Hòa đế hơi ngẩn ra, lúc này tới gặp hắn, đích thị là xảy ra đại sự hết sức khẩn cấp, liền gật đầu nói: “Tuyên bọn họ vào đi.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Lão Cửu có phải còn nghỉ ở thiên điện không, bảo hắn cũng ra nghe một chút.” Tiêu Thiểu Giác hôm qua ở chỗ này của hoàng đế thương nghị đến sau nửa đêm, hoàng đế liền bảo hắn nghỉ ở thiên điện.

Phụ tử Đới Thống và Tiêu Thiểu Giác chân trước chân sau vào đại điện.

Sau khi kiến lễ lẫn nhau, hoàng đế hỏi: “Vương gia giờ này tới gặp ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đới Thống đầu tiên là nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, sau đó nói: “Thanh Huệ không thấy đâu.”

“Cái gì?” Tiêu Thiểu Giác thoáng cái đứng lên: “Vương gia ngươi nói cho rõ ràng, Thanh Huệ làm sao lại không thấy đâu?” Biểu diễn một cái nhân vật vị hôn phu nghe được tin dữ giống như in.

Hoàng đế cũng nói: “Đúng vậy a, đang yên lành, Thanh Huệ làm sao lại không thấy? Doanh địa của các ngươi không phải là vẫn có trọng binh canh gác sao?”

Đới Thống cau mày, “Bổn vương cũng cảm thấy kỳ quái.” Liền đem chuyện tối hôm nay nói một lần, “Bổn vương lo lắng Thanh Huệ bị cưỡng ép, kính xin hoàng thượng phái người hỗ trợ tìm kiếm.”

Hoàng đế còn chưa lên tiếng, Tiêu Thiểu Giác đã vỗ bàn, nhảy dựng lên nói: “Vương gia ngài đây là đang nói đùa sao? Lực chiến đấu của thiết kỵ Trấn Bắc người nào không biết, bổn vương không tin cõi đời này có người nào đó có thể dưới sự vây quanh trùng trùng điệp điệp của thiết kỵ Trấn Bắc, lặng yên không một tiếng động đem người mang đi.” Hắn nhíu mày, điềm nhiên nói: “Vương gia có phải không nhìn trúng vị con rể tương lai là ta đây, cố ý an bài Thanh Huệ quận chúa mất tích?”

Đới Thống không ngờ hắn sẽ nói như vậy, đang muốn phản bác, hoàng đế đã nói: “Lão Cửu, trước khi chuyện chưa tra rõ ràng, không nên nói lung tung.”

Đới Thống nói: “Lời bổn vương nói ra chưa từng không giữ lời, nếu đồng ý đem Thanh Huệ gả cho Khánh vương, liền tuyệt đối không đổi ý. Thanh Huệ không phải là bổn vương giấu đi.”

Hoàng đế gật đầu: “Trẫm là tuyệt đối tin tưởng Tín vương gia.” Hắn sai người gọi Đại thống lĩnh cấm vệ quân tới, để hắn hỗ trợ tìm người.

Bên này mới vừa an bài xong xuôi, lại có một tiểu thái giám vội vàng chạy vào, thấp giọng ở bên tai Trương Tú nói gì đó. Sắc mặt Trương Tú nhất thời cuồng biến.

Hoàng đế nhíu nhíu mày: “Thế nào?”

Trương Tú lắp bắp nói: “Là góc tây bắc doanh địa, doanh địa của phủ tả quân đô đốc bị cháy.”

Doanh địa lớn như vậy, thỉnh thoảng cháy cũng là chuyện thường, huống chi góc tây bắc doanh địa cách hắn nơi này xa vạn dặm, Gia Hòa đế cũng không để ở trong lòng, chỉ thản nhiên hỏi: “Lửa đã dập tắt chưa?”

Trương Tú nói: “Dập tắt thì dập tắt rồi, chẳng qua...” Hắn nhìn hoàng đế một cái, lại nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, muốn nói lại thôi.

Hoàng đế có chút không kiên nhẫn, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rề rà chậm chạp!”

Trương Tú lúc này mới lấy hết dũng khí, “Trong một tòa lều của hạ nhân bên doanh địa tả quân đô đốc phủ, phát hiện Thanh Huệ quận chúa...”

Đới Thống và Đới Phục Quang đều là vui mừng. Đới Thống nói: “Tìm được Thanh Huệ rồi ư?”

Lời của Trương Tú còn chưa nói hết: “Tìm được thì tìm được rồi, chẳng qua còn có một người ở chung cùng quận chúa, là, là Bát hoàng tử!”

Vừa nghe lời này, sắc mặt mọi người trong khoảnh khắc vạn phần đặc sắc.

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, ở chung một phòng... Không cần trí tưởng tượng tốt bao nhiêu, cũng có thể đoán được xảy ra chuyện gì.

Phản ứng lớn nhất chính là Tiêu Thiểu Giác, sắc mặt hắn xanh mét, không nói hai lời nhảy dựng lên liền chạy ra ngoài. Hoàng đế biết tính tình của hắn, gọi một tiếng: “Lão Cửu, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi đừng vọng động!”

Tiêu Thiểu Giác mắt điếc tai ngơ. Hoàng đế nóng nảy, kêu lên: “Trương Tú, nhanh ngăn cản hắn!” Trương Tú gọi mấy thị vệ đi vào, bị Tiêu Thiểu Giác dễ dàng đánh ngã xuống đất, trong khoảnh khắc hắn đã ra khỏi cung điện, đoạt một con ngựa liền chạy như bay đến địa điểm xảy ra chuyện.

Hai cha con Đới Thống liếc nhau một cái, trong con ngươi tràn đầy kinh nghi bất định.

Đợi hoàng đế và hai cha con Đới Thống con đi tới doanh địa Tây Bắc, ngoài cửa cái lều nhỏ xảy ra sự cố kia đã tụ tập một đám người vây xem.

Nhìn thấy đao quang kiếm ảnh, mấy vị hoàng tử liều mình đánh nhau, giết thành một đoàn.

Thì ra Tiêu Thiểu Giác xông vào lều, Tiêu Thiểu Mân mới vội vàng mặc xong xiêm y, Tiêu Thiểu Giác nhìn thấy Thanh Huệ quận chúa vẫn còn ngồi ở trên giường, sắc mặt dại ra, nhất thời giận dữ, nắm cầm lấy cổ áo Tiêu Thiểu Mân xách hắn ra ngoài, tay năm tay mười đánh hắn thành đầu heo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.