Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 78: Mong muốn




Ở bên trong Đắc Nguyệt cung, thiếp thân thái giám Lý Thế của Tiêu Thiểu Huyền đi đến, “Điện hạ, Lang tổng ban của nội vụ phủ cầu kiến.”

Nội vụ phủ Lang Thanh là tộc nhân của thân mẫu Tiêu Thiểu Huyền, trung thành với hắn, là một trong những người hắn tín nhiệm nhất. Tiêu Thiểu Huyền có không ít đại sự cũng để Lang Thanh đi làm cho hắn.

Trong mắt của hắn hiện lên vẻ vui mừng nói: “Mau mời!”

Lang Thanh tiến vào trong điện, hành lễ xong, Tiêu Thiểu Huyền ra lệnh Lý Thế thối lui ra ngoài điện, có thể thấy được mức độ coi trọng của hắn đối với chuyện lần này.

Hắn kéo tay Lang Thanh nói: “Lang Thanh, chuyện làm thế nào rồi?” Một cơ hội ngẫu nhiên, thông qua một cái bản đồ bí mật hắn biết được kinh giao có một nơi sản sinh mỏ vàng, số lượng dự trữ hết sức phong phú, hắn phái Lang Thanh bí mật thăm dò, Lang Thanh không dám làm lớn chuyện, cho đến hiện tại mới tìm được vị trí mỏ vàng.

Lang Thanh nói: “Điện hạ, thuộc hạ đã thăm dò rõ ràng. Vị trí mỏ vàng cách kinh giao sáu mươi dặm dưới chân núi Dương Khê, dưới đất của một thôn tên là Bành Nam trang.”

Tiêu Thiểu Huyền đứng bật dậy, cười ha ha nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá! Có mỏ vàng này, ta sẽ có tiền vàng liên tục không ngừng, đến lúc đó còn có chuyện gì không làm được. Lang Thanh, chuyện này ngươi lập công lớn, đến đây, chúng ta ngồi xuống thương lượng một chút làm sao thần không biết quỷ không hay lén khai thác mỏ vàng này ra ngoài, để không kinh động những nhóm đại lão trong kinh.”

Thần sắc Lang Thanh cổ quái nói với Tiêu Thiểu Huyền: “Điện hạ, dường như chúng ta chậm một bước, cả Bành Nam trang đã bị người mua lại.”

“Cái gì? Rốt cuộc là người nào? Là ai?” Tiêu Thiểu Huyền giận đến đỏ mắt. Mỏ vàng này có tác dụng không gì sánh nổi đối với nghiệp lớn của hắn, há lại có thể chắp tay nhường cho người ta?

Lang Thanh nói: “Hình như là người của Trường Hưng Hầu phủ.” Liền đem tình báo mà mình thăm dò được có một vị quản sự của Trường Hưng Hầu phủ tốn thời gian ba năm từng chút mua lại Bành Nam trang nói một lần.

Cuối cùng hắn nói: “Có chuyện rất kỳ lạ, quản sự này tựa hồ vẫn luôn làm việc cho một tiểu cô nương, hình như là... là lục cô nương của Hầu phủ?”

“Lại là nàng?” Khóe môi của Tiêu Thiểu Huyền lộ ra vẻ tươi cười.

***

Lục Thanh Lam ở thôn trang một buổi tối. Ngày hôm sau, Kỷ thị vốn định đem Tiêu Kỳ cùng Lục Thanh Lam về, nào biết Tiêu Kỳ lại vẫn chưa rời giường, nha hoàn của nàng tới bẩm báo nói quận chúa ngày hôm qua lúc ngủ không đắp kín chăn, bị cảm lạnh rồi.

Kỷ thị vội vàng đến thăm nàng, liền thấy Lục Thanh Lam còn đến sớm hơn cả nàng, đang nắm tay của Tiêu Kỳ, bộ dạng trên mặt hết sức lo lắng. Nhìn thấy Kỷ thị tiến vào, còn nói: “Nương, Kỳ tỷ tỷ bị bệnh, vậy phải làm sao bây giờ?”

Kỷ thị thấy trên trán Tiêu Kỳ đắp một cái khăn lông, sắc mặt hơi tái nhợt, những cái khác thoạt nhìn đều tốt. Vội vàng ngồi xuống an ủi nàng một phen, “Nếu Kỳ nhi bị bệnh, ở chỗ này thêm một ngày cũng được. Có bá mẫu ở đây, ngươi đừng sợ.”

Tiêu Kỳ nhất thời nóng nảy: “Bá mẫu, hôm nay không phải là ngày người đưa gia cụ của hồi môn của Nhàn tỷ tỷ đi qua sao? Người không ở nhà nhìn sao được? Người vẫn là mau trở về thôi, bệnh của ta lại không nghiêm trọng, có Bảo Nhi ở chỗ này chiếu cố ta, không có vấn đề gì.”

Kỷ thị từ chối vài câu, Tiêu Kỳ vẫn không chịu, về sau Lục Thanh Lam cũng ở một bên lên tiếng phụ hoạ, Kỷ thị quả thật lo lắng đồ cưới của trưởng nữ, lại thấy bệnh của Tiêu Kỳ cũng không tính là nghiêm trọng, lúc này mới đáp ứng. Tự mình ngồi xe ngựa trở về kinh sư trước, lưu nhi tử nữ nhi lại chăm sóc Tiêu Kỳ.

Đợi đến lúc nàng ngồi lên xe ngựa, cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Bên này, xe ngựa của Kỷ thị vừa mới rời đi, Tiêu Kỳ liền nhảy dựng khỏi giường. “Nhanh đi, nhanh đi, chúng ta nhanh đi cưỡi ngựa!” Kéo lại cũng kéo không được.

Lục Thanh Lam lắc đầu cười khổ, đây chính là Lâm An Quận chúa ôn nhu hiểu biết trước mặt hoàng hậu và tất cả phi tần sao? Mình là không phải nên nhắc nhở ca ca chú ý lư sơn chân diện mục* của nàng một chút sao.

(*) 庐山真面目 Hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn

Phía sau thôn trang của núi Dương Khê có một vùng đất rất lớn, bình thường các thôn dân thu hoạch lúa mạch đều phải phơi ở đây, bây giờ vừa vặn làm sân bãi luyện tập thuật cưỡi ngựa cho hai tiểu cô nương.

Lục Thanh Lam nói trước với Lục Văn Đình một ngày. Lúc hai người tới, Lục Văn Đình đã dắt hai ngựa con chờ ở chỗ này rồi.

Hôm nay hắn mặc một thân kỵ trang màu đen, bên hông buộc một sợi dây màu trắng, càng thêm nổi bật lên anh khí bừng bừng, khí vũ hiên ngang của hắn. Tiêu Kỳ gặp gỡ không ít mỹ nam tử, nhất là các hoàng tử trong cung, người nào người nấy cơ hồ đều là chi lan ngọc thụ, nhưng bọn họ ai cũng có làn da trắng nõn, có một loại vẻ đẹp âm nhu, Lục Văn Đình so với bọn họ, liền có hơn một loại khí dương cương của nam tử hán, Tiêu Kỳ không biết tại sao lại đỏ mặt.

Lục Văn Đình nhìn thấy hai tiểu cô nương tay trong tay đi tới. Vì cưỡi ngựa, hai người đều mặc một thân kỵ trang, muội muội còn nhỏ mặc gì cũng đều làm vẻ tươi đẹp bắn ra bốn phía, hắn đã sớm quen thuộc, nhưng Tiêu Kỳ thay kỵ trang tay áo đai lưng hẹp, một thân xiêm y này nàng lại xuyên ra ý nhị khác, không giảm phong tư chút nào, ngược lại nhiều hơn một loại mỹ cảm tư thế hiên ngang.

Lục Văn Đình ngày thường ghét nhất chính là nữ hài tử mềm mại yếu ớt, vì vậy ngoại trừ tỷ tỷ cùng muội muội, đối với nữ tử đều là sắc mặt không chút thay đổi. Hôm nay thấy Tiêu Kỳ như vậy, cũng không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

Lục Thanh Lam nhìn thấy hai ngựa con trên sân bãi kia hai mắt lập tức sáng lên, chạy tới nhanh như chớp, hưng phấn nói với Lục Văn Đình: “Ca ca, đây là Tiểu Hồng của ta sao?” Nàng đưa tay chỉ vào một ngựa con màu đỏ trong số đó.

Nói xong liền dùng tay sờ đầu của con ngựa Tiểu Hồng kia.

Tiểu Hồng mã hết sức ngoan ngoãn dùng móng sau bới đất, coi như là chào hỏi với nàng.

Tiểu Hồng... Tiểu... Hồng!

Trên đầu Lục Văn Đình hiện lên ba đường, thật là bị khẩu vị nặng của muội muội đánh bại, thản nhiên ừ một tiếng. “Lần trước không phải ngươi đã từng cưỡi một lần rồi sao?”

Đây là ngựa hắn đặc biệt chuẩn bị cho hai tiểu cô nương, chẳng những nhỏ hơn ngựa bình thường, tính tình lại dịu ngoan, tuyệt đối không có khả năng bị hoảng sợ.

“Ha ha ha!” Tiêu Kỳ nghe hai chữ làm cho người ta cười sặc sụa “Tiểu Hồng”, cũng không khỏi cười rộ lên, “Bảo Nhi a Bảo Nhi, ngươi nói tỷ tỷ nên nói ngươi cái gì mới tốt đây? Ngươi cũng coi như là nửa cô nương của thư hương thế gia, cha ngươi, tỷ phu tương lai của ngươi đều là tiến sĩ, ngươi không thể có chút tiến bộ, cho ái câu* của ngươi một cái tên văn nhã chút được sao?”

(*) 爱驹 ái câu: câu-ngựa khoẻ

Lục Thanh Lam hừ một tiếng, xem thường: “Đại tục tức là đại nhã, các ngươi thì biết cái gì! Bản thân ta muốn xem xem ngươi cho Tiểu Hoàng của ngươi cái tên kinh thiên động địa gì.”

Bên cạnh con ngựa Tiểu Hồng là một ngựa con màu vàng, là ngựa Lục Văn Đình chuẩn bị cho Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ cũng học bộ dạng Lục Thanh Lam đưa tay sờ đầu của Tiểu Hoàng, con ngựa kia phun một cái phát ra tiếng phì phì trong mũi, hết sức dịu ngoan. Lá gan của nàng lớn lên, theo đầu ngựa đi lên, sờ sờ lỗ tai của ngựa. Tiêu Kỳ là lần đầu tiên tiếp xúc với ngựa, liền như tiểu hài tử vừa nhận được món đồ chơi mới, hưng phấn hỏng mất.

Nàng ngẩng đầu trộm nhìn thoáng qua Lục Văn Đình: “Tam ca, con ngựa này là chuẩn bị cho ta sao?

Lục Văn Đình thấy vui mừng và chờ mong trong mắt nàng, không khỏi cũng có vài phần cao hứng. Chẳng qua vẫn giả bộ, chỉ gật nhẹ đầu, mũi phát ra một tiếng “Ừ”.

Hắn căn bản không chú ý xưng hô của Tiêu Kỳ với hắn đã từ “Lục Tam ca” thăng cấp thành “Tam ca” rồi.

Tiêu Kỳ hoan hô. “Thật tốt quá, ta quyết định, từ hôm nay trở đi, ngựa của ta liền kêu ‘Truy Nhật’.”

Truy... Nhật! Lục Thanh Lam nghe được cái tên này cũng cười đến không ngậm miệng được.

Danh tự này khí phách này, lại nói cũng không cao hơn “Tiểu Hồng” của Lục Thanh Lam chỗ nào.

Trong lòng Lục Văn Đình tự nhủ khó trách hai cô nương này thân thiết như một, náo loạn hồi lâu đều là một bụng bao cỏ a.

Hắn ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Hai nha đầu các ngươi đã mời ta làm thầy, dạy các ngươi học thuật cưỡi ngựa, ta trước hết nói vài điều răn, ở sân huấn luyện các ngươi nhất định phải nghe phân phó của ta, hơn nữa các ngươi phải chuẩn bị tâm lý, nếu ngã xuống khỏi lưng ngựa, cũng không được kêu khổ khóc nhè.”

Lục Thanh Lam cùng Tiêu Kỳ đương nhiên lớn tiếng đáp ứng.

Lục Văn Đình liền bắt đầu dạy hai người cưỡi ngựa.

Thật ra kiếp trước Lục Thanh Lam đã học được một chút, chẳng qua là kỹ nghệ thô mà không tinh, Lục Văn Đình liền dạy nàng một chút kỹ xảo trên lưng ngựa, nàng thông minh lại không học đối phó giống học cầm kỳ thư họa, lĩnh ngộ rất mau. Chỉ lát sau liền có thể khống chế ngựa đi lại thậm chí chạy chậm trên sân bãi rồi.

Lục Văn Đình liền kêu nàng tự tìm cảm giác, bồi dưỡng một chút ăn ý với ngựa con.

Bên này Tiêu Kỳ lại là lần đầu tiên tiếp xúc với ngựa, may mắn Lục Văn Đình là một lão sư vô cùng tốt, Tiêu Kỳ ở dưới sự chỉ điểm của hắn, rất nhanh liền an vị trên lưng ngựa, Lục Văn Đình dắt ngựa đi từ từ ở phía trước, con ngựa kia mặc dù không chạy, nhưng là mơ ước lâu nay của Tiêu Kỳ, vẫn là cao hứng nở nụ cười khanh khách.

Lá gan Tiêu Kỳ rất lớn, Lục Văn Đình kéo “Truy Nhật” của nàng đi trên quảng trường một chút, nàng chậm rãi quen thuộc trên lưng ngựa, thừa dịp Lục Văn Đình đi qua chỉ đạo Lục Thanh Lam, giật dây cương để cho ngựa chạy. Đợi con ngựa chạy thật, nàng lại sợ.

“Tam ca, Tam ca mau giúp ta một chút!” Tiêu Kỳ ở trên lưng ngựa kêu lớn.

Lục Văn Đình quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiểu Hoàng chậm rãi chạy về phía trước, Tiêu Kỳ cũng đang lung la lung lay trên lưng ngựa, trong lúc nhất thời có chút cạn lời, vội vàng chạy tới, la lớn: “Đặt chân chỗ bàn đạp, thân cúi xuống, đừng sợ!”

Tiêu Kỳ nghe hắn nói như vậy, vội vàng tìm bàn đạp, càng sợ càng xảy ra vấn đề, chân trợt, cứ như vậy từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Lục Thanh Lam ở một bên thấy rõ ràng, sợ hết hồn, la lớn: “Kỳ tỷ tỷ!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thời khắc mấu chốt Lục Văn Đình chợt nhào đầu về phía trước, tiếp được Tiêu Kỳ. Tiếp thì tiếp được rồi, nhưng hắn cũng bị lực rơi xuống của Tiêu Kỳ làm chúi xuống, ôm nàng lăn hai vòng trên mặt đất.

Đợi hai người ngừng lại, Lục Văn Đình phun bùn cát trong miệng ra, cả giận nói: “Không phải bảo ngươi đừng làm loạn, chờ ta từ từ dạy ngươi sao?”

Vẻ mặt Lục Văn Đình hết sức hung hãn.

Lúc này Tiêu Kỳ lại đỏ ửng cả mặt, có chút lắp bắp ngượng ngập nói: “Tam... Tam ca, ngươi buông ta ra trước!”

Lục Văn Đình mới phát giác mình hết sức bất nhã ôm vòng eo mềm mại của tiểu cô nương. Tiêu Kỳ không đề cập tới hắn còn không cảm thấy gì, nhắc tới như vậy, hắn nhất thời đã cảm thấy vòng eo của tiểu cô nương mềm mại dị thường, trên người còn mơ hồ truyền đến một mùi thơm nhàn nhạt, cũng không biết rốt cuộc là cái gì, dễ ngửi phi thường, làm người ta tâm thần sảng khoái.

Lục Văn Đình nhất thời ý thức được cái gì, vội vàng thả Tiêu Kỳ, bên tai cũng có chút đỏ lên. Hắn lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người khác phái như vậy.

Nhất thời dáng vẻ hung ác cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Lục Thanh Lam lúc này đã đến ngay lập tức, bước nhanh tới. Đỡ Tiêu Kỳ dậy nói: “Kỳ tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?” Lại vỗ bụi đất trên người nàng.

Tiêu Kỳ nhớ tới một màn vừa rồi, đỏ ửng cả mặt. Mắc cỡ đỏ mặt nói: “Bảo Nhi, ta không sao. Ta không bị thương!”

Lục Thanh Lam nhìn bộ dáng của nàng liền muốn cười: “Kỳ tỷ tỷ ngươi thật sự không bị thương ư?”

Tiêu Kỳ nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”

Lục Thanh Lam là điển hình của tự vạch áo cho người xem lưng, “Ngươi nói ngươi không có chuyện gì, sao mặt lại đỏ như vậy?”

Tiêu Kỳ bình thường đấu võ mồm với Lục Thanh Lam không ít, cũng chưa từng rơi vào thế hạ phong, nhưng giờ khắc này nàng lại vô lực phản kích, đỏ mặt giống như mông khỉ.

Lục Thanh Lam không phúc hậu cười lên.

Lục Văn Đình đã từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, nói với Lục Thanh Lam: “Nha đầu chết tiệt kia chỉ biết lo người khác, cũng không hỏi xem thân ca ca ngươi thế nào, thật là một kẻ không có lương tâm.”

Lục Thanh Lam quay đầu lại le lưỡi với hắn: “Ca ca da dày thịt béo, ngã một chút thì sợ cái gì? Ta một chút cũng không lo lắng.”

Lục Văn Đình bất đắc dĩ cười khổ.

Tiêu Kỳ lại biết Lục Văn Đình đây là đang giải vây cho mình, cảm kích liếc hắn một cái. Lục Văn Đình nhận được nhãn phong của nàng, nghĩ đến một màn ôm cái eo thon nhỏ của nàng vừa rồi, có chút không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.

Kế tiếp, dạy và học đều có chút không yên. Lục Thanh Lam vì để tạo nhiều cơ hội chung đụng một mình cho đôi oan gia nhiều hơn, kiếm cớ rời đi nhiều lần.

Tiêu Kỳ hưng phấn cả ngày, đến buổi tối mới cảm thấy đau lưng, sau khi ăn điểm tâm liền ngủ rất sớm. Cùng lúc đó, Lục Văn Đình ngủ lại ở tiền viện.

Lại nói Tiêu Thiểu Giác mang theo Vệ Bân từ kinh sư phong trần mệt mỏi chạy tới Bành Nam trang, bởi vì Bành Nam trang đã bị Khâu Khánh mua toàn bộ, cư dân bên trong thôn trang tất cả đều đã dời đi, trở thành một cái thôn trống không. Hai người ở bên trong thôn trang không có một bóng người dò xét một hồi lâu, cũng không phát hiện thôn trang này có chỗ đặc thù gì. Bọn họ làm sao nghĩ đến bí mật của thôn trang này vậy mà giấu ở dưới đất.

Tiêu Thiểu Giác không khỏi có chút thất vọng, đang định trở về kinh sư, Đại Vân tới, còn mang một tin tức.

“Điện hạ, huynh đệ của tổ hai bí doanh phát hiện một chuyện rất kỳ quái.” Bí doanh tổng cộng mười tổ, tổ hai chính là chuyên môn chịu trách nhiệm tình báo ở kinh sư của tổ chức.

“Chuyện gì?” Tiêu Thiểu Giác mặt như hàn băng trầm giọng nói. Hắn ở chỗ này uống gió Tây Bắc cả đêm, lại không thu hoạch được gì, tâm tình làm sao tốt nổi?

Đại Vân thấy tâm tình hắn không được tốt, cúi đầu càng thấp hơn, “Bọn họ phát hiện Lang Thanh của nội vụ phủ phái một quản sự tiếp cận với một vị quản sự chính là thủ hạ của Lục cô nương Trường Hưng Hầu phủ.”

Tiêu Thiểu Giác nhướng mày: “Lang Thanh?”

Vệ Bân nhắc nhở hắn: “Người này là gia thần của Tứ điện hạ, cùng một tộc với thân mẫu Tứ điện hạ.” Mạng lưới tình báo của Tiêu Thiểu Giác rất lớn, nhất cử nhất động của các hoàng tử cơ hồ đều ở trong lòng bàn tay hắn.

Tiêu Thiểu Giác không khỏi giật mình, “Vậy thám thính được bọn họ nói cái gì không?”

Đại Vân nói: “Vị quản sự kia định xuất ra một vạn lượng bạc mua Bành Nam trang, Khâu quản sự xem ra có chút động tâm, nhưng Lục tiểu tỷ Lục gia lại một ngụm gạt bỏ.”

Một vạn lượng bạc? Mua một cái thôn nhỏ hoang vắng trước không đến thôn sau không đến điếm như vậy?

Ánh mắt của Tiêu Thiểu Giác trong trẻo lạnh lùng giống như ánh trăng càng lạnh thêm ba phần, “Tứ hoàng huynh thật là đại thủ bút*!”

(*) 大手笔 [đại thủ bút] thời cổ đại đề cập đến các bài viết hay tác phẩm nổi tiếng. Ngày nay, tất cả các tác phẩm có quy mô lớn và nổi tiếng có thể được gọi là “đại thủ bút”. Tuy nhiên, nó còn dùng để chỉ một kế hoạch lớn.

Ngay cả Tứ hoàng tử cũng nảy sinh hứng thú với một cái thôn nhỏ như vậy, vậy nói rõ nơi này không đơn giản rồi. Tiêu Thiểu Giác vốn không muốn đi quấy rầy chủ nhân của thôn trang, nhưng lúc này lại thay đổi chủ ý.

“Đi, chúng ta đi thôn trang ở núi Dương Khê xem một chút.”

Lục Thanh Lam mới vừa đuổi Khâu Khánh đi, trong lòng đang loạn thất bát tao. Nàng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người thăm dò lai lịch của Bành Nam trang, lại còn muốn xuất ra một vạn lượng mua tiểu thôn trang kia. Tuy nói tiểu thôn trang kia nàng cũng tốn không ít tiền mới mua lại được, nhưng cộng lại cũng không quá một ngàn hai, đối phương vừa mở miệng chính là một vạn lượng, khó trách làm cho Khâu Khánh lúc ghe mình nói cự tuyệt, biểu cảm trên mặt kinh ngạc đến như vậy.

Nếu sang tay lợi nhuận là gấp mười lần, vậy mà nàng một ngụm liền cự tuyệt, đổi lại là Khâu Khánh, nhất định sẽ cảm thấy người ra quyết sách kia là một đại ngốc đệ nhất thiên hạ đi.

Nếu như đoán không sai, quản sự tiếp cận Khâu Khánh hẳn là do Thiểu Huyền phái tới. Thủ đoạn của hắn Lục Thanh Lam hết sức rõ ràng, làm việc tàn nhẫn quyết đoán, một chiêu không được chiêu sau liên miên không ngừng, xem ra lần này nàng rước lấy cho mình phiền toái cực lớn. Một mỏ vàng số lượng dự trữ phong phú đã đủ để Tiêu Thiểu Huyền động thủ với Trường Hưng Hầu phủ.

Nhưng chắp tay nhượng mỏ vàng như vậy, nàng làm sao có thể cam tâm. Cũng không phải là vì những tiền tài kia, thật sự là không muốn để cho nam nhân rắn độc kia lên làm hoàng đế lần nữa.

Nàng trái lo phải nghĩ, quyết định thẳng thắn chuyện này với Đại bá phụ và phụ thân. Nếu thật sự không được sẽ đưa mỏ vàng này cho Hoàng trưởng tử, cũng tốt hơn là cho Tiêu Thiểu Huyền.

Nhưng ngược lại phải giải thích lý do tại sao mình biết được mỏ vàng này với các trưởng bối mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.