Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 92: Biểu tỷ (8)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Kỳ và Tiêu Thiểu Hủ thấy Lý Ngọc lớn lối như vậy, tất cả đều trợn mắt nhìn.

Tiêu Ninh vốn đang nói chuyện câu được câu không cùng Lý Nghiễm, chỉ chờ ngự giá của hoàng đế vào núi. Lý Ngọc bỗng nhiên lớn tiếng như vậy, Tiêu Ninh nhất thời nở nụ cười, đang lo không có cớ để thu thập tiểu tử này đây, hắn ngược lại, tự mình đụng vào họng súng.

Ánh mắt thản nhiên của Tiêu Ninh quét về phía Lý Ngọc, từng bước từng bước ép tới, thanh âm lạnh xuống nói: “Tiểu tử, nói lung tung gì thế? Khuê danh của Lục điệt nữ là thứ ngươi tùy tiện gọi được hay sao?”

Võ công của Tiêu Ninh cao cường nổi danh toàn bộ kinh sư, từng một mình đấu với mười vị dũng sĩ ngàn người chọn một của Tam đại doanh, lại từng lãnh binh đánh giặc, một thân khí sát phạt, hắn cứ như vậy tùy tiện đi hai bước, khí thế khiếp người kia làm những người xung quanh Lý Ngọc liên tiếp lui về phía sau.

Lý Ngọc đứng đầu sóng ngọn gió, nhưng lại không lùi nửa bước

Tiêu Ninh cũng phải thầm kêu một tiếng có gan.

Lý Ngọc lãnh đạm nói: “Đây là chuyện giữa ta và Lục Thanh Lam, không liên quan đến ngươi.”

Lý Nghiễm thấy tình hình này, vội vàng ra mặt giảng hoà: “Vương gia, đều là lão phu dạy tôn tử không nghiêm, trở về lão phu nhất định sẽ giáo huấn nghiệt súc này, Vương gia có thể nhìn trên mặt mũi của lão phu hay không...”

Tiêu Ninh khẽ mỉm cười, cắt đứt lời nói của Lý Nghiễm: “Hầu gia, không phải là Bổn vương không để cho ngươi mặt mũi, thật sự là tôn nhi này của ngươi không để cho Bổn vương mặt mũi. Bổn vương cũng đã lâu không gặp được tên tiểu tử nào thú vị như vậy, hôm nay người nào cản trở ta cũng không có tác dụng.” Lại thêm một câu: “Yên tâm, Bổn vương có chừng mực, sẽ không lấy mạng của tiểu tử này.”

Mẹ nó, lão tử cũng không tin không thu thập được ranh con nhà ngươi!

Chu thị đi cùng nghe nói như thế sắc mặt trắng bệch.

Lúc này Lục Thanh Lam cũng theo bản năng mở miệng cầu xin hộ Lý Ngọc, lo lắng gọi một tiếng: “Vương gia!”

Tiêu Ninh vẫn rất vui vẻ hoà nhã với Lục Thanh Lam, hắn khoát tay nói với Lục Thanh Lam: “Nữ hiền chất, chuyện này hôm nay không liên quan đến ngươi, là tiểu tử này bất kính với Bổn vương trước, Bổn vương chỉ là dạy hắn cái gì gọi là quy củ lễ nghi, không liên quan đến ngươi, ngươi không cần phải nói.”

Lời này là giải vây thay Lục Thanh Lam, cũng khiến Lục Thanh Lam không thể nói gì nữa.

Tiêu Ninh nói xong với Lục Thanh Lam, quay đầu lại, ngoắc ngón tay với Lý Ngọc, “Tiểu tử, ngươi không phải là muốn nói chuyện với Lục điệt nữ ư, nếu ngươi có thể gắng gượng được dưới tay Bổn vương thời gian một nén nhang, Bổn vương liền bảo bọn họ nhường đường cho ngươi.”

Lông mày Lý Ngọc nhướng lên: “Chuyện này thật chứ?”

Tiêu Ninh cười ha ha: “Bổn vương sẽ lừa một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi hay sao?”

“Được!” Lý Ngọc cũng là nghé con mới ra đời không sợ cọp, hắn rất có lòng tin với võ công của mình, huống chi hắn cũng chịu không nổi loại ngữ khí khích tướng và khinh bỉ kia của Tiêu Ninh. Hắn không nói hai lời liền xông tới. Lý Duyên sợ hết hồn, đưa tay kéo tay áo của đệ đệ, lại trượt tay, căn bản không kéo lại được.

Hai người Tiêu Ninh và Lý Ngọc không hẹn mà gặp, đều không sử dụng vũ khí. Tiêu Ninh từ trước đến nay đã quen tranh đấu tàn nhẫn, nhóm hộ vệ của hắn đều sớm cho là bình thường, kể cả Vương phi Mạnh thị cũng đã quen rồi, cũng không có người nào ngăn hắn.

Động tác của hai người đều cực nhanh, trong nháy mắt binh binh bốp bốp đã vượt qua mấy chiêu.

“Cha chồng, người nhanh tách bọn họ ra đi!” Mẫu thân Chu thị của Lý Ngọc gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống rồi. Danh tiếng của Tiêu Ninh ở kinh sư không phải là hung tàn bình thường, Lý Ngọc và hắn khiêu chiến còn không bị hắn đánh cho tàn phế a!

Nhưng Lý Nghiễm lại lắc đầu, “Yên tâm, tiểu tử thúi không chết được!” Hắn và Tiêu Ninh là quan đồng liêu nhiều năm, đối với vị Vương gia mặt lạnh này có thể nói hết sức hiểu rõ, Tiêu Ninh thuộc loại người mặc kệ lý lẽ. Từ khi hắn hỏi Lý Ngọc, trong lòng Nam An Lão Hầu gia liền lập tức lộp bộp, chỉ biết là không tốt, Lý Ngọc nhất định là lúc nào đó đã chọc phải vị Vương gia này, quả nhiên tìm cớ muốn thu thập Lý Ngọc, Lý Nghiễm cũng không ngăn cản.

Thay vì khiến hắn vẫn một mực nhớ thương tôn nhi, còn không bằng để cho hắn đánh tôn nhi một trận, hả cơn giận. Dù sao có mình ở đây, hắn cũng sẽ không thật sự đánh chết đánh tàn tôn nhi.

Huống hồ tính tình kia của tôn nhi, mài giũa một chút cũng không có gì không tốt, cho hắn biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Hai người gia tăng quyền cước, chỉ một lát đã qua hơn mười chiêu. Võ công của Tiêu Ninh là theo chân mấy vị thị vệ át chủ bài trong cung học, những người đó mỗi một người đều là tông sư võ học, hắn lại lăn lộn trong quân nhiều năm, kinh nghiệm thực chiến phong phú bực nào, cũng không phải là người Lý Ngọc có thể so sánh được.

Chẳng qua Lý Ngọc còn nhỏ tuổi có thể chống đỡ dưới tay hắn một lát như vậy, đã khiến hắn thay đổi cách nhìn. Võ công của Lý Ngọc dù sao so với Tiêu Ninh chênh lệch quá xa, lại qua vài chiêu, đã bị Tiêu Ninh trộm cơ hội, một quyền nện vào vai, một quyền này lực như ngàn quân (đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân), Lý Ngọc cảm thấy giống như một ngọn núi đè lên vai mình, chẳng những đau tận xương cốt, hơn nữa còn đánh hắn nằm rạp trên đất.

Hắn nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời, Tiêu Ninh có thói quen đánh rắn giập đầu, nâng giày lên, dẫm một cước trên ngực của hắn. Tiêu Ninh kỳ thật đánh đến nghiện, cũng nổi lên lòng yêu tài, nếu không vừa rồi một quyền kia đã có thể cắt đứt xương cốt của hắn.

Tiêu Ninh lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có phục không?”

Lý Ngọc phi một tiếng phun ra một ngụm máu, hai mắt giống như phóng hỏa, lớn tiếng nói: “Không phục!”

Tiêu Ninh hừ một tiếng, dùng một chút lực dưới chân, lồng ngực của Lý Ngọc nhất thời truyền đến tiếng vang kẽo kẹt. Lý Ngọc lập tức cảm thấy khó thở, Tiêu Ninh nói: “Ngươi có tin hay không ta sẽ giẫm gãy xương cốt của ngươi, lấy mạng ngươi ngay tại chỗ!” Chân của hắn lực rất lớn, giẫm gãy xương cốt của một người đối với hắn mà nói quả thật là một chuyện rất đơn giản.

Hai mắt Lý Ngọc phóng hỏa, một bước cũng không nhường nhìn thẳng hắn, vẫn không chịu nói chữ phục. Ở trước mặt Lục Thanh Lam bị người đánh thành như vậy, hắn cảm thấy mất mặt vô cùng.

Tiêu Ninh cười nhạt: “Đồ khoe mẽ hữu dũng vô mưu, ngươi cũng không gì hơn cái này mà thôi.”

Lý Nghiễm vừa rồi vẫn bàng quang không lên tiếng, nhìn thấy tình hình như thế, mới đi lên chắp tay nói: “Vương gia võ nghệ cao cường, lão hủ bội phục bội phục.”

Tiêu Ninh cười như không cười nhìn hắn: “Ta đánh tôn nhi của ngươi thành cái dạng này, ngươi còn bội phục ta?”

Lý Nghiễm cười ha ha nói: “Vương gia xuất thủ thay ta dạy dỗ tôn nhi, lão phu nên cảm tạ vương gia mới đúng, sao lại quở trách Vương gia! Vương gia hiện tại người cũng đã đánh, cơn tức cũng đã hả, phải chăng có thể nâng cao chân quý, nếu người lại đạp xuống như vậy, tôn nhi của ta đây thật sự phải tắt thở mất.” Tiêu Ninh muốn ra tay thật sự, đã sớm đánh cho Lý Ngọc tàn phế, còn có thể lưu hắn đến hiện tại sao? Lý Nghiễm biết rõ điểm này, cho nên cũng không oán hận Tiêu Ninh.

Làm quan đến cấp bậc này như bọn hắn, ai cũng biết làm việc kín đáo, không có người nào sẽ giống như biểu hiện thoạt nhìn qua loa đại khái như vậy.

Tiêu Ninh nhìn lão hồ ly này, cười ha ha nói: “Ngươi lão già này ngược lại rất biết nói chuyện.” Nói xong hắn nới lỏng chân, xách Lý Ngọc lên, trực tiếp đá về phía Lý Nghiễm. Võ nghệ của Lý Nghiễm cũng không kém, đưa tay tiếp lấy, cũng không thấy lui về phía sau hóa giải lực đạo, liền vững vàng tiếp được Lý Ngọc trong tay, sau đó để hai chân hắn chạm đất.

Lý Ngọc ho khan một trận, lại phun ra một búng máu.

Tiêu Ninh nói: “Tôn nhi này của ngươi mặc dù vô lễ, nhưng thật ra xương cốt cứng rắn. Nếu ngươi có hứng thú, không ngại để hắn ở dưới trướng của Bổn vương, Bổn vương giúp ngươi dạy dỗ. Dạy vài năm, nói không chừng ngày sau cũng là một viên hổ tướng của Đại Tề ta.”

Lý Nghiễm nghe nói như thế, không khỏi đại hỉ, “Vậy chính là tạo hóa của tiểu súc sinh này. Vương gia nói lời giữ lời, coi như chúng ta quyết định rồi.” Nói xong lại đá Lý Ngọc một cước: “Tiểu súc sinh, còn không tạ ơn vương gia!” Tiêu Ninh ở trong quân là địa vị gì? Có thể được hắn chỉ bảo, đi theo đánh nhau vài năm, ngày sau muốn không thuận buồm xuôi gió ở trong quân cũng khó.

Bao nhiêu thế gia đại tộc đi cửa sau tặng bạc muốn đưa con cháu đến dưới quyền Tiêu Ninh, Tiêu Ninh còn không chịu thu đâu.

Lý Ngọc lại ho khan hai tiếng, vẫn là vẻ mặt không cam lòng nhìn Tiêu Ninh, làm sao chịu đồng ý nói nửa chữ tạ ơn.

Tiêu Ninh cũng đã nhìn ra, đây chính là kẻ dắt cũng không chịu đi, đánh thì ngược lại. Hắn lúc còn trẻ, cũng đã từng là tính tình này, vì vậy cũng có hơn vài phần khoan dung đối với vãn bối Lý Ngọc này, nếu không hắn làm sao dễ nói chuyện như vậy?

Lúc này ở bên trong Vạn Tuế sơn, người các nhà đã đi vào không sai biệt lắm, chỗ chân núi truyền đến ba tiếng pháo. Tiêu Ninh và Lý Nghiễm liếc mắt nhìn nhau, thần sắc Lý Nghiễm ngưng lại nói: “Thánh thượng sắp tới rồi.”

Tiêu Ninh không rảnh tiếp tục so đo với Lý Ngọc, mang theo toàn gia chuẩn bị tiếp giá. Lý Duyên đi ra phía trước đỡ Lý Ngọc lên, Chu thị cũng đi tới, mặt đầy nước mắt, “Ngọc nhi, ngươi sao rồi?”

Lý Ngọc hoạt động tay chân, ngoại trừ ngực và bả vai vẫn có chút đau nhức, toàn thân ngược lại hoàn hảo không tổn hao gì, liền nói với Chu thị: “Ta không sao!”

Lý Nghiễm hừ một tiếng, nói: “Đồ ngu ngốc, nếu không phải Vương gia hạ thủ lưu tình, ngươi cho rằng ngươi còn có thể êm đẹp đứng ở chỗ này? Còn không biết hối cải kiểm điểm, ta sợ có một ngày ngươi làm liên luỵ khiến toàn bộ Hầu phủ chôn cùng ngươi.”

Chu thị câm như hến, không dám đáp lời. Lý Ngọc cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy bị sỉ nhục khôn tả.

Lý Nghiễm đã đi nhanh vài bước, sóng đôi cùng Tiêu Ninh. Tiêu Ninh nói: “Chuyện này hôm nay không liên quan đến Lục điệt nữ, kính xin Lão Hầu gia ước thúc người nhà, không được truyền loạn ra ngoài.”

Lý Nghiễm biết hắn nói là chuyện Lý Ngọc muốn Lục Thanh Lam nói tạ ơn hắn, đích thật là sẽ làm người ta mơ tưởng viễn vông, cảm thấy thiếu nam thiếu nữ trong lúc đó có chút gì đó.

Lý Nghiễm cười nói: “Không cần Vương gia phân phó, lão phu cũng sẽ như thế. Tiểu súc sinh không hiểu chuyện, không nên làm hỏng danh tiết của cô nương gia.”

Tiêu Ninh gật đầu cười, hết sức hài lòng.

Hai người mới vừa dừng lại ở viên môn, thánh giá đã cuồn cuộn chậm rãi tiến vào.

Phía dưới Hoàng la tán, Gia Hòa đế mặc một thân long bào màu vàng sáng, trên mặt nụ cười. Hoàng đế tuổi càng lớn lại càng sợ chết, tính khí lại càng mềm. Phía sau hắn, phượng liễn của Tiền Hoàng hậu theo sát, sau đó là Trinh Phi, Quách Trữ phi, Tôn Hiền phi một đám phi tần địa vị cao, bên ngoài, là đại hoàng tử, Nhị hoàng tử phân biệt mang theo Cẩm Y vệ và Ngự Lâm quân bảo vệ, sau đó là mấy vị tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập, thập nhất hoàng tử. Cờ quạt phấp phới, một đám người chậm rãi tiến vào.

(*) 黄罗盖伞: là chỉ cái dù màu vàng giương bên trên trần xe, xuất xứ từ «Tam Quốc Diễn Nghĩa» hồi 83.

timgjpg

Có giọng nói the thé của thái giám hô lên một tiếng: “Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu giá lâm! Quỳ!”

Lúc này người bên ngoài cơ bản cũng đã đi vào trong núi, mọi người quỳ ngổn ngang đầy đất, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”

Gia Hòa đế ôn hòa khoát tay, nói: “Tất cả đứng lên đi, hôm nay quân thần chúng ta cùng vui, đăng cao cầu phúc, chư vị thần công không cần câu lễ.”

Mọi người lúc này mới tạ ơn đứng dậy. Hoàng đế nhìn thấy Tiêu Ninh và Lý Nghiễm, liền gọi hai người đến trước mặt, hắn đi xuống ngự liễn, cười nói: “Hai người các ngươi tới cũng thật sớm.” Trông thấy áo bào trên người Tiêu Ninh có chỗ nhăn, liền nói: “Lão Thất có phải lại tỷ võ với người ta không?”

Tiêu Ninh đứng hàng thứ bảy, Gia Hòa đế liền thân thiết gọi hắn là Lão Thất. Tiêu Ninh cười khà khà hai tiếng, hết sức tùy ý nói: “Chút sở thích của Hoàng đệ khiến hoàng huynh chê cười rồi.”

Hoàng đế nói: “Ngươi cũng lớn đầu rồi, cả ngày còn chém chém giết giết. Cũng không sợ đả thương cái tay chân già này của ngươi.”

Tiêu Ninh khom người nói: “Hoàng huynh giáo huấn phải.” Biết sai rồi, chỉ là không thay đổi.

Tiền Hoàng hậu tiếp lời nói: “Thất thúc anh hùng cái thế, nếu trong triều đình nhiều thêm vài nhân vật như Thất thúc, lo gì Đại Tề ta không thể tiêu diệt Đại Chu, Đại Lương, thống nhất thiên hạ.”

Tiêu Ninh không mềm không cứng nói: “Nương nương khen nhầm rồi, Đại Chu, Đại Lương đều có danh tướng cái thế, nhất là Tập Tử Mặc của Đại Chu, dụng binh như thần, diệu tính vô song, nếu hoàng huynh phái ta đi đánh Đại Chu, ta cũng không đi.”

Tiền Hoàng hậu cũng chỉ là muốn khen hắn một câu, cuối cùng ăn phải một cái đinh mềm, trong lòng hết sức không vui. May mà nàng rất linh lợi, cũng không biểu hiện ra trên mặt.

Gia Hòa đế cười ha hả giảng hoà: “Ngươi Lão Thất này, trẫm không phải là còn chưa phái ngươi đi sao? Ngươi sốt ruột cái gì chứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.