Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 96: Lên núi (4)




Tiêu Thiểu Giác chẳng qua cũng chỉ là làm bộ xã giao, hắn đương nhiên biết rõ bản thân có công, cũng nhân thể đứng dậy, hỏi: “Phụ hoàng, Úy Trì thống lĩnh hắn...” Vừa rồi cố chạy trối chết, không chú ý tình huống của Úy Trì An.

Gia Hòa đế thở dài nói: “Úy Trì khanh vì cứu tính mạng trẫm, rơi xuống vách núi rồi.” Nhưng Úy Trì An rốt cuộc lại không có sự nhanh trí của hắn, mấu chốt là khinh công cũng không phải là sở trường của Úy Trì thống lĩnh, sau khi đưa hoàng đế bình an đến bờ đối diện rốt cuộc theo núi đá đứt gãy rơi xuống đáy cốc sinh tử không rõ.

Lúc này có thể trốn ra được tất cả đều trốn được rồi, trốn không thoát căn bản tất cả đều rơi xuống đáy cốc. Thống kê sơ lược, người mất tích bao gồm hơn mười vị trọng thần của triều đình, thậm chí là vài vị đại quan nhất nhị phẩm, cùng các lão nội các, như vậy xem ra, triều đình thật sự là tổn thất thảm trọng.

Mặc dù may mắn từ giữa bình đài sụp đổ chạy trốn ra ngoài, có không ít người cũng bị đá đập trúng, hoặc là tông vào lưng núi, rất nhiều người bị thương, chung quanh một mảnh tiếng khóc khe khẽ buồn bã bi thương.

Gia Hòa đế nhìn thấy đống hỗn độn trên đất, run rẩy nói: “Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đang yên lành, tại sao bình đài lại sụp? Tổng quản Nội vụ phủ đâu rồi? Lăn ra đây cho trẫm!” Khu Vạn Tuế sơn là nội vụ phủ phụ trách quản lý, bởi vì cơ hồ Trùng Dương hàng năm hoàng đế đều lên núi, cho nên hàng năm hộ bộ sẽ xuất bạc tới nội vụ phủ tiến hành tu sửa khu Vạn Tuế sơn, xảy ra chuyện như vậy, Gia Hòa đế nghĩ đến đầu tiên chính là nội vụ phủ.

Tổng quản Nội vụ phủ Cam Chính Nghiệp hôm nay hiếm khi có thể phụng bồi hoàng đế leo lên Vạn Tuế sơn một lần, vốn định lộ mặt trước mặt hoàng đế, chà xát cảm giác tồn tại, kết quả cảm giác tồn tại không được bao nhiêu, lại gặp phải loại sự tình này. Xảy ra loại thiêu thân này, hoàng đế thiếu chút nữa bị hại chết, lại chết nhiều trọng thần như vậy, trong lòng Cam Chính Nghiệp hiểu, chức tổng quản nội vụ phủ này của mình chẳng những phải chấm dứt, sợ rằng cái thứ dùng để ăn cơm trên vai sợ cũng không giữ được.

Cam Chính Nghiệp vội vàng đứng ra, toàn thân run rẩy, quỳ trên mặt đất quả thực xụi lơ như bùn. Lời nói cũng không lưu loát nữa rồi: “Hoàng, hoàng thượng, thần, thần có tội...”

Lúc này Hoàng trưởng tử Tiêu Thiểu Du đi tới, vừa rồi trong quá trình chạy trối chết, cánh tay Hoàng trưởng tử cũng bị thương, thái giám thiếp thân giúp hắn băng bó đơn giản một chút, bởi vậy hắn buông thõng một cánh tay, cho dù là ở trong loại tình hình này, Hoàng trưởng tử vẫn ôn văn nho nhã nói: “Phụ hoàng, chuyện này phát sinh đột ngột, vả lại can hệ trọng đại, quả thật phải điều tra, hơn nữa cần tra đến cùng! Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, theo ý kiến của thần, việc cấp bách hiện giờ là kính xin phụ hoàng lập tức bãi giá hồi cung, hơn nữa tổ chức nhân thủ lập tức lục soát sơn cốc, xem sau đại tai còn có người may mắn sống sót hay không.”

Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh cũng được người đỡ đi qua, hắn cũng chảy máu, bị thương nhưng lại là đùi phải. Vừa rồi trong phần đông hoàng tử, ngoại trừ Tiêu Thiểu Giác, Nhị hoàng tử là người tình cảnh hung hiểm nhất, suýt chút nữa đã không trốn ra được. Sắc mặt hắn nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Chuyện này kỳ lạ, quả thực cần nghiêm tra, chẳng qua an nguy của phụ hoàng mới là đại sự hàng đầu. Nhi thần nhất trí với đề nghị của Hoàng huynh, nhi thần bất tài, nguyện dẫn người lục soát toàn bộ núi, tìm kiếm người sống sót.”

Những năm gần đây hắn một mình phụ trách công tác đã quen, hắn cũng là người năng lực cực mạnh, đã sớm học được cách chỉ huy thuộc hạ, nói chuyện nghiêm nghị vô cùng có uy thế, khiến người ta không thể bỏ qua ý kiến của hắn.

Tiêu Thiểu Du nói: “Nhị đệ bị thương rất nặng, chuyện lục soát núi là do huynh nói ra, vẫn nên để vi huynh thi hành.”

Tiêu Thiểu Cảnh khẽ mỉm cười: “Không riêng gì đệ đệ bị thương, Hoàng trưởng huynh không phải cũng chảy máu sao, nơi này núi cao phong hàn, Hoàng trưởng huynh thân thể yếu đuối, vẫn nên để đệ đệ vất vả một chút đi.”

Hai người thế nhưng vì chuyện lục soát núi, tranh chấp trước mặt hoàng đế. Lại nói cũng rất dễ hiểu, người trong lần lâm nạn này, người người quyền cao chức trọng, phàm là cứu được một mạng người, chính là một phần trợ lực thiên đại. Huống chi công trình cứu trợ như vậy, vốn có thể tăng uy vọng của hai vị hoàng tử, khiến cho người ta lưu lại ấn tượng nhân nghĩa thương xót, đối với bọn họ mà nói có rất nhiều chỗ tốt, một vốn bốn lời. Bởi vậy đừng nói là hai vị hoàng tử vết thương không tính nặng, cho dù là hấp hối, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở bực này.

Bởi vậy mặc dù là Hoàng trưởng tử ngày thường ôn văn nho nhã, cũng bất chấp bảo trì phong độ, tranh chấp cùng Tiêu Thiểu Cảnh.

Hoàng đế thấy hai nhi tử như thế, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Tâm tư của hai nhi tử hắn thấy rõ, nhưng ánh mắt của hắn sâu thẳm, nghĩ đến càng thêm sâu một tầng. Chuyện xảy ra hôm nay, có phải là một trong hai người nghịch tử này gây nên, nếu là vậy, bọn họ tranh đoạt trách nhiệm lục soát núi này, có phải muốn nhân cơ hội chôn vùi chứng cớ hay không?

Không có cách nào, từ xưa tới nay, thân là hoàng đế, không có người nào không đa nghi.

Gia Hòa đế nhìn thấy hai nhi tử tranh giành biến thành quạ mắt xanh trước mặt mình, không khống chế được lửa giận của mình nữa, trách mắng: “Hai nghịch tử các ngươi, tất cả im miệng cho ta! Còn ngại trẫm không đủ phiền lòng có phải không?”

Hoàng trưởng tử và hoàng thứ tử bình thường cũng cực kỳ được yêu thích trước mặt phụ hoàng, hoàng đế đối với bọn họ cho tới bây giờ đều là vẻ mặt ôn hoà, lớn tiếng trách cứ hai nhi tử trước mặt chúng cung tần và trọng thần như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Tiêu Thiểu Du và Tiêu Thiểu Cảnh lúc này quỳ xuống, miệng nói: “Nhi thần có tội, phụ hoàng bớt giận!”

Gia Hòa đế hòa hoãn ngữ khí, thản nhiên nói: “Hai người các ngươi đều bị thương, cũng đừng có...” Câu nói còn chưa dứt, Tiêu Thiểu Giác đã quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi tử nguyện thay phụ hoàng chủ trì việc lục soát sơn doanh cứu người.”

Trong lòng hắn kỳ thật thì đã sớm vô cùng lo lắng vạn phần, vừa rồi hắn hỏi Vệ Bân, Lục Thanh Lam căn bản chưa trốn ra được khỏi bình đài, đến bây giờ sinh tử còn không rõ. Dĩ nhiên, hắn biết Lục Thanh Lam nhất định còn sống, nếu không hắn cũng sớm nghẻo rồi, bằng không tâm tình của hắn sợ rằng càng thêm táo bạo cuồng nộ.

Hiện tại ý nghĩ duy nhất của hắn chính là nhanh cứu Lục Thanh Lam trở về, đó cũng không phải là chuyện một cái mạng, còn dính líu đến cái mạng nhỏ của bản thân hắn đây. Về phần đầu tư chính trị, chuyện ích lợi chính trị, hắn thật sự còn chưa nghĩ nhiều như vậy.

Vốn cắt đứt lời của hoàng đế như vậy là cực kỳ bất kính, nếu đổi là một trường hợp chính thức, bới lông tìm vết một chút, cho dù trị tội cũng không phải là không có khả năng.

Chẳng qua hoàng đế vốn hết sức sủng ái nhi tử thứ chín này, cộng thêm vừa rồi hắn lâm nguy không loạn, quyết đoán kịp thời cứu được tính mạng của mình, sủng ái đối với hắn lại càng tăng thêm một tầng, đương nhiên sẽ không so đo với hắn những thứ này, hắn vốn không muốn để cho đại nhi tử hoặc là nhị nhi tử tham dự lục soát núi, thấy Tiêu Thiểu Giác chủ động xin giết giặc, lúc này liền nói: “Được được được! Ngươi chịu phân ưu thay trẫm, trẫm hết sức cao hứng, chuyện lục soát núi, trẫm liền giao cho ngươi. Trẫm sẽ tìm thêm trợ thủ cho ngươi...” Hắn vẫy tay, gọi thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ đi qua: “Lão thập, ngươi đi theo Cửu ca ngươi, cùng cứu người, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của hắn, biết không?”

Thập hoàng tử năm nay mười bốn tuổi, vẫn ngóng trông phụ hoàng an bài cho hắn chút công sự, nhưng phụ hoàng vẫn ngại tuổi của hắn quá nhỏ, không chịu đồng ý, hôm nay rốt cục phái hắn làm kiện công sự đầu tiên, còn là chuyện nở mày nở mặt như vậy, Tiêu Thiểu Vĩ kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, lớn tiếng nói: “Vâng! Nhi thần nhất định không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng, cùng Cửu ca làm tốt chuyện này!”

Gia Hòa đế an bài như vậy, kỳ thật cũng là giữ lại một tay đối với Tiêu Thiểu Giác. Hai nhi tử giám sát lẫn nhau, dù là ai cũng không cách nào giở trò quỷ, muốn chôn vùi chứng cớ tất nhiên không thể dễ dàng. Huống hồ thập nhi tử luôn là người tính tình thẳng thắn, không có tâm địa gian xảo, sẽ không gian trá, hoàng đế hết sức yên tâm phái hắn đi theo Tiêu Thiểu Giác.

Tiêu Thiểu Giác không rảnh cẩn thận suy nghĩ lần an bài này của hoàng đế có thâm ý gì, hắn chỉ muốn nhanh tìm được Lục Thanh Lam. Huống hồ hắn cảm thấy thập đệ và hắn quan hệ cực tốt, lưu lại làm trợ lực cho hắn cũng không tệ.

Gia Hòa đế sắp xếp xong xuôi hết thảy, vừa rồi vừa kinh vừa sợ, tuổi lại lớn, quả thật là hao phí không ít thể lực, liền mang theo một đám cung phi, hoàng tử cùng với các trọng thần may mắn thoát khỏi tai hoạ xuống núi. Các hoàng tử muốn không đi cũng không được, Gia Hòa đế sợ bọn họ giở trò, phái Cẩm Y vệ cưỡng ép bọn họ xuống núi, chỉ để lại hai người Tiêu Thiểu Giác và Tiêu Thiểu Vĩ.

Hoàng đế lúc đi giao cho hắn năm trăm vũ lâm vệ, năm trăm Cẩm Y vệ, để hắn điều động chỉ huy, từ hướng khác tiến vào Vạn Tuế sơn, chia làm mười đội, tìm kiếm toàn bộ núi. Có một ít trọng thần trong nhà có người mất tích, cũng lưu lại không ít gia đinh hộ vệ để tìm, Tiêu Thiểu Giác cũng sắp xếp bọn họ trong đội ngũ tìm người.

Sau đó hạ doanh trại tại Vạn Tuế sơn, chỉ huy lục soát núi, có tình huống nào nhóm tiểu đội trưởng đều phải báo cáo cho hắn trước tiên. Tiêu Thiểu Giác sờ lên đùi phải của mình, từ lúc núi đá bắt đầu sạt lở, đùi phải của hắn liền đau thấu xương, ngoại trừ đùi phải, toàn thân cao thấp không có chỗ không đau, những đau đớn này làm cho lòng của hắn an ủi một chút, hắn biết rõ Lục Thanh Lam còn sống, chỉ là bị thương.

Hắn nhất định phải tìm ra nàng.

Có mấy lần hắn không dằn lòng được nóng nảy xông vào sơn cốc tự mình đi tìm, nhưng hắn cũng biết một mình hắn nhân lực có hạn, làm sao có thể so với hơn ngàn tên Ngự Lâm quân, Cẩm Y vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh? Cho nên chỉ đành phải nhẫn nại ở chỗ này chờ tin tức.

Tính tình Tiêu Thiểu Vĩ cũng không có khả năng chịu ở trong quân trướng đợi tin tức như Cửu ca, tự mình mang theo một đội nhân mã đi sơn cốc tìm kiếm.

Tiêu Thiểu Giác vừa an bài doanh trướng ở chân núi, Lý Duyên đã tới.

Tiêu Thiểu Giác nghe nói Lý Duyên cầu kiến, hai mắt sáng ngời, lập tức mời hắn vào. Lý Duyên vào quân trướng, đã nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác đổi một thân kỵ trang màu xanh, hợp với dung mạo tinh xảo có thể khiến nữ tử tự ti mặc cảm kia, càng lộ vẻ tuấn mỹ vô trù*.

(*) 俊美无俦 [tuấn mỹ vô trù] tuấn tú xinh đẹp không ai sánh bằng.

Lý Duyên cũng thường xuyên tiến cung, chẳng qua hắn lớn hơn Cửu hoàng tử không ít, cho nên không giống như đệ đệ Lý Ngọc, Lý Duyên và Tiêu Thiểu Giác tiếp xúc không nhiều, chẳng qua vẫn hiểu rõ chút tính tình quy mao kia.

Đang định hành lễ với Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác đã đỡ lấy hắn: “Lý huynh, sao ngươi lại tới đây, cái tên Lý Ngọc kia xảy ra chuyện ư?”

Lý Duyên sửng sốt, hắn không ngờ Tiêu Thiểu Giác khách khí với hắn như vậy. Lại không biết Tiêu Thiểu Giác hiện tại lòng như lửa đốt, muốn hỏi thăm tin tức của Lý Ngọc từ chỗ hắn, bước kế tiếp hỏi thăm tin tức của Lục Thanh Lam, hắn đương nhiên là khách khí với hắn không ít.

Hắn cũng không phải kỳ quái Tiêu Thiểu Giác biết chuyện Lý Ngọc, bởi vì danh sách tất cả người mất tích, đã căn cứ mệnh lệnh của Gia Hòa đế, tất cả đều báo lên chỗ Tiêu Thiểu Giác.

Lý Duyên hiện tại cũng lòng như lửa đốt, không có thời gian nghĩ nhiều, hắn nói: “Cửu điện hạ, Lục đệ ta quả thực là mất tích, ta tận mắt nhìn thấy hắn rơi xuống vách đá.” Đệ đệ Lý Ngọc này mặc dù tính tình ngạo mạn liều lĩnh, nhưng Lý Duyên từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, lòng thương yêu che chở của hắn cũng là phát ra từ thật tâm, vì vậy nói tới đây, một hán tử như Lý Duyên cũng lệ nóng doanh tròng, lòng như đao cắt.

Tiêu Thiểu Giác tận mắt nhìn thấy trước lúc xảy ra sự cố, khoảng cách giữa Lý Ngọc và Lục Thanh Lam rất gần, càng cấp bách hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Lý đại ca ngươi nói lại từ đầu, không nên bỏ qua chi tiết nào, phải chăng còn có người khác rơi xuống cùng Lý Ngọc.” Dừng một chút hắn lại bổ sung một câu: “Chỉ có biết tình huống cặn kẽ, ta mới có thể phái người tìm Lý Ngọc trở về.”

Hôm nay cả Vạn Tuế sơn đều bị Ngự Lâm quân và Cẩm Y Vệ tầng tầng vây quanh, các đại thần muốn mang gia đinh tới lục soát cứu người? —— Đương nhiên có thể, nhưng đầu tiên phải được Cửu hoàng tử phê chuẩn đồng ý mới được.

Lý Duyên nghe vậy có chút kỳ quái, Tiêu Thiểu Giác quan tâm Lý Ngọc hắn có thể lý giải, dù sao quan hệ giữa hai người coi như là hảo bằng hữu, nhưng tại sao hắn phải hỏi lúc Lý Ngọc rơi xuống vách đá còn có người khác hay không?

Chẳng qua Lý Duyên cũng không dám sơ suất, hắn biết Tiêu Thiểu Giác nói rất đúng, càng sớm nói chân tướng cho Tiêu Thiểu Giác, cơ hội hắn được cứu lại càng lớn. Bởi vậy hắn liền nói: “Lúc ấy núi đá đổ sập, Lục đệ ở góc tây bắc của bình đài, trước lan can bạch ngọc, cách hắn một hai trượng, chính là Lục cô nương của Trường Hưng Hầu phủ Lục Thanh Lam...” Nói tới đây hắn hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái mới nói: “Lục đệ lúc ấy phản ứng đầu tiên cũng không phải là cầu sinh cho mình, mà là định cứu Lục cô nương thoát thân, chờ hắn chạy đến bên cạnh Lục cô nương, mảnh núi đá chỗ bọn họ đứng từ trên bình đài nứt toác ra, hai người thậm chí chưa kịp phản ứng liền cùng nhau rơi xuống vách đá...”

Lý Duyên dùng một loại bút pháp xuân thu, lược qua lòng ái mộ của Lý Ngọc đối với Lục Thanh Lam, làm cho người ta nghe còn tưởng rằng là Lý Ngọc lên cơn thiện tâm, mới chạy đi cứu người.

Tiêu Thiểu Giác đương nhiên biết rõ trong lòng. Lý Ngọc lúc ấy tất nhiên là dũng cảm quên mình, không để ý sinh tử, một lòng chỉ muốn cứu người trong lòng trước rồi nói sau. Cũng lúc này rồi, Tiêu Thiểu Giác nghe đến đó, trong lòng cũng khó tránh khỏi sinh ra một cỗ ghen tỵ thật lớn.

Trong lòng hắn rất khó chịu, tại sao khi đó ở bên cạnh Lục Thanh Lam hết lần này tới lần khác là Lý Ngọc mà không phải là mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.